Hách Liên Thắng lại cười, vỗ tay một cái, một tì nữ xinh đẹp liền cầm một cái hộp tới, vừa mở ra đã thấy ánh sáng vàng chiếu rọi chói mắt, vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng giọng điệu có ba phần lạnh lẽo: “Chúng ta nói thẳng, chỉ cần ngươi chịu ra sức cho ta, ta sẽ cho ngươi trăm lạng hoàng kim, mười người mỹ nữ, đồng thời cầu xin với phụ thân cho ngươi một chức quan, để ngươi một bước lên mây, tương lai rộng mở.”
Sở Hán bỗng nhiên đứng lên, hất tung cái hộp xuống đất, vàng ngọc chói lọi lăn lông lốc, âm thanh hắn càng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén: “Rất xin lỗi, ta đối với vàng của ngươi không có hứng thú, đối với con người ngươi càng không vừa mắt, cáo từ.”
Hắn vừa xoay người đi, Hách Liên Thắng lại khẽ cười: “Lão Đại, Tiểu Ngũ, Yến Yến, Tiểu Hoan…”
Từng cái tên phát ra từ miệng hắn khiến Sở Hán cứng người lại, hai chân định bước đi lại nặng như một khối chì ngàn cân, hắn xoay đầu lại, câu chữ cứ như phát ratừ kẽ răng: “Ngươi mang mấy đứa nhỏ ra uy hiếp ta?”
Hách Liên Thắng nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đúng rồi, giữa Giang Tiểu Lâu và những đứa trẻ đó, ngươi phải lựa chọn, ngươi chọn thế nào?”
Trong lò hương tỏa ra làm khói thơm lượn lờ, khi ngửi được khiến lòng người thấy an tĩnh, thơm ngát bình yên. Giang Tiểu Lâu đang nằm ngủ trên giường, một cơn gió hiu hiu thổi qua, màn tử trúc khẽ lay động, ánh mặt trời chiếu ngoài song cửa, biến thành từng mảnh vụn rơi vào gương đồng ở phía đối diện, tỏa ra ánh sáng vàng óng.
Một bóng người lặng yên không tiếng động lẻn vào, “tăng’’ một tiếng, chủy thủ trong tay áo rời ra khỏi vỏ, hắn tiến từng bước về Giang Tiểu Lâu, ngay khi đến trước mặt nàng, gương đồng lóe lên ánh sáng, tình cờ chiếu thẳng vào mặt Giang Tiểu Lâu.
Ngay trong khoảng khắc đó, nàng đột nhiên mở mắt ra.
Mắt Giang Tiểu Lâu hiện ra khí lạnh: “Sở Hán, ta thật không ngờ là huynh muốn giết ta.”
Sở Hán rùng mình một cái, lùi lại ba bước sau đó quỳ xuống đất: “Tiểu thư…”
Rõ ràng là bị phản bội và ám sát, gương mặt Giang Tiểu Lâu lại hết sức bình tĩnh, không có chút nào tức giận, môi nhẹ nhàng cong lên, phảng phất như đang mỉm cười.
Mạnh mẽ ngăn chặn cơn áy náy trong lòng như hàng ngàn con rắn độc cắn xé nội tâm hắn, trong nháy mắt thân thể Sở Hán như vỡ tan thành ngàn mảnh, sau đó hán tử thô lỗ này đột nhiên che lại mặt mũi, gào khóc lên: “Tiểu thư, thuộc hạ có lỗi với người.”
Vào thời khắc này, Giang Tiểu Lâu phảng phất như quay trở lại lần đầu tiên gặp mặt Sở Hán hào sảng phóng khoáng, khi đó hắn rất tiêu sái, làm việc tùy tâm, không hiểu vì sao tâm tình tức giận chợt tiêu tan hết. Nàng có trực giác, Sở Hán còn đau lòng hơn nàng, hơi suy nghĩ, giọng điệu trở nên ôn nhu: “Huynh không ham vinh hoa, không thích tiền bạc, lại càng không háo sắc, hôm nay làm vậy… là vì những đứa bé kia?”
Sở Hán khóc đến tan nát cõi lòng, hoàn toàn không kềm chế được. Hắn run run móc một cái khăn từ trong lồng ngực ra, Giang Tiểu Lâu đưa mắt nhìn tới, thình lình tim nhảy lên một cái, trên khăn gấm là một cái lỗ tai và một ngón tay đẫm máu.
Dùng trẻ nhỏ làm con tin thì thôi, đối phương tàn nhẫn đến mức không tiếc hạ độc thủ… Quả nhiên là tiểu nhân trong số tiểu nhân, tiện nhân trong số tiện nhân. Giang Tiểu Lâu thở dài một hơi: “Huynh thật hồ đồ, nếu ta thật sự chết thì bọn trẻ mới thật sự không còn đường sống. Huynh ngẫm lại đi, sao Hách Liên Thắng có thể để chuyện này lan ra ngoài, hắn sẽ đẩy huynh vào tội giết người mà chém đầu, sau đó sẽ là những đứa trẻ vô tội này, không ai chạy thoát…”
Sở Hán chấn động cả người, trong nháy mắt hiểu được, tỏ rõ vẻ thẹn thùng, hai vai không ngừng run rẩy, hầu như không nói nổi, hai đầu gối không ngừng nhúc nhích.
“Ta sẽ không giữ lại một người phản bội ta, bất kể là vì lý do gì, vì ai. Cho nên, huynh đi đi.” Giang Tiểu Lâu ăn nói nhỏ nhẹ, giọng điệu lại vô tình kiên định.
“Tiểu thư, không, đừng đuổi thuộc hạ đi. Phản bội chủ nhân là tội chết, Sở Hán cam nguyện lĩnh phạt, xin tiểu thư cứ giết chết thuộc hạ.” Sở Hán cúi đầu xuống, không chút do dự mà nói.
Sở Hán trợ giúp Giang Tiểu Lâu là vì báo ân, hôm nay phản bội Giang Tiểu Lâu là vì nhân nghĩa, nhân nghĩa khó lưỡng toàn, chỉ vì hắn là một người bằng xương bằng thịt, cho nên mới phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy. Lúc chuẩn bị ra tay, rõ ràng hắn rất do dự, vì tay của hắn đang run lên, ánh sáng mới phản chiếu lên tấm gương đồng mà rọi lên mặt nàng. Sở Hán là cao thủ đương đại, lúc hắn giết người mắt cũng không chớp, huống chi là vì những đứa trẻ vô tội, nhưng hắn vẫn còn do dự…
Cả phòng hương thơm tràn ngập, nhưng không che được không khí khẩn trương, đúng lúc Tiểu Điệp đi vào dâng trà, nhìn thấy cảnh này không khỏi hoảng hốt. Nàng mặc kệ khay trà, mặt mày trắng bệch quỳ xuống đất: “Tiểu thư, nô tì không biết Sở Hán đại ca làm sai cái gì, chỉ xin tiểu thư đại từ đại bi, khoan dung huynh ấy lần này đi.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt, cũng không thay đổi sắc mặt, trong lúc đó nàng nhìn thấy trên vạt áo của trường bào màu xám của hắn có một sợi dây đai nhỏ, sắc mặt liền thay đổi. Trên cái dây đai đó thêu một đóa hoa lan nhỏ, thanh lệ tao nhã, trông rất sống động. Nàng chậm rãi đi lên trước, nhìn chằm chằm đóa hoa lan đó hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Vào cái đêm trước khi nhập vương phủ, Tuyết Ngưng suốt đêm không ngủ, ngồi ở đầu giường chuyên tâm thêu hoa. Sáng hôm sau Giang Tiểu Lâu vào phòng nàng mới phát hiện hai mắt nàng sưng đỏ, đặc biệt uể oải, nàng không khỏi tò mò xem qua đồ thêu của nàng: “Tỷ đang thêu cái gì, không giống khăn, lại không giống bao gối, đúng là kỳ lạ.”
“Trong Khánh Vương phủ có thiếu thứ gì, sao tỷ phải cực khổ cả một đêm, thật là khờ quá.” Nàng không tự chủ được cười lên.
Ly Tuyết Ngưng chỉ nhấc mắt lên nhìn nàng, đôi mắt như có gợn sóng: “Không, tự tay mình làm thì ý nghĩa sẽ khác.”
Khi đó Giang Tiểu Lâu chẳng qua chỉ cảm thấy nàng ngốc: “Không lẽ là thêu cho người yêu?”
Ly Tuyết Ngưng mặt ửng hồng, lại sẵng giọng: “Ăn nói linh tinh, thân thể rách nát như ta sống một ngày hay một ngày, sao có thể liên lụy người khác…”
Cái dây đai đó không ngờ lại là đưa cho Sở Hán, nhưng xem bộ dạng của Sở Hán tựa hồ không hề biết gì. Trong lòng Giang Tiểu Lâu khẽ động, như đang nhìn Sở Hán, lại như xuyên qua hắn mà nhìn thấy người khác, tay Sở Hán nhẹ nhàng nắm chủy thủ, nếu Giang Tiểu Lâu muốn đuổi hắn, hắn cũng không có mặt mũi lưu lại nhân thế, tình nguyện dùng máu tươi chuộc tội của mình. Nhưng sau một khắc, Giang Tiểu Lâu đã mở miệng: “Huynh ở lại đi, không được có lần sau.”
Trong lòng Sở Hán mừng như điên, hắn không biết vì sao Giang Tiểu Lâu lại thay đổi chủ ý, nhưng lại cảm thấy như được đại xá, lập tức khấu đầu một cái liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Huynh đi làm gì?” Giang Tiểu Lâu hỏi.
“Thuộc hạ đi xử tên gian tặc đó.” Hận thù trong lòng Sở Hán tràn ngập kéo đến, nếu không thể cứu được bọn trẻ, thì cứ quyết định cá chết lưới rách với Hách Liên Thắng.
“Ngu ngốc.” Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn hắn một chút, “giết gà cần gì dùng dao mổ trâu, muốn Hách Liên Thắng chết thì tự ta có cách rất sạch sẽ, cái mạng này của huynh… cố mà giữ lại đi.”
Lúc chạng vạng có một cơn mưa nhỏ, khí trời càng ngày càng lạnh, hoa sen trong hồ đã héo tàn, chỉ còn lại cành khô lá úa, dáng vẻ rất thê lương. Các tì nữ trong phủ đang bận rộn thu dọn những thứ còn lại trong hồ, các nàng dùng vợt hớt những chiếc lá rụng, lại thay số cá chép ngũ sắc và những khối đá hình dáng kỳ lạ. Tả Tuyên mang theo tì nữ đi thẳng vào viện của Vương phi.
Tả Tuyên mặc một thân tơ lụa thanh lịch, trên mặt nhàn nhạt son phấn, ánh mắt đen láy có thần, đi vào cửa mang theo một trận hương thơm phả vào mặt.
Khánh Vương phi mỉm cười: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?”
Tả Tuyên bước đến hành lễ với Vương phi, làm cho trâm vàng trên tóc vang lên sào sạt: “Con dâu mang lễ vật đến cho mẫu thân.” Nói xong nàng dặn dò tì nữ cầm hộp cơm chạm trổ hoa cúc dâng lên, mở ra nhìn, Giang Tiểu Lâu bất giác kinh ngạc, quay đầu nhìn Khánh Vương phi nói: “Mẫu thân thích ăn hồng khô sao?”
Vương phi vui vẻ gật đầu: “Không sai, ta rất thích ăn hồng khô, hơn nữa thích nhất là hồng khô do Tả đại học sĩ phu nhân tự tay làm.”
Trên mặt Tả Tuyên nổi lên nụ cười: “Vì phụ thân thích ăn, cho nên mỗi khi vào mùa này mẫu thân ta đều tự tay làm một ít.” Nàng vừa nói vừa ngồi xuống cái ghế bên cạnh, chậm rãi nói: “Khi còn bé ta thường thấy bọn họ hái trái hồng chín xuống, sau khi lột bỏ da thì sắp hết lên một cái mâm mà phơi nắng, sau khi phơi hai tháng, đến khi trái hồng từ từ biến thành hồng khô thì có thể bỏ vào bên trong một cái vại ủ khoảng hai mươi ngày, thời gian ủ càng nhiều thì phấn trắng sẽ càng nhiếu, phẩm chất của hồng sẽ càng ngon. Cái khác không dám nói, chỉ riêng bản lĩnh làm hồng khô này trong kinh thành chưa ai sánh bằng Tả gia. Vì phụ thân và mẫu thân đều rất thích ăn hồng khô, cho nên năm nay sau khi hồng ra trái, đặc biệt mang đến đây tặng một hộp cho mọi người.”
Quả nhiên trên trái hồng khô có một lớp phấn trắng rất dầy, Tả Tuyên chủ động cầm lấy một trái, nhẹ nhàng xé ra, tạo thành một sợi tơ dài mỏng, lộ ra lớp thịt màu da cam vô cùng bắt mắt.
Vương phi tiếp nhận miếng hồng khô trong tay nàng liền cho vào miệng, chỉ cảm thấy vô cùng tươi mới, liền nói với Giang Tiểu Lâu: “Lớp phấn trắng trên trái hồng khô này là một vị thuốc hay, chuyên trị lở miệng, năm ngoái miệng ta cũng nổi nhiệt, chỉ lớp phấn này thoa lên còn công hiệu hơn là dùng thuốc. Hiện giờ hồng khô của nhà nào cũng không ngon bằng của Tả gia, ta thấy đã vào mùa rồi, nhưng cũng ngại không dám lên tiếng với phủ Tả học sĩ, ai ngờ hôm nay đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.”
Giang Tiểu Lâu lại đè tay bà lại, ôn nhu nói: “Mẫu thân, người đã quên đại phu dặn dò người không được ăn đồ lạnh sao, hồng khô này tuy ngon nhưng lại tích tụ khí lạnh nhiều, nếu người ăn nhiều chỉ sợ ngày mai sẽ vừa nôn vừa tiêu chảy không đứng dậy nổi.”
Tả Tuyên lấy làm kinh hãi, vội vàng nói “Gần đây sức khỏe Vương phi không ổn hay sao?”
Khánh Vương thở dài nói: “Đừng nghe nó, nó chỉ hay làm quá thôi, ta chỉ bị lạnh thông thường.”
Tả Tuyên nghe xong câu này vội vàng đoạt lại trái hồng khô trong tay bà, khuyên: “Đã như vậy, con sẽ mang hồng khô về.”
Hiếm khi thấy Khánh Vương phi tham ăn như trẻ con, vội vàng ngăn cản: “Không, cứ để lại đây, món này có thể để lâu mà, đợi ta khỏe lại rồi ăn.”
Nghe bà nói vậy, Tả Tuyên không nhịn được mỉm cười, nhưng Giang Tiểu Lâu lại không cười, ánh mắt nàng rơi vào trên hộp hồng khô, cười nhạt: “Tẩu vừa nói Vương gia cũng thích ăn hồng khô sao?”
“Đúng rồi, phụ thân cũng thích ăn, chỉ là ta chưa kịp đưa cho người.” Tả Tuyên có hơi nghi hoặc nhưng vẫn nói rất chắc chắn.
Giang Tiểu Lâu đột nhiên đứng dậy, mời nàng: “Tẩu đến rất đúng lúc, ta có một quyển cầm phổ muốn tặng cho tẩu, đi theo ta đi.”
Tả Tuyên lập tức đứng dậy hướng về Khánh Vương phi cáo từ, theo Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài.
Hơi nghiên đầu nhìn Tả Tuyên, Giang Tiểu Lâu cười nói: “Nghe nói gần đây Hách Liên Thắng tìm đủ cách để xin tẩu tẩu tha thứ, tiến triển thế nào rồi?”
Tả Tuyên nổi lên nụ cười lạnh: “Sớm biết có ngày này thì ban đầu sao còn làm vậy, chỉ trách phụ mẫu ta quá mức cổ hủ, kiên quyết không chịu để ta và hắn hòa ly, cho dù ta nói đến rách miệng cũng vậy, ai bảo người ta giỏi diễn kịch chứ? Muội có biết hắn quỳ gối ngoài thư phòng của phụ thân ta cầu xin thế nào không, phụ thân nhất thời mềm lòng, lại tin hắn đã hối cải, bảo ta tha thứ cho hắn, sau này cố gắng sống với nhau, bảo ta sống với một tên tiểu nhân vô sỉ sao, đúng là đáng cười, đáng sợ.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang ý cười điềm đạm: “Nói như vậy, đời này của tẩu sợ là không thoát được hắn.”
Tả Tuyên cắn chặt răng, khó kềm phẫn hận trong lòng: “Trừ khi hắn chết. Nếu ép ta quá mức, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”
Liều mạng với kẻ ác là chuyện rất lỗ vốn, Giang Tiểu Lâu khẽ lắc đầu, ôn nhu nói: “Thật ra ta có một cách, chỉ là sẽ liên lụy đến tẩu một chút…”
Tả Tuyên lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, đôi mắt sáng lên: “Có thể giúp ta được tự do?”
“Dĩ nhiên.”
Một đêm sóng yên gió lặng, sáng hôm sau Tiểu Điệp đột nhiên hoảng loạn xông vào phòng: “Tiểu thư, có chuyện lớn rồi.”
Giang Tiểu Lâu chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng phủ lên áo khoác, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, giọng điệu cực kỳ nhu hòa: “Hả, xảy ra chuyện gì?”
“Khánh Vương… Khánh Vương bị bệnh.”
Mí mắt Giang Tiểu Lâu cũng không nhấc, chỉ xuống giường ngồi trước gương đồng, lấy lược ra, ung dung thong thả chải tóc.
“Tiểu thư, sao người không nóng lòng, sáng hôm nay Vương gia bắt đầu nôn mửa, đau bụng, khi đi ngoài còn có máu, bây giờ cả người co giật không ngớt, đã ngất đi hai lần rồi. Vương phi nóng như lửa đốt, kêu tiểu thư mau qua đó đi.”
“Mẫu thân đúng là gấp đến hồ đồ rồi, ta đâu phải đại phu, đi qua đó thì có ích gì?” Giang Tiểu Lâu chải tóc xong mới dặn dò: “Hôm nay chuẩn bị điểm tâm thanh đạm một chút, cổ họng ta không được khỏe, nói không chừng là phong hàn rồi…”
“Tiểu thư, người còn có tâm tư ăn điểm tâm sao, bây giờ toàn vương phủ đều loạn hết. Ai cũng nóng như lửa đốt chạy đến chính viện, chỉ sợ đi chậm một chút sẽ bị nói là không quan tâm Vương gia.”
Giang Tiểu Lâu làm như không nghe thấy, vẫn còn rửa mặt, trang điểm, thay y phục, thậm chí là ăn điểm tâm như bình thường, sau đó mới ra cửa.
Tối hôm qua, nửa đêm Khánh Vương thấy đau bụng khó chịu người hầu liền đi tìm đại phụ, ròng rã một đêm mới tạm khống chế được bệnh tình. Khi Giang Tiểu Lâu vào phòng chỉ thấy lão Vương phi, Khánh Vương phi và mọi người đang lo lắng, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đến liền kéo tay nàng nói: “Đầu đêm thì Vương gia vẫn khỏe, nửa đêm lại nói đau bụng, hạ nhân cuống quít đến báo ta cho ta, làm ta sợ quá…”
Khánh Vương dù sao cũng là trượng phu của bà, dù không còn bao nhiêu tình cảm nhưng dù sao cũng còn tình nghĩa, nhìn hắn đau đến chết đi sống lại, vừa ói vừa tiêu chảy đến mức như lột một lớp da, Khánh Vương phi vừa đồng tình vừa lo sợ, lỡ Khánh Vương có chuyện gì bất trắc thì cả cái nhà này đã mất đi trụ cột.
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ân cần hỏi: “Vương gia ăn phải đồ gì không sạch sẽ sao?”
Khánh Vương phi lắc đầu nói: “Ta cũng đã tra hỏi qua, tối qua Vương gia dùng nửa chén cháo, một miếng bánh hoa hồng ngó sen, hai khối bánh đậu xanh, còn có một cái đùi vịt hấp, ngoài ra không còn gì, những thứ kia đều đã được kiểm tra, hoàn toàn không có vấn đề, thật không biết là sai sót ở đâu…”
Lão Vương phi nhăn mặt thở dài: “Đúng là phải mời đại sư về xem phong thủy mới được, phủ chúng ta đã động phải tà ma gì mà cứ liên tiếp xảy ra chuyện không biết nữa…”
Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn nhau, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, mà Hách Liên Thắng, Hách Liên Tiếu cũng chỉ đứng xuôi tay một bên, bộ dáng lo lắng vô cùng hiếu thuận.
Đúng vào lúc này, đại phu vén rèm lên đi ra, lão Vương phi lập tức hỏi: “Đại phu, Vương gia rốt cuộc bị sao?”
“Vương gia… trúng phải thạch tín, nếu không phát hiện đúng lúc sợ là sẽ mất mạng.”