“Thì ra là Thuần Thân Vương.” Ánh mắt lạnh lùng của Bùi Tuyên rơi vào trên người đối phương, “Chẳng qua Bùi Tuyên chỉ đang giáo huấn một nô tài không hiểu chuyện, lại làm phiền đến Vương gia, thật là hiếm có.”
Ánh mắt Độc Cô Liên Thành rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, thấy sắc mặt nàng tuy rằng hơi trắng nhưng cũng không bị thương, trong lòng khẽ thả lỏng. Hắn vốn là người không để lộ hỉ nộ ra mặt, cho dù trong lòng cực căm phẫn cũng không để lộ ra chút nào, chỉ nhàn nhạt nói: “Bùi tướng quân không cần khách khí, không biết thị vệ này phạm tội gì khiến tướng quân phải giết người giữa chợ như vậy?”
Ánh mắt của hắn xa cách lạnh lùng, xưa nay Bùi Tuyên ghét nhất là loại Vương gia yếu ớt trói gà không chặt, vốn dĩ hắn cũng rất xem thường người này, nhưng sau khi đối mặt hắn lại cảm thấy ánh mắt kia vừa lạnh vừa sâu, hoàn toàn khác biệt với dung mạo nho nhã tuấn tú, không tự chủ được mà căng thẳng, trong lòng hiểu rõ Thuần Thân Vương tuyệt không vô hại như vẻ ngoài, liền nói: “Hộ vệ này dám mạo phạm ta, hôm nay ta không thể tha cho hắn, xin Vương gia đừng lo chuyện bao đồng.”
Nói xong Bùi Tuyên cười lạnh một tiếng, bỏ qua Độc Cô Liên Thành mà bước tới chỗ Sở Hán, hiển nhiên là muốn giết chết đối phương.
Độc Cô Liên Thành vẫn đứng trước mặt hắn không nhúc nhích.
Bùi Tuyên là người từng ra chiến trường, trên người mang theo một loại huyết khí đáng sợ, khi hắn nheo mắt lại sẽ khiến người ta thấy sợ hãi từ đầu đến chân, người bình thường ở trước mặt hắn sẽ đứng không vững, cho dù là vương hầu tướng lĩnh cũng phải sợ hắn ba phần. Nhưng Độc Cô Liên Thành chỉ bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh đến mức có hơi quá mức, không giống như đang nhìn một tên đồ tể có thể giết người bất cứ lúc nào, mà giống như đang nhìn một đứa trẻ ngu ngốc.
Bùi Tuyên chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ như vậy, trên đời này có ai dám to gan dùng ánh mắt này nhìn hắn chứ, đúng là buồn cười. Không chút nghĩ ngợi, roi sắt lần thứ hai vung ra, Hoài An hét lớn một tiếng: “Công tử, kiếm đây.” Độc Cô Liên Thành giương tay một cái, trường kiếm đã nằm trong tay hắn.
Võ công Bùi Tuyên vô cùng cao thâm, khí thế hừng hực, độc ác âm lãnh, roi sắt trực tiếp quấn lấy trường kiếm của Độc Cô Liên Thành, nhưng Độc Cô Liên Thành lại giỏi hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều, chỉ dùng vài chiêu đã tránh thoát khỏi roi của hắn. Vốn là một công tử nho nhã, đáy mắt lại ẩn giấu tầng tầng sát cơ, kiếm pháp của hắn như một con rồng xanh bay lượn, phảng phất như thiên quân vạn mã xông đến, sát khí ào ào xông thẳng lên trời.
Hộ vệ vương phủ nhẹ giọng hỏi: “Quận chúa, có cần tìm cách ngăn cản họ không?”
Giang Tiểu Lâu liếc bọn họ một cái, khẽ nói: “Ngươi cho rằng một khi đã nhập cuộc thì có thể sống sót trở ra hay không?”
Giang Tiểu Lâu nói không sai, hai người kia là cao thủ đương thời, nếu tùy tiện xông tới ngăn cản thì không biến thành vật hy sinh cũng biến thành bia đỡ đạn, ai dám chứ?
Hộ vệ cúi đầu lui sang một bên, mặt mày xấu hổ. Võ công của bọn họ so với Sở Hán thì kém xa, càng khỏi nói hai người kia, vẫn là không đi liều mạng thì hơn.
Tốc độ trường kiếm của Độc Cô Liên Thành cực nhanh, mỗi một kiếm đều đâm vào chỗ hiểm yếu, roi dài cũng lóe sáng quấn lấy trường kiếm, nhưng mà… không có cách nào bắt được, sắc mặt Bùi Tuyên thay đổi, trở nên trắng bệch. Cuối cùng hắn phát hiện mình đã gặp được cao thủ, thậm chí có thể cảm nhận được sát khí không thể xuyên thủng, không thể chống đỡ từ trên người đối phương. Nếu không phải hắn né tránh nhanh, thì trường kiếm của đối phương đã đâm thẳng vào tim hắn.
Từ ngày đầu tiên vào kinh, Bùi Tuyên đã nghe rất nhiều người nghị luận Thuần Thân Vương, bọn họ nói hắn dung mạo tuấn tú, hay nói hay cười, phong độ ngời ngời, ôn nhu hữu lễ, hoàn toàn kế thừa được huyết thống tôn quý của hoàng thất, có trái tim khiêm tốn lương thiện nhất trên đời. Nhưng bây giờ Bùi Tuyên mới phát hiện ra, Độc Cô Liên Thành dùng gương mặt nho nhã này để lừa gạt mọi người.
Một người thật sự vô hại sẽ không có ánh mắt như băng này.
Một người không có đòi hỏi, sẽ không có ý niệm thắng bại mãnh liệt như vậy.
Rõ ràng là Độc Cô Liên Thành muốn giết hắn, hơn nữa chắc chắn có thể giết được hắn.
Tròng mắt Bùi Tuyên dần dần co rút lại, vì hắn cảm giác roi của mình đã bị mũi kiếm quấn lấy, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của hắn, hắn hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được trường kiếm của đối phương, càng không tìm được kẽ hở của Độc Cô Liên Thành. Hắn chợt phát hiện, mồ hôi lạnh đã chảy đầy lòng bàn tay và sau gáy, bỗng nhiên thu hồi roi sắt, lộ ra nụ cười cổ quái: “Quả nhiên là cao thủ, là ta không biết tự lượng sức.”
Độc Cô Liên Thành trước sau vẫn mỉm cười: “Làm gì có, là Bùi tướng quân nhường thôi.”
Hai người đồng thời thu tay lại, sát khí biến mất trong nháy mắt, cứ như chưa từng xuất hiện.
Xưa nay Bùi Tuyên nghĩ mình là người vô địch thiên hạ, nhưng hôm nay phát hiện, trên người còn có người, ở kinh thành lại có một cao thủ tuyệt đỉnh, mà hắn lại cho rằng người ta là thư sinh yếu đuối, đúng là sai lầm to lớn. Hắn từ từ cúi đầu, nhìn roi của mình, nụ cười trên môi dần nhạt đi: “Cây roi này ta đã dùng nhiều năm, người chết bởi nó có vô số. Bởi vì giết quá nhiều người, cho nên nó cũng có sinh mệnh, khát vọng được uống máu tươi, mong muốn có người chết trong tay nó.”
Độc Cô Liên Thành chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, tựa hồ đã dự liệu được hắn muốn làm gì.
Quả nhiên Bùi Tuyên cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần ta ra tay thì nhất định phải giết người, có lúc chính ta cũng không thể khống chế…” nói xong, roi của hắn cuốn một cái, thình lình ập đến bên người một hộ vệ Bùi phủ, cổ của đối phương lập tức bị vặn gãy. Tình cảnh này vô cùng đẫm máu, vô cùng đáng sợ, khiến người ta kinh hãi không ngừng.
Hai mắt hộ vệ lòi ra, lập tức ngã nhào xuống đất, máu chảy đầy đường, lúc này Giang Tiểu Lâu đã xuống xe ngựa, nhìn cảnh này mà nhíu mày. Lúc nãy khoảng cách quá xa, nàng không thể nhìn rõ, bây giờ mới phát hiện chỗ đặc biệt của cây roi này. Thì ra nó không phải là một cây roi bình thường, mà mặt ngoài của nó được phủ kín với những cây kim thép nhỏ như lông trâu, khi nó cuốn vào cổ đối phương thì lập tức có thể chọc thủng hàng ngàn lỗ, đầu cũng lập tức rời khỏi thân, có thể thấy cây roi này quả thật lợi hại.
Dân chúng nấp sau cửa hai mặt nhìn nhau, sợ đến trên mặt không còn giọt máu. Thế gian lại có người giết người như cuồng, quả thật là đáng sợ. Cái đáng sợ chính là, hộ vệ Bùi phủ dường như đã quen với hành vi này của Bùi Tuyên, trên mặt không toát ra chút hoảng sợ hay bi thương nào, phảng phất người chết không phải là bằng hữu của mình, mà là một con chó hoang ven đường vô tình bị vị tướng quân anh dũng của bọn họ giết chết.
Gương mặt Bùi Tuyên xưa nay vô cùng bình tĩnh, đôi mắt cũng rất sắc bén, trước kia mỗi khi nhìn thấy hắn Giang Tiểu Lâu sẽ không kềm được sợ hãi, run rẩy cả người. Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, khi một người không còn đường lui, không còn gì để mất, nàng sẽ không sợ gì nữa. Cho nên khi Tiểu Điệp sợ đến mức biến sắc thì Giang Tiểu Lâu lại cười khẽ.
Giữa đường cái vắng vẻ, trong gió rét lạnh lẽo, một mỹ nhân mỉm cười quả thật rất đột ngột, còn rất kỳ lạ.
Nhất là mỹ nhân này xem ra yếu đuối mỏng manh, ôn nhu đáng yêu, nhưng lời của nàng càng khiến người ta kinh ngạc. Nụ cười của Giang Tiểu Lâu còn ôn nhu hơn gió xuân: “Bùi đại tướng quân, giết người thì sảng khoái thật, nhưng người quét dọn con đường này thì sẽ không vui đâu.”
Đây là khu chợ náo nhiệt nhất trong kinh thành, người phụ trách an ninh ở đây là Kinh triệu doãn.
Bùi Tuyên tưởng Giang Tiểu Lâu đang dùng Kinh triệu doãn ra hù dọa mình, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Minh Nguyệt quận chúa, người bên cạnh ta tất cả đều là tử sĩ, tính mạng của họ thuộc về ta, cho dù là Kinh triệu doãn cũng không có quyền can thiệp.”
Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi: “Ta không quan tâm chuyện đó, ta chỉ để ý đến tiền. Khi ngài đối đầu với Sở Hán, những sạp hàng ven đường đã bị phá hỏng đến bảy tám cái, Sở Hán là hộ vệ của ta, ta đồng ý thay hắn gánh chịu một nửa, nhưng lúc nãy ngài đả thương phu xe của ta, phá hủy xe ngựa vương phủ, có phải cũng nên bồi thường?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Lâu, hầu như cho là lỗ tai mình hỏng rồi, hay là cô gái xinh đẹp này điên rồi. Ai dám đòi tiền một tên đồ tể giết người không chớp mắt, đặc biệt là người này còn đả thương hộ vệ của nàng, dẫm lên nàng như con giun con dế.
Nhưng không chỉ Giang Tiểu Lâu nói ra, còn nói như là chuyện đương nhiên, cho dù giọng điệu của nàng nhu hòa đến mấy cũng không che giấu được sự thật là nàng giống y như Diêm Vương đi đòi nợ.Bùi Tuyên sầm mặt lại, đang định nổi giận lại nghe Giang Tiểu Lâu nói: “Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, nếu Bùi đại tướng quân không chịu bồi thường thì ta không thể làm gì khác hơn là đi đến trước mặt bệ hạ nói lý. Xưa nay bệ hạ rất chán ghét những kẻ mượn cớ sinh sự, ỷ sủng kiêu ngạo, nếu dân chúng cũng tụ tập lại kiện cáo, thì suy tính của tướng quân hôm nay thất bại rồi.”
Ánh mắt Bùi Tuyên ngưng lại, nhìn Giang Tiểu Lâu là cứng họng. Hắn hoàn toàn không ngờ giữa lúc sinh tử Giang Tiểu Lâu còn dám vòi tiền hắn, lại thẳng thắng hùng dũng, không chút vội vàng. Nhưng mà Giang Tiểu Lâu nói không sai, rốt cuộc thì Bùi Tuyên vẫn phải quay về chiến trường, nhưng bệ hạ hoàn toàn không có ý thả hắn đi, chính vì nguyên nhân này hắn mới muốn gây sự trong kinh thành, đúng lúc gặp phải Minh Nguyệt quận chúa, dĩ nhiên hắn không thể giết nàng, nhưng còn người bên cạnh nàng thì sao? Hai bên làm lớn, dĩ nhiên bệ hạ sẽ vì xoa dịu đối phương mà điều hắn ra khỏi kinh, đến khi đó núi cao hoàng đế ở xa, mặc cho hắn tung hoành, chỉ có chiến trường đầy máu tanh mới thích hợp với hắn. Ngược lại, ở kinh thành này hắn trói tay trói chân không làm được gì. Hắn vốn tưởng rằng Sở Hán dễ đối phó, nhưng không ngờ lại mọc ra Độc Cô Liên Thành, chuyện vô tình bị làm lớn, liên lụy bá tánh chung quanh. Nếu Minh Nguyệt quận chúa đi cáo trạng với hoàng đế, hoàn toàn có thể như hắn mong muốn, nhưng nếu dân chúng liên danh cáo trạng, các Ngự Sử sẽ dễ dàng buông tha cho hắn sao… Trên mặt hắn lộ ra nụ cười trào phúng: “Đáng tiếc, hôm nay ta không mang theo bạc trên người.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Bùi đại tướng quân nhận được không ít ban thưởng, sao lại rỗng túi được?”
Bùi Tuyên lạnh lùng nhìn nàng, hai mắt lạnh lẽo: “Vì xưa nay ta đi lại ngoài đường cũng không có ai dám đòi ta bồi thường.”
Giang Tiểu Lâu mặc một thân áo da cáo, giữa gió rét phong thái rất yểu điệu: “Mặc kệ thế nào, làm hỏng đồ thì phải bồi thường, ngài viết một tấm giấy nợ, ngày khác ta cho người đến phủ lấy.”
“Giấy nợ?” Bùi Tuyên hơi nhướng mày, quả thật bắt đầu muốn khâm phục dũng khí của Giang Tiểu Lâu.
Độc Cô Liên Thành thở dài, ném trường kiếm cho Hoài An, mặt đầy nghi ngờ nhìn Giang Tiểu Lâu, lúc nãy Bùi Tuyên giết gà dọa khỉ, khiến mọi người đều run rẩy, còn ai dám tranh luận với hắn.
Giang Tiểu Lâu ung dung nói: “Dĩ nhiên, hôm nay trên người không mang tiền, không có nghĩa là trong phủ không có.”
Mắt Bùi Tuyên lóe qua một bóng tối vặn vẹo: “Ta không mang theo giấy bút, làm sao viết?”
Giang Tiểu Lâu không chút biến sắc: “Ngài không có nhưng ta có, Tiểu Điệp.”
Cuối cùng Tiểu Điệp cũng phản ứng lại, nhanh chóng quay lại xe ngựa, chỉ chốc lát sau liền chuẩn bị sẵn giấy bút.
Lông mày Bùi Tuyên nhíu chặt, không những không giận mà còn cười: “Viết bao nhiêu?”
Giang Tiểu Lâu thật sự đã cẩn thận suy nghĩ về vấn đề ngày, giọng điệu bình tĩnh: “Xe ngựa của Khánh Vương phủ, thân xe dùng hương mộc tốt nhất chế tạo, tốn hết một trăm ngày mới hoàn thành, rèm trên xe do Triệu Lệ Nương của Phỉ Thúy Đường ngày đêm không ngừng thêu trong vòng ba tháng, là hàng hiếm có. Đúng rồi, còn có bốn con ngựa đều được vận chuyển từ Uyển Châu đến, là ngựa quý hàng đầu, bây giờ phu xe ta quen dùng cũng bị thương, tiền thuốc thang cũng không ít. Tổng cộng hết lại, cũng không bắt ngài bồi thường nhiều đâu, chỉ cần ba ngàn lượng bạc là đủ. Còn về những sạp hàng bị ngài phá hỏng… thì cứ viết giấy nợ một vạn lượng đi.”
Bùi Tuyên nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, đột nhiên nở nụ cười: “Minh Nguyệt quận chúa, không hổ là xuất thân thương hộ, lại còn biết vơ vét như vậy.”
Giang Tiểu Lâu cười, nét cười dịu dàng hòa khí đáng yêu, thậm chí còn long lanh vô cùng: “Tướng quân quá khen, một nữ nhi thương nhân, nếu không biết làm ăn há chẳng phải để cho người ta lừa gạt sao? Nếu tướng quân không đành lòng thì bây giờ chúng ta vào cung gặp bệ hạ, chỉ là hôm nay ngài gây ra chuyện lớn như vậy, một khi bệ hạ nổi giận, chắc phải hai ba năm tướng quân không được rời khỏi kinh.”
Vốn dĩ muốn gây sự để bị đuổi đi, ai ngờ đối phương không lùi nửa bước mà làm lớn chuyện. Trước giờ Bùi Tuyên đánh đâu thắng đó, nhưng cũng không thể không thừa nhận lần này đã trêu chọc phải người không dễ chọc vào, quả thật rất khó đối phó. Nghĩ đến đây hắn nhẹ nhàng cười: “Được, cứ đến phủ ta lấy tiền.”
Một vạn lượng đủ để một ngàn bá tánh ăn uống trong hai năm, nhưng mắt Bùi Tuyên không chớp lấy một cái, quả thật viết giấy nợ một vạn lượng, ném cho Tiểu Điệp rồi lạnh lùng nói: “Minh Nguyệt quận chúa, đã được chưa?”
Tua rua hoàng kim bên má Giang Tiểu Lâu chập chờn sáng lạng dưới ánh mặt trời làm rung động lòng người: “Xin hộ vệ Bùi phủ giúp ta đỡ xe ngựa lên, đưa phu xe đi khám bệnh. À đúng rồi, không biết hộ vệ của ngài biết đánh xe không, cho ta mượn một người đi.”
Thoáng trong lúc đó sắc mặt Bùi Tuyên đại biến, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra. Mọi người trên đường đều cảm giác được sát khí tỏa ra từ người hắn, cho nên ngừng cả hô hấp, toát mồ hôi lạnh toàn thân, không dám phát ra chút tiếng động, nhưng Giang Tiểu Lâu lại không chút do dự đưa ra yêu cầu, hai mắt không chớp một cái.
Không ai biết rõ hơn nàng, võ công của Độc Cô Liên Thành hoàn toàn đè ép được Bùi Tuyên, hắn tuyệt đối không thể gây sự nữa. Cho nên tất cả yêu cầu của nàng hắn đều phải đáp ứng. Những chuyện được voi đòi tiên, cháy nhà hôi của, xưa nay nàng làm rất thuận tay, không chút hổ thẹn.
Âm thanh Bùi Tuyên như phát ra từ kẽ răng, nụ cười trở nên vặn vẹo: “Được.”
Bùi Tuyên để lại một hộ vệ, trước khi bỏ đi ánh mắt lại rơi vào trên người Độc Cô Liên Thành, nhưng đối phương không nhìn hắn mà chỉ nói chuyện với Giang Tiểu Lâu. Hô hấp hơi dừng lại một chút, ánh mắt Bùi Tuyên âm trầm hơn, ôm quyền nói: “Thuần Thân Vương, hẹn ngày gặp lại.” Dứt lời hắn dẫn theo hộ vệ giục ngựa mà đi.
Độc Cô Liên Thành lên xe ngựa rồi cười nói: “Trước giờ ta không ngờ thì ra nàng giỏi vơ vét như vậy.”
Giang Tiểu Lâu gần như bật cười: “Đáng tiếc huynh xuất hiện sớm, nếu không sẽ còn có trò hay hơn.”
Độc Cô Liên Thành nhìn nàng, lộ ra ánh mắt dò hỏi.
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lóe lên ánh sáng rồi lại nhanh chóng biến mất, hóa thành nét lạnh lùng sâu thẳm: “Bùi Tuyên dùng binh quả cảm, hành quân quỷ dị, tác chiến hung ác, tướng lĩnh bình thường không thể so sánh. Đại Chu là một quốc gia hiếu chiến, vì chấp quành chế độ quân công mà tất cả tướng lĩnh đều được thăng cấp sau khi trải qua chiến đấu. Tuy rằng Bùi Tuyên xuất thân cao quý nhưng khi nhập ngũ chỉ là một tiểu binh, hắn dùng chiến công huy hoàng của mình mà từng bước đi lên đến ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào bản thân. Vì hắn giỏi cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ siêu quần, khi chiến đấu thì dũng mãnh quả đoán, xưa nay là cao thủ trong số những người đồng trang lứa, trước tiên hắn đi theo Bùi lão tướng quân chinh chiến với phản quân, nhưng Bùi Tuyên này cũng có một nhược điểm, đó là hắn quá kiêu ngạo, lại vô cùng tàn bạo. Giết tù binh không nói, còn tàn sát phụ nữ trẻ em vô tội, thậm chí vì tiêu khiển mà nướng sống người, cho dù bị hoàng đế trách cứ bao nhiêu lần hắn vẫn làm theo ý mình. Nơi duy nhất phù hợp với hắn là chiến trường, vì ở đó hắn có thể giết người thẳng tay không kiêng dè. Bây giờ hoàng đế gọi hắn về kinh, hắn không thể tùy ý giết người, dĩ nhiên là tìm đủ cách để trốn đi. Trước kia hắn cũng như vậy, làm ngựa của Thái đại nhân hoảng sợ, khiến người ta lên triều chửi ầm lên, bệ hạ liền cho hắn trở về biên cương. Hôm nay hắn lại giở trò cũ, ta cũng không phải Thái đại nhân, nếu huynh không đến thì ta sẽ bị dọa sợ đến nằm liệt giường, chậm thì ba tháng, nhiều thì nửa năm, nếu hắn muốn rời đi thì tuyệt đối không phải chuyện đơn giản…”
“Lời của nàng cũng không phải đúng hết.” Bên môi Độc Cô Liên Thành chậm rãi hiện lên nụ cười nhạt nhẽo.
“Bùi Tuyên là người tàn nhẫn, ở thời chiến dĩ nhiên bệ hạ cần dùng hắn, nhưng bây giờ phản quân các nơi đã trừ, còn giữ tướng lãnh này ở biên cảnh thì chính là gây nên hỗn loạn, cho nên dù hôm nay hắn quậy tung lên bệ hạ cũng sẽ không để hắn rời đi.” Dĩ nhiên Độc Cô Liên Thành nắm rõ tâm tư hoàng đế hơn, không chút do dự mà nhắc nhở nàng.
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu đảo một vòng, trong nháy mắt đã hiểu được, muốn nhịn nhưng cuối cùng không nhịn được: “Huynh nói là, bệ hạ có ý muốn giết hắn?”
Độc Cô Liên Thành sâu sắc nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt lại rất bình tĩnh: “Tiểu Lâu, Bùi Tuyên là công thần, bệ hạ sẽ không giết hắn, chỉ có thể cho hắn quan to bổng lộc nhiều, để đó từ từ sử dụng.”
“À”, Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt đáp một tiếng, đôi mắt như sóng nước hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Vậy… thì không thể tùy ý hắn rồi.”