“Thanh Nhan nó thân thể yếu ớt, mọi người ở nhà không cho Thanh Nhan ăn uống đầy đủ thì thôi đi, lại còn để Thanh Nhan hầu hạ cả nhà các người, anh Lâm, những chuyện này chắc anh không phải không biết chứ.”
“Tôi, tôi không biết.” Lâm Hòa Bình kiên quyết không thừa nhận, sau đó phẫn nộ nhìn Phương Tuệ Lan, giơ tay lên tát thẳng vào mặt bà ta: “Họ Phương kia, ngày nào tôi cũng bận rộn công việc, không quan tâm được Thanh Nhan, cô lại đối xử với Thanh Nhan như thế này sao?”
Phương Tuệ Lan bị đánh xong, có một thoáng ngây người, bà ta không dám tin nhìn Lâm Hòa Bình, không ngờ ông ta vì một con nhỏ chết tiệt mà đánh mình.
“Hòa Bình, tôi…”
Bốp, lại một tiếng nữa, Lâm Hòa Bình đánh vào bên mặt còn lại của bà ta.
“Cô không cần giải thích, giải thích chính là chối cãi, cô dám đối xử với con gái tôi như vậy, tôi phải đánh cô.”
Giờ phút này đây, vì Lâm Thanh Nhan mà ông ta nổi giận đánh vợ hiện tại là Phương Tuệ Lan, nếu là người không biết chuyện chắc chắn sẽ nghĩ ông là một người cha tốt, nhưng những người có mặt ở đây, chỉ cần có chút đầu óc đều biết ông ta làm vậy là vì chính mình.
Trần Ái Hồng khẽ chậc một tiếng, vợ chồng hai người một giuộc, đều chỉ biết làm bộ làm tịch.
Lâm Thanh Nhan vẫn chưa chịu thôi, “Không chỉ có vậy, mẹ kế còn lén lút đăng ký suất xuống nông thôn cho con, muốn con phải đi nông thôn chịu khổ.”
Cô muốn xem Lâm Hòa Bình có giả vờ không biết hay không.
Quả nhiên, Lâm Hòa Bình lại giáng một cái bạt tai vào mặt Phương Tuệ Lan, bốp một tiếng, còn vang dội hơn hai tiếng vừa rồi.
“Đồ tiện nhân, không ngờ cô lại giấu tôi làm ra chuyện như vậy, cô coi Lâm Hòa Bình này không tồn tại sao? Dám bắt nạt con gái tôi như vậy.”
“Bà ta còn nói tốt nhất là con nên chết ở nông thôn.”
“Tôi không có nói.”
Bốp!
Lâm Hòa Bình lại giáng thêm một cái bạt tai vào mặt Phương Tuệ Lan, đánh đến mức khóe miệng bà ta chảy máu, tóc tai rũ rượi, bộ dạng vô cùng chật vật.
“Mẹ.”
Lâm Tư Tư đau lòng lau cho mẹ.
Lâm Thanh Nhan lại liếc nhìn Lâm Tư Tư, “Chị gái vừa nãy muốn cướp quần áo của con, con không cho, chị ta còn muốn đánh con.” Xem ông có nỡ đánh hay không?
Ánh mắt phẫn nộ của Lâm Hòa Bình nhìn về phía Lâm Tư Tư, ánh mắt lóe lên một chút, quả nhiên là mềm lòng.
Nhưng cũng chỉ là trong giây lát, ông ta lập tức giơ tay lên, vung về phía mặt Lâm Tư Tư.
Ông ta sắp được lên chức chủ nhiệm phân xưởng rồi, ai cũng không được cản đường ông ta.
Bốp một tiếng!
Lâm Tư Tư ngày thường được nuông chiều, bị tát một cái như vậy, trên khuôn mặt trắng nõn lập tức hiện lên năm dấu tay.
Cô ta theo bản năng đưa tay lên che mặt, không dám tin nhìn Lâm Hòa Bình một lúc, sau đó quay người bỏ chạy.
Phương Tuệ Lan trong lòng khó chịu vô cùng, hôm nay không chỉ mình bà ta bị đánh mà ngay cả con gái bà ta cũng không thoát khỏi.
Nhưng Lâm Hòa Bình là chủ gia đình, tất cả bọn họ đều phải dựa vào ông ta, bà ta lại không thể phản kháng được.