Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 146 - Chương 129.2

Trước Sau

break
Nàng nhìn đối phương, nói rõ: “Ngay từ đầu huynh đã tính được ta sẽ đi tìm Dương Các lão đúng không?”

Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu nhìn nàng: “Ta đã sớm biết nàng sẽ đi tìm Dương Các lão. Hoàng hậu sẽ không giúp nàng, nàng lại không chịu tìm ta, chỉ còn ông ấy là có khả năng lớn nhất.”

Giang Tiểu Lâu chớp mắt: “Nếu không có những chứng cứ kia, Dương Các lão sẽ không thể khiến bệ hạ tin tưởng.”

Độc Cô Liên Thành mỉm cười: “Tam điện hạ âm thầm gây dựng không ít vây cánh, sớm muộn cũng sẽ bị bệ hạ phát hiện. Ta chỉ là tìm ra được danh sách đó sớm hơn một bước để giao cho Dương Các lão, thuận nước đẩy thuyền thôi.”

Nhẹ nhàng như vậy, lại khiến người ta không thể quên được.

Trên người Độc Cô Liên Thành có một loại khí chất, đó là sự trầm ổn giữa sóng to gió lớn, trong bất kỳ tình huống nào đều thành thạo điêu luyện, gặp biến cố không sợ hãi. Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, Độc Cô Liên Thành thích mình, nhưng hắn thích đến bao nhiêu nàng cũng không rõ. Với thân phận, địa vị, tài trí của Độc Cô Liên Thành, muốn tiêu dao một đời thì có gì khó? Hắn lại tự làm khổ mình, bôn ba giữa triều đình, nếu không phải vì danh vì lợi thì vì cái gì, ngôi vị hoàng đế sao? Nàng vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, nghĩ đến đau hết cả đầu.

Ánh mặt trời rọi lên dung mạo như ngọc của đối phương, khiến hắn càng có vẻ ôn hòa xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt sáng chói. Nhưng hắn lại như không hề cảm giác được, khóe môi hơi nhíu, tà mị vô cùng, như một người từ trong tranh bước ra, khiến người ta không thể dời mắt được.

Giang Tiểu Lâu hít sâu một hơi: “Huynh chịu giúp đỡ ta rất cảm kích, nhưng nhân tình này ta trả không nổi.”

Chính là muốn nàng trả không nổi, mãi mãi trả không nổi.

Nụ cười của Độc Cô Liên Thành ngày càng ôn hòa, ánh mắt đặc biệt thâm thúy: “Nàng yên tâm, nếu ta muốn gì sẽ trực tiếp nói với nàng.”

Trong lòng Giang Tiểu Lâu khẽ động: “Vậy bây giờ huynh nói đi, rốt cuộc huynh muốn gì?”

Độc Cô Liên Thành nhỏ nhẹ nói: “Cái ta muốn nằm trên người nàng, hy vọng có một ngày nàng có thể tự mình giao nó cho ta, nhưng mà, ta muốn nàng… cam tâm tình nguyện.

Trong lòng Giang Tiểu Lâu nổi lên một gợn sóng kỳ quái, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn tựa hồ ẩn chứa tâm tình quỷ dị khó lường, một chút chờ đợi, một chút thâm trầm, thêm một chút nhẫn nại.

Nàng một đời lang bạt, không nơi nương tựa, nàng thông minh quả đoán, kiên nhẫn cực cao, có thể phỏng đoán tâm tư của mọi người, đùa bỡn bọn họ trong lòng bàn tay. Nhưng nàng không hiểu Độc Cô Liên Thành, không thể hiểu, không hiểu một chút nào.

Không sai, cho dù hắn thích nàng, nhưng hắn là người rất lý trí, có thể thích được bao nhiêu, nói không chừng chỉ là thưởng thức một đóa hoa tươi đẹp, ái mộ một ánh cầu vồng trên trời. Nhưng nếu đúng như vậy, sao hắn vẫn làm bạn bên cạnh nàng, xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ bên cạnh nàng. Chuyện này không hề bình thường, một bằng hữu ái mộ nàng thông thường sẽ không làm đến mức đó. Ngẫm lại Phó Triêu Tuyên, hắn luôn nói ái mộ mình, nhưng hắn không thể từ bỏ nguyên tắc của mình, chỉ muốn kéo nàng đi vào con đường chính nghĩa đạo đức của hắn. Nhưng Độc Cô Liên Thành rất ôn nhu, rất khoan dung, bất kể Giang Tiểu Lâu nói cái gì làm cái gì hắn đều bao dung, cho dù điều này vi phạm vào nguyên tắc của hắn, hắn cũng sẽ làm hết. Trước kia Giang Tiểu Lâu cho rằng điều này chẳng qua xuất phát từ sự bảo vệ đối với bằng hữu, nhưng bây giờ nàng thấy tình hình đã thay đổi, Độc Cô Liên Thành làm mọi chuyện đều có mục đích khác, hắn để nàng nhìn thấy gương mặt tuấn tú nho nhã này, chẳng qua là cố ý để nàng nhìn thấy mà thôi, nàng cảm thấy bất an, vô cùng bất an. Hắn đang chờ đợi không chỉ là câu trả lời của nàng, hắn nhất định muốn càng nhiều, mà nàng sẽ không thể thực hiện một giao dịch không chắc chắn với hắn.

Độc Cô Liên Thành bất tri bất giác đến gần một bước: “Sao lại lộ ra vẻ mặt như thế? Ta chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi, nàng cứ xem như không biết gì hết, không nghe không thấy gì hết, cứ xem như ta chưa từng giúp.”

Giang Tiểu Lâu lùi lại theo bản năng: “Ta chỉ là không muốn nợ huynh quá nhiều.”

“Ta không cảm thấy đó là nợ là được rồi, xưa nay nàng tự xưng mình là người rộng rãi, sao lại có suy nghĩ như vậy?”

Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng nở nụ cười, lại vươn ngón tay, như có như không xẹt qua trên mặt nàng, vẻ mặt Giang Tiểu Lâu lạnh xuống, lập tức lùi lại ba bước, nụ cười trên mặt trở nên xa cách: “Cảm tạ Thuần Thân Vương ra tay cứu giúp, cáo từ.”

Độc Cô Liên Thành nhìn theo Giang Tiểu Lâu đi xa, trong mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt.

Giang Tiểu Lâu trở lại Khánh vương phủ, trong viện không khí vui mừng, các nha đầu ma ma ai nấy rạng rỡ, bận bịu không ngừng. Vén rèm lên, Hách Liên Tuệ vẻ mặt tươi cười dựa vào bên người Khánh vương phi, trên mặt mang theo ba phần ngượng ngùng.

Khánh vương phi tự tay nuôi lớn Hách Liên Tuệ, cảm tình dĩ nhiên không tầm thường, giờ khắc này nàng sắp xuất giá, trong lòng rất không nỡ, đang dặn dò nàng đủ điều, phát hiện Giang Tiểu Lâu trở về, nụ cười trên mặt càng sâu: “Hôm nay Tiểu Lâu đi đâu?”

Giang Tiểu Lâu cởi áo khoác lông trên người xuống, đi vào.

Than trong lò mơ hồ trắng bệch, chỉ là sót tàn lửa tàn, còn chưa chờ Giang Tiểu Lâu vào chỗ Hách Liên Tuệ đã chủ



break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc