Mọi người vừa chạy tới hoa viên, chỉ thấy vài ma ma cường tráng nâng một chiếc cáng, từ trong viện tứ tiểu thư mang ra, thần sắc Cố ma ma hoảng sợ theo ở phía sau.
Giang Tiểu Lâu xa xa nhìn, liếc mắt một cái đã nhận ra người nằm trên cáng đúng là Mạch Nhi. Giờ phút này thi thể nàng được bọc trong tấm chiếu, mái tóc ướt sũng lộ ở bên ngoài. Hé ra gương mặt tái nhợt, vàng vọt như nến, hai mắt nhắm nghiền.
◊
Vương Bảo Trân nhìn thấy tình hình này, bước nhanh tiến lên phía trước hỏi: “Cố ma ma, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Cố ma ma cúi đầu, hồi bẩm nói: “Vương di nương, bởi vì Mạch Nhi làm sai một chút việc, tiểu thư trách cứ hai câu, nhất thời tức giận nói muốn đuổi nàng ra khỏi phủ, ai biết nha đầu Mạch nhi lầm tưởng thật, nửa đêm khóc lóc nỉ non , cả ngày trong lòng luẩn quẩn, lặng im ra khỏi phòng, hạ quyết tâm tự sát .”
◊
Nghe xong lời này, trên mặt mọi người đều bao phủ một tầng u ám. Mạch Nhi là nữ nhi của hạ nhân trongTạ gia, phụ mẫu nàng thân còn tại Tạ phủ . Nàng tuy rằng không phải nha đầu xuất chúng , nhưng cũng được cho thông minh lanh lợi làm người thích, quan hệ với mọi người cũng rất tốt . Lập tức nhìn thấy nàng chết đột ngột, trên mặt đám tỳ nữ ma ma đều lộ ra vài phần thương cảm .
Tiểu Điệp nhìn đến thi thể Mạch Nhi, chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng, tâm lập tức nhắc tới yết hầu khẩu, nhất thời thân thể phát run, ngày hôm qua Mạch Nhi còn hoạt bính loạn khiêu [ 1 ] vui vẻ họat bát , hôm nay lại âm thầm ra đi.
[ 1 ] bộ dáng vui vẻ, tràn đầy sinh lực
Lúc này, Tạ gia chỉ còn vị tứ tiểu thư chưa tới thì hững người khác đã có mặt. Nghe nói có người chết, còn ở trong viện Tạ Du, trên mặt Tạ Hương có vài phần hưng phấn khác thường. Nàng bất chấp mọi việc, kéo lấy Cố ma ma hỏi : “Cố ma ma, tứ muội rốt cuộc quở trách thế nào , Mạch Nhi xưa nay là cô nương hoạt bát, làm sao lại vì vài câu trách mắng liền hồ đồ tự sát?”
Trong lòng Cố ma ma không kiên nhẫn, trên mặt cũng không dám có chút biểu lộ, chính là cung kính nói: “Tam tiểu thư, ngài biết rõ bản tính tứ tiểu thư . Ngày thường ngay cả con kiến nhỏ bé cũng không dám làm hại, Mạch Nhi làm bể ngọc bội nàng yêu thích, nàng cũng chỉ là nhẹ nhàng trách cứ vài câu. Nô tỳ nghĩ, hẳn là nha đầu Mạch Nhi kia lòng tự trọng quá mạnh mẽ, xưa nay cuộc sống nàng trải qua êm đẹp, không rõ tâm ý tiểu thư là vì muốn tốt cho nàng, nhất thời luẩn quẩn trong lòng nên mới có cớ sự hôm nay.”
Tạ Hương chớp chớp mắt, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe âm thanh thảm thiết bi thống của phụ nhân vang lên: “Nữ nhi của ta !” Nói xong, một đạo thân ảnh màu xanh theo cửa hoa viên chạy nhanh vào, một đường nghiêng ngả lảo đảo, cơ hồ là ngã nhào trên người Mạch Nhi. Những ma ma khác liếc nhau, đều nhận ra người này chính là mẫu thân Mạch Nhi Trương thị.
Khuôn mặt Trương thị đẫm nước mắt, thần sắc bi phẫn, ngẩng đầu lên hung tợn trừng mắt Cố ma ma nói: “Ngươi nói, nữ nhi của ta đang êm đang đẹp, sao có thể nghĩ quẩn chứ ?”
Thần sắc Cố ma ma có chút chột dạ , nàng nhẹ lui về phía sau từng bước, mặt mang áy náy nói: “Trương ma ma, chuyện này ai cũng không nghĩ tới , ngươi ngảy hôm qua không có mặt ở trong hoa viên , không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Mạch Nhi bị lão gia trách cứ, lại không cẩn thận làm bể ngọc bội của tứ tiểu thư. Tiểu thư mặc dù không mắng nàng nặng nề, trong lòng nàng ta luôn áy náy. Lại nói tiếp là nha đầu chính mình mệnh khổ, trách không được người bên ngoài .”
Mâu quang Giang Tiểu Lâu vừa động, chuyện trong hoa viên ……………..
Trương thị cũng không lưu tình chút nào ngay mặt phun một ngụm nước bọt, khóc càng thêm thê thảm. Một bên khóc, một bên quay đầu hướng về Vương Bảo Trân nói: “Di nương, ngươi cần phải lấy lại công đạo cho nữ nhi của nô tỳ ! Nhiều năm qua, vợ chồng nô tỳ ở Tạ gia không nói cúc cung tận tụy, nhưng cũng là cẩn trọng chuyên tâm làm việc, không có một chút lười biếng. Sống đến cái tuổi này, chúng ta mới có duy nhất một nữ nhi. Hiện tại nàng đột ngột ra đi, sau này bảo vợ chồng chúng ta làm sao sống đây ?”
Thấy một màn đau thương như vậy, mọi người không khỏi có vài phần thê lương. Chỉ nghe đến Tạ Hương thét một tiếng kinh hãi, bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ: “Vừa rồi theo lời Cố ma ma, chẳng lẽ sự tình đều vì ngày hôm qua gây nên?”
Sắc mặt Cố ma ma trắng nhợt, phảng phất như lỡ lời nói: “Tam tiểu thư, cũng không thể nói như vậy, nô tỳ không có ý này.”
Thế nhưng mọi người rõ ràng đều nghe được, Cố ma ma tuy rằng ban đầu nói Mạch Nhi làm bể ngọc bội của tứ tiểu thư, cho nên mới sợ tội tự sát. Nhưng hầu hết tỳ nữ trong phủ làm việc lại cẩn thận, nếu gây ra sai phạm , càng đừng nói tứ tiểu thư làm người tuy rằng lãnh ngạo chút, lại hiếm khi nổi giận, càng thêm không không chú ý ngọc trâm, ngọc bội. Mạch Nhi từ trước cũng không phải không có làm sai, sao lần này lại nghiêm trọng như vậy? Càng nghĩ, đây chỉ là một nguyên nhân, vô cùng có khả năng là vì sự tình phát sinh ngày hôm qua, mới làm cho Mạch Nhi có ý nghĩ lẩn quẩn. Cứ như vậy, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Giang Tiểu Lâu.
Ngày hôm qua, Mạch Nhi chỉ chứng Giang Tiểu Lâu đẩy tiểu thư nhà nàng xuống hồ. Ai ngờ chỉ chớp mắt, Giang Tiểu Lâu lại dùng ong độc chứng minh mình trong sạch. Tứ tiểu thư đương nhiên có thể nói không thấy bất cứ điều gì phủi sạch quan hệ, nhưng nha đầu Mạch Nhi này, ai sẽ tin tưởng nàng? Hết thảy biến thành sai lầm của nàng, ngay cả lão gia cũng nghiêm khắc trách cứ. Tinh thần Mạch Nhi bị suy sụp, trong lòng luẩn quẩn cũng là vô cùng có khả năng .
Tạ Nguyệt chớp chớp đôi mắt quyến rũ, không khỏi tiếc hận đối với Trương thị nói: “Mạch Nhi là nha đầu tốt, xưa nay cần cù và thật thà , làm việc cũng tròn bổn phận. Hôm nay chuyện đã xảy ra, bất quá là một hồi ngoài ý muốn. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ thay nàng an táng. Về phần vợ chồng các ngươi……………..”
Nói tới đây, nàng hướng ánh mắt về phía Vương Bảo Trân. Vương Bảo Trân gật đầu nói: “Nữ nhi duy nhất của ngươi đã không có , chúng ta sẽ chịu trách nhiệm . Chẳng qua trước mặt mọi người, khóc nháo loạn lên chung quy không ra thể thống gì. Truyền ra bên ngoài còn không biết sẽ truyền thành thể thống gì nữa, làm cho Mạch Nhi ra đi cũng không an tâm. Theo ta thấy, Trương ma ma ngươi trước hết mang thi thể Mạch Nhi rời đi, mọi việc sau khi an táng, chúng ta sẽ xử lý tốt việc này.”
Trương ma ma khóc sướt mướt mang thi thể Mạch Nhi rời đi. Vương Bảo Trân quay đầu, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Cố ma ma nói: “Phát sinh chuyện lớn như vậy, tứ tiểu thư sao còn không thấy đâu?”
Cố ma ma sớm nghĩ tốt lí do thoái thác, nói: “Sáng sớm bất ngờ xảy ra chuyện này, tiểu thư khổ sở trong lòng, còn vì Mạch Nhi rơi nước mắt không ngừng, nói là nàng thân là chủ tử không có lưu ý đến sự bất thường của Mạch nhi, vì vậy mới chôn vùi tánh mạng của một cô nương tuổi còn trẻ, hiện tại đang ở trong phòng thương tâm khóc .”
Vương Bảo Trân giận tái mặt nói: “Vô luận thế nào, chuyện này ta phải trực tiếp cùng tứ tiểu thư nói rõ ràng.” Nói xong, nàng đã muốn hướng về phía viện Tạ Du mà đi. Cố ma ma nhìn thoáng qua, trong lòng sốt ruột, dậm dậm chân, cũng cùng theo đuôi rời đi.
Những người khác xem ở trong mắt, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Tạ Nguyệt đang ở một bên trầm tư, bên cạnh tam tiểu thư Tạ Hương đương nhiên đứng không nổi , một phen giữ chặt cánh tay Tạ Nguyệt nói: “Đại tỷ, chúng ta cũng đi theo nhìn xem. Chuyện náo nhiệt như vậy, sao có thể bỏ qua.”
Xem nàng nói , giống như Mạch Nhi chết là việc vui bình thường, đại khái các tiểu thư khuê các ngày ngày trôi qua rất nhàm chán, ngay cả chuyện bất hạnh cũng được xem như loại giải trí làm cho các nàng hưng phấn. Mắt thấy Tạ Hương nói năng vô lễ, Tạ Nguyệt không khỏi một tiếng khinh xích: “Tam muội, nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi cũng không phải không biết, trong nhà phát sinh chuyện như vậy, di nương sao có thể thoát được can hệ. Ngươi không giúp đỡ phân ưu, còn ở nơi này ồn ào. Di nương ngày xưa thật sự là thương lầm ngươi .” Nói xong lời này, nàng hừ lạnh một tiếng, gạt bỏ tay Tạ Hương thủ, cũng đã bước nhanh rời đi.
Tạ Hương liếc mắt nhìn bóng dáng Tạ Nguyệt, không khỏi bĩu môi, mang theo nha hoàn, ma ma cận thân, xoay người thẳng đến viện tứ tiểu thư .
Kể từ đó, toàn bộ trong vườn chỉ còn lại đám người nhị tiểu thư Tạ Nhu, ngũ tiểu thư Tạ Xuân, cùng với Giang Tiểu Lâu, Ly Tuyết Ngưng.
Trên mặt Tạ Xuân lộ ra thần sắc nghĩ mà sợ, hướng về nhị tiểu thư nói: “Nhị tỷ, trong nhà đang yên lành , làm sao có thể vô duyên vô cớ chết một mạng người? Phụ thân nay lại không ở nhà, vậy phải làm sao bây giờ đâu.”
Nhị tiểu thư Tạ Nhu sửng sốt: “Phụ thân không ở trong phủ, hắn đi đâu? Hôm qua đã không ở nhà?” Ánh mắt cũng là chuyển hướng về phía Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu thấy nàng hỏi, mới cười nói: “Tạ bá phụ nói có một số việc muốn phải về Thương Châu xử lý, đêm qua suốt đêm lên đường .”
Tạ Nhu nhìn Giang Tiểu Lâu, không khỏi sắc mặt hơi trầm xuống. Trong nhà này, nhị tiểu thư Tạ Nhu ít được mọi người chú ý đến , cho nên tin tức lớn như thế nàng là người cuối cùng biết đến. Trong lòng có chút không phải tư vị, nàng cười nhạt nói: “Giang tiểu thư thật ra so với nữ nhi như ta còn rõ ràng hơn rất nhiều.”
Giang Tiểu Lâu đem vẻ mặt không vui của nàng thu vào trong mắt, cũng là mỉm cười nói: “Ngày hôm qua Tạ bá phụ rời đi, cố ý phân phó người truyền lại tin nhắn. Vương di nương làm việc chu đáo, đem tin tức tiết lộ cho chúng ta biết, ngay lúc ấy thời gian đã trễ, chỉ sợ nhị tiểu thư sớm lên giường ngủ, không có lưu ý thôi.”
Nói cho hết lời, vẻ mặt Tạ Nhu u ám đầy mây lập tức xoay chuyển. Nàng chính là quay đầu trừng mắt nhìn nha hoàn bên cạnh nói: “Phụ thân không ở nhà, tin tức này cũng không sớm nói cho ta biết, nuôi lũ vô dụng như các ngươi để làm gì?”
Nha đầu không dám biện bạch, chính là cúi đầu lúng ta lúng túng nói: “Dạ, tiểu thư, nô tỳ sai lầm rồi. Sáng hôm nay chợt nghe nói Mạch Nhi đã chết, nô tỳ trong lòng hoảng hốt, cũng chưa kịp nói cho ngài.”
Thấy lời Giang Tiểu Lâu đã chiếm được nghiệm chứng, sắc mặt Tạ Nhu càng thêm khó coi. Nàng hướng Giang Tiểu Lâu cười cười nói: “Một khi đã vậy, Giang tiểu thư, chúng ta cũng cùng đi tới viện tứ muội nhìn xem .”
Giang Tiểu Lâu lại đứng bất động, Tạ Nhu kỳ quái nhìn nàng, Giang Tiểu Lâu tươi cười hơi ngừng, bình tâm tĩnh khí nói: “Nhị tiểu thư, đây là gia sự Tạ gia, ta một ngoại nhân thật sự không tiện tham gia, mời ngươi thay ta hướng tứ tiểu thư vấn an, nhắc nhở nàng không cần quá mức thương tâm, bảo trọng thân thể mới tốt, ta sẽ không đi vào.”
Nghe xong lời này, Tạ Nhu gật gật đầu, thầm nghĩ Giang Tiểu Lâu coi như là biết tri thư đạt lễ [ 2 ] , hiểu được quy củ. Việc này là việc riêng của Tạ gia, không nên để ngoại nhân biết được . Nghĩ đến đây, nàng liền hướng Tạ Xuân bên cạnh nói: “Ngũ muội, chúng ta chạy nhanh đi xem , chắc hẳn tứ muội lúc này vô cùng thương tâm .” Trong lúc nàng nói lời này, thần sắc toát ra vài phần thiệt tình quan tâm.
[ 2 ] có nghĩa là phải học rộng và cư xử đúng lễ nghi
Ngũ tiểu thư Tạ Xuân bướng bỉnh nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, đôi mắt tròn xoe vô cùng trong suốt sáng ngời, theo sau kéo cánh tay nhị tiểu thư nói: “Được, không nói , chúng ta mau đi đi.”
Nhìn thấy hai người cùng rời đi, Ly Tuyết Ngưng đi lên nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu Lâu, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
Giang Tiểu Lâu quay đầu, nhìn thấy thần sắc Ly Tuyết Ngưng hình như có một tia bất an. Nàng nhẹ nhàng mà nở nụ cười: “Đây là gia sự Tạ gia, cùng ta không quan hệ, ta thấy thế nào đều không trọng yếu.”
Tiểu Điệp lại nói: “Tiểu thư, nói cũng không thể nói như vậy, vừa rồi người không có nghe lời Cố ma ma nói sao, ý tứ của nàng ta rõ ràng là nói ……………….”
Lời của nàng còn chưa nói hết, ánh mắt Giang Tiểu Lâu tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái. Trong lòng Tiểu Điệp căng thẳng , lập tức run run đem lời muốn nói đều quên hết.
Ly Tuyết Ngưng lại khó được tiếp lời của nàng truy vấn nói: “Tiểu Lâu, vừa rồi lời Tiểu Điệp tuy rằng thô ráp, nhưng ý tứ không có sai. Cố ma ma cố ý nói như vậy ngươi cũng đều nghe thấy được, nàng muốn nói lại thôi, che che dấu dấu , như là muốn đem trách nhiệm Mạch Nhi chết đổ lên đầu ngươi . Chuyện ngày hôm qua kỳ thật với ngươi cũng không có chút quan hệ, nhưng cách nói của Cố ma ma lại thập phần làm ngươi ta dấy lên nghi ngờ.”
Giang Tiểu Lâu nghe đến đó, vẻ mặt cũng không khẩn trương. Chính là thản nhiên nói: “Ngay cả như thế, thì tính sao? Chẳng lẽ bởi vì một ma ma hồ ngôn loạn ngữ hai câu, ta sẽ hoảng hốt sợ hãi sao? Nhân ký không thẹn với lương tâm, cần gì phải sợ hãi.”
Sắc mặt Ly Tuyết Ngưng nghiêm túc, lại nhắc nhở Giang Tiểu Lâu: “Cẩn thận vẫn hơn .”
Giang Tiểu Lâu gật gật đầu, không khỏi mang theo ý cười……….
Tiểu Điệp quan sát thần tình hai người cũng không có đem việc này xem trọng, không khỏi lại nhiều thêm một câu .”Tiểu thư, chúng ta đang tá túc tại Tạ phủ , nếu những người đó nói hươu nói vượn phải làm sao đây.”
Giang Tiểu Lâu bất chợt dừng lại, mới nở nụ cười sáng lạn: “Muốn sống trong trạch viện, rất nhiều chuyện không nên biết coi như mắt mù. Không nên nghe được , coi như chính mình tai điếc . Miệng là của bọn họ, chẳng lẽ ngươi muốn ta đem miệng từng người niêm phong không được phép nói sao ?”
Tiểu Điệp lập tức tỉnh ngộ, Giang Tiểu Lâu nói rất đúng, căn bản không cần phải để ý những người trong Tạ phủ bàn luận huyên thuyên, dù sao tiểu thư đã nói các nàng ở trong phủ này quãng thời gian cũng không lâu. Chẳng lẽ Tạ gia còn có thể vì một tỳ nữ, thà rằng tin nàng ta, cố ý đến khó xử Giang Tiểu Lâu?
Mạch Nhi chết ở Tạ gia tựa như một hòn đá ném vào hồ nước, nổi lên từng vòng gợn sóng, sau khi qua đi nhanh chóng biến mất trở về mặt nước tĩnh lặng. Trong nhà cao cửa rộng, cái chết của nha hoàn cũng không thể nói lên bất cứ điều gì, dù sao loại chuyện này ở phủ đệ nào cũng rất thường gặp. Ngay cả Tạ gia gia phong khoan dung, cũng không thể ngăn trở nha hoàn luẩn quẩn trong lòng. Nói sau Vương Bảo Trân đã chuẩn bị ổn thỏa hậu sự cho Mạch Nhi đâu vào đấy, lại cho phu thê Trương thị không ít tiền bạc. Bọn họ rất nhanh liền ngậm miệng lại, không cần phải nhiều lời nữa . Nhưng chuyện này đám hạ nhân bên dưới vẫn không ngừng lan truyền, mỗi người đều lặng lẽ suy đoán chân tướng cái chết Mạch Nhi. Có người nói nàng là bị tứ tiểu thư trách phạt, cho nên mới nghĩ không thông suốt tự sát. Nhưng đây chỉ là một nguyên nhân nhỏ, đại đa số mọi người đều bàn luận , bọn họ cho rằng hết thảy nguyên nhân là từ ngày phát sinh ở hoa viên dẫn đến.
Mạch Nhi không hiểu duyên cớ gì, đi chỉ trích Giang tiểu thư đẩy tứ tiểu thư nhà nàng, nên bị lão gia hung hăng trách cứ một trận. Mạch Nhi lòng mang oan khuất, vì thế thả người nhảy hồ tự sát, đánh mất tính mạng. Sau khi cách nói này lan tỏa, mọi người không khỏi đối với việc này sinh lòng nghi ngờ. Nếu là một người không có oan khuất, hắn là sẽ không nghĩ đến việc tự sát. Nói không chính xác lời Mạch Nhi lúc ấy là lời nói thật…………….
Suy đoán ở Tạ gia lén lút truyền lưu , mỗi người nhìn đến Giang Tiểu Lâu vẻ mặt đều trở nên có chút cổ quái. Hiển nhiên, bọn hạ nhân đều tin lời đồn đãi này, chẳng qua trên mặt Vương Bảo Trân dấkhông hề biến hóa, đối với Giang Tiểu Lâu vẫn khách khách khí khí như trước. Nếu nàng không nói lời nào, những người khác ai lại dám bàn luận, mỗi người đều biết lão gia hiện tại đã đem Giang Tiểu Lâu so với nữ nhi thân sinh càng thêm dốc lòng quan tâm, ngay cả tứ tiểu thư ngày xưa nhận hết sủng ái đều so ra kém nàng . Lão gia thà rằng để nàng chịu ủy khuất, cũng muốn duy hộ thể diện cho Giang Tiểu Lâu .
◊
Tiểu Điệp ở bên ngoài nghe được tin đồn, trong lòng nàng thập phần bất mãn, nhưng lại không dám nói cho hai vị tiểu thư , chỉ có thể ngồi ở một chỗ sinh hờn dỗi. Một mình đang cầm ấm trà ngẩn người, thế nhưng Thiến Thiến vào phòng cũng không có phát hiện. Thiến Thiến đứng ở cạnh cửa, cố ý ho khan một tiếng.
Tiểu Điệp nghe thấy động tĩnh, cuống quít ngẩng mặt hướng Thiến Thiến cười: “Là ngươi hả.” Thiến Thiến cười nói: “Tiểu Điệp, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”
Tiểu Điệp vội vàng lắc đầu, cúi đầu bụng đầy bực tức, không biết có nên nói hay không.
Khóe môi Thiến Thiến nhếc lên, nàng hôm nay nghe được một vài tin đồn, đang muốn đến nói cho Tiểu Điệp. Nhìn thấy nàng chuyên tâm cúi đầu thần sắc đầy tâm sự, liền mơ hồ đoán được đối phương sớm biết chuyện này.
Lại qua một hồi, Tiểu Điệp ngẩng đầu, ánh mắt hai người vừa vặn chạm phải. Tiểu Điệp nghĩ muốn cùng Thiến Thiến nói chuyện, lại thấy đối phương dù sao không phải là người một nhà, nói nhiều sợ tiểu thư trách tội, bộ dáng có chút muốn nói lại thôi.
Thiến Thiến nhìn ở trong mắt, trong lòng tinh tường, sớm hiểu được. Không khỏi nói: “Tiểu Điệp, có tâm sự sao ? Hay là………….” Nàng dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Hay là đám người trong phủ, nói cái gì làm ngươi mất hứng?”
Tiểu Điệp chấn động, thanh âm lập tức thấp xuống: “Không, không có gì.”
Thiến Thiến lắc lắc đầu nói: “Ta biết đám người trong phủ khắp nơi nói xấu tiểu thư nói bậy chúng ta, đúng hay không?”
Tiểu Điệp không tự chủ được gật gật đầu, lại cuống quít lắc lắc đầu, trên mặt thần sắc thập phần bất an.
Thiến Thiến nở nụ cười, nàng nhìn ra được Tiểu Điệp kỳ thật là một nha đầu tâm tư tương đối đơn thuần, người như vậy trong cổng lớn trạch viện là vô cùng hiếm thấy . Không có hai mặt, ngươi liền không có khả năng sinh tồn tại đây.
Tiểu Điệp nhìn về phía Thiến Thiến, thuần hậu hỏi: “Thiến Thiến tỷ, ngươi làm nha hoàn trong phủ đã lâu, ngươi biết Mạch Nhi chứ ?”
Thiến Thiến thản nhiên nói: “Đâu chỉ là quen biết, nha đầu kia…………..” Nàng tạm dừng một chút, tựa hồ quan sát phản ứng củaTiểu Điệp, vừa lòng thấy sắc mặt đối phương trắng bệch, mới tiếp tục nói: “Nha đầu Mạch nhi là nhữ nhi của hạ nhân lâu năm trong phủ Tạ gia, mới trước đây chúng ta cũng thường vui vẻ chơi đùa cùng nhau . Chẳng qua sau khi trưởng thành, phân đến hầu hạ viện khác nhau, ngươi phòng bị ta, ta phòng bị ngươi, có đôi chút bất hòa, hai năm qua cũng rất ít qua lại .” Nàng chậm rãi nói , trên mặt hiển nhiên toát ra một tia cảm khái.
Lời này chính là xuất phát từ nội tâm , Tiểu Điệp yên lặng nghe, bất giác có chút mê man.
“Thiến Thiến tỷ, ngươi nói Mạch Nhi rốt cuộc vì sao tự sát?”
Thiến Thiến do dự một lát, rốt cục dùng thanh âm cực thấp nói: “Hình như là vì sự việc ban ngày phát sinh ở hoa viên, bị lão gia nghiêm khắc trách cứ , đồng thời tứ tiểu thư cũng trách phạt nàng một trận, trong lòng nàng không thoải mái, nguyên cả buổi tối đều không ăn không uống, ước chừng là luẩn quẩn trong lòng .”
Thiến Thiến không có tiếp tục nói, trong lòng Tiểu Điệp lại nhảy lên. Chỉ là một chút việc nhỏ, liền đánh mất tính mạng ? Nàng vô luận thế nào cũng không thể lý giải, bởi vì bị Tạ Khang Hà giáo huấn hai câu, Mạch Nhi lại luẩn quẩn trong lòng, người này cũng quá coi thường tính mạng đi. Thời điểm ở Quốc Sắc Thiên Hương lâu, mặc kệ là Giang Tiểu Lâu hay là Ly Tuyết Ngưng, người nào mà không phải nhận hết tra tấn cùng khuất nhục, ai có thể nói đã từng gần kề cái chết. Chết tử tế không bằng sống lại, vì chút việc nhỏ tìm chết, ở trong mắt Tiểu Điệp chính là chuyện vớ vẩn hết sức.
Đương nhiên, cũng bởi vì hoàn cảnh sinh tồn bất đồng, cho nên nàng không thể lý giải Mạch Nhi dễ dàng buông tha cho sinh mệnh của mình, đáy lòng càng tỏ ra khó chịu: “Không thể nào………………………”
Thiến Thiến dù chỉ nghe một nửa đại khái đã hiểu được, lại cười nhẹ nói: “Nha đầu ngốc, việc này cũng không khó lý giải. Ta chỉ lén lút nói với ngươi , nhưng ngươi quyết không được nói lại cho người khác.”
Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật gật đầu, Thiến Thiến cố ý thần bí thấp giọng nói: “Ngươi cũng biết, tứ tiểu thư cũng không phải là nữ nhi thân sinh của lão gia.”
Việc này Tiểu Điệp đương nhiên cũng biết, cho nên mới nhích lỗ tai tới gần, giương mắt to, lẳng lặng nghe Thiến Thiến tiếp tục nói.
Thiến Thiến ngày thường không thích nói chuyện, nhưng hôm nay lại như cái máy hát, không chút hoang mang nói: “Tứ tiểu thư không phải khuê nữ thân sinh của lão gia, lại sinh sống ở trpng phủ nhiều năm như vậy, thái độ lão gia đối với nàng vô cùng yêu thương, ngay cả đại tiểu thư, tam tiểu thư cũng so ra kém . Cho nên mỗi người đều nói tương lai tứ tiểu thư xuất giá, còn không biết sẽ nở mày nở mặt thế nào đâu…….……………. Tuy là nói vậy, mọi người đều biết nói lão gia về điểm này sủng ái kỳ thật cũng không chính xác, dù sao không phải thân sinh , ai biết tứ tiểu thư ngày nào đó nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, lão gia sẽ không thích nàng . Hoặc là lỡ miệng nói lời đại nghịch bất đạo, thiên hữu bất trắc phong vân [ 3 ], lão gia chưa chắc có thể che chở nàng cả đời. Ngày đó trong hoa viên phát sinh chuyện, tâm tình tứ tiểu thư khẩn trương, hạ nhân bên người nàng đương nhiên cũng theo đó thấp thỏm lo âu. Nếu tứ tiểu thư hoàn toàn mất đi sự sủng ái của lão gia, vậy địa vị nàng ở Tạ gia còn vững chắc sao ? Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, có phải đạo lý này hay không.”
[ 3 ] Trời có mây gió bất ngờ
Thiến Thiến nói như lọt vào trong sương mù, ra vẻ cao thâm. Tiểu Điệp nghe vào tai tựa hồ có một chút hiểu được, lại tựa hồ càng thêm hoang mang . Nàng theo bản năng nói: “Vậy thực đáng tiếc , chẳng qua bởi vì lão gia quở trách hai câu, liền luẩn quẩn trong lòng tìm cái chết. Nếu là như thế, ta không biết phải chết bao lần.”
Thiến Thiến vô cùng mẫn cảm, lập tức truy vấn nói: “Tiểu Điệp, chẳng lẽ ngươi từ trước chịu rất nhiều đau khổ ?”
Lời vừa thốt lên xong, Tiểu Điệp giống như lập tức ý thức được chính mình lỡ lởi. Một nha đầu bên cạnh tiểu thư nói ra lời này, người bên ngoài không hiểu, nói không chính xác sẽ nghĩ Giang Tiểu Lâu thường xuyên ngược đãi nàng. Nàng không khỏi ngượng ngùng cười, che lấp nói: “A, ý của ta là nói hồi còn ở nhà, mẹ kế đối với ta không đánh thì mắng, chịu không ít khổ cực . Ta cũng không có nhất thời luẩn quẩn trong lòng liền buông tha tính mạng tự sát .”
Thiến Thiến thấy Tiểu Điệp gắt gao ngậm chặt miệng , tựa như con trai ngậm ngọc , nàng cũng không nóng nảy, chính là đáy lòng cười thầm, còn nhiều thời gian, muốn biết tường tận lai lịch Giang Tiểu Lâu, về sau còn nhiều cơ hội. Thầm nghĩ, trong miệng nàng thở dài nói: “Ta là thật tâm vì Giang tiểu thư lo lắng .”
Tiểu Điệp đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, Thiến Thiến lại nói: “Nếu chuyện này tiếp tục lan truyền không ngừng, nói không chừng sẽ có nhiều lời càng khó hơn , ngươi cũng biết, từng người trong phủ miệng đều dài, mỗi người theo đuổi tâm tư riêng, bọn họ nhất định sẽ không hoan nghênh Giang tiểu thư .”
Tiểu Điệp nổi lên lòng nghi hoặc, nhìn Thiến Thiến nói: “Ngươi cũng là hạ nhân Tạ gia, chẳng lẽ ngươi bằng lòng giúp đỡ tiểu thư nhà ta sao?”
Thiến Thiến oán trách: “Ngươi thật là nha đầu ngốc, ta được phân vào viện này, chính là hầu hạ Giang tiểu thư . Xem ý tứ lão gia, tương lai hắn còn muốn giữ tiểu thư cho đến khi nàng xuất giá. Kể từ đó, ta thậm chí còn phải theo tiểu thư cùng nhau gả ra ngoài, đây là chuyện bình thường. Ở trong mắt mọi người, ta đã là nha hoàn của tiểu thư, làm sao lại nói là giúp đỡ ngoại nhân ?”
Thiến Thiến nói lời này thật ra không có sai, Tạ Khang Hà thu lưu Giang Tiểu Lâu, vốn chính là hy vọng giúp nàng tìm một nơi dưỡng bệnh tốt, chờ nàng hết bệnh , Tạ Khang Hà sẽ vì nàng tìm kiếm một mối hôn nhân phù hợp, thuận lợi gả nàng ra ngoài. Thiến Thiến nói hợp tình hợp lí, Tiểu Điệp đối với lời Thiến Thiến, tất nhiên không thể không tín.
Thiến Thiến quan sát vẻ mặt của nàng, lại biến hoá kỳ lạ nói: “Tin đồn chỉ là việc nhỏ, ngươi có nghe nói không , gần đây trong phủ Tạ gia giống như có chút không yên ổn.”
Tiểu Điệp sửng sốt, có chút hồ đồ : “Không yên ổn, còn có chuyện gì phát sinh sao?”
Thiến Thiến ở bên tai Tiểu Điệp nói nhỏ vài câu, Tiểu Điệp đột nhiên lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì? Chuyện ma quái ?” Hai chữ vừa ra khỏi miệng, Thiến Thiến cũng vội vàng đứng lên, vươn tay che miệng của nàng nói: “Nhỏ giọng một chút, ngươi không sợ tiểu thư nghe thấy sao?”
Tiểu Điệp liên tục gật đầu, Thiến Thiến thế này mới thả tay, nhìn nàng thầm oán nói: “
Ngươi lớn giọng như vậy, có một ngày sẽ gây ra họa , chớ trách ta không nhắc nhở ngươi, lão gia kiêng kị nhất chính là chuyện quỷ thần, bất quá…………… Ngươi cũng phải cẩn thận một chút.”
Tiểu Điệp hoàn toàn ngây người: “Cẩn thận ? Ta cẩn thận cái gì?”
Thiến Thiến nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Ngươi không phải không biết, Mạch Nhi chết oan cùng tiểu thư chúng ta nói đến nói đi vẫn là có quan hệ , vạn nhất nàng lòng mang oán giận, mò tới trong viện chúng ta, vậy mọi chuyện sẽ không được yên.”
Nghe xong lời này, Tiểu Điệp không khỏi hai chân mềm nhũn, nàng sợ nhất là quỷ thần.
Vào ban đêm, đến phiên Tiểu Điệp gác đêm, buổi tối ánh trăng sáng ngời, vầng sáng thập phần nhu hòa, thản nhiên lượn lờ chiếu vào trong sân, tạo thành một tầng sương mù trắng xoá. Tiểu Điệp ở trên sạp ( giường nhỏ ) lăn qua lộn lại, trong lòng vẫn nghĩ đến lời Thiến Thiến, càng ngày càng cảm thấy bất an. Nàng muốn ngủ, nhưng đều ngủ không yên. Trong chốc lát quay trái, trong chốc lát quay phải, thiếu chút nữa từ trên sạp ngã lăn xuống . Nàng ngẩng đầu hướng vào trong gian phòng nhìn thoáng qua, thế này mới nghĩ mà sợ thở hổn hển cho xả giận. Hoàn hảo không có kinh động tiểu thư, giấc ngủ của Giang Tiểu Lâu không tốt lắm, ngày trước Tiểu Điệp ngủ say không biết trời trăng còn nàng thì tỉnh . Hôm nay tiểu thư sớm nghỉ ngơi, Tiểu Điệp nhắc nhở chính mình không thể sơ suất đánh thức nàng.
◊
Nhưng mà đúng lúc này, Tiểu Điệp đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân, vừa vặn là ở trên hành lang. Tiểu Điệp sửng sốt, vểnh tai, tiếng bước chân nhẹ nhàng giống như bước chân mèo, lặng yên không một tiếng động. Tiếp theo là nhẹ nhàng đẩy móc khóa cửa, Tiểu Điệp lập tức bừng tỉnh, nàng hoảng sợ trừng to mắt hướng phía cửa nhìn lại, bộ dáng phảng phất như gặp ác mộng, thanh âm lại trong nháy mắt biến mất.
Tiểu Điệp thập phần bất an, nàng mang giầy bước nhanh về hướng cạnh cửa, lập tức đánh bạo mở cửa. Ngoài cửa trống không , trừ bỏ màn đêm yên tĩnh cùng sương trắng nhàn nhạt, cái gì cũng không có. Tiểu Điệp thở dài nhẹ nhõm một hơi, một lần nữa đem cửa đóng chặt, cài then chốt cửa, thế này mới xoay người sang chỗ khác, trở lại nằm trên sạp. Bởi vì sợ hãi, nàng lưng quá thân đi ngủ, lại tổng cảm thấy có đôi mắt nhìn chằm chằm sau lưng nàng, cái loại cảm giác dọa người làm nàng mao cốt tủng nhiên (rợn cả tóc gáy) . Nàng không khỏi lại chậm rãi chuyển thân vòng trở về, ánh mắt tròn như hạt châu nhanh như chớp ở trong phòng quan sát không ngừng, đầu tiên là cửa chính, sau là cửa sổ. Trong phòng tối đen, bên ngoài ánh trăng cũng rất sáng. Nàng rõ ràng thấy phía đông giàn hoa trên cửa sổ, cửa sổ giấy không hiểu sao bị người dời đi, một đôi mắt âm hàn tận xương, xuyên qua lỗ nhỏ trên làn giấy mỏng , âm trầm nhìn nàng.
Tiểu Điệp hét lên một tiếng, từ trên sạp té xuống. Tiếng vang quá lớn lập tức kinh động Giang Tiểu Lâu, nàng vội khoác y phục rời giường, bước nhanh từ trong gian phòng ngủ đi ra, liền thấy Tiểu Điệp ngã chỏng vó trên mặt đất, đầy mặt hoảng sợ, lập tức nhướng mày nói: “Ngươi đang làm cái gì?”
Tiểu Điệp lăn một vòng nhào qua ôm Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu thư, có quỷ, ta nhìn thấy quỷ .”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng nhướng mày: “Quỷ, làm sao có quỷ?”
Tiểu Điệp nhìn cũng không dám nhìn cửa sổ, chính là lấy tay chỉ vào, ngón tay còn đang không ngừng run run, thanh âm bất an hoảng sợ : “Là ở chỗ này, là ở chỗ này.”
Giang Tiểu Lâu theo phương hướng ngón tay nàng nhìn lại, trừ bỏ phiến giấy mỏng trên cửa sổ chẳng biết lúc nào bị đâm rách, không hề có một bóng người. Nàng thở dài một hơi nói: “Tiểu Điệp, đêm hôm khuya khoắc , đột nhiên phát ra thét chói tai, sẽ quấy rầy Tuyết Ngưng nghỉ ngơi .”
Nghe thấy lời này, Tiểu Điệp đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu thư, người không tin nô tỳ sao? Nô tỳ thật sự nhìn thấy , tuyệt không có sai . Đôi mắt con quỷ kia tối đen như mực, tóc rối tung , một thân áo trắng, rất dọa người . A, đúng rồi, nàng còn cả người đầy máu.”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu ngưng trọng, nàng khoác áo chỉnh tề, thần sắc lạnh như băng nói: “Đi, theo ta đi ra ngoài nhìn xem, ta cũng muốn nhìn con quỷ này đến tột cùng là từ đâu tới.”
Tiểu Điệp liên tục lui về phía sau, liều mạng lui: “Không, nô tỳ không dám, không đi! A, tiểu thư, người không cần kéo nô tỳ!”
Giang Tiểu Lâu một đường mang Tiểu Điệp theo sau , lập tức xuyên qua hành lang, một đường âm phong từng trận, nàng lại nghiêm nghị không ngại. Nhưng vào lúc này, phòng ốc phía tây đột nhiên xuất hiện một luồng bạch quang, ánh mắt nàng khẽ ngưng, rất nhanh đuổi theo. Tiểu Điệp sợ hãi linh hồn nhỏ bé đều rớt mất, lại bị nàng kéo, sợ tới mức cả người rét run. Phòng ốc phía tây phòng vẫn bỏ trống, giờ phút này cánh cửa đóng chặt, chỉ nghe âm thanh rất nhỏ vang lên. Tiểu Điệp cả sức lực để bò cũng không dậy nổi, Giang Tiểu Lâu liếc mắt xem nàng một cái, hừ lạnh một tiếng, lập tức nhấc váy, một cước đá văng cửa.
Tiếng cửa phanh một tiếng mở rộng, vang lên một tràng tiếng kẽo kẹt, trong không khí yên tĩnh càng phát ra có vẻ quỷ khí dày đặc.
“Tiểu thư, đừng đi vào!” Tiểu Điệp run rẩy hô lên.
Giang Tiểu Lâu cũng không quay đầu lại, không chút do dự vào phòng, thần sắc lạnh lùng, khí thế bức nhân.
Toàn bộ gian phòng trống rỗng , trừ bỏ cảnh trí yên tĩnh, cái gì cũng không có.
“Tiểu thư —— “
“Vào đi, ” Giang Tiểu Lâu trầm giọng nói, Tiểu Điệp thế này mới dám nghiêng ngả lảo đảo đi vào, nàng ghé thân mình vào trên cửa, nhỏ nhẹ hỏi: “Tiểu thư, bắt được quỷ rồi sao?”
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng thốt: “Người giả quỷ, bất quá là bọn chuột nhắt, sao còn không hiện thân ?”
Tiểu Điệp vẫn là sợ hãi tham đầu tham não, Giang Tiểu Lâu một phen nắm cổ áo của nàng kéo dậy: “Đừng có trưng bộ dáng không có tiền đồ, sợ cái gì? !”
“Nhưng là…………… Các nàng đều nói là oan hồn Mạch Nhi!” Tiểu Điệp vẫn là sợ hãi không thôi, sợ tới mức sắc mặt đều trắng nhợt.
Dung nhan xinh đẹp của Giang Tiểu Lâu lộ ra ý cười khinh miệt: “Người có ba phần sợ quỷ, quỷ có bảy phần sợ người ! Là oan hồn thì thế nào, còn sống chính là một kẻ yếu đuối, đã chết cũng là quỷ vô năng ! Ác quỷ lại ác, chỉ dám khi dễ người yếu đuối, đối với một ác nhân, hắn cũng chỉ có thể cung kính, cúi đầu xưng thần !” Nói xong, nàng nâng ánh mắt lạnh lẽo ở khắp phòng nhất nhất đảo qua, từng câu từng chữ nói: “Ta mặc kệ ngươi là người hay là quỷ, muốn tìm ta liền đường đường chính chính mà đến, đừng co đầu rụt cổ , ta thật ra muốn nhìn xem, đem da của ngươi lột xuống có thể hay không làm quỷ cổ !”
Nhưng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy « bịch » một tiếng, Tiểu Điệp kêu to lên, nhưng chỉ là một con mèo đột nhiên chạy ra. Giang Tiểu Lâu mắt lạnh nhìn con mèo kia lướt ngang qua chân mình, thần sắc không thay đổi, nói: “Đi thôi.”
Nói xong, nàng liền dắt Tiểu Điệp đi ra ngoài. Vẫn đi đến trước phiến cửa sổ giấy trong phòng ốc của mình, Giang Tiểu Lâu tinh tế quan sát một lát. Sau đó nàng cúi đầu, lại nhìn thoáng qua , rõ ràng nhìn thấy một vũng nước, bên trong vũng nước còn có một đạo ngân quang đang lóe lên . Giang Tiểu Lâu cũng không úy kỵ, cúi thấp thân mình chủ động đem vật nọ cầm lên, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn thoáng qua, là một bông tai trân châu, hoa tai thập phần xinh xắn linh lung, nhưng chất liệu cũng không phải là thượng thừa.
Tiểu Điệp càng phát ra hoảng sợ nói: “Tiểu thư, đây hẳn là của Mạch Nhi, nhất định là của nàng.”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Tiểu Điệp một cái, tựa tiếu phi tiếu: “Ý của ngươi là Mạch Nhi đã chết mà sống lại, rồi đi đến trước cửa sổ nhìn ngươi?”
Tiểu Điệp lập tức cứng ngắc, đúng vậy, Mạch Nhi đã chết, nàng ta không có khả năng đứng ở chỗ này hù dọa nàng, nàng không khỏi nói: “Tiểu thư, vậy thật sự chỉ có thể là quỷ, nô tỳ tuyệt không nhìn lầm , ngài tin tưởng ta.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, xoay người lập tức hướng ngoài viện đi đến. Tiểu Điệp không dám dừng lại, vội vàng đi theo nàng.
Hôm nay ở trước viện Giang Tiểu Lâu phụ trách trông coi là một vị ma ma họ La, nàng đã hơn bốn mươi tuổi, tinh thần quắc thước (khỏe mạnh) , đôi mắt rất là hữu thần. Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, nàng vội vàng hành lễ: “Giang tiểu thư, đã trễ thế này, ngài sao không nghỉ ngơi lại đi ra ?”
Ngữ khí Giang Tiểu Lâu không chút để ý: “Vừa rồi Tiểu Điệp ở trong phòng nhìn thấy có người vào sân.”
La ma ma sửng sốt, kinh ngạc nói: “A, có chuyện này sao?”
Tiểu Điệp đem lưng nhất rất, cười lạnh nói: “Lời ma ma nói thật kỳ quái, ngươi ở ngoài cửa canh gác, nếu có người vào sân, chẳng lẽ ngươi còn có thể nhìn không thấy sao?” Nàng hiện tại chỉ có thể liều mạng cổ vũ chính mình, tự nhủ với bản thân đó không không phải là quỷ hồn.
Thế nhưng La ma ma kế tiếp nói một câu, lại làm cho lòng của nàng lập tức chìm vào đáy cốc. La ma ma nói: “Tiểu thư, nô tỳ vẫn đứng ở chỗ này, không hề nhìn thấy bất luận kẻ nào đi vào. Đây là viện của tiểu thư , ngài ở bên trong nghỉ ngơi, nô tỳ ngay cả có gan lớn như trời cũng không dám để mặc ngoại nhân đi vào. Tiểu thư nếu là không tin, liền hỏi một chút nàng.” Nàng nói xong, chỉ chỉ nha đầu bên cạnh vốn đang buồn ngủ, lúc này mặt mũi cũng là một nha đầu thông minh đứng lên. Tiểu nha đầu bất quá chỉ 13~14 tuổi, thấy thần tình Giang Tiểu Lâu phủ một tầng hàn sương , nàng cũng liên tục gật đầu như giã tỏi.
“Giang tiểu thư, nô tỳ ngồi ở cửa , nếu có người đi vào, nô tỳ không thể không biết .”
Lời này nói cũng đúng, hai người đều đứng canh ở cửa , làm sao có thể cho người xa lạ đi vào.
Chẵng lẽ chính mình nhìn thấy thật là Quỷ Hồn? Trong lòng Tiểu Điệp không khỏi sợ hãi, nàng chính mắt nhìn thấy thi thể Mạch Nhi, càng cảm thấy cổ âm khí đến bây giờ còn chưa tiêu tan. Hồi tưởng như vậy, càng cảm nhận phía sau lưng lạnh cả người, bắp chân đều mềm nhũn không còn sức.
Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn nàng, thần sắc bình thản như nước: “Nếu La ma ma kiên trì như vậy, chuyện đã xảy ra tối hôm nay nhất định là một cơn ác mộng. Tiểu Điệp, ngươi tiếp tục trở về nghỉ ngơi đi, không có việc gì phát sinh .”
Vào phòng, Tiểu Điệp lắp bắp nói: “Tiểu thư, nô tỳ có thể vào bên trong sương phòng ngủ không —— “
Giang Tiểu Lâu không khỏi thở dài: “Sợ hãi như vậy sao?”
Tiểu Điệp mãnh liệt gật đầu: “Thật sự thật đáng sợ , tiểu thư, nô tỳ rất sợ!”
Giang Tiểu Lâu vừa bực mình vừa buồn cười: “Như vậy tùy ngươi đi, bất quá, ngươi xác định quỷ hồn kia sẽ không tới tìm ngươi nữa ?”
Tiểu Điệp thiếu chút nữa khóc lên, Giang Tiểu Lâu thấy nàng thật sự không chống đỗ nổi, lắc lắc đầu, nói: “Ta đi ngủ, nếu thật sự sợ hãi, có thể lên giường ngủ chung với ta.”
Tiểu Điệp ở trước mặt Giang Tiểu Lâu, đã không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể liên tục gật đầu, nhắm mắt theo đuôi cùng Giang Tiểu Lâu vào nội thất. Chính là lần này, nàng cả đêm cũng không dám ngủ, an vị ở trên sạp, ánh mắt trừng thật to , khẩn trương nhìn chằm chằm bốn phía. Cửa sổ đã đóng kín, ngay cả phiến cửa sổ cũng sửa hoàn hảo, không còn nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên. Nhưng Tiểu Điệp vẫn là thập phần khẩn trương, nàng tình nguyện một đêm không ngủ, cũng không muốn gặp lại tình huống hoảng sợ như vậy .
Sáng sớm hôm sau, Giang Tiểu Lâu phân phó Tiểu Điệp đi ra ngoài nấu nước ấm, để trang điểm. Tiểu Điệp đi đến phía hành lang gấp khúc, chỉ thấy Thiến Thiến lúc nào cũng tinh thần hăng hái lại mang theo một đôi mắt gấu mèo, đang ngồi một chỗ mất hồn mất vía.
Tiểu Điệp tiến lên lắc lắc nàng, Thiến Thiến cuống quít đứng lên, nói: “Sáng tinh mơ , ngươi sao lại dọa người như vậy?”
Thiến Thiến gật gật đầu, Tiểu Điệp thì tại nàng phía sau đi theo, hai người một trước một sau vào thủy phòng, chỉ nghe đến vài tỳ nữ nấu nước đang bàn tán xôn xao.
Trong đó một tỳ nữ nói: “Mạch Nhi là người chết , âm khí rất nặng.”Mặt khác một người nói: “Đúng vậy, tối hôm qua ngươi có hay không nghe được có tiếng bước chân kỳ quái, rất là dọa người nha.” Lời vừa ra lập tức khiến cho người khác phụ họa: “Đúng vậy, ta cũng nghe thấy được, nhưng là hơn nửa đêm, bên ngoài tối như mực , ai cũng không dám đi ra xem xét. Vạn nhất thật là quỷ, đem chúng ta bắt đi làm sao bây giờ?”
Một người tuổi còn trẻ lập tức nói: “Ngươi nói nhỏ chút, Giang tiểu thư không thích nghe thần thần quỷ quỷ đâu.”
Có người lập tức phản bác nói: “Hừ, đều là nàng rước lấy, Mạch Nhi không đi tìm người khác, làm sao lại tìm tới nàng? Còn không phải bởi vì nàng đẩy tứ tiểu thư vào trong hồ, Mạch Nhi chỉ chứng nàng, nàng trái lại trả đũa, làm hại lão gia hung hăng trách cứ Mạch Nhi một trận. Loại chuyện này còn không phải đều là từ Giang tiểu thư mà phát sinh.”
Lời của nàng còn chưa có nói xong, một người khác chạy nhanh bưng kín miệng của nàng: “Không được nói bậy, tai vách mạch rừng. Nghe nói lão gia đáng mừng hoan này Giang tiểu thư , chuẩn bị đem nàng cả đời đều ở lại nhà chúng ta, người đắc tội không nổi đâu.”
Tiểu Điệp nghe đến đó, hút một ngụm lãnh khí, không còn tâm trí đứng ở bên cạnh Thiến Thiến, xoay người chạy trở về.
Vào ban đêm, Tiểu Điệp như trước ngủ không an ổn, trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ cảm giác được có người ở trong sân đi lại. Giang Tiểu Lâu biết Tiểu Điệp bất an, nàng đã ở yên lặng chú ý động tĩnh bên ngoài. Mỗi một lần nàng nằm, đều có thể nghe được tiếng bước chân cực nhẹ ở cửa lướt qua, tựa hồ luôn ở trước cửa của nàng chuyển một vòng, lại nhẹ nhàng đi xa.
Tình huống như vậy liên tục giằng co bảy ngày, dần dần mỗi người đều đồn Họa lâu của Giang tiểu thư có quỷ hồn, ngay cả thời điểm thấy Giang Tiểu Lâu ánh mắt đều hoảng sợ, sợ dính cái gì không sạch sẽ. Kể từ đó, lòng người trong Tạ gia ai nấy đều bàng hoàng hoảng sợ
Giang Tiểu Lâu trái lại ăn ngon ngủ yên, một chút cũng không lo lắng ánh mắt của người khác. Chẳng sợ bọn họ càng nói càng xuyên thấu trời cao, nàng cũng không thèm để ý. Nhưng là Ly Tuyết Ngưng cùng Tiểu Điệp vẫn không thể thản nhiên như không có gì xảy ra, Tiểu Điệp hoảng sợ muôn dạng, Ly Tuyết Ngưng có một buổi tối cũng bị kinh hách, mấy ngày liền không thể an giấc. Hai người các nàng đều cảm giác được một tia bất thường, giống như có sóng ngầm mãnh liệt đang từ từ chuyển động, miêu tả sinh động, nhưng là ai cũng nói không rõ rốt cuộc là cái gì.
Giang Tiểu Lâu nhàn nhã dạo ở trong hoa viên , một đường đi mọi người tránh né e sợ còn không kịp, nàng làm như nhìn không thấy, đi vào lương đình ngồi xuống thưởng thức mặt hồ, một bên xem một bên yên lặng tính toán, tiếp qua không lâu chính là ngày 10 tháng 9, là ngày thập phần trọng yếu, nàng không mong bởi vì chút việc nhỏ liền quấy nhiễu tâm tình. Tạ gia thì thế nào, quỷ hồn lại thế nào, nàng căn bản đều không quan tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại sự của nàng, những người này đều có thể không nhìn. Nàng đang suy nghĩ , lại nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân vang lên, một giọng nói trầm ấm cất lên: “Giang tiểu thư không ngờ lại có nhã hứng tốt như vậy.”
Giang Tiểu Lâu quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Liên Thành mỉm cười đi vào lương đình, hắn một thân y phục màu lam, bộ dáng tiêu sái phong lưu, khí độ thanh quý lại lộ ra vài phần ôn nhuận.
Nàng mỉm cười: “Thế nào, Tạ đại thiếu gia hôm nay không xuất môn?”
Tạ Liên Thành cùng phụ thân Tạ Khang Hà giống nhau bận việc sinh ý, rất ít ở nhà, ngày thường là tuyệt đối không gặp được hắn .
Tạ Liên Thành mỉm cười mà đứng, trong mắt mang theo nồng hậu hứng thú cùng hàm xúc tìm tòi: “Ta là nghe nói trong nhà có việc phát sinh, cố ý đến quan tâm. Giang tiểu thư vẫn mạnh khỏe chứ ?”
Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi nói: “Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, Họa lâu có quỷ hồn mọi người đều biết .”
Tiểu Điệp vội vàng nó
i: “Đại thiếu gia, trong viện thật sự có quỷ, nô tỳ là chính mắt nhìn thấy .”
Tạ Liên Thành lại lắc lắc đầu: “Ta ở đại viện Tạ gia nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói qua Quỷ Hồn.”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên cười cười, tươi cười có một loại kinh tâm động phách: “Đại thiếu gia nói sai rồi, nơi này có quỷ, quỷ ở lòng người.”