* Thông đồng với kẻ địch làm phản lại quốc gia
Độc Cô Khắc liếc nhìn Độc Cô Liên Thành, vẻ mặt có ba phần phức tạp, hắn mơ hồ cảm thấy lần trước Giang Tiểu Lâu từ chối mình, e là do đã coi trọng vị Thuần Thân Vương này. Bình tĩnh mà xét, dung mạo Thuần Thân Vương tuyệt thế vô song, bản thân mình không thể so sánh, nhưng dù sao Độc Cô Liên Thành cũng không phải huyết thống của hoàng đế, tương lai quyết không thể kế thừa ngôi vị, vì sao Giang Tiểu Lâu phải bỏ gần cầu xa, không lẽ nàng thật sự không để ý danh lợi phú quý?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng hắn càng trở nên phức tạp, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ. Dặn dò người dâng trà, hắn mới hỏi: “Hôm nay quận chúa đến đây không biết có chuyện gì quan trọng?”
Giang Tiểu Lâu ung dung thong thả nói: “Hôm nay mẫu thân dặn dò tiểu nữ đi chùa sắp xếp việc cầu siêu cho Vân Châu quận chúa, ai ngờ lại gặp Thái tử điện hạ đang đi săn ở đó.”
“À cũng không có gì lạ, xưa nay Thái tử rất thích đến đó đi săn.” Độc Cô Khắc lơ đãng nói.
Giang Tiểu Lâu uống một hớp trà, nhàn nhạt nói: “Đúng rồi, nhưng Tam điện hạ không nhìn thấy, Bùi tướng quân một mũi tên đã bắn ngã con hưu to, thật đúng là khí thế bức người, tư thái hiên ngang, vốn dĩ Thái tử điện hạ còn mời bọn ta ở lại ăn thịt hưu, nhưng hôm nay là thất đầu (tròn 7 ngày sau khi mất) của Vân Châu quận chúa, nên tiểu nữ phải từ chối Thái tử. Nghi thức thất đầu đã bắt đầu rồi sao, có phải tiểu nữ đến muộn rồi không?”
“Không muộn không muộn, bên này đang chuẩn bị bắt đầu.” Gương mặt Độc Cô Khắc cảm động, “Minh Nguyệt quận chúa đúng là tỷ muội tình thân, khiến người ta cảm phục.” Nghe thấy Thái tử và Bùi Tuyên cùng đi săn, đầu tiên Độc Cô Khắc thấy kinh ngạc, sau đó trong lòng trầm lại, tất cả hảo cảm đối với Bùi Tuyên đều biến thành phẫn nộ, thậm chí chen lẫn nỗi bất an. Nếu Bùi Tuyên thật sự ủng hộ Thái tử, thì mười lăm vạn binh mã ở Lương Châu của hắn có phải cũng thuộc về Thái tử hay không? Thái tử đề phòng mình như vậy, tương lai đăng cơ liệu mình có thể sống tốt không? Không, chắc chắn sẽ không. Bùi Tuyên đáng ghét, lễ vật vẫn thu, ăn nói nước đôi, để mình tưởng là đã được hắn ủng hộ, bây giờ nghĩ lại chẳng qua chỉ là trò đưa đẩy, cuối cùng quay sang ủng hộ Thái tử.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, mấy năm qua Độc Cô Khắc đã từng làm nhiều chuyện vừa oai phong vừa hoàn hảo, nhưng đáng tiếc Thái tử chính là Thái tử, hắn làm sao cũng không dao động được vị trí người kế thừa một quốc gia. Sau khi Bùi Tuyên về kinh, Độc Cô Khắc nhiều lần đến thăm, tìm trăm phương ngàn kế thu phục hắn, Bùi lão tướng quân đã tạ thế xưa nay rất để ý thể thống, không xem Tam hoàng tử ra gì, bây giờ thấy Bùi Tuyên thân cận với Thái tử, trong lòng Độc Cô Khắc nhất định đang chảy máu.
Mười lăm vạn binh mã Lương Châu, đối với Độc Cô Khắc không một binh một tốt mà nói, mang ý nghĩa thế nào không cần nhắc cũng hiểu.
Giang Tiểu Lâu nhìn thấu tâm tư Độc Cô Khắc, thở dài nói: “Khung cảnh long trọng như vậy, đủ thấy Tam điện hạ tình thâm ý trọng, Vân Châu ở dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt.”
Trong lòng Độc Cô Khắc phức tạp hỗn loạn, trên mặt vẫn rất khiêm tốn: “Quận chúa quá khen, ta vốn chỉ mong phu thê hòa thuận, phu xướng phụ tùy, nhưng không ngờ Vân Châu quận chúa vừa qua khỏi cửa đã xảy ra chuyện như vậy, đây là ông trời không tác thành. Trong lòng ta vô cùng đau đớn, chỉ có thể tận chút sức lực, không đáng là gì.”
Hai người ông nói gà bà nói vịt, rõ ràng Độc Cô Khắc mất tập trung. Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười lạnh, dặn dò Tiểu Điệp mang lễ tế lên, nói: “Bất kể thế nào, xin Tam điện hạ nén bi thương, chúng ta xin cáo từ trước.” Nàng đang muốn đứng lên, Độc Cô Khắc đột nhiên mở miệng: “Khoan đã.”
Giang Tiểu Lâu nhìn về phái hắn, ánh mắt lộ vẻ không hiểu.
Tam hoàng tử dặn dò mọi người lui xuống, nghiêm mặt nói: “Người ngay không nói vòng vo, ta có chuyện quan trọng muốn nói với quận chúa.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu nói: “Mời Tam điện hạ.”
Độc Cô Khắc nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, lại đưa mắt sang nhìn Độc Cô Liên Thành, giọng điệu cực kỳ khiêm tốn: “Hai vị đều là người thông minh, ta cũng không cần che giấu trước mặt hai vị. Bây giờ tình hình của ta rất nguy hiểm, Thái tử điện hạ đang từng bước ép sát, hầu như đã đẩy ta vào tuyệt cảnh, chuyện này… chắc hai vị đã có nghe thấy.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu cố ý để lộ ra biểu hiện giật mình: “Lời này của điện hạ Tiểu Lâu không hiểu.”
Độc Cô Khắc hít sâu một hơi, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Trước kia ta từng xin với bệ hạ được cưới nàng, đây vốn là một bước đi mạo hiểm. Nếu thành công thì có thể được Hoàng hậu chống đỡ, nếu thất bại thì sẽ gây nên nghi kỵ của Thái tử. Sau đó… quả nhiên Thái tử giận tím mặt, hắn lấy danh nghĩa tham ô bắt giam vài vị đại thần ủng hộ ta, nghiêm hình tra tấn, bắt họ kể ra tội trạng của ta, nếu không phải những người kia trung thành tuyệt đối, thà chết cũng không chịu nhận, chỉ sợ ta đã bị vu oan giá họa. Ta cũng phải cam chịu sự vu oan đó, chấp nhận bị giam vào đại lao.”
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Lại có chuyện như vậy sao?”
Sắc mặt Độc Cô Khắc hơi trắng, âm thanh có chút run: “Đúng vậy, Thái tử hung ác như thế, thật khiến người ta không biết nên làm thế nào cho đúng. Quận chúa, bây giờ Khánh Vương phủ là người thân của ta, những câu này ta vốn không muốn nói trước mặt nàng, để nàng không bị chấn động, nhưng thật sự không còn người để cầu viện, không thể làm gì khác hơn là hỏi xin ý kiến hai vị.”
“Điện hạ, lời này thật không nên nói, cẩn thận tai vách mạch rừng…” Giang Tiểu Lâu thở dài.
Độc Cô Khắc nghe vậy lập tức nói: “Quận chúa yên tâm, ở đây đều là tâm phúc của ta, tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện gì.”
“Vậy điện hạ không sợ tiểu nữ sẽ đi tố cáo sao?” Giang Tiểu Lâu hỏi vặn.
Độc Cô Khắc không phải người ngu, những câu này nếu nói trước mặt người khác hắn sẽ rất