Phải nói là, ngay cả những người trong xưởng nhuộm cũng thấy ấm ức thay Lâm Thanh Nhan, nhưng không ngờ cô nhóc này cũng có ngày vùng lên.
Nhìn thấy mấy người phụ nữ, Lâm Thanh Nhan vội vàng chạy nấp sau lưng họ.
“Các thím cứu cháu với, chị gái muốn cướp bộ quần áo mới của cháu, còn dọa đánh cháu, hu hu hu, cháu sợ lắm.”
Trong số những người này có vợ của chủ nhiệm phân xưởng, tên là Trần Ái Hồng, vì chồng làm việc rất tốt nên lần này ông ấy có cơ hội cạnh tranh vị trí trưởng phân xưởng với Lâm Hoà Bình.
Trần Ái Hồng từ lâu đã nhìn Phương Tuệ Lan không vừa mắt, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, cho dù là vì giúp chồng mình hay vì Lâm Thanh Nhan thì bà cũng không thể không lên tiếng.
Bà dang tay che chở cho Lâm Thanh Nhan: “Đừng sợ, có gì thì cứ nói ra.”
“Thím, mẹ kế và chị gái nói mua cho cháu bộ quần áo mới, còn bắt cháu thử nữa. Cháu thấy mặc vừa, nhưng họ lại muốn cướp lại, chị gái còn nói bộ quần áo này là của chị ấy. Thím ơi, cuối cùng cháu cũng có bộ quần áo mới, cháu không muốn trả lại, nhưng lại sợ mẹ kế và chị gái đánh.”
Trần Ái Hồng cười khẩy: “Phương Tuệ Lan, mẹ con cô giỏi diễn thật đấy! Thanh Nhan, đừng sợ, có chúng tôi ở đây, họ không dám đánh cháu đâu.”
Lúc này, Lâm Tư Tư cũng đuổi đến.
Cô ta tức giận đến mức muốn lột sạch bộ quần áo trên người Lâm Thanh Nhan, nhưng khi nhìn thấy những người hàng xóm trong sân, cô ta lập tức nhận ra hành động vừa rồi của mình là quá khích.
Những người hàng xóm này đều có quan hệ với nhà máy dược phẩm, cô ta không thể để lộ mục đích của mình trước mặt họ.
Cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước về phía Lâm Thanh Nhan, giả vờ dịu dàng nói: “Thanh Nhan, em trốn sau lưng thím làm gì vậy? Mẹ mua đồ ăn ngon cho em, chị gọi em về ăn cơm.”
Lâm Thanh Nhan khinh thường trong lòng, coi cô là con nít ba tuổi chắc!
Hai bàn tay gầy gò của cô bám chặt lấy tay áo Trần Ái Hồng.
"Thím ơi, thím đừng nghe chị ta nói hay, đồ chị ta mua cháu không được ăn đâu. Chị ta lừa cháu lên lầu là để cướp quần áo."
"Không phải đâu." Lâm Tư Tư vội giải thích: "Thanh Nhan, em không được vu khống chị với mẹ. Chị không cướp quần áo của em, quần áo này mẹ mua cho em mà. Tại mẹ lại mua rộng quá, em mặc không vừa, chị mới bảo em cởi ra thôi."
Lâm Thanh Nhan nói: "Lần nào hai người cũng vậy, mua quần áo cho tôi nhưng không cho tôi đi, mua về thì rộng quá, tôi mặc không vừa, chỉ có chị là mặc vừa. Thật ra tôi biết hai người cố ý rồi, nhưng tôi cứ nhịn không nói, nhưng bây giờ tôi nhịn không được nữa, tôi phải vạch trần bộ mặt giả tạo của hai người."
"Không có đâu, Thanh Nhan, chị em mình..."
Lâm Tư Tư vừa cãi vừa ngạc nhiên trước sự thay đổi của Lâm Thanh Nhan.
Con nhỏ chết tiệt đó từ trước đến nay luôn nhút nhát, không dám hó hé tiếng nào, vậy mà giờ dám cãi lại, còn trở nên láo cá hơn.