Trong phòng, thân ảnh mỹ nhân sau tấm bình phong, Tần Điềm Nhi đang tắm, vô số hơi nước nho nhỏ chậm rãi bốc hơi bay lên, mơ hồ hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của nàng, toàn bộ trong bồn tắm tràn ngập mùi hương của cánh hoa, lan tỏa bốn phía.
◊
Oanh Nhi thật cẩn thận mang theo nước ấm tiến vào cửa, mang tới gần thùng tắm vì nàng đổ thêm nước, chỉ nghe thấy Tần Điềm Nhi “A” một tiếng kêu lên sợ hãi, nâng tay lên liền cho Oanh Nhi một bạt tai, thanh âm bén nhọn làm thủng màng nhĩ: “Ngươi muốn làm bỏng chết ta sao ! Trong phủ ai nấy đều muốn khi dễ ta, hiện tại ngay cả ngươi cũng như vậy !”
◊
Oanh Nhi sợ hãi phịch một tiếng quỳ xuống đất, liên tục dập đầu: “Tiểu thư thứ tội, tiểu thư thứ tội ! Nô tỳ không phải có ý đó .”
◊
“Cái gì không phải, ngươi rõ ràng là cố ý , ta nói cho ngươi biết, nếu còn không cẩn thận, ta sẽ trực tiếp lột da của ngươi ra ! Xéo đi!” Tần Điềm Nhi từ trong hàm răng tuyết trắng phát ra tiếng rít gào, làm sao còn có dáng vẻ kiều mỵ động lòng người của ngày xưa.
◊
Oanh Nhi nơm nớp lo sợ lui ra ngoài, Tần Điềm Nhi lại lần nữa trở lại trong thùng tắm. An vương phi có một bể tắm vô cùng hoa lệ, nhưng bể tắm đó hoàn toàn là vì một mình An vương phi hưởng thụ, Tần Điềm Nhi không cần nói tiến vào tắm, ngay cả suy nghĩ đến cũng có tội. Trong màn hơi nước, Tần Điềm Nhi nghĩ đến chính mình gả vào đây nửa tháng, An vương phi xuất ra đủ loại thủ đoạn, không khỏi làm nàng ngầm sinh ra vô số oán hận. Nàng vốn tưởng rằng bị ủy khuất, Tần gia sẽ thay mình xuất đầu, lại vạn vạn không ngờ đại ca lại không chút do dự đem nàng gả cho một ngốc tử ! Đó là một tên ngốc tử từ trên xuống dưới , phụ mẫu cùng đại ca cũng quá nhẫn tâm , hoàn toàn không có vì nàng lo lắng chút nào.
◊
Càng nghĩ càng hận, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề bất tri bất giác bấu vào mép thùng tắm, trên mặt bị hơi nước xông lên, hiện ra ba phần đỏ ửng.
◊
Ngàn sai vạn sai, người nên oán hận chính là Giang Tiểu Lâu, nếu không phải nàng cố ý làm chuyện xấu, chính mình sao lại bị bắt xuất giá! Mối hận trong lòng dâng cao tới cực điểm, bỗng nhiên lấy tay đập mạnh vào mặt nước, bọt nước lập tức bắn cao tung tóe
Cửa phòng bị người đẩy ra, gió lạnh vèo vèo len lỏi tiến vào. Tần Điềm Nhi giận tím mặt: “Ta đã nói xéo đi, còn vào đây làm gì !”
Người tiến vào cũng không phải là tỳ nữ nơm nớp lo sợ, mà là một nam tử trẻ tuổi cười toe toét, hắn rất nhanh tới gần thùng tắm, ghé vào mép thùng, nước miếng chảy dài. Đợi thấy rõ mặt hắn, Tần Điềm Nhi nổi giận nói: “Sao lại là tên ngốc nhà ngươi, đi ra ngoài, mau cút ra ngoài!”
Duyên Bình quận vương cũng không biết quan sát sắc mặt người khác, hắn hoa chân múa tay vui sướng, « rào rào » một tiếng hất nước lên cao, mặt mũi Tần Điềm Nhi lập tức bị văng ướt hoàn toàn. Nàng cũng bất chấp trên người không có gì che thân, lập tức bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngốc tử, ngươi muốn làm gì!”
Duyên Bình quận vương giống như đang chơi đùa, vô cùng vui mừng, hắn càng không ngừng ha ha cười, đem nước hắt ở trên người Tần Điềm Nhi, Tần Điềm Nhi rất nhanh từ trong thùng tắm bước ra, cầm xiêm y vắt trên bình phong khoác lên thân người còn ẩm ướt, nhất thời lửa giận bùng lên : “Cút!”
Duyên Bình quận vương nửa điểm cũng không sợ hãi, ngược lại cười đến càng vui vẻ, thậm chí giang hai tay nhào tới muốn ôm Tần Điềm Nhi. Cũng không phải nói hắn có tâm tư khác, mà là hắn hoàn toàn xem nó trở thành trò chơi. Hành động của hắn cùng tiếng cười chói tai đem lý trí Tần Điềm Nhi sớm không khống chế được kích thích đến biến mất sạch sẽ, nàng động tác nhanh chóng né tránh tay đối phương, vừa xoay người trên mặt đất nhặt lên dũng chước, liều mạng đánh vào lồng ngực Duyên Bình quận vương, bởi vì khí lực dùng rất lớn, thế nhưng làm cả người hắn lảo đảo, cái ót lập tức nện vào một góc bình phong, nhất thời đầu óc choáng váng, oa một tiếng sẽ khóc lên. Tần Điềm Nhi tức giận còn chưa tiêu, một tay kéo hắn lại, thế nhưng lại đem đầu của hắn hung tợn nhấn vào trong thùng tắm, trong miệng cáu giận nói: “Cho ngươi cười, cho ngươi cười!”
Duyên Bình quận vương càng không ngừng ho khan , đầu ở trong nước liều mạng giãy dụa, thế nhưng mối hận trong lòng Tần Điềm Nhi dâng cao đến cực điểm, nửa điểm không lưu tình, hắn liên tục uống rất nhiều nước, hoa chân múa tay muốn đẩy Tần Điềm Nhi ra lại thủy chung không bắt được trọng điểm.
Tiếp theo, thân thể hắn mềm xuống, dần dần bất động , Tần Điềm Nhi nghĩ đến hắn cố ý đùa giỡn, vẫn nhấn đầu của hắn ở trong nước trong chốc lát mới miễn cưỡng kéo lên: “Ngốc tử, biết sai chưa !”
Đúng lúc này, nàng mới phát giác thân hình Duyên Bình quận vương so với thường ngày nặng hơn nhiều, cả kinh một chút buông tay, thân thể hắn thuận thế mềm oặt ngã xuống. Nàng lá gan lớn đá đối phương một cước, vẫn không nhúc nhích. Không khỏi dùng sức lật người hắn lại, cả người Duyên Bình quận vương nằm thẳng dưới đất, mặt mũi dính đầy nước , cả khuôn mặt cũng trắng bệch .
Trong lòng Tần Điềm Nhi lộp bộp một chút, lý trí lập tức thu hồi. Nàng run rẩy tiến lên, dò xét hơi thở Duyên Bình quận vương, đột nhiên ý thức được chính mình gây đại họa.
Duyên Bình quận vương đã chết!
Nhưng……. Nàng chẳng qua đè đối phương uống mấy ngụm nước mà thôi, hắn cứ như vậy bỏ mạng ! Càng nghĩ càng sợ hãi, Tần Điềm Nhi cơ hồ muốn bỏ lại Duyên Bình quận vương chạy ra ngoài, nhưng nàng biết không có khả năng, bởi vì bên người hắn bình thường đi theo rất nhiều người, hôm nay không biết vì sao nhũ mẫu chưa lại đây, mà nếu như chính mình hoảng hốt chạy ra ngoài, nhất định sẽ bị những người đó phát hiện ! Không, tuyệt đối không thể ! Nếu An vương phi biết Duyên Bình quận vương bị nàng ngộ sát, hậu quả có thể nghĩ ………………….
Bọt nước từ mái tóc lặng yên không một tiếng động chảy xuống, bên trong chỉ nghe tiếng tim đập thùng thùng của nàng. Nàng lại mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Duyên Bình quận vương ngưỡng mặt hướng lên trời, cả người cứng ngắc lại. Cẩn thận nghĩ nghĩ, nàng rốt cục hạ quyết tâm, ngay cả lôi kéo đem Duyên Bình quận vương kéo dài tới sau tấm bình phong, một lần nữa lau khô thân thể đổi mới xiêm y, từ bên ngoài xem xét, bảo đảm từ bên ngoài không thể thấy thi thể. Lại lặng lẽ đi đến bên giường buông màn trướng xuống, đem giày Duyên Bình đặt ở bên giường. Thu thập tốt hết thảy, nàng mới đi đến cạnh cửa, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta đã tắm rửa xong, sao còn chưa thu thập sạch sẽ?”
Chờ nhóm tỳ nữ vội vàng từ bên ngoài chạy vào, rất nhanh đem nước trên sàn đều thu thập sạch sẽ , lại hợp lực đem thùng tắm cùng giấy dầu nâng ra ngoài. Nhìn vào màn trướng, nghĩ đến Quận vương chơi đùa mệt mỏi ngủ thiếp đi, mọi người cũng không dám thở mạnh, lại nghe thấy Tần Điềm Nhi nói: “Trừ bỏ Oanh Nhi lưu lại, những người khác lui xuống đi, ta không cần các ngươi hầu hạ.”
Oanh Nhi rụt rụt cổ, nghĩ đến nàng muốn tính nợ cũ vừa rồi. Nàng là tỳ nữ hồi môn Tần Điềm Nhi ở Tần gia mang đến, cùng người khác xác thực có chút bất đồng, người bên ngoài cũng không có hoài nghi, liền nhất nhất lui xuống.
Tần Điềm Nhi cũng không có đem bí mật giữ lâu lắm, hiếm thấy nàng đi tới kéo tay Oanh Nhi, một đường dẫn nàng tới mặt sau bình phong, lạnh lùng nói: “Ngươi xem, Duyên Bình quận vương ở trong này.”
Oanh Nhi không hiểu, chỉ nghĩ đến Duyên Bình quận vương nằm trên mặt đất là nhất thời ham chơi đang ngủ, chờ nhìn thấy gương mặt đối phương trắng bệch, bờ môi xanh tím, một đầu tóc ướt đẫm , mới giật mình cả kinh.
Oanh Nhi cơ hồ muốn hét rầm lêm, Tần Điềm Nhi vội vàng lấy tay che miệng nàng lại : “Muốn chết sao !”
Hai chân Oanh Nhi mềm nhũn muốn quỳ rạp xuống đất, lại bị Tần Điềm Nhi gắt gao kéo: “Giúp ta nâng hắn lên!”
Ánh nến lắc lư chập chờn, ánh sáng quỷ dị âm trầm, Duyên Bình quận vương bị bọn họ dùng hết sức lực nâng lên, khó khăn mới miễn cưỡng đưa đến trên giường. Tần Điềm Nhi nhẹ nhàng thở ra, miệng thì thào tự nói: “Đã chết cũng tốt, kẻ đần độn như hắn, còn sống chỉ sẽ liên lụy ta.”
Oanh Nhi nói năng lộn xộn nói: “Tiểu thư, nhưng … Nhưng là An vương phi có thể tha chúng ta sao?”
Tần Điềm Nhi quay đầu hung tợn trừng mắt Oanh Nhi, thần kinh luôn khẩn trương của Oanh Nhi nháy mắt đứt đoạn : “Tiểu thư, đi gặp An vương phi nhận tội đi, nói không chừng sẽ tha cho chúng ta một đường sống ! Nô tỳ không muốn chết, nô tỳ không muốn chết đâu tiểu thư!”
Tần Điềm Nhi vươn tay đẩy nàng ra, cười lạnh nói: “Nhận tội? Giết Quận vương là tử tội, cho dù An vương phi không so đo, ta cũng không có cách nào sống sót ! Không được, phải rời đi nơi này!”
Oanh Nhi sợ hãi nói: “An vương phi vẫn luôn coi chừng chúng ta rất chặt…….”
Tần Điềm Nhi dùng ánh mắt cừu địch trừng mắt thi thể Duyên Bình quận vương: ” Vậy cũng chưa chắc, ta tự nhiên có phương pháp.”
Tình huống phát sinh đột ngột, làm cho Tần Điềm Nhi không thể không tìm đối sách. Nàng phải bảo toàn tánh mạng chính mình, việc cấp bách là phải rời khỏi An vương phủ.
Tần Điềm Nhi lấy son phấn bột nước của mình, tỉ mỉ thay Duyên Bình quận vương trang điểm, hơn nữa ngày mới làm cho người chết sắc mặt tươi tỉnh hơn rất nhiều, Oanh Nhi run rẩy nói: “Tiểu thư, người muốn làm gì?”
Tần Điềm Nhi lúc này ý nghĩ mới bình tĩnh xuống: “Ta làm như vậy cũng là vì bảo toàn tánh mạng của chúng ta, từ giờ trở đi, không có sự phân phó của ta, ngươi một câu cũng không được nói !”
Đúng lúc này, trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, theo sau nghe thấy một tiếng bẩm báo: “Quận vương phi, nô tỳ cầu kiến.”
“Vào đi!” Tần Điềm Nhi luống cuống tay chân đem màn trướng một lần nữa che chắn tốt, lại trừng mắt nhìn Oanh Nhi một cái tràn ngập cảnh cáo.
Nhũ mẫu đứng ở cạnh cửa, ôn nhu nói: “Quận vương phi, nô tỳ nhất thời sơ suất để Quận vương vụng trộm đến chỗ ngài hồ nháo, ta đến đưa hắn về.”
Trí lực Duyên Bình quận vương chỉ ở mức tiểu hài tử, trừ bỏ đêm tân hôn, hắn đều cùng nhũ mẫu nghỉ ngơi một chỗ. Tần Điềm Nhi lại mỉm cười nói: “Quận vương chơi mệt mỏi, hôm nay sẽ ở lại chỗ ta nghỉ ngơi.”
Nhũ mẫu nghe vậy cảm thấy rất kỳ quái, theo bản năng duỗi cổ, nhưng là màn chắn kín kẽ, nàng cái gì cũng không nhìn thấy.
Tần Điềm Nhi kiệt lực khống chế trong thanh âm run run của chính mình : “Không phải chỉ có ngươi mới biết chiếu cố Quận vương, từ hôm nay cuộc sống của Quận vương đều do ta tự chăm sóc.”
Nhũ mẫu bất đắc dĩ, đành phải cúi đầu “Dạ.”
Đuổi xong người rời đi, Tần Điềm Nhi trừng mắt Duyên Bình quận vương nói: “Ngươi cũng đừng trách ta, muốn trách thì trách tiện nhân Giang Tiểu Lâu kia ! Nếu không phải nàng, ngươi cũng sẽ không chết !”
Cả một đêm Tần Điềm Nhi đều không cách nào chợp mắt, khó khăn mới vượt qua một đêm bình yên vô sự.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Điềm Nhi mang theo một hộp vuông tới gặp An vương phi. An vương phi mở hộp vuông ra, phát hiện bên trong là khăn lụa dính máu, nhất thời sửng sốt: “Đây là ý gì ?”
Nhũ mẫu còn đang mờ mịt lập tức bừng tỉnh vội vàng nói: “Chúc mừng vương phi, hôm qua Quận vương cùng Quận vương phi đã viên phòng !”
Trên mặt An vương phi lộ ra tia vui mừng, nàng nhìn Tần Điềm Nhi, mỉm cười nói: “Nghĩ không ra ngươi thật là có chút bản sự, không phải kẻ ngu xuẩn.”
An vương phi kỳ thật không xem trọng Tần Điềm Nhi, luận tướng mạo luận phong thái, luận lời nói cử chỉ, nàng giống như bọn tục nhân tầm thường, nửa điểm so ra kém Giang Tiểu Lâu. Hơn nữa, Tần Điềm Nhi lại luôn không biết điều, trong lòng An vương phi càng thêm không thoải mái, nếu không phải để ý mặt mũi Thái tử, nàng sớm đem nữ nhân này đuổi ra ngoài. Nay thấy phu thê bọn họ đã viên phòng, nàng mới yên lòng, nhìn nàng cũng thuận mắt ba phần.
Tần Điềm Nhi khó được nhu thuận: “Vương phi, con dâu có một yêu cầu quá đáng, không biết Vương phi có thể đáp ứng không?”
An vương phi nhướng cao mày: “Chuyện gì?”
Hai gò má Tần Điềm Nhi ửng hồng: “Dựa theo quy củ ba ngày phải lại mặt, tới hôm nay con dâu còn chưa trở về…….. Phụ mẫu sợ đang nhớ thương.”
Nói được có tình có lí, An vương phi gật đầu, thầm nghĩ con dâu này cũng không phải quá kém, thuận miệng phân phó nói: “Kêu quản gia tự mình bồi Quận vương phi hồi phủ đi.”
Tỳ nữ lập tức lên tiếng “Dạ.”
Trở lại phòng mình, Tần Điềm Nhi phân phó nhũ mẫu nói: “Quận vương còn đang ngủ say, ngươi không nên quấy rầy hắn, cứ để hắn ngủ đi.”
Nhũ mẫu cả gan tiến lên vén rèm, thấy sắc mặt Duyên Bình quận vương hồng nhuận, khóe miệng sáng bóng , liền lui xuống. Người vừa đi, Tần Điềm Nhi mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng ở khóe miệng Duyên Bình quận vương thoa không ít chất lỏng, làm cho người ta thoạt nhìn tưởng là nước miếng. Nàng bình tĩnh thần, phân phó Oanh Nhi nói: “Đợi chút nữa ngươi theo ta cùng nhau rời đi nơi này.”
Oanh Nhi có chút sợ hãi: “Tiểu thư, nô tỳ thực lo lắng, trốn về Tần gia cũng sẽ bị kéo trở về —— “
Tần Điềm Nhi lạnh lùng nói: “Ngu ngốc, ai nói ta về đó ?”
Tần Điềm Nhi ngồi trên cỗ kiệu, một đường ngựa không ngừng vó câu hướng thẳng chỗ Tần gia. Qua nửa canh giờ, nàng đột nhiên mở miệng phân phó nói: “Ta không thoải mái, tìm gian trà lâu nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
Mặc kệ là khát nước hay cần đi nhà xí, đều phải tỉ mỉ chiếu cố. Quản gia vội vàng nói: “Dạ, Quận vương phi. Chính là không thể dừng lại trong một thời gian dài, Vương phi đã phân phó trong hôm nay nhất định phải trở về.”
Trong lòng Tần Điềm Nhi cười lạnh, An vương phi vẫn đề phỏng nàng, trên mặt cũng không lộ thanh sắc nói: “Hôm nay nhất định tới, ngươi yên tâm đi.” Nói xong nàng đã đem quản gia lưu tại ngoài cửa, chính mình cùng Oanh Nhi tiến vào nhã thất tửu lâu.
Qua hồi lâu cũng không gặp Quận vương phi đi ra, quản gia tràn đầy bất an, luôn mãi gõ cửa nhưng vẫn không người trả lời, hắn cả gan đem cửa phòng đẩy ra mới phát hiện trong phòng trừ bỏ Oanh Nhi lạnh run, sớm không thấy bóng dáng Tần Điềm Nhi. Quản gia theo cửa sổ cúi đầu xuống nhìn thoáng qua, vừa mới nhìn thấy góc đường hiện lên một bóng người quen thuộc, mãnh liệt giậm chân chân nói: “Mau, nhanh đi bẩm báo An vương phi, có chuyện rồi !”
Bọn họ nơi này một trận rối loạn, Tần Điềm Nhi cũng đã bỏ trốn mất dạng.
Tần Điềm Nhi lặng lẽ đi tới tiệm y phục thay đổi xiêm y, thời điểm nàng vô ý thấy Kim Ngọc Mãn đường ở xa xa, không tự chủ được cắn răng thật chặt, trong lòng thầm hận: nếu hôm nay nàng rời đi, không biết ngày nào mới có thể bình an trở lại kinh thành, chẳng lẽ mặc kệ Giang Tiểu Lâu tiêu dao tự tại sao ! Không được, nàng không cam lòng! Chạy không thể chạy cả đời, cho dù nàng phải chết, cũng phải tìm đệm lưng !
Ánh mắt dừng ở một gian hàng nhỏ bán trâm ngọc hoa, đôi mắt nhất thời sáng ngời.
Kim Ngọc Mãn Đường
Giang Tiểu Lâu đang ở trong gian phòng tửu lâu cùng Ly Tuyết Ngưng nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trên đường cái truyền đến thanh âm rao hàng bán hoa ngọc trâm . Ly Tuyết Ngưng ngưng thần nghe trong chốc lát, mỉm cười nói: “Tiểu Lâu không phải thích nhất hoa này sao, mua vài đóa đi.”
Giang Tiểu Lâu nhớ tới hương thơm của hoa ngọc trâm, liền phân phó chưởng quầy nói: “Ngươi đi thỉnh vị cô nương dưới lầu bán hoa ngọc trâm tiến vào.”
Chưởng quầy ứng tiếng, trong nháy mắt liền dẫn vị cô nương nông gia mặc áo xanh đi lên, mái tóc nàng được bao bởi khăn trùm đầu, trùng hợp ngăn trở hơn phân nửa khuôn mặt, giống như là có chút sợ gió.
Chưởng quầy kỳ quái hỏi: “Mặt của ngươi làm sao vậy?”
Nàng kia ông thanh ông cả giận: “Ta trên mặt có nốt mẩn đỏ, sợ gặp gió, không dám lộ ra, thất lễ rồi.”
Ly Tuyết Ngưng cũng không có để ý, chính là cười hướng nàng ngoắc tay: “Đem rổ hoa của ngươi cho chúng ta nhìn xem.”
Nữ tử đang cầm lẵng hoa thật cẩn thận mang lại, Giang Tiểu Lâu cười nói: “Nói ta thích hoa ngọc trâm, ta thấy là ngươi thích mới đúng!”
Ly Tuyết Ngưng vươn tay cầm một đóa: ” Hoa có mùi thơm ngát và dễ chịu, ngươi không phải nói lúc trước rất thích sao?”
Lúc trước, đó là thời điểm nàng còn ở Tần gia……. Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Lúc trước thích, nay đã không còn hứng thú nữa .”
Ly Tuyết Ngưng lại cầm lên một đóa hoa ngọc trâm trắng noãn nói: “Đến, ta thay ngươi cài.”
Xem nàng hưng trí cao như vậy, Giang Tiểu Lâu đành ưng thuận , trong lúc đó, vốn nữ tử nông gia bộ dạng phục tùng lại đột nhiên từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ, thẳng tắp hướng về Giang Tiểu Lâu đâm tới ! Lẽ ra lực đạo của nàng không lớn, lại không có võ công, nhất định có thể né tránh, vừa vặn Giang Tiểu Lâu không có chú ý tới nàng, lúc này cơ hội rất thích hợp —— khóe miệng Tần Điềm Nhi lộ ra tươi cười khoái ý. Trong lúc chỉ mành treo chuông, một cái kìm sắt gắt gao bắt được cánh tay của nàng, Tần Điềm Nhi hét lên một tiếng, chủy thủ trong tay bộp một tiếng rơi xuống mặt đất.
Không biết từ chỗ nào Sở Hán bay ra tung một chưởng thật mạnh đánh vào vai trái Tần Điềm Nhi, nàng ta tất nhiên chịu không nổi lực đạo mạnh mẽ này, lập tức rút lui hai bước, khăn trùm đầu cũng rớt, trong miệng lập tức phun một ngụm máu.
Ly Tuyết Ngưng cùng Tiểu Điệp đều sợ ngây người, Giang Tiểu Lâu cũng đã phản ứng lại, đột nhiên đứng lên, trên cao nhìn xuống nàng: “Lại dám chạy đến tửu lâu ám sát ta, thật không biết nói ngươi to gan lớn mật, hay vẫn là ngu xuẩn đến cực điểm.”
Tần Điềm Nhi cười lạnh một tiếng: ” Coi như ngươi mạng lớn !”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu xẹt qua tia khinh thường: “Ngươi tới đây muốn giết ta?”
Đáy mắt Tần Điềm Nhi phụt ra tia phẫn nộ: “Giang Tiểu Lâu, nếu không phải ngươi, ta sao có thể gả cho ngốc tử của An vương phủ, làm sao có thể bị hủy cả đời !”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy bất giác bật cười: “Thì ra ngươi vì chuyện này mà đến .”
Nghe nàng nói hờ hững như không thèm để ý, hai mắt Tần Điềm Nhi hung dữ, lửa giận bùng lên: “Ngươi dám nói hết thảy không phải ngươi thiết kế ?”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Ta thấy Duyên Bình quận vương cùng Tần tiểu thư ngươi, ngốc tử phối cùng kẻ ngu dốt, trời sinh một đôi, cho nên mới tác hợp cho các ngươi, ngươi cần gì phải tức giận như thế.”
Tần Điềm Nhi đã bị kích thích rất lớn, nghiến răng nghiến lợi: “Giang Tiểu Lâu, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi không cần đắc ý, đi đêm nhiều, có ngày gặp quỷ!”
Giang Tiểu Lâu thong dong nói: “Ta không phải đi nhiều, mà là mỗi ngày đều đi! Tần tiểu thư, không, hẳn là gọi ngươi Duyên Bình Quận vương phi, sao không lo hưởng phú quý, còn lén lút một mình chạy đến đây?”
Tần Điềm Nhi bị hỏi tới chỗ mấu chốt , sắc mặt nhất thời trắng bệch. Giang Tiểu Lâu thấy nàng như thế, mơ hồ đoán được điều gì: “Người tới, đưa Quận vương phi lập tức hồi An vương phủ.”
Tần Điềm Nhi hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nói: “Không, ta không đi, ta không muốn đi! Ta muốn về Tần gia!”
Rõ như ban ngày đem theo chủy thủ đến tửu lâu hành hung, thật đúng là người không bình thường có thể làm. Tần Điềm Nhi có chỉ số thông minh cùng Duyên Bình quận vương tuyệt đối tám lạng nửa cân, đem nàng đuổi về làm sao đều là đại phiền toái. Cùng với hiện tại đưa nàng đi nha môn hỏi tội, còn không bằng đuổi về Tần gia, để cho Tần Tư tới đón củ khoai lang phỏng tay này ………………….
Nhưng vào lúc này, Giang Tiểu Lâu liếc mắt một cái nhìn thấy hoa ngọc trâm trong tay Ly Tuyết Ngưng, liền nhẹ nhàng đi qua, cẩn thận nhìn chằm chằm chuỗi vòng hoa, mũi châm nho nhỏ quả nhiên lóe ra tia sáng màu lam, thập phần quỷ bí.
“Làm sao vậy?” Ly Tuyết Ngưng không rõ.
Tần Điềm Nhi quả nhiên khẩn trương, Giang Tiểu Lâu cười lạnh, châm tẩm độc , nếu không cẩn thận sẽ rách da đầu……….. Cái gọi là ám sát bất quá là ngụy trang, mấu chốt giết người là nằm trên chuỗi vòng hoa này .
Nàng đem hoa ngọc trâm để tại lòng bàn chân, trực tiếp giẫm lên. Tần Điềm Nhi ngu xuẩn vẫn hoàn ngu xuẩn, chủ ý xấu có rất nhiều. Ngươi đã dùng thủ đoạn âm ngoan như thế, thì đừng trách ta không trượng nghĩa .
Sở Hán trực tiếp theo từ cửa sổ bay ra ngoài, cước trình như bay, rất nhanh biến mất ở góc đường, làm một phòng ngây người.
Chưởng quầy giám sát hai gã hộ vệ áp giải Tần Điềm Nhi đi xuống, Giang Tiểu Lâu hướng Ly Tuyết Ngưng nói: “Ngươi về trước nghỉ ngơi đi, hôm nay ta còn có chuyện trọng yếu xử lý.”
Ly Tuyết Ngưng gật đầu, đứng lên đi ra ngoài.
Ly Tuyết Ngưng đi đến chỗ ngoặt thang lầu, nhìn thấy Tần Điềm Nhi liều mạng giãy dụa, chửi rủa đám hộ vệ: “Các ngươi là đồ ngu xuẩn, biết ta là ai không?”
Ly Tuyết Ngưng đã muốn đi qua, lại nhịn không được dừng bước, ôn nhu nói: “Tần tiểu thư, ngươi nếu tiếp tục ôm tâm hại người, tương lai nhất định sẽ chịu khổ, lui một bước trời cao biển rộng, ta khuyên ngươi nên dừng tay.”
Nàng vốn là có ý tốt, Tần Điềm Nhi lại mãnh lực vùng thoát khỏi đám hộ vệ, dùng sức đẩy nàng một cái: “Ngươi tính là cái gì, lại dám giáo huấn ta!”
Ly Tuyết Ngưng không hề phòng bị, bị nàng đẩy lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ trên thang lầu ngã xuống, Tiểu Điệp luống cuống tay chân, vội vàng kéo nàng lại, khó khăn mới đứng vững thân hình, nhất thời hai người cả kinh sắc mặt đều trắng nhợt.
Hai hộ vệ quá sợ hãi, rất nhanh tiến lên chế trụ nàng. Tần Điềm Nhi vừa la hét vừa nháo loạn, nhất thời đưa tới vô số khách nhân hướng lầu hai nhìn lại. Nghe tiếng vang, Giang Tiểu Lâu từ trong phòng bước ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này, oán khí ẩn nhẫn đã lâu đột nhiên xông lên, hai bước tiến lên giáng một bạt tai thật mạnh, đem Tần Điềm Nhi đánh cho lệch nửa khuôn mặt.
Trên mặt Tần Điềm Nhi hiện rõ dấu năm ngón tay đỏ tươi, nghẹn họng nhìn trân trối: “Ngươi dám đánh ta?”
Giang Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng, con ngươi sáng ngời xuất hiện ra một loại liệt Reppuu thải: “Còn nhớ rõ ngươi ban cho nhũ mẫu của ta hai cái tát không, hôm nay ta hoàn trả gấp mười !” Lời còn chưa dứt, nàng làm nhiều việc cùng lúc, nhưng lại tự mình thưởng Tần Điềm Nhi hơn mười cái tát.
Giang Tiểu Lâu ngày thường tươi cười đầy mặt, thời điểm hung ác như hôm nay cực ít, nhất thời hộ vệ sợ tới mức hai mặt nhìn nhau. Tần Điềm Nhi bị nàng đánh cho đi đứng như nhũn ra, ôm lấy thang lầu vươn tay tức giận mắng không ngừng. Giang Tiểu Lâu nhấc váy, lại thưởng một cước đem Tần Điềm Nhi từ trên thang lầu đạp xuống dưới. Tần Điềm Nhi kinh hô một tiếng, nháy mắt giống như thùng nước, lăn bình bịch xuống. Đầu nàng không ngừng va chạm ở trên bậc thang, chờ đến lúc ngừng lăn, váy dơ một mảng, tóc rối bù, trên mặt tràn đầy vết xanh tím. Tần Điềm Nhi muốn đứng lên, nhưng hơi động một chút cũng là cả người đau tê tâm liệt phế, trong miệng không khỏi hét rầm lêm: “Giang Tiểu Lâu, ngươi —— “
Vốn một đám khách nhân ở trong đại sảnh dùng cơm đều kinh hãi đứng lên.
Giang Tiểu Lâu từng bước một từ thang lầu đi xuống, tà váy dài màu đỏ nhẹ nhàng phất phơ, dung nhan như bạch ngọc, mắt sáng như vì sao, nhưng sâu trong đáy mắt tỏa ra ánh nhìn sắc bén, làm người không rét mà run.
Ly Tuyết Ngưng không nghĩ tới Giang Tiểu Lâu sẽ phát giận lớn như vậy, hoàn toàn ngây người: cả đại sảnh đều là khách nhân, hiện tại —— làm thế nào để dàn xếp !
Lúc Giang Tiểu Lâu đi đến bậc thang thứ hai, liền đứng lại không đi xuống nữa. Đối mặt với vẻ mặt khiếp sợ của tất cả khách nhân, tươi cười của nàng thập phần ôn hòa, thanh âm tràn đầy áy náy: “Xin lỗi chư vị, tửu lâu chúng ta là làm ăn chân chính, quyết không cho phép Lưu Oanh đến nhã thất quấy rầy khách quý .”
Tần Điềm Nhi bị hai chữ Lưu Oanh làm cả kinh mặt đỏ tai hồng, Giang Tiểu Lâu mỉm cười: ” Quấn quít lấy khách nhân không buông cũng không sao, còn muốn đối với nữ khách vô tội động thủ, thật sự là không biết liêm sỉ. Người tới, đem nàng đuổi ra ngoài !”
Nhóm hộ vệ lập tức hợp lực nâng Tần Điềm Nhi lên, giống như mang theo bao tải, hai ba bước đi tới cửa,bịch một ném trên đường cái.
Mọi người thấy hết thảy, không khỏi đều gật đầu.
“Thì ra là Lưu Oanh, ai, thế phong nhật hạ [ 1 ] , còn dám chạy đến tửu lâu công nhiên kiếm khách!”
[ 1 ] Nguyên văn là “thế phong nhật hạ, đạo đức luân tang, nhân tâm bất cổ” = “Thói đời lụi bại, đạo đức chẳng còn, con người không còn chân chất”
“Đúng vậy, thật sự là vô đạo đức, chẳng biết xấu hổ!”
“Đáng đánh, nên hung hăng giáo huấn loại người không biết xấu hổ này!”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu chứa ý cười ôn hòa: “Thật có lỗi quấy nhiễu đến chư vị, mỗi bàn đều được tặng thêm rượu ngon nhất, coi như bồi thường. Tửu lâu của ta quản lý luôn luôn nghiêm khắc, lần sau nhất định sẽ không phát sinh loại sự tình này.”
Mọi người vừa nghe có rượu đưa tặng, đều vui mừng phấn chấn.
Tần Điềm Nhi bị ném trên đường cái, phẫn hận khó nhịn, trên người vừa đau vừa nhức, giống như ngay cả xương sườn đều chặt đứt. Nàng đang muốn giãy dụa đứng lên, lại bị một bàn tay đè lại bả vai. Vừa quay đầu lại, cả người nàng đều ngây dại, chợt đáy mắt hiện lên tia sợ hãi.
Chu Tam Lang, cười hắc hắc nói: “Ta tìm ngươi rất lâu, người tới, đem nàng nâng trở về!”
Tần Điềm Nhi biết Chu Tam Lang chẳng phải tốt lành gì, lần trước ám sát Giang Tiểu Lâu thất bại, đối phương ba lần bốn lần hẹn đàm phán, Tần Điềm Nhi cũng không dám đi. Nàng nhất thời hoảng sợ muốn chết, hướng người qua đường cầu cứu nói: “Không, ta không biết hắn ! Cứu cứu ta, cứu cứu ta !”
Người qua đường nhìn thấy nàng, cũng là chỉ trỏ: “Người đó chính là Lưu Oanh, hồi nãy xông vào trong tửu lâu kiếm khách, vừa mới bị người đuổi ra !” ” Tuổi còn trẻ như vậy, thật không biết nhục nhã là gì !” “Thế đạo thật sự đã thay đổi, nữ nhi gia càng ngày không biết xấu hổ!”
Vẻ mặt Chu Tam Lang bồi cười: “Xin lỗi các vị, đây là Hồng cô nương nhà ta, thừa dịp ta không chú ý bỏ chạy ra ngoài ! Mau, mang về!”
“Không, ta không biết hắn! Ta là tiểu thư Tần gia, ta không phải Lưu Oanh ! Không………. Ta là Quận vương phi, mau cứu ta! Các ngươi mau cứu ta !” Tần Điềm Nhi sợ hãi cả người phát run, mở miệng cơ hồ nói năng lộn xộn.
Lời của nàng chẳng những không nhận được sự đồng tình của mọi người, ngược lại càng khiến mọi người cười nhạo.
Chu Tam Lang cười lạnh một tiếng: “Nha đầu ngươi cũng không phải là kẻ điên, vì muốn chạy trốn lời nói dối đều thêu dệt ra được ! Tiểu thư ? Đừng nằm mơ , chờ kiếp sau một lần nữa đầu thai đi !” Nói xong liền phất phất tay, bốn gã đả thủ vội vàng nâng Tần Điềm Nhi lên, ngăn chặn miệng của nàng, đi như bay rời đi.
Chu Tam Lang không chút hoang mang hướng mọi người chắp tay nói: “Thật có lỗi, thật có lỗi.” Lập tức cười hắc hắc, theo sát rời đi.
Tần phủ
Tần Tư được nhận được tin tức từ An vương phủ, không khỏi sắc mặt đại biến: “Ngươi nói cái gì, Tần Điềm Nhi chạy trốn ?”
Tần lão gia cùng Tần phu nhân liếc nhau, cũng là đầy mặt thất sắc: “Điều này sao có thể?”
Quản gia An vương phủ đầy mặt băng sương, nổi giận đùng đùng: “Nàng nói muốn về nhà thăm người thân, Vương phi một mảnh hảo tâm, phân phó ta hộ tống nàng trở về. Lại không ngờ ở nửa đường nàng đã chạy trốn, mời Tần gia các ngươi lập tức đem người giao ra đây, ta mới có thể hướng Vương phi phục mệnh!”
Trong lòng Tần phu nhân hốt hoảng, vội vàng nói: “Nhưng nàng thật sự không có trở về!”
Tần lão gia cũng tiếp lời: “Đúng vậy, nếu nàng đã trở lại, chúng ta nhất định đem nàng đuổi về An vương phủ!”
“Không cần !” Ba chữ đột nhiên như sấm đánh bên tai ở trong đại sảnh vang lên, mọi người chấn động, đều hướng cửa nhìn lại. Một mỹ phụ trung niên tôn quý vẻ mặt xanh mét tiến vào cửa, thanh sắc câu lệ: “Tần Điềm Nhi giết chết con ta, ta muốn Tần gia các ngươi giao ra hung thủ!”
Tần Tư tâm nháy mắt chìm vào đáy cốc: “Vương phi, trong đó có phải có sự hiểu lầm hay không?”
Vẻ mặt An vương phi oán hận: “Hiểu lầm? Vừa mới ta chính mắt nhìn thấy thi thể Duyên Bình, hiện tại các ngươi còn có mặt mũi nói là hiểu lầm, hiểu lầm mà có thể làm cho một thê tử giết chết trượng phu của mình ! Kẻ độc phụ này, thực nên thiên đao vạn quả!”
Sắc mặt Tần Tư vô cùng khó coi, hắn biết Điềm Nhi dễ dàng gây chuyện, cố ý nhắc nhở nàng vô số lần, luôn mãi hiểu lấy lợi hại, nàng thế nhưng làm trò ngu xuẩn đến bực này! Hắn lớn tiếng quát lớn quản gia Tần phủ : “Còn không nhanh đi tìm tiểu thư !”
An vương phi đầy mặt giận dữ, thanh âm đã kiệt lực đè nén run run: “Tần Tư, không cần ở trước mặt ta làm bộ làm tịch! Ta nói cho ngươi biết, An vương phủ không phải nơi ngươi có thể tùy ý khi dễ ! Vương gia đã dâng tấu chương, tố cáo Tần gia quản giáo nữ nhi không nghiêm, mưu hại trượng phu ! Ngươi cứ chờ đi.” Nàng phất tay áo rời đi, lại bởi vì tức giận cực điểm, nên khi bước qua cửa bị trượt chân.
“Vương phi cẩn thận!” Tỳ nữ vội vàng đỡ lấy nàng.
An vương phi lấy lại bình tĩnh, một phen đẩy tay nàng, sống lưng thẳng tắp , cũng không quay đầu lại rời đi.
Rất nhanh, khắp kinh thành truyền ra tin tức kinh người , Duyên Bình Quận vương phi giết Quận vương!
Giang Tiểu Lâu nghe Tiểu Điệp nói đến mặt mày hớn hở, quân cờ trong tay tạm dừng một lát, mỉm cười nói: “Phải không?”
Vẻ mặt Ly Tuyết Ngưng kinh ngạc: “Nàng… Thật sự giết người ?”
Giang Tiểu Lâu hạ xuống một quân cờ: “Tần Điềm Nhi luôn tự cho mình xuất chúng, nàng một lòng nghĩ gả cho Vương Hạc, hận ta làm hỏng chuyện tốt của nàng, hơn nữa Duyên Bình quận vương lại là ngốc tử, thường xuyên qua lại khẳng định sẽ có đại phiền toái, chính là thời gian sớm muộn mà thôi. Đáng tiếc, ngay cả ta đều không nghĩ tới nàng lại dám làm ra chuyện sát phu…”
Ly Tuyết Ngưng nhíu mày: “Ngươi không lo lắng An vương phi tìm ngươi tính sổ?”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “An vương phi tất nhiên sẽ trách ta, nhưng nàng hận nhất vẫn là Tần Điềm Nhi mưu sát Quận vương cùng với người Tần gia, không diệt trừ bọn họ, An vương phi sao có thể rảnh tay tới thu thập ta.”
Ly Tuyết Ngưng gật đầu: “Hiện tại toàn thành đều lùng bắt nàng, không biết nàng trốn ở nơi nào?”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu vân đạm phong khinh: “Tất nhiên là đến nơi mà nàng ta nên đi.”
Trong tay Ly Tuyết Ngưng cầm quân cờ đã quên hạ xuống, đôi mắt đầy kinh ngạc: “Ngươi biết?”
Chu Tam Lang là tên du côn có tiếng ở kinh thành, Tần Điềm Nhi rơi vào tay hắn, nghĩ cũng biết sẽ có kết cục nào, nhưng mà trên mặt Giang Tiểu Lâu vẫn là ý cười nhàn nhạt: “Không cho nàng thi triển sức tàn lực kiệt, Chu Tam Lang sẽ không bỏ qua cho nàng. Đây là nàng gieo gió gặt bảo, không liên quan đến người khác.”
Phía nam kinh thành, ở chỗ sâu trong phố Vọng Bình, có một ngõa xá [ 2 ] thập phần náo nhiệt. Mỗi khi đêm xuống, trong ngõa xá ngồi đầy khách nhân, cùng nhiều nữ tử đầy son phấn ăn mặc kiều diễm qua lại không ngớt.
[ 2 ] “ngõa xá” (~nhà gạch/ngói), hoặc còn gọi là “câu lan”, “ngõa tử” (~gạch/ngói) là nơi biểu diễn các loại nghệ thuật biểu diễn như hát nói ca kịch xiếc tạp kỹ.. các loại trò vui đại chúng mới mẻ theo trào lưu. Ngõa xá phát triển và phổ biến nhiều vào thời nhà Tống. Sở dĩ gọi là “ngõa xá” bởi vì thời đó chưa có tên gọi sẵn, người xưa cảm thấy những trò vui này dễ tụ dễ tan, như viên gạch ngói, liền gọi những nơi tụ tập biểu diễn như vậy gọi là “ngõa xá”, “ngõa tử”.
Tần Tư khoác áo choàng thật dày, đem gương mặt của hắn che dấu kỹ, Quy Công dẫn hắn đi xuyên qua đại sảnh. Hắn trước sau vẫn cúi đầu, tận lực không làm người khác chú ý. Ngõa xá là thanh lâu hạ đẳng nhất ở kinh thành, thu nhận đều là những người mà thân phận không tiện nói ra (**), nếu không phải cùng đường, thì sẽ không tới nơi này bán thân . Các nữ tử tụ tập ở trong đại sảnh, để những khách nhân lựa chọn, chỉ cần trả hai mươi văn, là được thỏa mãn mong muốn của họ.
(**) ý là người thận phận thấp hèn, ti tiện không nói ra miệng được
Dưới sự dẫn đường của Quy Công, hắn đi vào một gian phòng hẹp. Quy Công vì hắn mở cửa ra, trong phòng là một nữ tử trẻ tuổi, bóng dáng vô cùng mảnh mai. Quy Công cả giận nói: “Khách nhân đến đây, còn không nhanh chóng tiếp đón !”
Nữ nhân đó lập tức xoay người, đợi nhìn thấy Tần Tư, trong nháy mắt không phản ứng kịp.
“Ngươi lui xuống đi.” Tần Tư quăng cho người nọ một thỏi bạc.
“Dạ, dạ!”
Tần Điềm Nhi nhận ra người trước mắt là ai, nhất thời mừng như điên, chạy vội nhào vào trong lòng hắn. Từ lúc bị Chu Tam Lang bắt được, nàng cố gắng phản kháng, liều mạng muốn đào thoát khống chế của Chu Tam Lang, nhưng kẻ du côn vô lại như hắn, tất nhiên có vô số biện pháp làm nàng ngoan ngoãn nghe lời. Tần Điềm Nhi vì chạy trốn, mất đi mắt trái,sau đó trải qua giãy dụa lại bị đưa đến nơi này. Hiện tại nàng chỉ còn một con mắt mở thật to, nhìn đại ca của mình, nước mắt rơi như mưa: “Đại ca, huynh đã tới! Muội đã chờ rất lâu, muội còn tưởng rằng huynh vẫn không tìm thấy muội !”
Tần Tư vươn tay vuốt ve mái tóc đen của nàng, đáy mắt đầy lãnh ý, trong miệng ôn nhu nói: “Muội yên tâm, đại ca đã đến, không bao giờ nữa để người khác khi dễ muội nữa.”
Tần Điềm Nhi thất thanh khóc rống, nghiến răng nghiến lợi: “Đều là Giang Tiểu Lâu, đều là tiện nhân kia ! Là nàng hại muội rơi vào kết cục này, hết thảy đều là nàng làm hại!”
Tần Tư gật đầu: “Phải, đều là nàng hại muội, chung quy có một ngày đại ca sẽ báo thù cho muội.”
Tần Điềm Nhi khóc nước mũi, nước mắt một phen, cả người thoạt nhìn vô cùng chật vật, làn nước mắt theo khe hở mắt bên trái chảy ra, cả khuôn mặt vô ý thức co quắp lại, này đã muốn là của nàng thói quen động tác. Sau khi mắt trái mất đi, nàng nhìn thấy toàn là hình ảnh trùng lặp, đều nhìn không rõ lắm, đám khách nhân ngại nàng mất một mắt, càng xem thường nàng gấp bội.
“Muội muội, ngươi biến thành cái dạng này, đại ca nhìn thấy vô cùng đau lòng, đến đây, có gì nói ngồi xuống nói sau.”
Tần Điềm Nhi lại vội vàng nói: “Không, không, hiện tại huynh mang muội rời đi nơi này! Muội không bao giờ nữa muốn ở đây, muội chịu đủ rồi, những tên súc sinh này thật sự rất đáng sợ!”
Nàng càng nói vẻ mặt càng dữ tợn, gắt gao cầm lấy cánh tay Tần Tư không chịu buông.
Tần Tư nhìn nàng mang bộ dáng sợ hãi, thở dài một hơi nói: ” Điềm Nhi, đại ca biết ngươi muốn về nhà, nhưng mà —— ngươi không thể trở về được.”
Tần Điềm Nhi kinh ngạc: “Vì sao, bởi vì ta giết Duyên Bình quận vương sao? Không quan hệ, chỉ cần đại ca mang ta ra ngoài, đưa đến nơi khác sống, hết thảy còn có thể bắt đầu lần nữa, có phải hay không?”
Nhìn nàng đầy mặt chờ mong, Tần Tư ôn nhu sờ sờ mái tóc dài đầy vết bẩn của nàng, mỉm cười nói: “Đúng vậy, một lần nữa tìm nơi khác, hết thảy có thể khôi phục như trước kia .”
Tần Điềm Nhi vui mừng, nghĩ muốn nói gì, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác cổ quái xâm nhập vào lòng nàng, phập một tiếng vang lên, đó là thanh âm trái cây bị bổ ra, rõ ràng lưu loát.
Một hồi lâu, nàng cúi đầu xuống, mới phát hiện bụng dưới có nhiều hơn một thanh chủy thủ, lưỡi dao bị nến đỏ phản xạ ra một tia hàn quang lạnh lẽo, mũi dao sắc nhọn đã đâm xuyên vào bụng nàng.
Tần Tư dùng tay trái đè lại bả vai Tần Điềm Nhi, tay phải cầm chủy thủ lại hướng ở chỗ sâu dùng sức đâm vào, lại truyền đến âm thanh tương tự. Cổ họng Tần Điềm Nhi đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt nóng hổi, tựa hồ có máu từ dưới trào lên, nhưng cảm giác cũng không có lâu, nàng chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu rét run, trước mắt nhìn trừng trừng vào gương mặt huynh trưởng nho nhã tuấn mỹ, sau đó ngẹo đầu, liền ngã vào lòng Tần Tư.
Tần Tư buông tay ra, thân thể Tần Điềm Nhi lập tức nghiêng ngã trên mặt đất. Nhìn nàng, hắn khẽ thở dài một hơi, rút khăn tay ra lau chùi vết máu trên thanh chủy thủ, đây là lần đầu hắn ra tay giết người, người giết đầu tiên lại là Tần Điềm Nhi ——muội muội ruột của hắn. Vốn là hắn muốn tìm ra phương pháp hoàn hảo chấm dứt tánh mạng đối phương, ít nhất để nàng chết bất tri bất giác, nhưng nàng quá nóng vội , chỉ lo nghĩ cách chạy trốn.
” Điềm Nhi, hiện tại An vương phi đã tuyên bố việc này huyên náo cả dư luận, lập lời thề muốn bắt ngươi quy án, nếu để ngươi trở lại Tần phủ, Tần gia sẽ trở thành nơi chứa chấp thủ phạm. Để ngươi sống lâu một ngày, nói nhiều thêm một câu, đều tạo thành vô số phiền toái cho Tần gia. Chỉ có đem thi thể ngươi đưa đi An vương phủ, việc này mới có thể chấm dứt.” Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua muội muội ruột.
Hai mắt Tần Điềm Nhi mở to , không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Hắn lẳng lặng nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ báo thù cho ngươi .”
Tần Tư đứng dậy, phân phó hộ vệ ngoài cửa: “Được rồi, nâng thân thể của nàng mang về đi.”
Tần Điềm Nhi phải chết, đây cũng là Tần Tư sớm đã quyết định, nhưng chuyện tới trước mắt hắn vẫn cảm thấy có chút tiếc hận, muội muội cốn còn chút công dụng, đáng tiếc nàng rất không hiểu chuyện, không biết hy sinh chính mình giành lợi ích cho gia tộc, một người như vậy còn sống còn có ý nghĩa gì, chỉ biết liên lụy Tần gia.
Hộ vệ Tần phủ không nói được một lời nâng xác Tần Điềm Nhi kéo vào bao tải, tựa như kéo một con chó, nay nàng đã không phải tiểu thư Tần phủ, lại càng không phải Quận vương phi, chỉ là một nữ nhân hạ đẳng chết ở ngõa xá mà thôi.
Ở khúc rẽ đầu ngõ ngõa xá , đổ một chiếc xe ngựa mộc mạc. Giang Tiểu Lâu ở sau mành xe nhìn người từ cửa sau xuất hiện, biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt. Khóe miệng hơi mỉm cười, mành che nhẹ nhàng hạ xuống.
“Tiểu thư, ngài vừa lòng chứ?”
Giang Tiểu Lâu quay đầu, nhìn người trước mắt tươi cười vô cùng nhu hòa: “Ngươi làm rất tốt, còn có một việc cần phiền toái ngươi.”
Chu Tam Lang nặn ra nụ cười lấy lòng : “Tiểu thư còn có gì phân phó? Tiểu nhân tuyệt không chối từ.”
Chu Tam Lang, mà Giang Tiểu Lâu không phải người có tiền bình thường, chỉ cần nàng ngoắc ngoắc tay, Chu Tam Lang đương nhiên cúi đầu xưng thần. Từ lúc Tần Điềm Nhi tìm đến Chu Tam Lang, hắn đã dự tính muốn kiếm tiền hai bên. Tần Điềm Nhi xuất tiền có hạn, nhưng Giang Tiểu Lâu lại vung tiền không do dự. Cho nên hắn nghe theo Giang Tiểu Lâu phân phó, lẳng lặng chờ lệnh. Đem Tần Điềm Nhi bán vào ngõa xá là hắn làm, người thả tin tức cho Tần Tư biết tung tích Tần Điềm Nhi, cũng là hắn làm.
Giang Tiểu Lâu lại cười nói: “Nhớ rõ ngày mai nhanh chóng đem tin tức thả ra, nói Thám Hoa lang vì che dấu chuyện xấu trong nhà, không tiếc quân pháp bất vị thân, giết chết muội muội ruột.”
Chu Tam Lang rõ ràng cả kinh: “Chuyện này —— nói ra sợ là không có người tin ?”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu như thường: “Nói hay không ở ngươi, tin hay không ở người khác.”
Chu Tam Lang lau một phen mồ hôi lạnh, nếu sự tình tiết lộ ra ngoài, kinh thành nhất định nhấc lên sóng to giớ lớn. Hắn có chút lo lắng: “Có thể hay không liên lụy đến trên người chúng ta?”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu tĩnh lặng giống như dòng nước, không quá để tâm: “Bạc không cần?”
Chu Tam Lang hạ quyết tâm hung ác, nhanh chóng bỏ qua lo lắng, gật đầu nói: “Được, tiểu nhân đồng ý.”
Nhìn theo Chu Tam Lang rời đi, Tiểu Điệp nghi hoặc nói: “Tiểu thư, người vì sao không mang theo người đến, để bọn họ tận mắt nhìn một màn Thám Hoa lang giết hại thân muội !”
Giang Tiểu Lâu thở dài: ” Thời điểm mèo vờn chuột, cũng không phải lập tức đem nó nuốt vào bụng, mà là từ từ đùa giỡn một phen, mang dáng dấp hoảng sợ trước khi chết mới là thú vị nhất.”