Nhưng hiện tại anh ta nhìn vào mắt cô, không còn sự rụt rè né tránh như trước, ánh mắt cô nhìn anh ta là đang xem xét, dò xét, cũng là lạnh lùng vô tình.
Trong ánh mắt ấy còn ẩn ẩn toát ra vài phần sắc bén và kiên nghị.
Lâm Tư Tư thấy Cố Minh Chu nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nhan, bỗng nhiên thấy khó chịu, đi qua kéo kéo tay áo Cố Minh Chu.
“Anh Minh Chu, anh mau ngồi xuống đi.”
“Ừ.”
Cố Minh Chu hơi tránh tay cô ta, hiện tại anh ta còn đang duy trì quan hệ hôn ước với Lâm Thanh Nhan, cho nên ở chung với Lâm Tư Tư phải tránh hiềm nghi.
Sau khi ngồi xuống, anh ta lại nhịn không được nhìn Lâm Thanh Nhan thêm hai lần, còn Lâm Thanh Nhan đã dời mắt đi chỗ khác.
“Anh Minh Chu, anh mau nói mục đích đến đây hôm nay đi.” Lâm Tư Tư giục.
Cố Minh Chu sững người một chút, thu hồi ánh mắt từ trên người Lâm Thanh Nhan, hôm nay anh ta đến chính là để nói chuyện hủy hôn với cô.
Chuyện hôn sự này là do cha mẹ hai bên định ra từ khi anh ta và Lâm Thanh Nhan còn rất nhỏ, lúc nhỏ anh ta cái gì cũng không hiểu, bèn nghe theo sắp xếp của người lớn, lớn lên sau này anh ta biết được mình không thích kiểu con gái như Lâm Thanh Nhan.
Bởi vì mẹ của Lâm Thanh Nhan có ơn với mẹ anh ta, sau khi mẹ Lâm Thanh Nhan mất, mẹ anh ta cũng vì sĩ diện nên không lập tức đến từ hôn, bản thân anh ta cũng chưa từng gặp cô gái nào mình thích, nên hôn sự này cứ để đó, nhưng anh ta thề, mình chưa bao giờ có ý định cưới Lâm Thanh Nhan, một cô gái ốm yếu, nhút nhát, hướng nội làm vợ.
Cho dù hiện tại không từ hôn, thì đến một ngày nào đó, khi anh ta gặp được cô gái mình thích thì cũng sẽ hủy hôn ước với Lâm Thanh Nhan.
Hôm qua, anh ta đến thăm Lâm Thanh Nhan cho có lệ, vô tình nhìn thấy Lâm Tư Tư đang thay quần áo trong phòng khách, thân hình yêu kiều của thiếu nữ không chút che chắn đập vào mắt anh ta.
Lâm Tư Tư thay quần áo không đóng cửa, anh ta nghĩ cũng biết đối phương cố ý, nhưng không bài xích sự hấp dẫn này, nên bằng lòng nhận trách nhiệm với Lâm Tư Tư, đồng thời sẽ nhanh chóng từ hôn với Lâm Thanh Nhan, sau đó đính hôn với Lâm Tư Tư.
Anh ta nhìn Lâm Thanh Nhan, chậm rãi mở miệng: “Thanh Nhan, chuyện hôm qua em cũng có mặt, biết đã xảy ra chuyện gì. Không có gì quan trọng hơn trong trắng của nữ đồng chí, anh là đàn ông, nhất định phải có trách nhiệm với đồng chí Lâm Tư Tư. Vì vậy, anh quyết định hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, mong em hiểu cho.”
Anh ta nghĩ Lâm Thanh Nhan nhất định sẽ rất đau lòng, có thể sẽ khóc lóc van xin mình, vì vậy, anh ta cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa để nói chuyện với cô.
Nhưng anh ta phát hiện sau khi nghe xong, Lâm Thanh Nhan vẫn giữ nguyên biểu cảm ban đầu, vô cùng bình tĩnh, cứ như đây chỉ là chuyện ăn uống, ngủ nghỉ hàng ngày, căn bản không có gì quan trọng.
Lâm Thanh Nhan lên tiếng, “Đồng chí Chu. Tôi không phản đối việc hủy bỏ hôn ước, anh có đính hôn với ai tôi cũng không có ý kiến. Tuy nhiên, lúc trước là mẹ anh chủ động đề nghị hai nhà định thân, nếu bây giờ lại là anh đơn phương nói lời hủy hôn, tôi là người bị hại, có phải nhà anh nên bồi thường cho tôi một khoản phí hay không?”