Nguyên chủ lại mong muốn có thể giống như mẹ, sau này lớn lên làm bác sĩ cứu người chết, hay là nhà nghiên cứu thuốc có ích cho người bệnh, bèn lén lút nhặt sách y học về phòng tự học.
Sau này phong trào bắt đầu, những cuốn sách Trung y đó đều bị Lâm Hòa Bình lấy đi tiêu hủy, chỉ còn lại hai cuốn sách Tây y.
Có lẽ cũng là vì nguyên chủ biết một chút y thuật, biết dùng một số phương pháp đơn giản để điều dưỡng cơ thể cho mình, cho nên mới có thể kiên cường sống đến bây giờ.
Lâm Thanh Nhan lấy kim chỉ ra, làm xong dây buộc cho áo lót.
Cô ngáp dài một cái thật to, sau đó nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, không bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.
Ở phòng khách bên ngoài phòng cô, Cố Minh Chu đứng dậy chào tạm biệt nhà họ Lâm.
“Chú Lâm, dì, Tư Tư, hai hôm nữa con sẽ cùng bố mẹ đích thân đến cửa, cùng hai bác bàn chuyện đính hôn của con và Tư Tư, trời đã không còn sớm nữa, con không làm phiền nữa, mọi người nghỉ ngơi sớm đi."
Lâm Hòa Bình bày ra dáng vẻ của một người cha vợ, cười hề hề nói: “Minh Chu, ngồi thêm một lát nữa rồi hãy đi.”
“Không cần đâu chú, con không làm phiền mọi người nghỉ ngơi nữa.”
Không biết vì sao, lúc xoay người, Cố Minh Chu theo bản năng liếc mắt nhìn phòng chứa đồ một cái, sau đó mới quay đầu lại, chào hỏi nhà họ Lâm rồi rời đi.
Nửa tiếng sau, tại phòng khách nhà họ Cố
“Cái gì, nó vậy mà muốn ba ngàn đồng? Nó, nó sao không trực tiếp đi cướp luôn đi? Cái này với há miệng chờ sung rụng có gì khác biệt. Ba ngàn đồng, nó cho rằng tiền nhà chúng ta đều là gió lớn thổi tới sao, còn nói nhẹ nhàng như vậy. Rốt cuộc là ai cho cái con nhỏ đó lá gan, để nó có thể nói năng lớn mật như vậy?”
Mẹ Cố sau khi biết được Lâm Thanh Nhan muốn ba ngàn đồng làm phí bồi thường hủy hôn, nhịn không được nổi giận.
Trong ấn tượng của bà, chẳng nói đến việc Lâm Thanh Nhan từ trước đến nay thân thể luôn ốm yếu bệnh tật, chỉ nói đến tính cách, thì nhút nhát không chịu nổi. Rụt rè, nhát gan như chuột, gặp bà ta ngay cả một câu cũng không dám nói, cho dù là phương diện nào thì bà ta cũng đều không vừa mắt, càng không ngờ tới đứa con gái vô dụng như vậy, lại dám mở miệng ra là đòi bọn họ nhiều tiền bồi thường hủy hôn như vậy.
Từ sau khi mẹ Lâm Thanh Nhan mất, bà ta liền hối hận vì đã kết thông gia, nếu không phải sợ người đời chê cười là vong ân bội nghĩa, thì bà ta đã sớm để Cố Minh Chu và Lâm Thanh Nhan đoạn tuyệt quan hệ rồi.
Con nha đầu đó ốm yếu bệnh tật, bà ta từng lén lút dò hỏi, nghe nói đối phương chưa chắc đã sống đến năm mười chín tuổi, bà ta vốn nghĩ, đợi khi con nha đầu kia hương tiêu ngọc, thì hôn sự của cô với con trai bà ta tự nhiên cũng tan thành mây khói.
Nếu con nha đầu đó mạng lớn mà sống tiếp, thì bọn họ sẽ nghĩ cách khác để hủy hôn ước.