An Tiểu Thiều nhận thiếp mời cũng không từ chối, chiều hôm đó liền đến Khánh Vương phủ.
Tiểu Điệp trực tiếp dẫn nàng vào phòng của Giang Tiểu Lâu, chỉ thấy bức rèm được vén lên, bên phòng ngoài đặt một chiếc bàn viết kiểu cổ, trên bàn có mấy chồng sách dầy và bút mực. Tủ sách bên trái xếp đầy sách, giá đồ cổ bên cửa sổ không có đồ cổ đồ ngọc, chỉ có một cái bình hoa, cắm một bó hoa lê trắng như tuyết.
Giang Tiểu Lâu nghe nói nàng đến rồi, liền bước ra nghênh đón, trên mặt mang theo vẻ thân thiết: “An tiểu thư.”
An Tiểu Thiều phục hồi lại tinh thần, liền cười nhẹ nói: “Bảo là mời ta đến thưởng thức họa mi, Vua họa mi ở đâu?”
Giang Tiểu Lâu liền chỉ vào lồng chim ở hành lang: “Nhìn đi.”
An Tiểu Thiều cũng rất thích những thứ này, nàng đi hai vòng quanh lồng chim, ý cười lập tức dâng trào: “Ta đã nghe tiếng Vua họa mi là loài chim may mắn, tìm kiếm khắp nơi mà không được, Minh Nguyệt quận chúa thật có lòng, có thể hiến lên bảo bối này trong tiệc mừng thọ của nương nương.”
Tay trái Diệp Từ cong lên, miệng phát ra một tiếng cười dài, con chim họa mi lanh lợi kia giống như nhận được mệnh lệnh, vui vẻ hót: “Tiểu thư, khách quý đến, khách quý đến.”
Tiếng kêu uyển chuyển êm tai, An Tiểu Thiều còn có chút nghiêm túc cũng phải bật cười một cái, quay đầu nói với Giang Tiểu Lâu: “Không chỉ hiếm có còn rất đáng yêu, ngàn vàng cũng không mua được, nhưng mà họa mi rất khó huấn luyện, làm sao ngươi dạy được nó?”
Trên môi Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười nhợt nhạt, đôi mắt đẹp như có sóng nước lưu chuyển, biểu hiện cũng rất hân hoan: “Thật ra ta cũng không am hiểu về họa mi, nhưng dù sao cũng là lễ vật dâng lên Hoàng hậu nương nương, ta phải cẩn thận hết sức, cho nên mới cố ý mời vị Diệp Từ cô nương này đến huấn luyện giúp ta.”
Diệp Từ hì hì nở nụ cười, hàm răng trắng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, có vẻ cực kỳ ngây thơ chất phát.
An Tiểu Thiều tinh tế đánh giá Diệp Từ một chút, liền thu hồi ánh mắt, nhỏ nhẹ nói: “Năm ngoái Nhiếp chính vương Việt Tây tặng cho nương nương một con Anh vũ lông xanh hồng, cũng rất giỏi nói chuyện, ta đã dạy dỗ nó đàng hoàng, ngày nào đó cũng mời ngươi đến xem thử.”
Ý tốt của An Tiểu Thiều Giang Tiểu Lâu đã hiểu được, nên càng ôn nhu nói: “An tiểu thư, hôm nay mời ngươi đến là còn có một việc.”
An Tiểu Thiều sửng sốt: “Hả, còn có chuyện gì?”
Lúc này Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đưa tay ra, Tiểu Điệp vội dâng bức tranh lên. Giang Tiểu Lâu tự mình đưa tranh đến tay An Tiểu Thiều, chậm rãi nói: “Ta đã nhiều lần phái người đưa đến phủ đều bị tiểu thư trả về, bây giờ ta tặng cho tiểu thư một lần nữa, tiểu thư không được từ chối.”
An Tiểu Thiều sững sờ, lúc đầu không rõ ý nghĩa, đến khi hiểu được thì hơi đỏ mặt: “Chuyện này… ta thật sự không thể nhận tranh của ngươi, ngươi nghĩ đi, lần trước vì Hách Liên Tuệ mà ta hiểu lầm ngươi, ngươi còn tặng tranh cho ta, đây vốn là vật mà ngươi yêu thích, nếu ta nhận thì…đúng là mặt dầy quá.”
Gương mặt Giang Tiểu Lâu như ngọc, sóng mắt nhu hòa như nước: “An tiểu thư nói sai rồi, ngựa tốt phải có yên tốt, bảo kiếm tặng anh hùng, bức họa này ở trong tay ta chỉ là vật trang trí, phải gặp được người chân chính yêu tranh thì mới thể hiện được giá trị của nó, đây là lý lo dù có nhiều người ra giá cao để mua nhưng ta vẫn không bán. Ta biết An tiểu thư ngưỡng mộ tranh của Triêu Tông đại sư, nhưng lại không tìm được chính phẩm, chỉ có thể dùng những bản mô phỏng, dĩ nhiên không thể đạt đến cảnh giới chính thống, cho nên ta mới đưa bức họa này cho ngươi, chỉ muốn một lòng kết giao, hy vọng ngươi đừng từ chối.”
Tranh của Triêu Tông đại sư là thứ có tiền cũng không mua được, ngươi nói nó trị giá một ngàn lượng hoàng kim cũng sẽ có người chịu mua, nhưng nếu rơi vào tay kẻ tầm thường thì nó đáng giá gì? An Tiểu Thiều hiểu rõ ý của Giang Tiểu Lâu, nàng chỉ là có chút mất mặt, cho nên nhiều lần Giang Tiểu Lâu sai người đưa tranh đến, An Tiểu Thiều đều từ chối. Dĩ nhiên trong lòng nàng cũng không đành lòng bỏ bức tranh, nếu không hôm nay cũng sẽ không đến đây. Nghĩ đến đây, gò má nàng đỏ ửng, giọng điệu cực kỳ thành khẩn: “Nếu ta nhận bức tranh này, ngươi cũng phải thu một món lễ vật của ta.”
An Tiểu Thiều nhẹ nhàng vỗ bàn tay, tì nữ bên người liền đưa lên một hộp gấm. Mở hộp ra, bên trong là một củ sen bằng ngọc, trên củ sen này điêu khắc một ít bùn đất màu xám, phối với một ít phiến lá màu xanh, trên thân sen còn điểm vài giọt sương, nhìn kỹ lại thì ra là dùng trân châu khảm thành, rõ ràng là món đồ giá trị liên thành.
Giang Tiểu Lâu lộ ra vẻ bất an: “An tiểu thư, đây là ý gì?”
Biểu hiện của An Tiểu Thiều rất kiên định, miệng nói: “Trừ khi ngươi nhận cái này, bằng không ta nhất định không nhận tranh.”
Thấy nàng cố chấp như vậy, Giang Tiểu Lâu bật cười không khỏi lắc đầu: “Tiểu thư cũng thật là người thú vị, Tiểu Điệp, nhận lễ vật đi.”
An Tiểu Thiều nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn tự nhiên nhận đồ của người khác, càng không muốn người khác nghĩ nàng tham lam, làm xấu thanh danh An gia. An gia là nhà giàu số một Đại Chu, chính vì vậy càng phải tự trọng, ăn nói cẩn thận, mới đảm bảo vinh quang gia tộc dài lâu. Nếu bức họa này không phải do Giang Tiểu Lâu tặng, nàng sẽ không chịu nhận. Một là vì Giang Tiểu Lâu được Hoàng hậu yêu thích, Hoàng hậu cũng nói là nàng có thể thân cận, hai là nàng cảm thấy Giang Tiểu Lâu dễ gần, tướng mạo xuất chúng, là bằng hữu đáng kết giao. Cho nên, nàng mới đồng ý dùng lễ vật này kết bạn. Trao đổi lễ vật cũng chính là thắt chặt tình bằng hữu.
Có thể trở thành bằng hữu của An Tiểu Thiều, trong kinh thành cũng không có mấy người. Những nữ tử hay đi theo nàng, có thể tán gẫu, cười nói, nhưng không thể quá thân cận. Thân là nữ nhi An gia, cháu gái Hoàng hậu, nàng nhất định phải duy trì cảnh giác cao độ bất cứ lúc nào, vì mỗi hành động lời nói của mình trong mắt mọi người đều đại biểu cho lập trường và nguyên tắc của An thị.
Hai người ngồi xuống lần nữa, An Tiểu Thiều mới hỏi Giang Tiểu Lâu: “Cũng không còn sớm, không có gì giết thời gian, chúng ta chơi cờ đi.”
Lời này là có lý do, nàng đã sớm nghe Hoàng hậu nói kỳ nghệ của Giang Tiểu Lâu cao siêu, trong lòng rất ngứa ngáy, muốn so tài một trận, giờ khắc này thấy có cơ hội dĩ nhiên là không thể buông tha.
Giang