Lâm Thanh Nhan mỉm cười: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng để nhắc đến. Còn về đồ vật, chỉ là một chiếc khăn tay nhỏ, không cần phải trả lại đâu."
Lúc này, có người dắt xe đạp đi đến bên cạnh Lục Chính Đình: “Đồng chí quân nhân, để tôi đưa anh đi bệnh viện."
Lục Chính Đình lại nhìn chiếc khăn tay một lần nữa, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Nhan: “Đồng chí, rốt cuộc đồng chí tên là gì, nhà ở đâu?”
Lâm Thanh Nhan lắc đầu: “Anh thật sự không cần phải biết, bởi vì tôi sắp xuống nông thôn làm thanh niên xung phong rồi, sau này chúng ta có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Có thể giúp đỡ đồng chí quân nhân là vinh hạnh của tôi, anh mau đến bệnh viện đi, tạm biệt!”
Nói xong, cô liền xoay người bước đi về hướng ngược lại.
Lục Chính Đình không lập tức lên xe, anh nhìn Lâm Thanh Nhan rời đi, cô gái nhỏ dáng người gầy gò, nhưng sống lưng thẳng tắp.
Một cô gái yếu đuối như vậy mà lại muốn xuống nông thôn.
Người đạp xe giục giã Lục Chính Đình: “Đồng chí quân nhân, chúng ta mau đi bệnh viện thôi, vết thương của anh quan trọng hơn."
“Ừ.”
Lục Chính Đình ngồi lên xe đạp, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lâm Thanh Nhan rời đi.
Cho đến khi bóng dáng nhỏ bé ấy dần dần biến mất hẳn trong đám người, anh mới thu hồi tầm mắt.
Lâm Thanh Nhan tiếp tục đi đến nhà máy dược phẩm, được sự hướng dẫn của bác bảo vệ, cô tìm thấy văn phòng của xưởng trưởng.
Cô gõ cửa một cái, bên trong truyền đến một giọng nam trầm hùng hậu: “Vào đi."
Lâm Thanh Nhan mở cửa, nhìn thấy phía sau bàn làm việc là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, trước mặt ông ta là mấy phong bì thư.
Xưởng trưởng Tần hơi sững người khi nhìn thấy Lâm Thanh Nhan, như đang suy nghĩ xem người này là ai, rất nhanh sau đó ông ta đã nhớ ra.
Đây là con gái của liệt sĩ nhà máy bọn họ.
Năm đó, sau khi Đổng Liên Tâm hy sinh để cứu tài sản tập thể, để lại đứa con gái Lâm Thanh Nhan mới ba tuổi.
Lúc Lâm Thanh Nhan còn nhỏ, ông ta đã từng tổ chức công nhân đến nhà họ Lâm thăm hỏi cô vài lần.
Mỗi lần họ đến, đều thấy Lâm Thanh Nhan mặc quần áo mới, nhưng bởi vì cô bé quá gầy, nên những bộ quần áo đó mặc trên người cô đều trông rộng thùng thình, trước mặt cô là một đống đồ ăn vặt.
Chỉ là cô bé này quá ít nói, bọn họ hỏi gì, cô bé cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, không nói với họ một lời nào.
Bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng Lâm Thanh Nhan sống rất tốt ở nhà họ Lâm, cho đến sáng nay, ông ta nhận được mấy phong thư tố cáo…
Ông ta mỉm cười với Lâm Thanh Nhan: “Là Thanh Nhan phải không, mau vào đi, mau vào đi, bác nhớ ra rồi, cháu còn một công việc ở nhà máy, bây giờ tuổi cũng đến rồi, hôm nay đến là vì chuyện công việc phải không. Cháu không đến, bác cũng định đến nhà tìm cháu để tìm hiểu tình hình đây."
Lâm Thanh Nhan khẽ mím môi: “Bác xưởng trưởng, cháu đến đây đúng là vì công việc mà mẹ cháu để lại cho cháu."