Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Hoa Dương công chúa như biến mất khỏi kinh thành, không có chút động tĩnh gì, Khánh Vương phi lại bắt đầu bận bịu chuẩn bị cho hôn lễ.
Ngày hôm đó trời vừa sáng, bà cố ý gọi Giang Tiểu Lâu đến, điểm danh từng món đồ với nàng: “Những món này ta đã chuẩn bị từ sớm, lát nữa sẽ thêm một chút đồ mới nữa, không được, hôn kỳ sắp đến rồi, chúng ta phải tăng tốc thôi, chiều nay hãy theo ta đi một chuyến đến Cẩm Tú trang, nghe nói ở đó có rất nhiều món đồ thời thượng, các cô nương đều rất yêu thích. Hôm qua Tiểu Thiều cũng nói muốn đi cùng để xem, hay là gọi nàng ấy cùng đi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn châu báu bày khắp nơi mà hoa cả mắt, không khỏi cười khẽ: “Mẫu thân còn tin lời nàng sao, hôm qua còn nói muốn đi cùng, hôm nay liền chạy đến Dân Châu rồi, nói là khó khăn lắm mới tìm được một bản du ký độc nhất từ ba trăm năm trước, nhất định phải mua về làm lễ vật tặng con.”
Khánh Vương phi không khỏi lắc đầu cười: “Trước khi ta còn cho rằng An tiểu thư khó tiếp xúc, nhưng không ngờ nàng là người rất thật tình.”
Dĩ nhiên là thật tình rồi, Giang Tiểu Lâu không tự chủ được nghĩ đến lần đầu tiên gặp An Tiểu Thiều, vì mấy câu nói của Hách Liên Tuệ mà nàng trừng mắt với mình… Người này có một trái tim rất chân thành, khiến người ta không thích không được.
Hai người đang nói chuyện thì Triêu Vân đi vào bẩm báo: “Vương phi, lão Vương phi mời ngài và quận chúa sáng sớm ngày mai đi Phổ Tế tự dâng hương.”
“Sáng sớm ngày mai?” Khánh Vương phi trầm ngâm chốc lát, liền gật đầu nói: “Vậy mau chóng chuẩn bị đi, lão Vương phi cho mời, hai chúng ta đều không thể vắng mặt.”
Trong nhà liên tục có chuyện, tâm tình lão Vương phi tích tụ nên bệnh liệt giường, Khánh Vương phi tỉ mỉ hầu hạ thuốc thang, cẩn thận chăm sóc, khó khăn lắm mới khỏe lại một chút, vậy mà bây giờ lại sốt ruột đi dâng hương, chẳng phải là muốn tiêu tai giải nạn, vơi bớt buồn bực hay sao.
Giang Tiểu Lâu chỉ cười nhẹ: “Mẫu thân, tất cả đều nghe theo người.”
Ngày hôm sau, bầu trời vừa hửng sáng thì một chiếc xe ngựa sang trọng cũng rời cửa, phía sau còn có ba chiếc xe ngựa đơn giản, có vài bà tử đi theo.
Tiếng vó ngựa vang bên tai, lão Vương phi lại than nhẹ một tiếng: “Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, ngẫm lại khiến cho người ta phải run rẩy, lần này đi Phổ Tế tự phải cố gắng mà thắp hương, giải trừ xui xẻo.”
Trên mặt Tương Hiểu Vân mang theo ý cười: ”Tổ mẫu nói đúng lắm.” Nhưng không hề có lời nào nói xấu Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu có được địa vị hôm nay, thực lực không thể khinh thường, cho nên Tương Hiểu Vân khôn khéo không bao giờ trực diện đối đầu với nàng, dù sao Thuận di nương và An Hoa quận vương là người có lỗi trước, còn Hách Liên Tuệ thì hùng hổ dọa người, bọn họ đâu có đúng thì nói gì đến chuyện báo thù.
Thắng làm vua thua làm giặc, đây là danh ngôn thiên cổ. Một khi bại trong tay người khác thì sống chết do trời. Trên triều đình cũng vậy, trong nhà cũng vậy, đạo lý chính là như thế.
Không chỉ Tương Hiểu Vân hiểu rõ đạo lý này, lão Vương phi cũng hiểu rất rõ, cho nên bà chưa từng làm khó Giang Tiểu Lâu, chỉ là trào phúng vài câu, Giang Tiểu Lâu cũng tốt tính, chưa từng trả lời bà, hoàn toàn chấp nhận, khiến những lời của lão Vương phi như một quyền đấm vào vải bông, biến mất không chút tăm hơi. Đáy lòng đang cháy, vốn là muốn tìm chút an ủi nơi Tương Hiểu Vân, ai ngờ đối phương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, căn bản mang bộ dáng một bức tượng đất, lão Vương phi cười lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
“Đến rồi đến rồi.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng xốc lên màn che, trước mắt là một mảng rừng trúc rậm rạp, cây trúc sinh trưởng xanh um tươi tốt, mơ hồ thấy nơi xa xa có một góc tường màu hồng. Một cơn gió thổi qua, bên tai ngờ ngợ nghe được tiếng chuông, quả nhiên là một nơi tốt để thanh tu.
Tất cả nữ quyến phải xuống xe ở cổng trước núi rồi đi bộ đến cửa miếu, sớm đã có một tiểu tăng tiếp khách đứng chờ trước cửa, nụ cười thân thiện. Hắn cười nói: “Trụ trì đã sớm dặn dò, xin mời chư vị đi theo bần tăng.”
Người tiếp khách mang theo nụ cười khiêm tốn một đường dẫn các nàng đi về hướng Phật điện để thắp hương. Đợi các nàng thắp hương xong xuôi lại dẫn mọi người đến phòng nghỉ. Lão Vương phi vẫn chưa tiến vào phòng, trái lại quay đầu đi tìm lão trụ trì đàm luận Phật pháp, tiểu tăng tiếp khách hành lễ nói: “Lão Vương phi phải qua một canh giờ sau mới quay lại, mời các vị đi nghỉ ngơi trước, nếu có gì cần thì các vị cứ dặn dò là được.”
Khánh Vương phi khẽ mỉm cười: “Đa tạ sư phụ, chúng ta sẽ ở đây, không đi lung tung.”
Tiểu tăng tiếp khách gật gù lui ra.
Hướng đông của phòng nghỉ ngơi là song cửa, hướng nam là cửa, bố trí vô cùng trang nhã, trên vách tường treo đầy châm ngôn Phật gia, lư hương tỏa ra mùi đàn hương nhàn nhạt, một cái bàn cổ điển hào phóng, rõ ràng là chuẩn bị cho khách quý. Giang Tiểu Lâu đánh giá chốc lát liền ngồi xuống uống trà, lẳng lặng chờ lão Vương phi lễ Phật xong.
Tương Hiểu Vân đầy mặt thân thiết hỏi về việc chuẩn bị hôn lễ, trong lòng Khánh Vương phi kinh ngạc nhưng cũng không chút biến sắc trò chuyện với nàng.
Giang Tiểu Lâu cúi đầu uống trà, làm như không nghe thấy cuộc đối thoại bên kia, Tiểu Điệp lại mang bộ dáng bất an.
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một cái: “Sao lại giống như ngồi trên đống lửa vậy?”
Tiểu Điệp liếc mắt nhìn về phía Tương Hiểu Vân, chỉ lắc đầu không dám lên tiếng.
Giang Tiểu Lâu thấy thế không khỏi dấy lên khả nghi, đột nhiên đứng lên nói: “Trong phòng ngột ngạt quá, con muốn ra ngoài một chút.”
“Nhưng đừng đi xa, chờ lão Vương phi đến thì chúng ta phải về ngay.” Khánh Vương phi nhắc nhở.
Giang Tiểu Lâu dẫn Tiểu Điệp ra ngoài hành lang, lúc này mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, nói rõ ràng đi.”
Tiểu Điệp đặc biệt thấp thỏm: “Tiểu thư, lúc nãy… hộ vệ mà ngài dặn dò ở lại chăm sóc Vệ Phong đến báo, nói Vương gia… Vương gia…”
“Vương gia làm sao?” Giang Tiểu Lâu phát hiện Tiểu Điệp đang sợ hãi, cau mày hỏi.
“Vương gia cho người bắt Vệ Phong đưa đi…”
Cái gì?”
“Chẳng trách sáng sớm hôm nay ta phát hiện có hai tên hộ vệ ngó dáo dác trước cửa viện, âm thầm giám sát cử động của chúng ta. Nhưng thấy bọn họ không có động tĩnh gì ta còn tưởng là do