Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 158 - Chương 135.2

Trước Sau

break
Giang Tiểu Lâu đột nhiên mở miệng, âm thanh vô cùng trong trẻo: “Bệ hạ, Tiểu Lâu đồng ý vâng theo ý chỉ của bệ hạ.”

Tất cả mọi người đều nhìn nàng, Cố Lưu Niên mơ hồ nghe được vài chữ, giờ khắc này ánh mắt sắc bén trực tiếp hướng về nàng.

Giang Tiểu Lâu nàng điên rồi sao?

Rõ ràng Hoàng hậu muốn nàng từ chối hôn sự này, nhưng nàng lại làm trái với ý muốn của Hoàng hậu.

Giữa ánh nến sáng lạn, Giang Tiểu Lâu đứng nghiêm, gương mặt trắng nõn hiện lên nét đỏ ửng, cây trâm ngọc bích gài trên tóc tỏa ra hào quang cảm động. Gió nhẹ thổi lên, rải rác vài cánh hoa nhẹ nhàng phất qua gò má nàng, vẻ mặt nàng càng lạnh nhạt như nước, nhưng đôi mắt đen óng lại vô cùng kiên định.

Nàng đồng ý rồi, không ngờ lại đồng ý.

Đầu tiên hoàng đế hơi ngạc nhiên, sau đó cười to: “Tốt, đây đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Người quân tử phải giúp người thành đôi, Hoàng hậu, đây đúng là một hôn sự thật tốt.”

Trong lúc nói chuyện, hoàng đế nhìn chằm chằm Hoàng hậu, như muốn nhìn thấu tâm tư bà.

Sắc mặt Hoàng hậu lập tức thay đổi, hai bàn tay nắm chặt lại, thân thể không kìm lòng được run lên, bà có cảm giác bị phản bội, bởi vì bà đã rất sủng ái Giang Tiểu Lâu và Độc Cô Liên Thành. Hai người trước mắt này, đúng là đồng thời phản bội bà. Bà muốn Độc Cô Liên Thành cưới An Tiểu Thiều hoàn toàn là vì nghĩ cho hắn. Căn cơ Độc Cô Liên Thành quá cạn, tương lai nếu muốn phát triển hơn nữa thì phải có được sự chống đỡ của An gia, nhưng hắn chỉ vì một Giang Tiểu Lâu mà dám cãi lại ý chỉ của mình. Còn Giang Tiểu Lâu thì sao? Mình đối tốt với nàng như vậy, biến nàng từ một kẻ xuất thân thấp hèn trở thành Minh Nguyệt quận chúa, nàng lại báo đáp mình thế nào, chính là làm mất mặt mình trước mặt mọi người. Giỏi, hai người kia quả thật là giỏi lắm.

Ác ý của Hoàng hậu toát ra, phảng phất như muốn nổi trận lôi đình.

Hành động của Giang Tiểu Lâu đã chọc tức Hoàng hậu, trái tim Khánh Vương phi đập thình thịch, cảm thấy đại họa liền muốn ập lên đầu, bà chăm chú nhìn Giang Tiểu Lâu, mạnh mẽ kéo nàng về phía mình, nhưng Giang Tiểu Lâu chỉ đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.

An Tiểu Thiều không nói ra được sự phức tạp trong lòng, chính mình luôn miệng nói muốn phản kháng, nhưng khi xảy ra chuyện chỉ có thể ngồi cứng đơ tại chỗ, thậm chí không dám mở miệng, càng đừng nói đến việc đứng lên từ chối. Khi ở vườn hoa, nàng thấy không vừa mắt Giang Tiểu Lâu nhát gan ích kỷ, nhưng hôm nay nàng phát hiện, người hèn nhát chân chính lại là mình.

Độc Cô Liên Thành khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm hiện ra vẻ ôn nhu, thân thúy mà kiên định nói: “Vi thần cả gan, khẩn cầu bệ hạ tứ hôn.”

Ánh mắt Hoàng hậu mang theo tia nổi giận, phảng phất như bị người ta tát một cái.

Hoàng đế gật đầu nói: “Được, trẫm ân chuẩn thỉnh cầu của ái khanh.”

Hoàng hậu âm thầm cắn răng một cái, ánh mắt càng trở nên âm lãnh. Giang Tiểu Lâu chưa bao giờ thấy Hoàng hậu lộ ra vẻ mặt như vậy, ít nhất là chưa từng có trước mặt nàng. Một lúc lâu, Hoàng hậu đột nhiên cười khẽ, tiếng cười trầm thấp, con phượng hoàng trên mũ ngậm một hại châu trong miệng đang khẽ đung đưa theo tiếng cười của bà: “Bệ hạ, đây đúng là lương duyên ông trời ban tặng. Hôm nay có thể tác thành cho một đôi uyên ương như ngọc này, xem như là tích được phúc đức.”

Thấy hoàng hậu nói như vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Khánh Vương phi lại ngày càng lo lắng, bà hiểu rất rõ Hoàng hậu, nhìn bề ngoài ôn nhu văn nhã, nhưng nếu bà không có thủ đoạn tàn nhẫn, thì làm sao có thể đứng vững đến giờ trong khi bà không có con trai làm chỗ dựa. Hôm nay Giang Tiểu Lâu đã hoàn toàn chọc giận bà, bà sẽ không dễ dàng tha thứ.

Bây giờ nói gì cũng đã muộn, tất cả đã không thể cứu vãn.

Hoàng đế mỉm cười phất tay, tiếng nhạc tươi đẹp lại vang lên, một đám mỹ nhân mặc áo trắng uyển chuyển nhảy múa, dung mạo tuyệt sắc, dịu dàng mềm mại, chỉ là vừa trải qua một màn tứ hôn kinh tâm động phách nên mọi người có vẻ hơi mất tập trung. Khánh Vương từ đầu tới cuối ngồi trong đám người, biểu hiện có vẻ lạnh nhạt, làm như mọi thứ đều không liên quan đến mình, nhưng trên thực tế trên môi hắn hiện lên một tia cười lạnh lùng, không ai hiểu rõ hơn hắn, Giang Tiểu Lâu tiêu đời rồi, tiêu hoàn toàn.

An Tiểu Thiều nhìn Giang Tiểu Lâu, cong môi lên, tựa hồ muốn cười, nhưng lông mày vẫn còn nhíu chặt, vẻ mặt cực kỳ quái lạ. Nàng đang lo lắng, vô cùng lo lắng, nàng rất rõ tính tình của Hoàng hậu, vị cô mẫu này bề ngoài ôn nhu, nhưng thủ đoạn ngầm cực kỳ tàn nhẫn.

Khánh Vương phi thở dài: “Ta luôn ngăn cản, nhưng không thể ngăn được, thôi, con muốn thể nào thì tùy con. Nếu ép gả con cho Tam hoàng tử, con lại suốt ngày không vui, mọi người cũng không ai vui vẻ, chi bằng cứ làm theo tâm ý mình, chỉ là…”

Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh Vương phi, vẻ mặt của đối phương vô cùng nghiêm túc.

“Mẫu thân, việc đến nước này, không thể quay đầu được nữa.”

Khánh Vương phi nghe vậy, chỉ là không nói gì mà cười, vô cùng ảm đạm.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, trở về đại điện, biểu hiện ôn hòa của Hoàng hậu lập tức biến mất. Vẻ mặt bà lạnh lùng, nham hiểm, ánh mắt chiếu thẳng vào người An Tiểu Thiều.

Đôi mắt âm trầm tỏa ra ánh sáng oán hận, trong lòng An Tiểu Thiều run lên, nỗi sợ hãi khó hình dung xông thẳng lên đầu, rầm một tiếng quỳ xuống đất: “Xin nương nương thứ tội.”

Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: “Ngươi có tội gì chứ?”

An Tiểu Thiều biết tính tình của Hoàng hậu, nàng liền cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng, biểu hiện này làm cho dung mạo đoan trang thường ngày trở nên lãnh khốc vô tình: “Ngày thường ta giáo dục ngươi thế nào, hôm nay ngươi lại hùa nhau với người ngoài làm tổn thương trái tim ta.”

An Tiểu Thiều càng cúi thấp người hơn, mơ hồ chỉ muốn bỏ trốn. Nhưng nàng lại nhớ đến Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như thế nào trên tiệc rượu, nàng lấy hết dũng khí trầm giọng nói: “Nương nương, những gì người muốn dĩ nhiên phải đạt được, nhưng chắc chắn phải dùng cái giá lớn để đánh đổi, tuy rằng cháu gái ngu dốt nhưng cũng không muốn nương nương phạm phải sai lầm.”

Hoàng hậu nghe ra nghĩa bóng của đối phương, An Tiểu Thiều tuy rằng nói chuyện nhu hòa, nhưng lại ẩn chứa sự bất mãn, bà quả thật không thể tin vào tai mình, nói: “Những năm gần đây ta rất tốt với ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, nhưng lại còn nói ra lời khắc nghiệt như vậy, ngươi cũng muốn giống như Giang Tiểu Lâu, dùng đao đâm vào tim ta sao?”

An Tiểu Thiều ngạc nhiên, Hoàng hậu tiếp tục nói: “Ngươi mất đi mẫu thân, ta thương ngươi khổ sở liền thường xuyên gọi ngươi vào cung bầu bạn, đối xử với ngươi như con gái ruột, chuyện gì cũng nghĩ cho ngươi, thậm chí ngay cả hôn phu tương lai cũng lựa chọn cẩn thận. Thuần Thân Vương văn võ song toàn, địa vị cao quý, hắn là nhân duyên tốt nhất. Ngươi là một người rất kiêu ngạo, có chỗ nào không sánh bằng Giang Tiểu Lâu, Thuần Thân Vương không chịu cưới ngươi, ngươi lại chấp nhận được cơn giận này, quay đầu trợ giúp kẻ thù của mình, ngươi điên rồi hay là bị ngốc rồi?”

An Tiểu Thiều nhíu mày nói: “Nương nương, con không dám cãi lời người, chỉ là Thuần Thân Vương không có ý với con, con cần gì phải tự chuốc lấy nhục.”

Hoàng hậu không khỏi cười nhạo: “Thân phận của ngươi tuy chỉ là thiên kim An gia, thật ra không khác gì công chúa hoàng tộc, Thuần Thân Vương nếu không thích ngươi là không cưới, vậy hắn coi hoàng gia ta là gì, coi ta là gì? Viện cớ, toàn bộ chỉ là cái cớ để các ngươi phản bội ta.”

An Tiểu Thiều ngẩn đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu, từ từ nói: “Nương nương, việc đến nước này Tiểu Thiều tự biết không thể nào biện giải, nhưng xin người tha thứ cho Minh Nguyệt quận chúa, nàng và Thuần Thân Vương đã có tình cảm…”

“Có tình cảm…” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm, “Một tiện nhân không biết tri ân báo đáp. Chẳng trách người ta nói ả xuất thân thương hộ, không biết lễ nghĩa, ta còn cất nhắc ả như vậy, đúng là buồn cười.”

Nghe được tâm ý sắc bén trong lời nói của Hoàng hậu, An Tiểu Thiều chấn động trong lòng, vội vã khẩn cầu: “Con hiểu được oán hận trong lòng nương nương, nhưng xin nương nương lấy đại cục làm trọng, không nên trách tội Minh Nguyệt quận chúa và Thuần Thân Vương, ngài tác thành họ thì nhất định họ sẽ rất cảm kích.”

“Ta không cần bất cứ kẻ nào cảm kích.” Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, giọng điệu lạnh như băng, “Nếu ngươi cũng không chịu tuân theo ý chỉ của ta, thì xuất cung đi. Sau này không được ta tuyên triệu thì không được tự ý vào cung.” Nói xong bà vẩy tay áo, xoay người rời đi.

“Nương nương.” An Tiểu Thiều kêu lên một tiếng, nhưng Hoàng hậu đã trực tiếp đi thẳng vào sâu bên trong điện, không quay đầu lại.

Trong mắt An Tiểu Thiều chậm rãi dâng lên một tia sầu lo, bây giờ phải làm sao đây…

Tối hôm đó Khánh Vương phủ nhận được một ý chỉ, Hoàng hậu lệnh cho Hoàng nữ quan bên người mang đến rất nhiều lễ vật, đặc biệt ban cho Giang Tiểu Lâu. Khi Hoàng nữ quan nói ra, Khánh Vương phi vô cùng khiếp sợ, trên tiệc rượu Giang Tiểu Lâu làm Hoàng hậu mất mặt trước mọi người, bây giờ bà vẫn đưa lễ vật đến, thâm ý trong đó…

Ánh mắt bà xẹt qua từng món châu báu, chợt dừng lại ở gương mặt Hoàng nữ quan, miễn cưỡng cười một tiếng: “Hoàng nữ quan, những thứ này đều là nương nương ban thưởng sao?”

Trên mặt Hoàng nữ quan đều là ý cười, biểu hiện không khác gì ngày thường: “Đây là dĩ nhiên, Hoàng hậu nương nương còn nói ngày mai muốn mời quận chúa tiến cung trò chuyện với người.”

Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn nhau, Khánh Vương phi đè nén kinh hãi trong đáy mắt, vội nói: “Đa tạ ngài.”

Chờ Hoàng nữ quan rời đi, sắc mặt Khánh Vương phi tái xanh, âm thanh run



break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc