Sau khi Hách Liên Tiếu rời đi, Khánh Vương phi thật sự không nhịn được nói với Giang Tiểu Lâu: “Con để ý tới nó làm gì, cho dù Tam hoàng tử không cưới con thì cũng sẽ không cưới nó, chẳng qua là nằm mơ giữa ban ngày, còn tự cho mình là thông minh.”
Khóe miệng Giang Tiểu Lâu không nhịn được nhẹ nhàng giương lên: “Từ đầu đến cuối mẫu thân đều cảm thấy đây là nhân duyên tốt sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Tiểu Lâu, con đừng trách ta dài dòng, bề ngoài những hào môn quý tộc kia nịnh bợ con, tâng bốc con, nhưng sau lưng đều nói con chỉ là một nữ tử thương hộ lai lịch không rõ, không ai chịu cưới một người như con về làm dâu. Những kẻ thấp hơn một chút đều là đám con thứ, chỉ muốn tìm một nơi để dựa dẫm vào. Con nghĩ kỹ đi, sao mẫu thân cam lòng gả con cho người như vậy? Muốn tìm một hôn sự môn đăng hộ đối thật sự là quá khó. Tuy rằng Tam hoàng tử có mục đích khác, nhưng chỉ cần còn Hoàng hậu nương nương một ngày, vị trí của con tuyệt đối sẽ không lay động.”
Đây là lời tâm huyết của Khánh Vương phi, Khánh Vương sủng ái Thuận di nương nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không động tới Khánh Vương phi, nguyên nhân chính là vì thế lực của nhà mẹ đẻ của bà và có Hoàng hậu nương nương chống đỡ. Cho nên bà hy vọng Giang Tiểu Lâu cũng có thể cân nhắc đến nguyên nhân này trước tiên, dù sao hôn nhân của bà cũng đã chứng minh được, hoàng gia mãi mãi chỉ biết đến lợi ích chứ không có tình cảm thật sự lâu dài.
Nghĩ trước nghĩ sau, bà lại không nhịn được mà nói tiếp: “Ta biết con muốn tìm một người tâm đầu ý hợp, nhưng con nghĩ đi, Thuận di nương là người tâm đầu ý hợp với Vương gia, nhưng thời gian lâu dài rồi, cho dù là tiên trên trời thì cũng trở thành đám bùn dưới chân, bây giờ bà ta thành ra thế nào? Con đã tận mắt nhìn thấy tất cả, sao còn muốn theo đuổi những thứ viễn vông, chi bằng nắm lấy cuộc hôn nhân chân thật trước mắt mới là quan trọng nhất. Còn về Hách Liên Tiếu, tất cả đều là do nó gieo gió gặt bão, nếu mẹ ruột và nhị ca nó không làm ra những chuyện này, Tam hoàng tử làm gì có cớ từ hôn, con đừng để ý tới nó.
Thuần Thân Vương là người văn võ song toàn, nhưng hắn không phải con trai ruột của hoàng đế, không có hy vọng tranh giành gì, còn phải gánh chịu vô số căm ghét kiêng kỵ, dĩ nhiên là Tam hoàng tử Độc Cô Khắc ổn hơn…
Khánh Vương phi nói có tình có lý, cũng là suy nghĩ thông thường, tuy rằng bà lương thiện, làm việc công chính, tuy nhiên không khỏi còn mang lòng kiêng kỵ với con gái của Thuận di nương. Nếu Hách Liên Tiếu gả cho Tam hoàng tử, trước kia nàng đều đang ẩn nhẫn, sau này không biết sẽ trả thù điên cuồng thế nào, dù sao con gái mà Thuận di nương dạy dỗ ra…thì làm sao mà tốt được? Khánh Vương phi không muốn nuôi ong tay áo, nếu Tam hoàng tử nhất định không chịu cưới nàng thì bà sẽ cố gắng chọn một mối hôn sự từ những nhà quyền quý khác cho Hách Liên Tiếu, để nàng gả đi xa xa, mắt không thấy tâm không phiền, mọi người đều được yên tĩnh.
Giang Tiểu Lâu hiểu rõ ý tứ này, cũng không tiện phản đối, chỉ cười nói: “Mẫu thân, con tuyệt đối sẽ không gả cho Tam hoàng tử, nếu mẫu thân thật sự quan tâm con thì xin người đi nói rõ với Hoàng hậu nương nương.”
Khánh Vương phi thấy mình tận tình khuyên nhủ mà Giang Tiểu Lâu không chịu nghe, không khỏi lẩm bẩm: “Thật không biết con bé này đang suy nghĩ cái gì, ta đúng là hết cách rồi.”
Khánh Vương phi vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười vang của Khánh Vương: “Vương phi, Tiểu Lâu, hai người đều ở đây à. Tốt, đỡ cho ta phải đi tìm khắp nơi.”
Giang Tiểu Lâu lập tức hành lễ với Khánh Vương, cung kính nói: “Ra mắt Vương gia.”
“Haiz, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, gọi là phụ thân. Cứ gọi là Vương gia nghe có vẻ xa lạ quá, con là nghĩa nữ của Vương phi, cũng là con gái của ta.” Nụ cười trên mặt của Khánh Vương vô cùng thân thiết, biểu hiện như người cha hiền.
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong vắt, lặng lẽ nói: “Tiểu Lâu ra mắt phụ thân.”
“Tốt, tốt, ta có đứa con gái xinh đẹp tài giỏi như vậy đúng là phúc của ta.” Khánh Vương đi tới chính vị ngồi xuống, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, nụ cười càng sâu: “Đúng là ta có chuyện quan trọng tìm con, Tam hoàng tử đã ba lần hẹn con đều bị từ chối, chiều nay ngài ấy hẹn con đi du ngoạn trên hồ, con không thể thất lễ nữa.”
Khánh Vương gật đầu nói: “Tam điện hạ là chính nhân quân tử, con tiếp xúc nhiều với ngài ấy cũng không có gì xấu, huống chi chỉ là du ngoạn trên hồ, cũng không thể cứ tìm lý do từ chối mãi, như vậy là Khánh Vương phủ chúng ta vô lý. Tâm ý của con… cứ nói thẳng ra là được.”
Trong lòng Khánh Vương phi có chút nóng nảy, đang muốn từ chối lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói: “Phụ thân giao phó, Tiểu Lâu nào dám không nghe.”
Khánh Vương thấy Giang Tiểu Lâu dễ dàng đáp ứng như vậy, cũng có chút bát ngờ, chợt nở nụ cười tươi: “Tốt, chẳng trách Vương phi yêu thương, đúng là đứa con gái hiểu chuyện.” Bộ dáng hắn nhẹ như mây gió, như một người cha hiền, tràn ngập thân thiết với Giang Tiểu Lâu.
Khi Giang Tiểu Lâu đến bờ hồ, chỉ thấy một chiếc thuyền hoa vô cùng xinh đẹp đậu ở đó, đỉnh thuyền màu vàng, thân thuyền màu đỏ, cửa sổ chạm trổ, phía trước có song miêu, phía sau có bánh lái, trên đầu còn treo một câu đối: “Duyên ngạn xuân quang khai họa đồ, nhiễu thành ba sắc động lâu đài.” Một tì nữ áo xanh đã chờ sẵn, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu liền cúi đầu cung kính nói: “Minh Nguyệt quận chúa, điện hạ đang chờ bên trong.”
Giang Tiểu Lâu đi vào khoan thuyền, trong khoang có mùi đàn hương nhè nhẹ, tỏa ra một mùi thơm cổ điểm, khiến chiếc thuyền đẹp như tranh vẽ này càng tăng thêm mấy phần say lòng người. Độc Cô Khắc đang ngồi trên cái ghế gỗ, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đến thì hai mắt tỏa sáng.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa làm cả khoang thuyền như sáng rựa, nhưng ngay khi Giang Tiểu Lâu xuất hiện dường như đã lấn át đã ánh sáng này.
Trong nháy mắt Độc Cô Khắc như hoảng hốt, phảng phất nhìn thấy một đóa hoa sen xanh khẽ lay động, yên tĩnh không một tiếng động mà đi đến trước mặt hắn.
Đan Phượng quận chúa Hách Liên Tiếu là mỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành, nhưng vẻ đẹp của nàng quá chói mắt, quá bức người. Còn Giang Tiểu Lâu chỉ có một gương mặt thanh lệ, mới nhìn cũng không quá kinh diễm, nhưng khi cẩn thận thưởng thức, thì thấy đôi mắt kia như sóng nước dập dờn, khiến người ta quên hết mọi thứ.
Độc Cô Khắc đứng dậy, khóe miệng mang theo ý cười: “Cảm tạ Minh Nguyệt quận chúa nể mặt, ta còn tưởng hôm nay cũng không mời được nàng.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Tam điện hạ có lòng mời, Tiểu Lâu từ chối thì bất kính.”
Độc Cô Khắc nhìn đối phương, ánh mắt sắc sảo trở nên nhu hòa rất nhiều: “Vậy xin mời ngồi.”
Trên bàn đã xếp sẵn mấy thứ điểm tâm tinh xảo, một bình trà, hai chén trà ngọc bích.
Sau khi ngồi xuống Giang Tiểu Lâu đưa mắt nhìn ra xa, lúc này hộ vệ phụ trách đã chống gậy trúc đẩy thuyền hoa đi thẳng về hướng giữa hồ. Gió nhẹ thổi đến, cả mặt hồ sâu không thấy đáy, màu xanh lục như vô biên vô hạn, trong lúc thuyền hoa đang di chuyển, mặt hồ sóng nước lấp loáng, thỉnh thoảng có mấy con cá bơi qua, thỉnh thoảng có vài con chim trắng lượn trên mặt nước. Bên bờ đình đài lầu các tinh xảo nhã lệ, thỉnh thoảng có thiếu nữ hoa phục ló đầu ra khỏi xe ngựa, hoặc vài thiếu niên áo gấm cưỡi ngựa ngắm cảnh khắp nơi. Hồ nước bích lục hòa với bầu trời màu lam như liền một dải, du khách qua lại tấp nập như hòa vào khung cảnh, tạo nên một bức tranh xinh đẹp to lớn, khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Độc Cô Khắc mỉm cười nói: “Mạo muội mời nàng tới, không biết có phiền nàng không?”
Bên môi Giang Tiểu Lâu mang ý cười nhàn nhạt: “Có thể thưởng thức mỹ cảnh này, còn phải cảm ơn ý tốt của Tam điện hạ.”
Nụ cười trên mặt Độc Cô Khắc ngày càng ôn hòa: “Hồ này một năm bốn mùa đều có cảnh đẹp. Ngày xuân cầu soi bóng nước, liễu rũ thướt tha, mây rọi mặt hồ; ngày hè lá cây xanh mướt, hoa sen khoe khắc; mùa thu hoa lau bay lượn, lá phong đỏ đậm, mùa đông một màu trắng xóa, nếu có thể quanh năm ở bên hồ này thì đúng là lạc thú trần gian.
Giang Tiểu Lâu nghe vậy chỉ nhẹ nhàng cười: “Không ngờ Tam điện hạ có nhã hứng này.”
Độc Cô Khắc tươi cười: “Nàng cho rằng hoàng tử rất vô vị, cả ngày chỉ nghĩ quốc gia đại sự, chính trị hơn thua sao? Thật ra khi còn nhỏ ta rất thường hay lẻn ra khỏi cung, đặc biệt thích đi bộ bên bờ hồ này, quên hết tất cả mọi thứ, còn lén hái lá sen giữa hồ làm ly rượu, chỉ đáng tiếc bây giờ sen đã tàn hết, không thể để cho quận chúa thưởng thức được mùi vị đó, đúng là thơm ngát sảng khoái, tuyệt không thể tả.”
Hiếm khi thấy trên mặt Giang Tiểu Lâu nổi lên một nụ cười: “Người xưa nói, mùi rượu lẫn vào hương sen, hương lạnh hơn cả nước, Tam điện hạ đúng là cao thủ uống rượu.
Từ đầu tới cuối, Giang Tiểu Lâu đều trò chuyện rất khách sáo, chỉ khi nói đến lá sen, đáy mắt nàng xẹt qua một tia hoài niệm. Đại ca cũng thường cắt lấy lá sen trong hồ, sau đó dùng trâm của nàng đâm thủng giữa lá, làm cho lá sen và cọng sen thông với nhau, sau đó trộm rượu mà phụ thân thích nhất đổ vào lá sen, cong phần cọng sen rỗng ruột lên mà uống. Không chỉ hương rượu thuần mỹ, càng có mùi sen thơm ngát, đúng là không uống đã say. Phụ thân cầm gậy đi khắp nơi tìm kiếm, hắn là cười to rồi bò lên nóc nhà uống rượu. Sau đó còn phát minh một cách trữ rượu mới, đảm bảo lá sen ba năm không hỏng, khi đi xa hắn đều mang theo lá sen làm ly rượu, phong lưu biết mấy.
“Thật ra, ta đã muốn làm quen với Minh Nguyệt quận chúa từ lâu.” Dĩ nhiên Độc Cô Khắc không biết được tâm tư của Giang Tiểu Lâu, chỉ là bén nhạy phát giác tâm tình của nàng biến hóa, lập tức thăm dò.
Giang Tiểu Lâu vẫn nâng chén trà lên, lẳng lặng nói: “Tại sao Tam điện hạ muốn quen biết ta?”
Độc Cô Khắc thầm nghĩ, đại danh của Minh Nguyệt quận chúa nàng có ai ở kinh thành mà không biết? Chẳng qua chỉ là nữ nhi thương hộ, không chỉ trèo được lên người Vương phi, bây giờ còn được Hoàng hậu ưu ái, cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, không biết bao nhiêu người có con gái muốn đưa đến thân cận Hoàng hậu, cuối cùng đều chạm phải gai nhọn. Hoàng hậu nương nương không dễ thân cận, càng không phải ai cũng với tới được, Giang Tiểu Lâu không có tài năng thì làm sao có thể làm được?
Ngoài mặt hắn lại rất bình thản nói: “Khí chất Minh Nguyệt quận chúa cao quý, rất nhiều người từng loanh quanh trước cửa Khánh Vương phủ cũng chỉ để nhìn thấy phong thái của nàng. Ta cũng là một người bình thường, dĩ nhiên cũng hiếu kỳ, mỗi lần gặp nàng trên tiệc rượu đều không thể nói được mấy câu, hôm nay được trò chuyện với nàng như vậy, trong lòng ta thật sự rất vui mừng.”
Giang Tiểu Lâu cười rất thân thiện, nhưng khó nén vẻ xa cách: “Điện hạ nói đùa rồi.”
Lúc này một tì nữ bưng hai cái đĩa sứ đến, đĩa sạch sẽ tao nhã, mặt trên có đôi đũa trúc màu xanh. Giang Tiểu Lâu không khỏi kinh ngạc, nhìn đối phương nói: “Ngài muốn dùng bữa trên thuyền? Sớm biết như vậy sao Tam điện hạ không báo trước với ta, ta đã dùng bữa rồi mới đến đây.”
Nghe xong lời này Độc Cô Khắc chỉ cười khẽ một tiếng. Hắn chủ động mở đĩa sứ ra, nhất thời mùi hương thơm ngát, sau đó chỉ mời mọc: “Nàng thử đi.”
Giang Tiểu Lâu nửa tin nửa ngờ giơ đũa lên, nếm thử một ít, không khỏi hơn run người, nàng sinh ra trong gia đình phú quý, các loại cá ngon đã ăn không biết bao nhiêu, nhưng con cá này vừa béo vừa ngon, vào miệng là tan, cảm giác vẫn còn quanh quẩn ở đầu lưỡi, không biết hình dung thế nào.
Giang Tiểu Lâu chỉ nếm thử một miếng, liền dừng đũa không ăn.
Độc Cô Khắc cong môi lê: “Sao vậy, mùi vị không ngon sao?”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu như có ý cười, đôi mắt đen óng lại như một tảng băng: “Mùi vị rất ngon, đáng tiếc có độc.”
“Quả nhiên Minh Nguyệt quận chúa có kiến thức rộng rãi.” Nụ cười của Độc Cô Khắc càng sâu, nhưng cũng rất hứng thú: “Không sai, máu của loại cá nóc này có độc, nội tạng càng có độc. Nếu không biết cách nấu, sau khi ăn vào sẽ suy kiệt hô hấp mà chết. Nhưng mà nàng yên tâm, chỉ cần khi làm thịt nó phải rửa sạch máu, bỏ hết nội tạng, không cho nó bị nhiễm độc thì sẽ không sao.”
Giang Tiểu Lâu nhìn chén canh cá trắng như đậu hũ, nhẹ thở dài một tiếng: “Máu có độc, nội tạng độc càng sâu, nhưng độc nhất là xương và trứng cá. Đa phần người chết vì loại cá nóc này là ngư dân, vì bọn họ giết cá rất thành thục, lại rất yêu thích trứng cá tươi, cho nên nếu không cẩn thận là mất mạng, nhưng với cách nói của ngài cũng không phải không có chút sơ hở nào.”
Độc Cô Khắc không để ý lắm, gắp lên một đũa mà ăn, không lâu lắm hắn dừng đũa lại, nói với Giang Tiểu Lâu: “Quận chúa có từng nghe qua một câu chuyện bí mật của Thái tử, có liên quan đến con cá nóc này không?”
“Hả, xin được lắng nghe.”
“Năm năm trước Thái tử đi Minh Châu thị sát, mang về một thiếu nữ ngư dân làm thiếp. Hắn chán ăn sơn hào hảo vị, nghe theo lời thiếu nữ này mua rất nhiều cá nóc về, mời đầu bếp chuyên nghiệp đến chế biến. Vị ngon của cá nóc thiên hạ đều biết, các vị khách thèm thuồng tranh nhau ăn, chỉ nháy mắt cả ba mươi con cá đã bị ăn sạch. Trong lúc đang trò chuyện, đột nhiên Lễ bộ thượng thư ngã nhào xuống đất, sùi bọt mép, cả người co giật mà bất tỉnh nhân sự, giữa lúc hoảng loạn ai cũng cho là trúng độc cá nóc, vội vàng truy hỏi dân nữ này cách giải độc, cô ta trả lời là nước tiểu. Thái tử lập tức hạ lệnh cho người hầu đến nhà xí mang nước tiểu đến. Vì muốn giải độc, các vị khách cao quý không màng thể diện, tranh đoạt giẫm đạp nhau để uống, sau đó thì không ngừng mà nôn ói ra cả sảnh đường. Thái tử đang muốn bắt đầu bếp lại để hỏi tội, thì thấy vị Lễ bộ thượng thư đã tỉnh lại, còn đang ngơ ngác không biết gì. Thì ra, cá nóc này quá ngon, hắn ăn quá nhiều nên nhất thời bị động kinh. Nàng nói, có buồn cười hay không?”
Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười nhìn đối phương, không bình luận gì. Độc Cô Khắc trào phúng Thái tử, tuyệt đối không chỉ là rảnh rỗi nhắc tới.
Độc Cô Khắc thấy biểu hiện của nàng không thay đổi, bên môi chỉ có nụ cười nhạt, thăm dò mấy lần cũng không đoán được nông sâu, quyết tâm đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay mời quận chúa đến đây, chắc là nàng đã biết mục đích của ta.”
Hàng mi dài của Giang Tiểu Lâu giật giật, đáy mắt mang một tầng trào phúng: “Dĩ nhiên tiểu nữ biết ý của điện hạ, nhưng đáng tiếc… đành phải khiến ngài thất vọng.”
Tại sao?
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, nâng chén trà lên, chậm rãi uống hai cái mới trả lời: “Tiểu nữ là thiên sát cô tinh, trên khắc cha mẹ, dưới khắc con cái, còn về tướng công thì nhất định sẽ phải chết, chỉ có thể sống một mình mới tốt. Không đồng ý cũng là vì nghĩ cho điện hạ thôi.”
Độc Cô Khắc nghe vậy, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó bất ngờ cười ha hả. Tiếng cười của hắn kinh động lũ cá trong hồ, làm nổi lên từng gợn sóng.
Đôi mắt Độc Cô Khắc chuyển động, từ từ nói: “Mấy thứ vận mệnh xưa nay ta rất xem thường.”
Chuyện này… nàng thật sự không ngờ tới. Giang Tiểu Lâu than nhẹ một tiếng: “Mọi người thường tin vào vận mệnh, không lẽ điện hạ thật sự không sợ bị tiểu nữ khắc?”
Vẻ mặt Độc Cô Khắc đặc biệt ôn hòa, so với dáng vẻ năng động thông minh trước kia hoàn toàn như hai người khác nhau, hắn chỉ bình tĩnh nói rõ từng chữ: “Ta không tin số mệnh, chỉ tin chính mình, ta nghĩ quận chúa cũng như vậy.”
Ánh mặt trời rơi vào trên gương mặt trắng trẻo của Độc Cô Khắc, đôi mắt đen óng của hắn hiện lên một tầng vàng kim nhàn nhạt, vài sợi tóc rơi trên trán, càng tôn lên vẻ anh tuấn đường hoàng, khí chất xuất chúng. Ánh mắt của hắn nhìn như ôn hòa, thật ra âm thầm cất giấu một quyết tâm cứng rắn. Có thể thấy được, chuyện Tam hoàng tử đổi hôn này nhất định phải được thực hiện đến cùng.