Cả bố và mẹ Cố đều làm việc trong nhà máy dệt, hôm nay không phải ngày nghỉ, chắc chắn họ sẽ không ở nhà, vậy thì cô sẽ đến nhà máy của họ để tìm.
Cô đi bộ khoảng hai mươi phút thì đến cổng nhà máy dệt, trước tiên tìm gặp ông lão bảo vệ.
“Bác ơi, cháu chào bác, cháu tên là Lâm Thanh Nhan, cháu có việc gấp muốn tìm bác Mã Ngọc Mai, kế toán của nhà máy mình, phiền bác chuyển lời giúp cháu với.”
Mã Ngọc Mai chính là tên của mẹ Cố.
Ông lão gác cổng đáp: “Được, để tôi vào văn phòng tìm bà ấy.”
Thế nhưng, khi ông lão chuyển lời cho mẹ Cố, bà lại tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
“Tôi biết con bé đến tìm tôi làm gì, chỉ là chuyện cỏ cỏn con thôi. Ông nói với nó về nhà trước đi, tôi đang bận lắm. Tan làm tôi sẽ tự mình đến nhà nó.”
Thấy bà nói vậy, ông lão cũng không tiện nói gì thêm, bèn quay về cổng và truyền đạt lại nguyên văn lời của bà ta cho Lâm Thanh Nhan.
Làm sao Lâm Thanh Nhan có thể không nhận ra đây là cái cớ mà mẹ Cố cố tình viện ra để trì hoãn? Rõ ràng là bà ta không muốn trả tiền.
Bà ta nghĩ cô hiền lành dễ bắt nạt, chỉ hai ngày nữa là cô đi rồi nên muốn lừa dối cho qua chuyện.
Cô hít hít mũi, nói với ông lão: “Bác ơi, cháu tìm bác gái thật sự có việc rất quan trọng.”
“Nhưng người ta đã nói là đang bận, tan làm sẽ đến tìm cháu rồi mà.”
“Vâng.” Lâm Thanh Nhan biết rõ tính mẹ Cố, dù cô có viện cớ gì thì bà ta cũng có cách để thoái thác. Cô cũng không muốn làm khó ông lão nữa: “Nếu bác ấy hiện giờ không tiện, cháu sẽ ở đây đợi đến khi bác ấy tan làm.”
Nói xong, cô đưa tay che miệng rồi ho khẽ.
Vì cô vốn đã có vẻ ốm yếu, nên khi nghe cô ho hai tiếng, ông lão cũng không để ý lắm mà tiếp tục công việc của mình.
Nhưng chưa được bao lâu, Lâm Thanh Nhan lại ho dữ dội hơn, không chỉ ho mà còn thở hổn hển.
Ông lão ngó đầu nhìn, trong lòng có chút không đành.
Chưa kịp để ông lại gần hỏi han tình hình, Lâm Thanh Nhan đã tự mình loạng choạng đi về phía ông.
“Bác… bác ơi… khụ khụ… cháu… khó chịu quá! Cháu… cháu… xin bác… một việc… khụ khụ khụ… lát nữa… nếu cháu… không trụ nổi mà ngất xỉu… khụ khụ khụ… phiền bác… tìm người đưa cháu… đến bệnh viện… cháu… cháu… khụ khụ… nhất định… vô cùng cảm kích bác.”
Ông lão thấy tình hình của cô không ổn, sợ cô bất tỉnh ngay tại đây.
Không được, ông không thể trơ mắt nhìn cô gái gặp chuyện được.
Hơn nữa, ngất xỉu trước cổng nhà máy cũng không may mắn gì.
Ông phải lập tức tìm người đưa cô gái này đi.
Ông có thể tìm ai đây? Đương nhiên là tìm mẹ Cố rồi.
“Cô gái, cô cố lên, để tôi đi gọi bà Mã ra đây.”
Ông lão vội vàng chạy đi gọi mẹ Cố: “Bà mau ra xem sao đi, người ta đến tìm bà, bà không chịu ra thì người ta cứ đứng đợi, ho đến sắp ngất xỉu rồi kìa.”
“Hả?”
Mẹ Cố cũng không muốn Lâm Thanh Nhan ngất xỉu trước cổng nhà máy, làm ảnh hưởng đến thanh danh của bà, cho nên vội vàng đứng dậy đi ra.