Ngũ Thuần Phong nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt giống như gặp quỷ, hoảng sợ nói: “Ta không phải đã nói sẽ không bước chân vào Tạ gia sao? Hai chúng ta đã thanh toán hết nợ, ngươi còn muốn vô lễ, cũng đừng trách ta —— “
Hắn còn chưa có nói xong, Giang Tiểu Lâu cười yếu ớt mở miệng: “Hôm nay ta đến chính là thỉnh đạo trưởng hỗ trợ, cũng không có ý tứ khác, ngươi không nên hiểu lầm.”
Ngũ Thuần Phong nhíu mày, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu đầy mặt hồ nghi nói: “Hỗ trợ, ngươi mời ta hỗ trợ? Ta không có nghe lầm chứ !”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu nồng đậm ý cười: “Tất nhiên không phải.” Nàng vỗ vỗ tay, bên ngoài xuất hiện vài hạ nhân khiêng hai rương đồ nặng trịch đỏ thẫm tiến vào. Nắp rương mở ra, Tiểu Điệp chỉ huy bọn họ đem tất cả lễ vật, từng cái từng cái lấy ra. Dần dần , sắc mặt Ngũ Thuần Phong thay đổi, đập vào mắt hắn là kim nguyên bảo (đĩnh vàng) mười thỏi, ngân nguyên bảo (đĩnh bạc) hai mươi thỏi, ngọc chẩm một đôi, ngọc như ý hai đôi, bốn hộp hương liệu, bốn chuỗi phật châu, gấm vóc mười cuộn, lọ thuốc hít, gậy chống, bản thư pháp, trân châu, ánh mắt hắn càng trừng càng lớn: “Giang tiểu thư, ngươi rốt cuộc cần ta làm gì, lại không tiếc vung số tiền lớn như vậy.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Thỉnh đạo trưởng cho hai bên trái phải lui xuống, ta mới thuận tiện mở miệng.”
Ngũ Thuần Phong lại nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu trong chốc lát, trong lòng kịch liệt giãy dụa, kỳ thật hắn rất muốn đem đối phương cự tuyệt ngoài cửa, vì nữ tử này quá mức lợi hại, cùng nàng giao thiệp tương đương là đem cổ tròng vào sợi dây thừng, hắn còn không có lá gan đó, nhưng ………………………. Ánh mắt lại chuyển tới hai thùng rương nặng trịch, nhiều vàng bạc châu báu như vậy, nếu hắn giúp Giang Tiểu Lâu hoàn thành sự vụ, mấy thứ này đều thuộc về hắn ! Chung quy không thể vượt qua sự dụ hoặc lấp lánh của bảo vật, hắn đành phải gật gật đầu, phân phó hai đệ tử canh giữ ở trong đại sảnh nói: “Các ngươi trước lui ra ngoài, ta có chuyện muốn cùng vị tiểu thư này nói chuyện.”
Giang Tiểu Lâu cũng phất phất tay, phân phó trừ bỏ Tiểu Điệp ở ngoài, những người khác một mực đều lui hết ra ngoài.
Ánh mắt Ngũ Thuần Phong thận trọng, ngữ khí lại còn mang theo ba phần cảnh giác: “Rốt cuộc có chuyện gì cần ta?”
Giang Tiểu Lâu tươi cười thản hiên như nước: “Sự tình trọng đại, muốn thành đại sự cần dũng khí can đảm hơn người, mà còn phải mạo hiểm thật lớn, cho nên người bình thường tuyệt không dám tham dự. Nếu đạo trưởng không dám nhận, ta đây sẽ tìm người khác.”
Ngũ Thuần Phong mày giương lên, mỉm cười nói: “Ta nếu đã hành nghề này, tất nhiên sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt. Phàm là trảm yêu trừ ma, đoán định phong thuỷ, thay người tiêu tai giải nạn, đây đều là bản sự của ta. Ngươi nói đi, không có gì ta không dám nhận.”
Giang Tiểu Lâu biết Ngũ Thuần Phong là một kẻ đại lừa đảo nhưng vẫn tìm tới hắn, chứng minh nàng ta đã hạ một cái bẫy chu đáo. Ngũ Thuần Phong cũng không phải kẻ ngốc, hắn đắn đo nhược điểm này, tự nhiên không sợ Giang Tiểu Lâu lại đối với hắn gây bất lợi. Chỉ cần có tiền kiếm, hắn cái gì đều không úy kỵ.
Quả nhiên nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói: “Ngũ đạo trưởng giúp đỡ mọi người xem phong thuỷ, có từng nghe nói qua Tần phủ?”
Ngũ Thuần Phong nhướng mày: “Tần phủ? Ngươi nói là Thám Hoa Lang của Tần gia?”
Giang Tiểu Lâu gật gật đầu: “Trong kinh thành chỉ có một nhà, không còn nhà khác.”
Ngũ Thuần Phong đắc ý dào dạt: “Nhà bọn họ coi như là khách quen của ta, nhất là Tần lão gia tử vô cùng mê tín, thường xuyên mời ta đến phủ vì hắn phán đoán cát hung, bất quá —— việc này ngươi sao lại biết được ?”
Giang Tiểu Lâu cười đến ôn nhu: “Kinh thành lớn như vậy, đạo sĩ chân chính nổi tiếng chỉ đếm trên mười ngón tay, từ trước Tần lão gia thập phần tín nhiệm Hứa đạo trưởng cư ngụ ở ngoại ô kinh thành, nhưng mà ba năm trước đây sau khi Hứa đạo trưởng đăng thiên ( lên trời ), Tần lão gia liền bắt đầu chung quanh tìm kiếm người ký thác mới. Sau có người giới thiệu, Ngũ đạo trưởng lập tức trở thành khách quen của hắn, thường xuyên thay hắn phán đoán cát hung. Tin tức này cũng không tính là bí mật, ta sao có thể không biết ? Với trình độ của ngươi, lừa gạt phú hộ bình thường vẫn là dư dả , ngoại trừ Tần gia, cùng ngươi thường xuyên lui tới còn có hơn mười phủ đệ, cần ta nhất nhất xưng tên ra sao?”
Ngũ Thuần Phong nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, trong đôi mắt hiện lên một tia cảnh giác. Chính mình vì vô số quý nhân xem qua phong thuỷ, cũng không chỉ có một phủ đệ Tần phủ, vì sao Giang Tiểu Lâu lại đặc biệt nhắc tới Tần lão gia, hay là chuyện nàng cần làm cùng Tần phủ có liên quan. Tần gia xem như là kinh thành nhà giàu mới nổi, Tần Tư lại thần tử thân cận Thái tử, không thể dễ dàng đắc tội, việc này lại không giống như bình thường………………. Hắn hạ thấp thanh âm: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì, cứ nói thẳng đi.”
Khóe miệng Giang Tiểu Lâu cong lên: “Cũng không có gì, chỉ là một cái nhấc tay chi lao [ 1 ], chỉ xem đạo trưởng ngươi có nguyện ý làm hay không.”
[ 1 ] thuận tay cứu giúp, nguyện ý giúp đỡ
Ngũ Thuần Phong nhìn nhìn hai rương đầy ắp lễ vật, có chút do dự: “Ta chỉ giúp người chứ không hại người, nếu là việc thương thiên hại, trăm ngàn đừng tìm ta, ta tuyệt đối sẽ không thay ngươi làm !”
Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, đầy mặt trào phúng: “Một kẻ lừa đảo còn bày đặt tỏ ra thanh cao.”
Ngũ Thuần Phong khẽ trừng mắt, lập tức đứng lên: “Đây là thái độ các ngươi cầu người sao, ta không giúp được, ngươi thỉnh cao nhân khác đi !” Nói xong hắn muốn bước đi.
Ngũ Thuần Phong hừ một tiếng, cước bộ không ngừng.
“Một ngàn lượng.” Giang Tiểu Lâu dùng nắp trà gẩy gẩy hai cái, bỏ đi bọt trà.
Thân ảnh Ngũ Thuần Phong ngừng một chút, cước bộ không tự chủ được thả chậm.
“Ba ngàn lượng.” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cuối cùng báo giá.
Một câu nện ở Ngũ Thuần Phong sau lưng đuổi kịp, nói năng có khí phách ! Hắn đột nhiên xoay người lại, lập tức nói: “Đây chính là ngươi nói , ba ngàn lượng một xu cũng không thiếu ! Chỉ cần ngươi giao nộp đủ, mặc kệ ngươi phân phó ta làm cái gì, ta cũng sẽ theo kế hoạch mà làm.”
Giang Tiểu Lâu chậm rãi nở nụ cười: “Đạo trưởng quả nhiên tiên phong đạo cốt, không giống người thường.”
Ngũ Thuần Phong phất phất tay: “Ngươi đừng châm chọc ta, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, chỉ bo bo giữ tiên phong đạo cốt chỉ có thể uống gió Tây Bắc. Đạo quan của ta còn phải nuôi đám đệ tử. Nếu giá đã muốn đàm phán ổn thỏa, ngươi cũng nên đem sự tình nói rõ ràng đi, ta thay ngươi nghiên cứu tường tận một phen.”
Từ trong tay áo Giang Tiểu Lâu lấy ra một quyển sách, quăng ở trước mặt hắn.
Ngũ Thuần Phong vừa thấy, không khỏi sắc mặt trầm xuống: “Đây là ý gì?”
Giang Tiểu Lâu cười tươi như hoa, đôi mắt sắc bén: “Ngũ đạo trưởng, ngươi cần phải nhớ rõ ràng , quyển sách này chính là nói về đại quốc sư Tương Kinh thần tử của hoàng đế tiền triều, ngươi nếu như không thể đem quyển sách này hiểu thấu đáo, rất nhanh sẽ bị người khác vạch trần. Đừng nói ba ngàn lượng ngươi lấy không được, ngay cả tánh mạng cũng khó có thể giữ được.”
Ngũ Thuần Phong đi lên trước, tiện tay xua xua, cười nhạo nói: “Ta làm có cái gì ngạc nhiên, chỉ là xem một ít tướng số, loại kỹ xảo này ta ở mười năm trước cũng đã thuộc làu làu .”
Giang Tiểu Lâu sớm đoán được hắn sẽ nói vậy, chính là lẳng lặng nói: “Giả diệc chân thì, chân diệc giả . Vô vi hữu xứ, hữu diệc vô [ 2 ]. Thực tức là giả, giả tức là thực; trong thật có giả, trong giả có thật. Ngươi nếu là kẻ lừa đảo, tất nhiên phải có bản lĩnh đem giả biến thành thật. Nếu chỉ trông vào chút vốn liếng cỏn con, không thể hóa thân thầy tướng số lại không biết biến báo [ 3 ], đụng phải những cao nhân chân chính, chỉ sợ ngươi sẽ chết rất thảm.”
[ 2 ] đây là 1 câu trong Hồng Lâu Mộng /// tạm hiểu là lúc giả biến thành thật thì thật cũng là giả, lúc cái vô vi có nơi an trú thì có cũng là không.
◊
[ 3 ] dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc
Nghe xong lời này, vẻ mặt Ngũ Thuần Phong mới trịnh trọng hẳn lên, lại như cũ không khỏi biện giải nói: “Ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ không dễ dàng bị người khác nhìn thấu .”
Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Kẻ ta muốn ngươi đi lừa cũng không phải người có thân phận tầm thường, hắn văn phong xuất chúng, tính tình ngay thẳng, là ngôi sao sáng trong văn đàn (giới văn chương), thanh quý mẫu mực. Nếu ngươi ở trước mặt hắn bị vạch trần, đến lúc đó ngay cả ta cũng không thể nào cứu được ngươi, chờ chết không toàn thây đi.”
Sắc mặt Ngũ Thuần Phong càng trở nên khó coi: “Người đó rốt cuộc là ai?”
Mâu quang Giang Tiểu Lâu thẳng tắp nhìn hắn, ánh mắt tối đen sâu không thấy đáy: “Dương Các lão.”
Ngũ Thuần Phong ngồi trở lại trên ghế, đầu gối không tự chủ được phát run: “Ngươi điên rồi phải không ? Ngươi biết rõ Dương Các lão là người bảo thủ cứng nhắc, hắn làm sao có thể tin tưởng thầy tướng số như ta ! Ngươi……………….. Ngươi quả thực là người si nói mộng, đây rõ ràng là bảo ta đi chịu chết!”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như thường: “Cái này phải xem bản lĩnh của đạo trưởng, nếu ngươi vẫn giống như trước chỉ biết nói người này dáng dấp phong nhã, sống mũi cao thẳng, người kia ngũ quan đoan chính, mắt xếch, mũi cao, là mệnh đại phú đại quý đại quý…………………. Cách nói này, ngươi một khi nói ra, sẽ bị Dương Các lão trực tiếp vạch trần. Này một bộ này nọ, vẫn là thu liễm lại đi.”
Ngũ Thuần Phong mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn được xưng tụng là thầy tướng số, kỳ thật cũng không phải là hoàn toàn dựa vào lừa gạt, theo lời sư phụ của hắn truyền thụ phương pháp xem tướng, Giang Tiểu Lâu mệnh chính là Thiên Sát cô tinh, chân chính trong một vạn không có một, hắn vô luận như thế nào cũng không đoán sai, những người khác tướng mệnh tầm thường, đôi khi có thể sử dụng cách này, cẩn thận lợi dụng lòng người đạt mục đích. Nhưng mà chỉ dựa vào bản sự này, muốn nhận được tín nhiệm của Dương Các lão, trừ phi là thiên thượng hạ hồng vũ ( trên trời rơi xuống).
to-pic4
Giang Tiểu Lâu thấy hắn mồ hôi lạnh chảy ròng, cười nói: “Đại quốc sư là một cao thủ xem tướng chân chính, hắn không xem tướng mạo cùng phong thái của người, mà hắn chỉ nhìn nhân tinh khí thần [ 4 ] của người đó, bất kỳ một ai chỉ cần đi lướt qua bên người hắn, cát hung; họa phúc cùng thọ mệnh hắn đều rõ ràng rành mạch. Truyền thuyết hoàng đế tiền triều dẫn theo ba người cho hắn xem tướng, hắn chỉ nhìn thoáng qua liền hướng hoàng đế nói, người đứng bên trái trọng dụng ít, người đứng giữa không thể dùng, người đứng bên phải có thể trọng dụng. Sau đó, hoàng đế dựa theo hắn phán đoán suy luận đi phân công quan viên, dần dần mới phát hiện người đứng bên phải nahnh chóng trở thành trụ cột của quốc gia, người đứng bên trái cẩn trọng lại thiếu mưu trí, không thể trọng dụng, về phần người đứng giữa……………….. Chân chính là tiểu nhân xu nịnh, cả ngày chỉ biết luồn cúi trèo lên, cái khác một mực mặc kệ. Đại quốc sư chẳng qua là căn cứ bọn họ tư thế đứng cùng ánh mắt cũng đủ cho hắn kết luận, còn vô cùng chuẩn xác, kỹ thuật lừa gạt của hắn đã đạt đến trình độ xuất sắc, ngươi hiểu được ý tứ của ta sao?”
[ 4 ] Tinh
Là phần tinh hoa của con người là cốt lõi của khí tiên thiên (do cha mẹ tạo ra) và khí hậu thiên (do ăn uống và hít thở dưỡng khí) kết hợp mà thành, không nên làm tiêu hao tinh lực trong các trò ăn chơi sa đọa, đặc biệt là đam mê nữ giới là điều úy kỵ trong khi luyện công và dễ làm tiêu hao cạn kiệt tinh lực.
Khí
Là phần thăng hoa do luyện tập làm Tinh hóa Khí, là nguồn năng lực nội sinh (Internal Power) nguyên ủy từ gió (cung Tốn) phía trên lồng ngực đưa xuống thổi bùng lửa ở Tâm hỏa (Tim) và huyệt Mệnh Môn (ngang giữa thắt lưng) hóa Tinh ở bể Thận là vùng Bàng Quang (Bọng đái) và Đan Điền (dưới rốn 3 phân) thành Khí bay lên tạo ra năng lượng cơ thể. Do vậy khi ngồi luyện thở (khí công) hay Thiền lâu ta có cảm giác có luồng hơi nóng xuất hiện ở bụng dưới (huyệt Đan Điền) và vùng giữa bụng là như thế.
Thần
Là trạng thái cao nhất của năng lực nội sinh, cho nên sách nói luyện Thần hoàn hư là luyện cho Khí luân lưu khắp châu thân để tạo nên vận động có khí lực mạnh mẽ và hình hài có phong thái tinh anh.
◊
Ngũ Thuần Phong có chút nghi hoặc: “Ngươi vì sao biết hắn lừa gạt?”
Giang Tiểu Lâu giải thích nói: “Bản tính một người tùy thời sẽ phát sinh biến hóa , đại quốc sư chỉ là sau khi lấy được tín nhiệm của hoàng đế, lại căn cứ tướng mạo ba người kia vạch ra phán đoán cơ bản. Lời hắn nói ở trong lòng hoàng đế lưu lại ấn tượng khắc sâu, sau này mặc kệ tác phong hành sự của bọn họ như thế nào, hoàng đế đều đã mang theo ý nghĩ chủ quan. Làm sai hay đúng, kỳ thật đều do ý niệm của một người. Hoàng đế nhận thức sự trung thành cùng phẩm chất của ngươi, ấn tượng này là không thể thay đổi . Bởi vậy cho nên, kẻ gian nịnh, cũng sẽ biến thành trung thần, mà kẻ trung thần chỉ là một hành động nhỏ cũng bị gán ghép thành hành động gây rối làm loạn. Người như đại quốc sư mới chân chính là đại hành gia (**), là cao thủ lừa đảo, hắn lừa không phải người, là tâm. Quyển sách này chính là tâm đắc của hắn, nếu ngươi có thể thông hiểu đạo lí, không cần nói Dương Các lão, ngay cả ở trước mặt bệ hạ cũng chưa chắc là không được.”
(**) người lành nghề; người thạo nghề , trình độ cao siêu>>> ý là nói quốc sư giỏi về qua mặt ng khác
Ngũ Thuần Phong không cho là đúng: “Bệ hạ? Ngươi thật đúng là dám nghĩ ! Ta vốn không có chí hướng lớn như vậy, ta chỉ hy vọng có thể kiếm chút bạc, an ổn sống qua ngày mà thôi! Không được, chuyện này ta không thể nhận, ngươi tìm người khác đi! Ta coi như ngươi hôm nay không có tới, ta cái gì cũng chưa nghe thấy!”
Giang Tiểu Lâu chỉ nhìn hắn mỉm cười: “Nếu đáp ứng rồi thì phải làm được, ta đương nhiên có thể đi tìm người khác, về phần ngươi ——” cố ý muốn nói lại thôi.
Trong lòng Ngũ Thuần Phong đột nhiên cả kinh, hắn biết Giang Tiểu Lâu nói được thì làm được, vô cùng có khả năng lo lắng hắn tiết lộ bí mật, cuối cùng giết người diệt khẩu. Lòng dạ đàn bà ác độc như thế, hắn vẫn nên cẩn thận mới tốt. Trái lo phải nghĩ, không thể không gật đầu nói: “Ngươi thật sự nắm chắc?”
Giang Tiểu Lâu nói: “Nếu không nắm chắc, ta làm sao có thể dễ dàng mạo hiểm. Đạo trưởng, ngươi xem thường buông tha cho, là không cần ba ngàn lượng nữa sao?”
Sắc mặt Ngũ Thuần Phong vừa xanh vừa trắng, hô hấp trở nên nặng nề, suy nghĩ nửa ngày, hắn mới ngoan hạ quyết tâm: “Được, theo ý ngươi nói, ta sẽ đem quyển sách này đọc thuộc lòng chặt chẽ ngâm nga, nghiêm túc nghiên cứu, tuyệt không xảy ra một chút sai lầm.”
Giang Tiểu Lâu tao nhã đứng dậy, tươi cười hài lòng: “Thời gian dành cho ngươi không nhiều lắm, chỉ có ngắn ngủn ba ngày.”
Ngũ Thuần Phong nghẹn họng nhìn trân trối: “Một quyển sách dày như vậy, chỉ cho ta thời gian ba ngày?”
Giang Tiểu Lâu thở dài nói: ” Bất thành công tiện thành nhân [ 5 ], đạo trưởng phải nhớ kỹ một câu này, liền vô hướng mà bất lợi .” Nói xong nàng lập tức xuay người rời đi. Ngũ Thuần Phong ở phía sau nàng lớn tiếng nói: “Ngươi đứng lại, nói rõ ràng hẳn đi !”
[ 5 ] ý nghĩa “không thành công nhưng cũng thành người” , “thành nhân” ở đây vốn là ” xả thân, hy sinh vì công lý, hy sinh vì lý tưởng, hy sinh vì chính nghĩa” .Hoặc có thể hiểu theo nghĩa thất bại là mẹ thành công
Ai ngờ Giang Tiểu Lâu chính là quay đầu, tươi cười dịu dàng: “Đạo trưởng, ba ngày sau ta sẽ đến xem thành quả.”
Sau khi Giang Tiểu Lâu rời đi, Ngũ Thuần Phong đột nhiên lập tức bưng kín đầu, thống khổ nói: “Sớm biết như vậy không nên nổi lòng tham, lần này lên thuyền giặc, chỉ sợ là không dễ xuống được !”
Giang Tiểu Lâu lên xe ngựa, Tiểu Điệp mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Tiểu thư, ngươi vì sao muốn tìm Ngũ Thuần Phong đi lừa Dương Các lão?”
Chỉ dựa vào số gà chọi này và thái độ lấy lòng trong ngày thường, Giang Tiểu Lâu cũng đã hoàn toàn đem Dương Các lão nắm ở trong lòng bàn tay, nếu nàng muốn châm ngòi quan hệ giữa Dương Các lão cùng Tần Tư, chỉ cần đem ngọn ngành quá khứ của mình kể rõ, Dương Các lão là vô cùng có khả năng chủ động hỗ trợ . Thần sắc Giang Tiểu Lâu lãnh đạm: “Không thân chẳng quen, mặc dù Dương Các lão khẳng định sẽ nhúng tay cũng chỉ là miễn cưỡng hỗ trợ, Tần Tư là đệ tử của hắn, hắn đã có tâm thiên vị, nếu không phải vậy, từ lúc Quốc Sắc Thiên Hương lâu hắn đã vươn tay hỗ trợ .”
Tiểu Điệp gãi gãi đầu, vẻ mặt càng phát ra hoang mang, trong miệng nói thầm nói: “Nhưng Tần Tư hiện tại làm quan, không phải là con thương gia như trước, người nếu muốn kéo hắn xuống dưới, cũng không có dễ dàng như vậy.”
Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua đám đông qua lại không ngớt ở ngã tư đường, vẻ mặt vẫn bình thản: “Một người có khuyết điểm tựa như cái đuôi của con khỉ, khi hắn ở trên mặt đất cái đuôi là nhìn không thấy , thẳng đến khi hắn trèo lên cây, mọi người mới có thể phát hiện phần mông của nó màu hồng, đuôi dài, bộ dáng thập phần buồn cười. Đi càng cao, nhìn càng rõ ràng, người cười mới càng nhiều.”
Lời Giang Tiểu Lâu kỳ thật không khó lý giải, Tần Tư trèo càng cao, khuyết điểm trên người cũng sẽ bại lộ rõ như ban ngày, chỉ cần tìm được đủ lý do, muốn kéo hắn xuống dưới cũng không có khó như trong tưởng tượng, Tiểu Điệp cái hiểu cái không gật gật đầu.
Ba ngày sau, Giang Tiểu Lâu tự mình khảo sát Ngũ Thuần Phong, thấy hắn đối đáp trôi chảy, thế này mới vừa lòng gật đầu.
Ngũ Thuần Phong nói: “Hiện tại, có muốn ta lập tức tới cửa không?”
Giang Tiểu Lâu bật cười: “Không, chúng ta cần chờ đợi một thời cơ có lợi.”
“Chờ tới khi nào?”
“Đợi lão thiên gia báo hiệu.” Giang Tiểu Lâu thần bí cười cười.
Bảy ngày sau, kinh thành đột nhiên đổ xuống một trận mưa to. Trận mưa lần này rất lớn, làm sập đổ không ít phòng ốc quanh thành trấn. Triều đình vội vàng hạ chỉ, nhanh chóng trấn an lòng dân cùng trùng kiến nhà cửa.
Giang Tiểu Lâu được nghe tin tức này, cố ý mang theo lễ vật đăng môn, vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy vẻ mặt đoan trang của Dương phu nhân u sầu ngồi. Nghe thấy tỳ nữ nói Giang Tiểu Lâu đến đây, Dương phu nhân nhìn Giang Tiểu Lâu, miễn cưỡng cười nói: “Thì ra là Tiểu Lâu, tiến vào ngồi đi.”
to-pic4
Dương Các lão luôn tuân thủ quy tắc, cuộc sống thập phần đơn giản. Thân là trọng thần triều đình, nhưng là đi đường không che lọng , hạ không chuẩn bị băng (là băng lạnh làm mát ý), đông không mặc áo lông, ngủ không cởi áo, tùy thời xử lý công vụ. Đến thời điểm hơn bốn mươi tuổi, hắn vẫn không có con, Dương phu nhân khuyên hắn nạp thiếp sinh con, hắn lại lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Sau lại nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, Dương phu nhân vừa mới bắt đầu cũng sinh ra hiểu lầm, nghĩ trượng phu đến tuổi già tâm sự phát thiếu niên cuồng, nhưng dần dần nàng lại lý giải tâm ý của trượng phu. Bọn họ tuy rằng không có con cái thân sinh, nhưng thật ra không hề thiếu đệ tử, trong ngày thường ngươi đăng môn ta an ủi cũng là thập phần náo nhiệt, nhưng là trong nhà thủy chung vẫn chưa từng có nữ tử xuất hiện. Từ trước không ít quan viên nhìn ra phu thê Các lão dưới gối tịch mịch, đặc biệt dẫn theo các hài tử trong nhà đến làm bạn, đều bị Các lão hạ lệnh đuổi khách, hắn cho rằng những người đó đều có ý đồ khác. Thế nhưng hắn cũng rất thưởng thức Giang Tiểu Lâu, không những nàng dung nhan xinh đẹp, mà rất có tài hoa, về phương diện khác nàng hiểu được đúng mực, không can thiệp đại cục, không giống những người đó mở miệng ngậm miệng đều là đại sự trong triều, quốc gia hưng vong, trên thực tế đều là vì chính mình giành tư lợi. Dương phu nhân càng xem càng là thích, liền thường xuyên lưu nàng cùng nhau dùng bữa.
Giờ phút này, Dương phu nhân thở dài nói: “Ngươi đến thật đúng lúc, trong lòng ta rất phiền muộn , cùng giúp ta trò chuyện.”
Giang Tiểu Lâu thân thiết hỏi: “Phu nhân vì sao phiền lòng?”
Dương phu nhân đầy mặt ưu sầu: “Hôm qua đỗ xuống trận mưa to, làm phần mộ Dương phủ ta sập cả , quấy nhiễu lăng mộ tổ tiên, trong lòng đại nhân nhà ta không biết có bao nhiêu khó chịu. Không chỉ vậy, trời còn mờ tối, hắn liền xin nghỉ đi xem mồ mả, chỉ sợ thời gian rất lâu mới có thể đem tất cả mồ mả tu bổ hoàn chỉnh.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, trầm ngâm nói: “Phu nhân có từng nghe qua, ta ngàn dặm xa xôi đến tìm Tạ gia nương tựa, đoạn thời gian trước trong phủ đột ngột chết một tỳ nữ, tiếp theo lại phát sinh chuyện quỷ hồn, nháo lọan làm lòng người hoảng sợ, ta cơ hồ cũng không dám trụ lại . Sau đó, Tạ gia thỉnh một vị đạo trưởng pháp lực cao thâm, tự mình tới cửa làm phép thu phục hồn phách, trong phủ lập tức an ổn trở lại. Nơi phần mộ —— chỉ sợ là phong thuỷ có chút không tốt, không bằng thỉnh đạo trưởng đến xem.”
Dương phu nhân mặt lộ vẻ đồng ý, lại có chút do dự: “Lời ngươi đã nói trúng lòng ta, ta cũng sớm có ý này! Hàng năm mưa to đều tổn hại đến mồ mả, lại dùng nhiều tiền đến tu bổ, thật sự là vừa phí sức vừa tổn hại sức khoẻ ! Cơ hồ là hàng năm đều như thế, nhà chúng ta đều nhanh chóng trở thành trung tâm chê cười trong kinh thành! Nhưng lão nhân tính tình quật cường, chung quy nói phần mộ tổ tiên không thể tùy tiện động, những người đó bất quá là giả danh lừa bịp, cũng không thể tin ! Hôm nay ngươi vừa nói như vậy, ta đã định chủ ý, mời vị đạo trưởng đó tới xem phong thủy mồ mả.”
Giang Tiểu Lâu như muốn nói lại thôi: “Nếu như Dương Các lão biết đạo trưởng là bị ta đưa tới , Tiểu Lâu sợ hắn tức giận —— “
Dương phu nhân sẳng giọng: “Có cái gì đáng sợ , hắn rất cố chấp, mồ mả tổ tiên của người khác không bị ảnh hưởng, sao Dương gia lại xảy ra chuyện, còn không phải phong thuỷ không tốt! Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm, tuyệt không để ngươi bị trách cứ!”
Giang Tiểu Lâu ngại ngùng cười, mồ mả Dương gia nằm dưới chân núi Hổ Thần ở ngoại ô, vốn là một địa phương non xanh nước biếc, mười năm trước được xem như là vùng đất trù phú. Nay nhiều năm đi qua, vốn sườn núi cao đã trở nên trũng sâu, địa thế rất thấp, lại dễ dàng bị phong sương xâm nhập, một khi gặp mưa to gió lớn, không phải sụp chỗ này , thì cũng lõm chỗ kia. Đương nhiên, mọi người sẽ không cho rằng là địa phương không tốt, chỉ biết nói là do phong thuỷ không tốt. Nếu thay đổi là người bình thường , sớm thỉnh sư phụ cao minh tìm kiếm địa phương khác, cố tình Dương Các lão tính tình quật cường, thà chết không chịu, thế này mới một năm lại một năm không ngừng tu bổ, đem bản thân lâm vào mệt mỏi chết khiếp.
Giang Tiểu Lâu gật đầu nói: “Nếu phu nhân đồng ý, ta lập tức phái người đi thỉnh đạo trưởng.”
Lần đầu tiên Giang Tiểu Lâu đi thỉnh, Ngũ Thuần Phong đã không ở trong kinh thành. Lần thứ hai Dương phu nhân phát bái thiếp đi thỉnh, Ngũ Thuần Phong chính là đang bế quan. Lần thứ ba, Dương phu nhân tự mình dùng cỗ kiệu đi nghênh đón, Ngũ Thuần Phong mới cùng Dương phu nhân chính thức gặp mặt.
Sau khi Dương phu nhân ngồi xuống , phân phó tỳ nữ dâng trà, cười nói: “Nghe đại danh đạo trưởng đã lâu, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là tiên phong đạo cốt, danh bất hư truyền.”
Ngũ Thuần Phong tướng mạo đoan chính, tràn ngập chính khí, thật là có vốn liếng lừa gạt người. Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Đạo trưởng sự vụ bận rộn, phu nhân khó khăn mới thỉnh đến.”
Ngũ Thuần Phong lập tức cười hướng Dương phu nhân tạ lỗi.
Dương phu nhân tỏ vẻ không sao lắc lắc tay: ” Sự tình Ta gia, nói vậy Tiểu Lâu đã hướng đạo trưởng nói qua . Nếu như có thể tự mình mang đạo trưởng đến mảnh đất kia quan sát là tốt nhất. Mong đạo trưởng thay ta xem xét, rốt cuộc là làm sao xảy ra vấn đề.”
Ngũ Thuần Phong sâu xa khó hiểu cười nói: “Phu nhân đã mời, không dám không theo.”
Thời khắc mấu chốt, Dương Các lão vừa mới vào cửa. Hắn nghe thấy một câu này, không khỏi trầm mặt nói: “Phu nhân, ngươi đây là đem người nào lĩnh về trong phủ!”
Giang Tiểu Lâu vội vàng đứng lên, tràn đầy xin lỗi nói: “Các lão không nên tức giận, là do ta không phải.”
Dương phu nhân lại một ngụm đánh gãy: “Lão gia, hết thảy đều cùng Tiểu Lâu không quan hệ, là ta nghe nói đạo trưởng pháp lực cao thâm, khó khăn lắm mới mời hắn tới, chính là thay chúng ta nhìn mồ mả, ngươi cớ gì ? Khẩn trương như thế.”
Ở Đại Chu, chỉ cần là quan to quý nhân, hào môn phú hộ, thường xuyên sẽ thỉnh đạo sĩ tới cửa bói toán, hỏi cát hung. Dương Các lão lại không ở trong nhóm người kia, mới là thập phần hiếm thấy. Hắn cao thấp đánh giá một phen Ngũ Thuần Phong, không khỏi trào phúng nói: “Bất quá là thuật sĩ giang hồ, phu nhân sao lại có thể tín nhiệm ? Tiểu Lâu, ta thấy ngươi là cô nương thông minh, thế nhưng cũng bị hạng người này lừa bịp.”
Ngũ Thuần Phong mặt không đổi sắc, tươi cười như trước: “Mỗi người đều nói Dương Các lão quen biết rộng tầm nhìn xa, nhưng chưa bao giờ cùng ta chạm mặt nói chuyện, làm sao mà biết ta là kẻ lừa đảo.”
Dương Các lão nghe xong lời này, thần sắc bên trong có một tia đông lạnh: “Một khi đã như vậy, không bằng ngươi xem tướng cho ta, đoán xem ta rốt cuộc vận mệnh như thế nào.”
Ngũ Thuần Phong cẩn thận nhìn hắn một cái, thản nhiên cười nói: “Đại nhân, thiên đình (ở ngay giữa trán) ấn đường no đủ, sóng mũi cao ngất, là người phú quí song toàn, có chức vị cao đứng vào hàng ngũ tam công [ 6 ].”
[ 6 ] ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo
Dương Các lão cười lạnh một tiếng: “Đầy đường hạng người tầm thường vô vi [ 7 ] , rất nhiều người đều có thiên đình no đủ, sóng mũi cao ngất, vì sao bọn họ cũng không thể trèo lên địa vị cao.”
[ 7 ] không có chí tiến thủ
Ngũ Thuần Phong lắc lắc đầu: “Các lão đan luận ngũ quan cũng không thần kỳ, thế nhưng kết hợp lại toàn bộ xem xét, cũng là ngừng gió tụ thủy, ngũ hành theo đường thẳng, vì thế phú quý song toàn, đứng hàng tam công. Đồng dạng đạo lý, chỉ nhìn vào khía cạnh thiên đình, hoặc là chỉ nhìn một cách đơn thuần một cái mũi, chẳng phân biệt được chỉnh thể tướng mạo, tất nhiên là không thể chuẩn xác phán đoán cát hung .”
Nghe xong lời này, Dương Các lão đầy mặt hàn sương: “Xảo ngôn lệnh sắc [ 8 ].”
[ 8 ] nằm trong câu 巧言令色,鮮矣仁!
Xảo ngôn lệnh sắc, tiên hĩ nhân!
>>> Nghĩa là Người có lời nói xảo quyệt hoa hoè là người không có lòng tốt
Tương đương với câu ca dao sau
“Bề ngoài thơn thớt nói cười
Bề trong nham hiểm giết người không dao”
◊
Ngũ Thuần Phong thở dài nói: “Che phủ thế giới, vạn vật giai thông. Dương Các lão không bỏ xuống được, đương nhiên nhìn không thấu, càng thêm không cách nào tin tưởng.”
Dương Các lão chuyển mâu vừa thấy, bên người vừa đúng đứng hai gia nô, liền chỉ vào bọn họ nói: “Ngươi xem hai người kia, rốt cuộc có tướng mệnh thế nào?”
Ngũ Thuần Phong mỉm cười nói: “Vị bên trái, hai mắt lồi ra, nét mặt hung ác, giết chóc quá nặng, lâu ngày tất gây tai họa, vẫn nên sớm ngày thu liễm mới thỏa đáng.”
Dương Các lão sửng sốt, người bên trái vốn là đồ tể ở phòng bếp, chuyên môn phụ trách giết gà mổ trâu, bởi vì Dương Các lão thấy hắn thông minh lanh lợi, nên đem hắn chuyển bên người. Nói là giết chóc quá nặng………………………. thật ra một chút cũng không sai.
Ngũ Thuần Phong lại tiếp tục chỉ vào một người khác, thản nhiên nói: ” Vị này khuôn mặt hàm hậu, lục căn thanh tịnh [ 9 ], lúc tuổi còn trẻ tuy rằng khắc phụ khắc mẫu, nhưng đến trung niên tất có phú quý, an hưởng tuổi thọ.”
[ 9 ] Lục căn thanh tịnh tức là sáu căn trong sạch, vì loài người có sáu căn: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý; thiện là trắng, ác là đen, không không là trong sạch, có có là dơ bẩn, lục trần là chất bụi, dính vào khó rửa phủi cho ra. Đóng bụi dơ thì ngộp khổ, nhiễm vật chất mới chết, mới ác hung. Lục trần như nấm mả, lục căn trong trần như thây ma, lục thức như giòi tửa. Loài thú thấp hèn cho loài người là sung sướng với sắc tốt, tiếng thanh, mùi thơm, vị ngọt, vật êm, đồ khéo.
Trái lại, loài người đã quá khổ chán rồi mới thấy trần là dơ dính khó chùi, vì nó mà tham sân si độc ác; ở trong nó con người với thú in nhau. Người ta muốn lên cao, Trời, Phật bởi đã kinh nghiệm, được học, nên xa lánh cõi người, dứt bỏ lục căn, quét sạch lục trần, tránh xa lục thức, làm Trời, Phật, vui sướng, nhẹ nhàng chắc thật. Lấy tinh thần làm vật chất, lấy đạo lý làm sự đời, mới là trong sạch.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại nghe thấy Dương phu nhân cười nói: “Chuẩn, chuẩn, rất chuẩn !”
Vẻ mặt Dương Các lão chậm rãi trở nên ngưng trọng, vốn giữ ý cười châm chọc cũng thu lại, hướng Ngũ Thuần Phong chắp tay nói: “Vừa rồi là ta vô lễ , đạo trưởng mời ngồi!”
Ngũ Thuần Phong lắc lắc đầu: “Tuy rằng ta am hiểu phong thuỷ, nhưng về xem tướng…………………. cũng có biết một hai.”
Dương Các lão thay một bộ dáng tươi cười, nói: “Đạo trưởng không cần khiêm tốn, ngươi nói chuẩn xác vô cùng, ta thật ra muốn hỏi một câu, nếu tướng mạo là trời cho, người nọ cố nỗ lực lại có chỗ lợi gì ? Làm nhiều phúc báo, có thể thay đổi thiên mệnh sao?”
Ngũ Thuần Phong không chút hoang mang nói: “Thiên mệnh là định trước, nhưng nhân sinh có thể do chính mình khống chế. Chúng ta chú ý số mệnh, mà không phải kết quả. Cái gọi là mệnh tướng trắc trở, mấu chốt nhất đó là vận mệnh một người tùy thời sẽ phát sinh thay đổi. Một khi nảy sinh ác niệm, tất có ác báo. Một khi nảy sinh thiện niệm, tất có phúc báo. Có đôi khi, tướng một người sẽ biến chuyển theo tâm tình, đồng dạng một đôi huynh đệ song sinh, nếu là một người làm ác, một người làm việc thiện, hai mươi năm sau diện mạo của bọn họ sẽ phát sinh thay đổi thật lớn, cơ hồ như hai người tách biệt, đây là đạo lý tướng do tâm sinh. Ta vừa rồi dựa vào số mệnh của hai người mà phán đoán, vậy cũng không nhất định là tinh chuẩn.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười nghe, đây là nàng tỉ mỉ huấn luyện ra, đúng mực nắm bắt không hề kém.
“Người có phúc báo song toàn nếu như không tiếc vứt bỏ thiện theo ác, tạo thành sát nghiệt, như vậy phúc báo của hắn sẽ bị hao tổn, tương lai chết bất đắc kỳ tử ở trên đường cũng cũng chưa biết chừng.” Hai mắt Ngũ Thuần Phong lóe tinh quang bắn ra bốn phía, chậm rãi nói.
Vừa rồi còn hai gia nô còn đắc chí, vừa nghe lời này, lập tức đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt khác một người nắm chặt cơ hội hỏi: “Đạo trưởng, ta nên làm thế nào tiêu trừ tội nghiệt?”
Ngũ Thuần Phong trầm ngâm nói: “Ngươi giết nhiều súc vật, trong lòng ác niệm không ngừng, nếu muốn chém đứt nghiệt căn, chỉ có một biện pháp. Thành nam có một cầu xử trảm, cầu này hàng năm không được tu sửa, người qua đường khó đi, ngươi quyên ra một ít tiền giúp cầu tu bổ, nếu như không có tiền xuất lực cũng được, tóm lại muốn tích nhiều phúc báo mới có thể tiêu trừ kiếp nạn.”
Vừa rồi Dương Các lão đối với Ngũ Thuần Phong còn có hoài nghi, hiện tại cũng đã có ba phần tin tưởng, đạo sĩ tầm thường mở miệng ngậm miệng đều là vàng bạc, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ dạy người cách bài ưu giải nạn, sửa cầu chính là việc thiện rất lớn…………………… Nghĩ đến đây, trên mặt Dương Các lão hơi có ý kính trọng, lại ra vẻ lơ đãng hỏi vài vấn đề.
Ngũ Thuần Phong sau khi trải qua huấn luyện của Giang Tiểu Lâu, mấy vấn đề này căn bản không đáng kể, trong miệng hắn lạnh nhạt, vẻ mặt trịnh trọng, bất tri bất giác liền phát huy hoàn hảo hình tượng đạo sĩ tiên phong đạo cốt, thái độ khiêm tốn cùng lập luận sắc sảo dễ dàng làm người tin phục.
Từ đầu tới cuối, Giang Tiểu Lâu cũng không nói một câu, càng không có khuyên bảo Các lão tin tưởng. Nhưng Dương Các lão cuối cùng nghe theo ý tứ của Ngũ Thuần Phong, đem mồ mả Dương gia di chuyển đến nơi phong thuỷ tốt. Ngũ Thuần Phong thay hắn bói một quẻ, nói: “Chỉ cần dời mộ phần an nghỉ ở nơi này, trong vòng mười năm đảm bảo không lo, hơn nữa con cháu phồn thịnh.”
Dương phu nhân nghe xong lời này, cũng là bộ dáng rầu rĩ không vui.
Giang Tiểu Lâu thu hết vào mắt, chủ động nói: “Đạo trưởng, lời này ngài nói không đúng rồi.”
Ngũ Thuần Phong nói: “Không đúng chỗ nào?”
Giang Tiểu Lâu đầy mặt tiếc nuối: “Cho tới bây giờ, Các lão cùng phu nhân còn chưa có con nối dòng.”
Ngũ Thuần Phong cười nói: “Không phải vậy, hắn chẳng những có con, hơn nữa nhi tử còn có mặt trong nhà .”
Nghe xong lời này, phu thê Dương gia quay đầu nhìn nhau, đầy mặt khiếp sợ.
Ngũ Thuần Phong cũng không nhiều lời, lập tức đi về phía tây. Mọi người xem ở trong mắt, liền theo sát sau lưng. Chỉ thấy hắn đi vào trong hoa viên, chỉ vào một cửa sổ thư phòng, hướng Dương Các lão cất tiếng: “Con của ngài ở bên trong.”
Dương Các lão biến sắc, Dương phu nhân kinh hỉ vạn phần: “Lời đạo trưởng là thật sự?”
Ngũ Thuần Phong có chút mỉm cười, dấu diếm thanh sắc: “Bên trong chính là đứa nhỏ có thể giúp Dương gia phát dương quang đại, Các lão nếu còn không tin, vậy cứ thử một lần.”
Đúng lúc này, chỉ thấy thiếu niên mười hai tuổi mở cửa thư phòng, từ bên trong bước ra. Hắn khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt thiên chân, thấy Dương Các lão lập tức khom lưng hành lễ: “Bái kiến bá phụ.”
Dương Các lão lập tức đỡ hắn dậy, trong lòng rốt cục hạ quyết tâm: “Về sau không cần gọi ta là bá phụ, gọi một tiếng phụ thân đi.”
Dương phu nhân nhất thời lệ nóng doanh tròng, liên tục chà lau nước mắt.
Thiếu niên nghe xong lời này, lập tức quỳ xuống đất: “Vâng bá phụ, không, đa tạ phụ thân!”
Những người khác thấy một màn này cảm thấy có chút khó hiểu, Ngũ Thuần Phong cũng là trong lòng thầm may mắn, thì ra là Giang Tiểu Lâu sớm đã sớm tìm hiểu Dương Các lão còn có một huynh trưởng thứ xuất, năm đó từng bởi vì kiên trì muốn cưới một nữ tử xuất thân bình dân thấp kém mà bị trục xuất khỏi Dương gia. Vị huynh trưởng này sau nhiều năm đã ốm chết, chỉ để lại độc nhất một nhi tử, tiếp đó trong vòng một năm, mẫu thân thiếu niên cũng qua đời, bất đắc dĩ chỉ có thể tìm Dương gia nương tựa. Hắn thiên tư thông minh, say mê đọc sách, Dương phu nhân vẫn muốn đem hắn làm con thừa tự, nhưng Dương Các lão lại vì huynh trưởng năm đó giận dữ rời nhà mà tâm vẫn tồn khúc mắc, kiên trì không chịu. Thời gian lâu dài, hắn chậm rãi nhìn thiếu niên chăm chỉ từng chút trưởng thành, trong lòng cũng có chút hối hận, cũng không có cách nào xuống đài.
to-pic4
Lúc này, Giang Tiểu Lâu theo lời Ngũ Thuần Phong thúc đẩy Các lão một phen, dù sao Dương phu nhân cũng nên có một nhi tử phụng dưỡng, tất cả đều vui mừng. Dương Các lão nhìn nhi tử nghe lời hiểu chuyện, vẻ mặt thả lỏng rất nhiều, xoay người hướng Giang Tiểu Lâu nói: “Ngươi nói không sai, Ngũ đạo trưởng quả thật là pháp lực cao thâm, đáng giá kính nể ! Người tới, chuẩn bị yến hội, đêm nay ta muốn ăn mừng vui vẻ một phen, Tiểu Lâu —— ngươi cũng lưu lại.”
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Nào dám không tuân mệnh.”
Ở trên yến hội, Dương phu nhân vừa mới nhận con thừa tự thập phần vui mừng, mặt mày đều cười nhìn không thấy . Dương Các lão nhìn đến lão thê vui vẻ đến rơi nước mắt, trong lòng cũng vì lúc trước cố chấp mà cảm thấy hối hận. Nay thiếu niên tìm đến hắn nương tựa đã muốn gần hai năm, hắn lại bởi vì khúc mắc đối với huynh trưởng, thủy chung không chịu buông ra tiếp nhận đứa nhỏ này. Hắn lại theo không có chút nào oán hận, một tiếng một tiếng bá phụ, cung kính vô cùng. Mặc dù chính mình chưa từng có hoà nhã đối đãi, đối phương cũng là trước sau như một. Hôm nay có một bậc thang leo xuống, trong lòng Các lão cảm thấy thập phần may mắn.
Giang Tiểu Lâu lấy ra một hộp gỗ lim chạm rỗng khắc hoa, mỉm cười nói: “Hôm nay vì ăn mừng Các lão đại hỷ, Tiểu Lâu chuẩn bị một phần lễ vật, chính là tâm ý của ta ý, hy vọng Các lão có thể nhận lấy.”
Mọi người nhìn lên, chỉ thấy một con cá chép đỏ thẫm khéo léo tuyệt vời nằm yên vị trong hộp, viên hồng ngọc trong sáng ở dưới ánh nến rạng rỡ sinh huy, vốn là một khối ngọc lốm đốm đen không đáng giá nay hóa thành vật chói mắt, trông rất sống động, làm người ta sợ hãi than.
Dương phu nhân trước mắt sáng ngời, không khỏi tán thưởng nói: “Cá chép thật sự là kết cấu tinh xảo, tài nghệ tinh xảo, hay lắm !”
Giang Tiểu Lâu tự mình đem cá chép dâng lên, đến trước mặt Các lão nói: “Hy vọng Các lão không chối từ.”
Dương Các lão nhìn thoáng qua, cũng là liên tục lắc đầu: “Tiểu Lâu, ngươi hẳn nên biết, ta sẽ không nhận lễ vật quý trọng như vậy.”
Giang Tiểu Lâu cười cười, chỉ vào đôi mắt cá chép nói: ” Ban đầu là một khối ngọc lốm đốm đen, làm cho khối hồng ngọc giá trị giảm sút. Ta chỉ tốn mấy lượng bạc, đã mua nó từ trong tay lão bản cửa tiệm đồ ngọc, giao cho ngọc tượng trải qua điêu khắc. Sự thật chứng minh, chỉ cần tuệ nhãn biết nhận thức châu ngọc, cẩn thận tạo hình, mặc dù là một khối phế ngọc, cũng có thể biến phế trân bảo, vẽ rồng điểm mắt, đây là tâm ý của Tiểu Lâu, hy vọng ngài có thể hiểu được.”
Đây là một phần thập phần đặc biệt lễ vật, Dương Các lão nhìn kia cá chép, thật lâu sau không có ra tiếng, trong mắt thần sắc phức tạp.
Dương phu nhân sẳng giọng: “Xem ngươi, nghiêm túc như vậy làm cái gì, Tiểu Lâu cũng không phải hối lộ, chỉ là tặng một khối cá chép hồng, đây là điềm tốt, mau nhận lấy đi.”
Khối ngọc cá chép vốn giá trị không cao, nhưng trải qua điêu khắc đã trở thành giá trị liên thành, thế nhưng Giang Tiểu Lâu vì chúc mừng hắn nhận nhi tử mà đưa lên phần lễ vật này, tâm ý thật sự khó được. Hơn nữa Dương Các lão xác thực thích đồ ngọc, Giang Tiểu Lâu luôn mang đến cho hắn nhiều niềm vui…………………… Phu nhân cũng nói vậy , Dương Các lão suy nghĩ một lát, mới gật đầu nói: “Chỉ một lần, lần sau không được viện cớ này nữa.” Trên thực tế hắn cũng thập phần thích khối cá chép hồng, người thường chỉ là nhìn thấy cá chép tinh mỹ, trong nghề lại nhìn liền biết nó giá trị, trải qua tỉ mỉ tạo hình, một khối hồng ngọc có tỳ vết nào sớm có giá trị liên thành, có thể nói đây là một phần đại lễ.
Ngũ Thuần Phong lại đã mở miệng: “Phu nhân là cầm tinh con rồng ?”
Dương phu nhân sửng sốt, lập tức nói: “Phải, ta đúng là cầm tinh con rồng.”
Ngũ Thuần Phong chỉ vào cá chép nói: “Người ta thường nói, cá chép vượt long môn, chỉ cần lướt qua long môn thì có thể trở thành một con Kim Long, phu nhân cầm tinh là long, này lại có một giả long, hai long tranh chấp tất có trọng thương, theo ta thấy vẫn nên cẩn thận mới thỏa đáng.”
Giang Tiểu Lâu vội vàng tạ lỗi: “Phu nhân, đều là ta không phải, tặng vật không nên.”
Dương phu nhân cười nói: “Ngươi thật là hài tử ngốc, chút việc nhỏ cần gì phải xin lỗi . Đạo trưởng, ngài có cao kiến gì để hóa giải?”
Ngũ Thuần Phong trầm ngâm một lát, mới nói: “Như vậy đi, cá chép này để ta mang về cung phụng mấy ngày, tiêu trừ lệ khí sẽ đem tới cho phu nhân.”
Dương Các lão lưu luyến không rời nhìn thoáng qua khối cá chép, mới nói: “Tốt, vậy làm phiền đạo trưởng .”
Trải qua sự kiện này, Ngũ Thuần Phong cũng thành khách quý của Các lão. Các lão ban đầu hoài nghi rồi dần dần tin tưởng, từ đó cũng thường xuyên mời hắn xem cát hung.
Một ngày này, Dương phu nhân đang ở cùng Giang Tiểu Lâu hàn huyên, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người kinh hô: “Phu nhân, không tốt !”
Dương phu nhân sửng sốt, thấy Ngũ Thuần Phong mặt mang tức giận xông vào nói: “Phu nhân, khối cá chép đã bị người cướp đi !”
Dương phu nhân lập tức đứng lên, tràn ngập khiếp sợ: “Ngươi nói cái gì?”
Ngũ Thuần Phong đầy mặt áy náy, sắc mặt tái nhợt nói: “Ban đầu ta ở trong đạo quan vì khối cá chép cung phụng, ai ngờ bị người khác nhìn thấy, hắn ta bỏ lại năm mươi hai bạc trắng, đoạt cá chép bước đi ! Ta cản trở không được, mạnh mẽ bị hắn đoạt cá chép, trong lòng thật sự phẫn uất, đuổi tới quý phủ hắn nói rõ lí lẽ, ai ngờ lại bị người đuổi ra, thật sự là xấu hổ vô cùng!” Hắn vừa nói xong, đã tức giận công tâm, đột nhiên phun một búng máu, ngã quỵ về phía sau.
Một màn này làm Dương phu nhân sợ tới mức giật mình cứng nhắc đứng một chỗ, vội vàng phân phó hạ nhân đem Ngũ Thuần Phong nâng xuống nghỉ ngơi, theo sau quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Sao lại vậy, làm thế nào mới tốt đây!”
Giang Tiểu Lâu đồng dạng là vẻ mặt kinh ngạc, an ủi nói: “Phu nhân không cần sốt ruột, việc này chúng ta chậm rãi thương lượng chính là —— “
Ai ngờ giờ phút này, Dương Các lão nổi giận đùng đùng tiến vào, vừa vào cửa liền đem một hộp gấm đặt ở trên bàn, sắc mặt vô cùng cổ quái.
Dương phu nhân nhìn lên, trong hộp gấm nằm bất động chính là khối cá chép đỏ thẫm, trong lòng nàng giật mình: “Lão gia, khối cá chéo sao ở trên tay ngươi ?”
Dương Các lão mày nhịn không được run run, hổn hển nói: “Tiểu súc sinh, thế nhưng dám đem khối cá chép trở thành lễ vật do chính mình mua được tặng cho ta, còn luôn miệng nói là do hắn tỉ mỉ chọn lựa, cân nhắc thận trọng vô cùng mới dám tặng ! Phi, loại người như hắn, thật là vô lễ!”
Giang Tiểu Lâu nghe được, thần sắc vừa động: “Các lão, nói rốt cuộc là ai?”
Trên mặt Dương Các lão hơi xấu hổ, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng: “Ngoại trừ Tần Tư tiểu súc sinh kia còn có ai?”
Dương phu nhân thở dài nói: “Ta tưởng là ai, thì ra là hắn! Vừa rồi đạo trưởng còn nói khối cá chép đã bị người cứng rắn đoạt đi , ai ngờ vừa xoay người Tần Tư liền đem nó trở thành lễ vật đưa tới, quả nhiên là kẻ kiêu ngạo hống hách, vô sỉ cực điểm ! Lão gia, lúc trước ngươi ngàn chọn vạn tuyển, muốn vì quốc gia lựa chọn nhân tài, thế nhưng chọn ra một kẻ không biết tốt xấu, quả thực là tát vào mặt lão gia ngài !”
Hồng ngọc trải qua điêu khắc, sớm là cùng bộ dáng trước đó khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không thể phân biệt, Tần Tư nhận thức không được cũng không kỳ quái, mượn hoa hiến phật, hơn nữa đem mọi công lao chiếm thành của mình là bản tính vốn có của con người, Tần Tư từ chỗ Ngũ Thuần Phong mua khối hồng ngọc này, lập tức mang đến lấy lòng, hắn làm sao dự đoán được, Giang Tiểu Lâu ở chỗ này chờ hắn chui đầu vào !
Sắc mặt Dương Các lão thập phần khó coi, hắn ở trong phòng đi tới đi lui, càng nghĩ càng là phẫn hận không thôi, trong miệng liên thanh nói: “Tần Tư a Tần Tư, Tần Tư a Tần Tư —— tiểu súc sinh, thật sự là tiểu súc sinh !” Hắn vừa nói, một bên không nhịn được càng bừng bừng lửa giận, phịch một tiếng, hạ một quyền nặng nệ nện xuống trên bàn !