“Là Trảm Quân Quân? Sao lại là cô ta nữa?” Nói xong, cô gái tức giận rời khỏi phòng thí nghiệm. Tỉnh Vân, ký túc xá nữ Đại học Vân. Mùa hè năm nay dường như kéo dài khá lâu, bây giờ đã đầu tháng chín mà Trảm Quân Quân vẫn cảm thấy thời tiết thật oi bức. Ánh nắng xuyên qua cây phong cổ thụ trước tòa ký túc xá rọi vào ký túc xá nữ của Đại học Vân, khiến cảnh vật trước mắt trở nên mờ ảo. Trảm Quân Quân ngồi một mình trong ánh nắng ban mai, hàng mi của cô gái trẻ khẽ cụp xuống như thể đang nhìn vào quyển sách trên tay, nhưng ai tinh ý sẽ nhận ra rằng cô đã nhìn trang sách đó mười phút mà vẫn chưa lật trang. Ở phía xa có người để ý đến Trảm Quân Quân ngồi bên cửa sổ. Đường quai hàm của cô thật thanh thoát, đặc biệt duyên dáng. Nước da cô trắng lạnh, một bên mặt tắm trong ánh nắng, bên còn lại ẩn mình trong bóng tối, khiến người đối diện không thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của cô, nhưng điều đó lại càng làm cô thêm phần bí ẩn. Trảm Quân Quân nhìn ra cửa sổ một lúc, phía dưới là đám đông ồn ào. Hôm nay là ngày tân sinh viên năm nhất đến đăng ký, còn cô là sinh viên năm ba, vẫn chưa khai giảng. Vì là trẻ mồ côi dựa vào học bổng và công việc bán thời gian để sống và học tập, kỳ nghỉ hè cô không có nơi nào để đi nên ở lại ký túc xá. Thông thường, xe cộ không được phép vào khu ký túc xá của Đại học Vân, có lẽ vì hôm nay là ngày nhập học của tân sinh viên, rất nhiều cậu ấm cô chiêu trong thành phố nhập học, nên có thể hôm nay trường đặc biệt cho phép. Trảm Quân Quân được tuyển thẳng vào ngôi trường tư nhân quý tộc này nhờ kết quả thi đại học xuất sắc, cô cũng được miễn học phí bốn năm. Vốn không định theo học tại Đại học Vân, nhưng vì điều kiện này nên cuối cùng cô đã chọn nơi đây. Cô không thể xoay sở đủ số tiền học phí cần thiết nếu đi học ở trường khác tốt hơn, và có lẽ cô nhi viện cũng sẽ không hỗ trợ cô khoản này. Xe cộ đậu lộn xộn khắp nơi bên ngoài trường học, xe có biểu tượng chữ R, xe ba gạch chéo xuất hiện khắp nơi. Ký túc xá cũng đầy các phụ huynh tân sinh viên đến sắp xếp chỗ ở. Trảm Quân Quân thích yên tĩnh, ngồi bên cửa sổ nhìn một lúc lâu, đoán rằng cảnh tượng này có lẽ không thể yên tĩnh lại trong thời gian ngắn. Thế là cô xuống lầu đi qua ký túc xá nữ, nhìn thấy phòng thí nghiệm phía trước vẫn còn một đoạn xa nên bước nhanh hơn. Buổi sáng mùa thu có gió nhẹ thổi qua khiến tâm hồn cảm thấy sảng khoái, nhưng Trảm Quân Quân lại sợ lạnh. Cơn gió sáng sớm như thổi vào da mặt khiến cô cảm thấy càng thêm lạnh hơn, da cũng trở nên trắng hơn vài phần. Điều này khiến người vừa nãy luôn quan sát cô hay cả những người đi đường xung quanh nhìn cô đi qua đều phải ngoái đầu nhìn. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy khiến Trảm Quân Quân phải cúi đầu xuống, dường như có chút không quen, nhưng hơn hết là cảm thấy hơi khó chịu. Trảm Quân Quân lớn lên trong cô nhi viện, giờ đây khó khăn lắm cô mới không cần phải khéo léo nịnh nọt những người chăm sóc hàng ngày, có thể thoải mái sống đúng với bản thân mình. Tính cách của cô cũng dần trở nên lạnh lùng hơn từng ngày. Vì sống trong ký túc xá suốt kỳ nghỉ hè, Trảm Quân Quân đã tìm một công việc bán thời gian ở trường là giúp đỡ dọn dẹp tòa nhà thí nghiệm. Nhưng không hiểu sao hôm nay rõ ràng trong phòng thí nghiệm không có ai lại thấy nhiều thứ bị bày bừa khắp nơi, rõ ràng vừa có người làm thí nghiệm ở đây. Nhưng giờ, cô đã tìm mấy lần mà không thấy ai khác trong phòng thí nghiệm ngoài mình.