[ 1 ] (thác = kí thác, câu này có thể hiểu là sự sinh tử tồn vong của bản thân đều có thể kí thác cho nhau)
Nếu đã đáp ứng Giang Tiểu Lâu, Thái Vô tiên sinh nói được thì làm được, chủ động thay Ly Tuyết Ngưng chẩn mạch. Chờ hắn xem xong, cũng là lắc lắc đầu nói: “Bệnh quá lâu , sớm nhất là nửa năm có lẽ còn có hy vọng cứu trị, đối với tình trạng hiện nay, nhiều nhất kéo dài được một năm rưỡi, còn phải dốc lòng điều dưỡng.”
Hắn nói chuyện thẳng thắn, cũng không kiêng dè, hơn nữa là trước mặt mọi người mặt nói rành mạch.
Thần sắc Ly Tuyết Ngưng không có bao nhiêu biến hóa, hiển nhiên sớm đoán được kết quả.
Giang Tiểu Lâu truy vấn nói: “Vậy theo ý tiên sinh, phải trị liệu thế nào ?”
Thái Vô tiên sinh thở dài: “Khai chút bổ khí dưỡng thân địa phương tử, cố gắng tĩnh dưỡng, phải giữ tinh thần thoải mái gạt hết phiền muộn, mới có thể kéo dài mệnh lâu một chút.”
Ly Tuyết Ngưng đứng lên, trịnh trọng tạ ơn đại phu, thân thể của nàng gầy yếu, thoạt nhìn một trận gió thổi qua sẽ ngã, thần sắc lại thập phần trầm tĩnh, làm người nhìn sinh thương hại, mọi người đều toát ra thần sắc đồng tình .
Nữ tử trẻ tuổi lại xinh đẹp, nhưng mệnh chẳng còn bao lâu nữa.
Phó Triêu Tuyên vội vàng kéo Giang Tiểu Lâu qua : “Sư phụ, thỉnh ngài giúp nàng chẩn mạch, về ngoại thương đệ tử tất nhiên sẽ điều trị, nhưng thể cốt của nàng quá yếu, ngũ tạng lục phủ đều bị hao tổn nghiêm trọng, đệ tử không dám sơ suất kê dược, thật sự bất lực.”
Thái Vô tiên sinh trừng mắt nhìn đồ đệ nhà mình một cái, đối đãi khác biệt như vậy, sợ người khác nhìn không ra sao? Thân là đại phu, đối với bệnh nhân phát sinh tình cảm khác thường, đây chính là vô cùng không khôn ngoan . Đại Chu từ xưa có bệnh không tự trị cho mình, đúng như cách nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Thái Vô tiên sinh vô cùng đồng ý với quan điểm này. Đại phu cho phép người trong nhà xem bệnh, tất nhiên khó tránh khỏi cảm xúc bị ảnh hưởng, bởi vì bọn họ hoàn toàn là dựa vào quan sát khí sắc bệnh nhân, mạch tượng mà chẩn đoán, cho người trong nhà xem bệnh, khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương, lo âu, thậm chí hoài nghi, thời điểm kê đơn nhất định sẽ do dự, thân nhân còn như thế, người trong lòng chẳng lẽ không phải càng nghiêm trọng hơn sao ?
Cho nên Thái Vô tiên sinh hướng Phó Triêu Tuyên phất phất tay, nói: “Đứng ở một bên đi, ta tự có chủ trương.”
Thái Vô tiên sinh cẩn thận bắt mạch cho Giang Tiểu Lâu, trầm ngâm một lát, mới hồi đáp: ” Trong cơ thể nàng có ứ huyết đàm tích tụ, phải dùng phương pháp làm tan máu bầm .” Sau đó hắn quay đầu, phân phó một tên dược đồng : “Ngươi đi ra ngoài mua mấy cân thịt bò, lại mua thêm một ít thịt lợn , nhớ rõ nhất định phải còn tươi .”
Dược đồng chưa từng nghe qua phương thuốc kỳ lạ như vậy, lại cũng không dám hỏi nhiều, đành phải chạy chậm rời đi. Động tác hắn nhưng thật ra không chậm, nửa canh giờ sau đã mua trở lại.
Thái Vô tiên sinh ngoắc để nàng tiến lại gần, cẩn thận nhìn kỹ , gật đầu nói: “Tốt, lập tức thả vào trong nồi hầm, hầm đến lạn đắc tượng cháo giống nhau thời điểm, rồi đem cho nàng chậm rãi uống vào.”
Giang Tiểu Lâu kinh ngạc: “Tiên sinh, đây là phương thuốc dành cho ta sao?”
Thái Vô tiên sinh không chút do dự nói: “Phải, từ hôm nay trở đi ngươi liền ở lại dược quán, mỗi ngày phải uống ba bát canh thịt, một chén cũng không thể thiếu.”
Giang Tiểu Lâu nhìn thịt bò đỏ tươi, bất giác cảm thấy ghê tởm. Thái Vô tiên sinh lại thản nhiên vỗ vỗ đầu nàng giống như đối đãi hài tử, nói: “Nha đầu, thuốc đắng dã tật rất có lợi cho bệnh, ngươi tốt nhất phải uống thuốc đều đặn.”
Giang Tiểu Lâu bởi vì thân thể không tốt, chế độ ăn uống luôn thanh đạm, từ trước đại phu cũng đều cố ý dặn dò nàng không nên ăn nhiều thức ăn mặn, mà hiện tại vị Thái Vô tiên sinh lại nói trái ngược, Giang Tiểu Lâu không khỏi hoài nghi, có phải vừa rồi lời nói của mình quá phận , chọc tiên sinh tức giận, cố ý tìm cơ hội chỉnh nàng.
Phó Triêu Tuyên ôn nhu an ủi Giang Tiểu Lâu: “Sư phụ sẽ không trêu đùa bệnh nhân, nàng cứ an tâm dưỡng bệnh.”
Tối hôm đó, Giang Tiểu Lâu nhìn một chén canh thịt nóng hôi hổi trước mắt, cơ hồ có cảm giác xúc động muốn nôn, theo bản năng mở miệng nói: ” Thái Vô tiên sinh rộng lượng khoan dung, tuyệt đối sẽ không khi dễ bệnh nhân. Bát canh thịt này, không thể miễn được sao ……………….”
Thái Vô tiên sinh thấy sắc mặt nàng tái xanh, vẫn điềm nhiên mỉm cười, khí định thần nhàn: “Phải uống đều đặn mười ngày, ngươi cố gắng nhẫn nại.”
Giang Tiểu Lâu liền ở lại y quán, mỗi ngày xem Thái Vô tiên sinh cùng các đồ đệ chẩn trị, thời điểm nhàn rỗi còn hứng thú hướng chúng đệ tử lãnh giáo một ít cách dùng thảo dược, thoạt nhìn nhàn nhã tự tại. Phó Triêu Tuyên mỗi ngày đều ghé qua thăm một lần, thuận tiện quan sát bệnh tình Giang Tiểu Lâu.
Cứ yên tĩnh trải qua mười ngày, Giang Tiểu Lâu quả nhiên thân thể có chút khôi phục, Thái Vô tiên sinh bắt đầu thay đổi yêu cầu: “Triêu Tuyên, hiện tại là thời cơ tốt nhất, chuẩn bị hạch đào nấu canh, mỗi ngày uống ba lần.”
Cái gọi là canh hạt đào nhuận khí, chính là chuyên trị chứng bệnh ứ máu và tích máu nóng mà sắp bày, mỗi ngày ba lần, số lượng gấp bội lúc bình thường.
Giang Tiểu Lâu rốt cục không cần tiếp tục uống canh thịt , nhưng là lần này uống dược cũng không hề thoải mái hơn bao nhiêu. Bởi vì mỗi lần uống xong dược, đều không thể ăn cơm bình thường, không chỉ nôn mửa, nhổ ra đều là máu đông cùng một ít chất bẩn. Chờ ba ngày sau, đoán chừng không sai biệt lắm, Thái Vô tiên sinh mới phân phó Phó Triêu Tuyên sớm chuẩn bị cháo loãng cùng rau luộc cho nàng ăn, xem như khôi phục chế độ ăn uống bình thường. Dựa theo đạo lý mà nói, thân thể Giang Tiểu Lâu đều đã bị tổn thương, trong cơ thể ứ độc nhiều, phương pháp nôn mửa khẳng định làm nguyên khí đại thương, nhưng mà tình huống hoàn toàn tương phản, sau khi nhổ ra các chất ứ đọng trong cơ thể , nàng bắt đầu cảm thấy thần thanh khí sảng, thân thể dần dần khôi phục khỏe mạnh.
Thái Vô tiên sinh vẫn chưa thả nàng rời đi, ngược lại cố ý đem nàng triệu đến bên cạnh mình, nói: “Ta có lời muốn nhắc nhở ngươi.”
Đáy lòng Giang Tiểu Lâu đối với y thuật của Thái Vô tiên sinh thập phần kính nể, mỉm cười nói: “Tiên sinh, y thuật của ngài cứu tánh mạng ta, cả đời Tiểu Lâu vô cùng cảm kích .”
Thái Vô tiên sinh lắc lắc đầu: “Ta không cần ngươi hồi báo, ta chỉ là muốn đem một người tuổi còn trẻ mệnh treo hoàng tuyền kéo trở về mà thôi. Ngươi là một cô nương thông minh, tâm tư lại quá sâu, đối với bệnh tình của ngươi cũng không hề tốt. Triêu Tuyên đã dốc hết khả năng cứu ngươi, ngoại thương không có gì đáng ngại , về phần nội thương ……………. Ta đã dùng đơn thuốc đủ để đem những chất độc tích lũy trong cơ thể ngươi đẩy ra ngoài, tánh mạng của ngươi trong vài năm tới đều không có trở ngại lớn. Hiện tại còn lại bị hao tổn lục phủ ngũ tạng …………………….. Không phải một ngày hai ngày có thể điều trị khỏi. Nếu từ nay về sau ngươi tu thân dưỡng tính, tìm nơi cư ngụ non xanh nước biếc chuyên tâm điều trị, lại kiên trì dùng phương thuốc ta tặng cho ngươi, sống đến bảy tám mươi năm cũng không có vấn đề. Nhưng nếu ngươi luôn sống trong phiền muộn, lao tâm phí sức, sẽ ảnh hưởng không tốt .”
Giang Tiểu Lâu hiểu rõ, Thái Vô tiên sinh là người trí tuệ, hắn rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư nàng, cho nên quanh co lòng vòng khuyên nàng, nghĩ đến đây, nàng như có chút suy nghĩ nói: “Tiên sinh yên tâm, Tiểu Lâu sau khi trở về nhất định bảo trọng thân thể, sẽ không làm cho ngài uổng phí tâm huyết.”
Thái Vô tiên sinh nghe ra ý tại ngôn ngoại [2] , nàng nếu không cho phép, nghĩa là sẽ không dễ dàng buông tha cho chuyện phải làm. Quên đi, mỗi người có chí hướng riêng, nếu ai đều có thể hoàn toàn buông tay, thế giới này cũng không có nhiều người ưu sầu. Hắn nghĩ nghĩ, mới nói: “Triêu Tuyên là một hài tử tốt, ta xem hắn học y, chữa bệnh, cứu người, hắn bản tính lương thiện, làm người chính trực, chính là cá tính hắn quá mức cứng nhắc, rất nhiều chuyện không biết thay đổi, người như vậy làm một đại phu chữa bệnh cứu người thì không sao, nhưng nếu dính dấp đến việc khác, vậy thì chưa chắc ……………….”
[ 2 ] là ý ở ngoài lời; chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.
Giang Tiểu Lâu cỡ nào khôn khéo, nàng biết Thái Vô tiên sinh là đang lo lắng cho đệ tử hắn đắc ý nhất, trên mặt tươi cười lại nhẹ nhàng thong dong: “Tiên sinh yên tâm, Tiểu Lâu hiểu được ý tứ của ngài, ta sẽ không quấy rầy Phó đại phu học tập và rèn luyện , lại càng không trở ngại hắn trở thành đại phu xuất chúng.”
Thái Vô tiên sinh nhìn Giang Tiểu Lâu, trong lòng thở dài. Đây là một cô nương xinh đẹp lại trí tuệ mưu lược, nói một chút liền hiểu, không cần hắn nói nhiều. Thế nhân đều có lòng ích kỷ, hắn làm một đại phu cũng không ngoại lệ. Tất cả đệ tử bên trong, Phó Triêu Tuyên là có thiên phú nhất, cũng là học trò cuối cùng có khả năng kế thừa y bát của hắn . Hắn tuổi đã lớn, trên con đường này đi không được xa, Triêu Tuyên lại không giống, tương lai hắn nhất định sẽ trở thành đại phu giỏi, quả quyết không thể ở lúc này phân tâm…….. Giang Tiểu Lâu là nữ tử thông tuệ, cũng là người an tâm phụ tá trượng phu cầu thủ sự nghiệp hiền lương nữ tử, lòng của nàng quá sâu, quá lớn, không thích hợp với Phó Triêu Tuyên. Hắn tin tưởng, chính mình ám chỉ Giang Tiểu Lâu nhất định nghe hiểu .
Đúng lúc này, Phó Triêu Tuyên bước vào, thấy hai người đang nói chuyện, trên mặt lộ ra ý cười: “Sư phụ, đệ tử đã nhiều ngày chuyên tâm suy nghĩ, rốt cục biết người vì sao lại kê đơn thuốc đó!”
Thái Vô tiên sinh tươi cười: “Nói thử xem!”
Phó Triêu Tuyên nói: “Mỗi ngày dùng canh thịt cho Tiểu Lâu ăn, là để bồi dưỡng cho dạ dày của nàng, dạ dày đầy hơi vì chính khí dồi dào, ở tình huống chính khí dồi dào, sư phó lúc đầu mạnh dạn tiến đánh tà (**), đây mới chân chính gọi là tiến đánh tà. Nếu ngài trước đó không dùng canh thịt để bảo dưỡng tốt dạ dày đầy hơi của nàng, một khi tà đi thì chính khí sẽ bị tổn thương, bệnh nhẹ tất cũng thành nghiêm trọng, bệnh nặng hẳn phải chết !”
(**) tà: (hay là nhân tố gây bệnh) đây là cách gọi của Đông y.
Vì y thuật của mình tiến bộ, hắn lại có thể vui vẻ như vậy. Giang Tiểu Lâu nhìn Phó Triêu Tuyên cao phấn, không khỏi mỉm cười. Hắn là một nam nhân thiện lương chính trực, nhưng hắn cũng không thích hợp với mình. Chỉ tiếc hắn hiện tại, còn chưa nhận thức điều này.
Từ trong đại sảnh đi ra, Phó Triêu Tuyên mời Tiểu Lâu đi vào trong lương đình ngồi, nàng vui vẻ đáp ứng.
Ngồi ở lương đình , nhìn xa xa sắc màu rực rỡ, lá xanh tươi mát, không khí trong lành. Hắn nấu một ấm trà xanh, nhàn tọa tâm sự.
Phó Triêu Tuyên ôn hòa nói: “Ngày mai có muốn đi dạo chợ phiên không? Nghe nói buổi tối có hội đèn lồng, khung cảnh nhất định rất náo nhiệt.”
“Ngày mai không được, bởi vì ta phải thu thập hành lý quay về nông trang .”
“Vậy……………. Ngày mai buổi chiều ta đến đưa nàng trở về được không? Ta có thể nghỉ ngơi một ngày, y quán gần đây không có bệnh nhân.” Phó Triêu Tuyên bám riết không tha hỏi.
Giang Tiểu Lâu ngưng mắt nhìn hắn, nói: “Phó đại phu, ngươi không nên lãng phí nhiều thời gian trên người ta.”
Bàn tay Phó Triêu Tuyên bưng chén trà đột nhiên căng thẳng, yên lặng đánh giá nàng một lúc sau mới hỏi: “Có phải sư phụ đã nói gì với nàng ?”
“Thái Vô tiên sinh là một người phẩm đức cao thượng, hắn không nói gì cả, ngươi không cần hiểu lầm hắn.” Giang Tiểu Lâu như trước thần sắc không nổi gợn sóng. trong đầu nàng hiện lên một màn Ly Tuyết Ngưng tối qua cùng nàng nói chuyện.
Lúc ấy, Ly Tuyết Ngưng do dự hồi lâu, vẫn là mở miệng hỏi : “Phó đại phu, hắn đã có thê tử chưa ?”
Giang Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn đối phương: “Không có.”
“Vậy………….. Hắn có đính hôn hoặc là có ngườitrong lòng?” Ly Tuyết Ngưng khó được hỏi không yên.
Giang Tiểu Lâu bật cười: “Hẳn là không có.”
“Ngươi quen hắn lâu chưa ?”
“Không tính là lâu,chỉ là …………….. Hắn từng giúp ta một việc.”
“Hắn là một đại phu chính trực, hắn hình như…………. có cảm tình với ngươi?” Ly Tuyết Ngưng ngập ngừng nói, rốt cục vô đề chính.
Giang Tiểu Lâu cảm thấy kinh ngạc: “Sao lại hỏi vậy?”
“Tiểu Lâu, ta không có ý tứ khác. Thân là đại phu quan tâm bệnh nhân là đúng , nhưng hắn đối với ngươi không chỉ quan tâm bình thường, mỗi ngày tự mình quan tâm chế độ ăn uống của ngươi, thay ngươi bắt mạch. Thoạt nhìn hắn không phải người lỗ mãng , nếu không thật tình thích ngươi ,chắc hẳn không có hành động thân cận vượt mức như vậy ………………….”
Ly Tuyết Ngưng cũng là một người thông minh, hoặc giả là Phó Triêu Tuyên quá mức cố chấp, ngay cả che dấu đều thập phần khinh thường.
Giang Tiểu Lâu cười cười: “Không cần kết luận nhanh như vậy, hắn từng giúp ta, hơn nữa sâu sắc đồng tình với hoàn cảnh của ta, thế nhân đều có lòng thương hại có phải không? Huống chi, ta chỉ xem hắn là bằng hữu lương thiện.”
Bằng hữu lương thiện —— đây là nói Giang Tiểu Lâu đối với Phó Triêu Tuyên không hề có tình cảm khác.
“Tiểu Lâu, ngươi cùng ta khác biệt, ngươi có mỹ mạo cùng trí tuệ, là mỗi nữ tử đều mơ ước, nếu hiện tại buông tha cho hạnh phúc bản thân, thật sự rất đáng tiếc . Làm bằng hữu của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể tìm được người nương tựa suốt đời, hơn nữa được hắn chiếu cố.” Ly Tuyết Ngưng tiếc hận thật lâu sau, cuối cùng chỉ có thể nói trắng ra .
Đáng tiếc……………… Giang Tiểu Lâu chỉ có thể cô phụ tấm lòng của bạn tốt, Phó Triêu Tuyên tướng mạo đoan chính, cá tính chính trực, mà nàng lại cùng đối phương hoàn toàn tương phản. Hai tính cách khác nhau, mặc dù miễn cưỡng đi cùng một chỗ cũng sẽ không hạnh phúc .
Nàng không phải đến chịu tội , lại càng không vô duyên vô cớ tìm một người cản trở.
Phó Triêu Tuyên thấy nàng như có điều suy nghĩ, đáy lòng không khỏi một trận khẩn trương, da mặt mỏng dâng lên một tầng đỏ ửng. Hắn cũng không am hiểu hướng nữ tử thổ lộ, càng không biết loại thời điểm này nên ứng phó thế nào , biểu đạt tâm ý mới không dẫn đến sai lầm. Cho nên hắn do do dự dự nhìn Giang Tiểu Lâu, còn thật sự nói: “Tiểu Lâu, hy vọng nàng cho ta cơ hội……………. phụng bồi bên cạnh nàng. Nếu, có thể để cho ta chăm sóc nàng, ta rất vui vẻ nhận lời .”
Thời điểm hắn đang nói chuyện, kiệt lực khống chế ngữ khí run run, cố ra vẻ bình tĩnh. Nhưng mà trong lời nói vô cùng rõ ràng, hắn muốn nói cho Giang Tiểu Lâu, hắn nguyện ý chiếu cố nàng, bảo hộ nàng, suốt đời phụng bồi bên cạnh nàng . Đây là một nam tử chính trực thiện lương, hắn sẽ dốc hết toàn lực dùng phương thức chính mình biểu đạt tâm ý của mình với nàng. Dù phương thức này, hàm súc nhưng lại tràn ngập tình cảm.
Nếu làm bằng hữu, nàng rất thích nam nhân nho nhã, bản tính chánh trực. Chỉ tiếc, nàng chưa bao giờ xem hắn làm người yêu hoặc là trượng phu.
Hắn thấy nàng thật lâu sau không có trả lời, tâm tình dâng lên một tia lo âu, hai gò má cũng trở nên đỏ ửng: “Tiểu Lâu, quá khứ của nàng, ta hoàn toàn không để ý. Có phải bởi vì ta quá vội vàng, cho nên nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, không quan hệ, ta có thể chờ. Mặc kệ nàng muốn ta chờ bao lâu, ta đều có thể —— “
“Không, ta không phải ý này.” Đôi mắt huyền của Giang Tiểu Lâu hòa tan trong ánh sáng mặt trời chói chang, cũng không có một tia khẩn trương hoặc là ngượng ngùng, có chỉ là ấm áp cùng cảm động thấm vào lòng người.
“Ta hiểu tính cách Phó đại phu , ngươi là một nam tử thiện lương hơn nữa chánh trực ngay thẳng, tương lai tiền đồ xán lạn, rất nhiều cô nương bởi vì được ngươi ưu ái mà cảm vô cùng vui mừng. Ngươi có thể thích ta, ta cảm thấy thực vinh hạnh, thực vui mừng, cũng muốn cảm ơn ngươi. Nhưng……………… Ta đối với phụ huynh trước mộ đã từng lập lời thề, nếu không thể vì bọn họ đòi lại công bằng, báo thù rửa hận, suốt đời quyết không lấy chồng, vĩnh viễn vẫn duy trì thân phận nữ nhi Giang gia.”
Phó Triêu Tuyên chấn động, Giang Tiểu Lâu dưới ánh mặt trời càng nổi bật làn da trắng nõn oánh nhuận, con ngươi trong suốt quyến rũ động lòng người, nhưng mà thái độ thập phần kiên quyết.
Nàng cự tuyệt thập phần thẳng thắn, cũng rất chu toàn giữ thể diện cho hắn. Chuẩn xác mà nói, nàng uyển chuyển cự tuyệt, điều kiện tiên quyết là không thương tổn lòng tự tôn của người khác……………… Nhưng nàng vẫn là rõ ràng cự tuyệt , lý do như vậy làm cho hắn không có biện pháp nhiều lời, so với nói thẳng không thích hắn, đã muốn tốt hơn nhiều.
Phó Triêu Tuyên nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, một hồi lâu nói không nên lời nói. Thật lâu sau, hắn mới im lặng mỉm cười: “Ta tuy rằng không thông tuệ như nàng, nhưng lại hiểu ý tứ của nàng. Nàng so với ta kiên cường, trí tuệ, ta tin tưởng trên đời không ai có thể ngăn cản bước đi của nàng.” Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười thấu hiểu, sau đó đứng lên.
Không phải không thương tâm , chính là Giang Tiểu Lâu đã cố gắng bảo toàn lòng tự trọng cùng thể diện của hắn, hắn sao có thể tự mình vạch xuống? Tự tôn không phải dùng để giẫm lên , bị cự tuyệt , cũng phải giữ vững phong độ, đây là nền giáo dục nhiều năm chỉ dạy hắn.
Giang Tiểu Lâu đứng bên trong lương đình , nhìn theo Phó Triêu Tuyên rời đi.
Phó Triêu Tuyên đi xuống bậc thang, theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, nàng đang nhìn hắn cười đến thong dong. Dung nhan xinh đẹp, tươi cười sáng ngời, kiều diễm ngọt ngào.
Trong nháy mắt, ngực hắn rầu rĩ , giống nhau mất đi cái gì. Trong phút chốc, hắn cơ hồ muốn quay đầu lại cầu xin nàng, nhưng cuối cùng lòng tự trọng không cho phép hắn hành động như vậy. Hắn chính là bảo trì tươi cười, phảng phất như chưa từng bị đả kích, sóng lưng thẳng tắp, bước nhanh rời đi.
Giang Tiểu Lâu xác thực không có nói sai, nàng cảm thấy thật cao hứng, mặc kệ ở tình huống nào, có nam tử thổ lộ tình yêu luôn làm tâm tình người ta vui vẻ. Nhưng nàng còn không có quay lại, chợt nghe thấy âm thanh khe khẽ thở dài: “Ngươi nha —— “
Giang Tiểu Lâu phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy vẻ mặt tiếc hận của Ly Tuyết Ngưng, là tiếc hận phát ra từ nội tâm.
“Phó đại phu là đối tượng đáng giá phó thác chung thân, ngươi lại bỏ lỡ, thật không biết nói ngươi thông minh hay là ngu ngốc.”
Giang Tiểu Lâu cười cười, thanh âm như trước thản hiên, lại nhẹ nhàng vài phần: “Vậy ngươi cứ xem là ta ngu ngốc đi —— “
Ly Tuyết Ngưng bất đắc dĩ gợi lên khóe miệng: “Thật là khờ quá.”
Giang Tiểu Lâu tà nghễ liếc mắt nàng một cái, cười mà không nói. Đúng lúc này, nàng nhìn thấy một dược đồng dẫn theo một vị nam tử đi vào sảnh đường.
Đó là trong đó năm nam nhân, làn da trắng nõn, vóc dáng rất cao, thân thể thẳng tắp. Đường nét ngũ quan rất sâu, một đôi mắt màu xám tro nhạt, tràn ngập khoan dung ôn hòa. Ở độ tuổi của hắn, dùng hai chữ anh tuấn hình dung sẽ làm hạ thấp vẻ đẹp của hắn , phải nói là hắn có khí chất thoát tục, cái loại hơi thở làm người ta dễ dàng nhận ra trong số hàng ngàn người. Hắn đi theo dược đồng hướng về phía sảnh đường, rõ ràng là đến gặp Thái Vô tiên sinh.
Thái độ dược đồng đối đãi hắn vô cùng quen thuộc mà tự nhiên, thoạt nhìn chính là khách quen hoặc là bằng hữu của tiên sinh. Thời điểm hắn đi qua lương đình, lơ đãng liếc nhìn Giang Tiểu Lâu một cái, ánh mắt thập phần đoan chính, không bởi vì bên trong lương đình có hai nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo mà hấp dẫn ánh mắt hắn. Người này có phong thái không tầm thường, nơi này bệnh nhân cùng người nhà mỗi ngày tới xem bệnh, sẽ kìm lòng không đậu chăm chú nhìn Giang Tiểu Lâu vài lần. Vì vậy cô nương dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý, giống như là một gốc cây hương đàm, luôn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Hắn là khách nhân của Thái Vô tiên sinh sao?” Ly Tuyết Ngưng xa xa nhìn, khó được đối với người này sinh ra một tia tò mò.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dõi theo nam tử trung niên, khuôn mặt hiện lên nụ cười trong suốt: “Không, hắn gọi Tạ Khang Hà, là một phú hào.”
Ly Tuyết Ngưng cảm thấy vẻ mặt cùng ngữ điệu Giang Tiểu Lâu có chút đặc biệt, không khỏi quay đầu nhìn sườn mặt của nàng, hỏi: “Ngươi quen hắn?”
Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu, nói: “Không biết, bất quá —— rất nhanh sẽ biết .”
Những lời này thập phần kỳ quái, cái gì kêu không biết, cái gì kêu rất nhanh sẽ biết, chẳng lẽ Giang Tiểu Lâu muốn tự đề cử mình sao? Ly Tuyết Ngưng còn đang kinh ngạc, lại nghe thấy Tiểu Lâu nói: “Tuyết Ngưng, ta muốn ngươi giúp ta một việc.”
Ly Tuyết Ngưng cũng không do dự, nói: “Ngươi nói đi.”
Giang Tiểu Lâu tùy tay tháo xuống túi gấm đưa cho nàng, còn thật sự nói: “Những lời kế tiếp ta muốn nói thập phần trọng yếu, ngươi trăm ngàn không được quên.”
Ly Tuyết Ngưng khó được thấy thần sắc nàng trịnh trọng, liền gật gật đầu, nói: “Ngươi yên tâm.”
Nàng không hỏi vì sao, thậm chí không hỏi muốn phải làm thế nào, lập tức đáp ứng. Bằng hữu chân chính không phải như thế sao? Giang Tiểu Lâu thả lỏng tâm tư, ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu, Ly Tuyết Ngưng nghe xong liên tục gật đầu.
Tạ Khang Hà là bằng hữu chí thân của Thái Vô tiên sinh, Thái Vô tiên sinh vừa thấy hắn, lập tức cao hứng đứng lên: “Đến đến đến, nhanh chóng mang bàn cờ ra đây, hôm nay ngươi nhất định phải thi triển hết tài năng mới có thể đi !”
Tạ Khang Hà bất đắc dĩ cười nói: “Ta vội tới là giúp phu nhân đòi phương thuốc, mỗi lần đều bị ngươi cầm chân ở trong này, ngươi muốn ta làm thế nào mới tốt?”
Vẻ mặt Thái Vô tiên sinh như là đương nhiên, nói: “Thế nào sợ thê tử như hổ, thật là vô dụng ! Sớm nói ngươi không nên cưới vợ, giống như ta thoải mái tự tại không phải tốt lắm sao !” Hắn vừa nói một bên kéo Tạ Khang Hà ngồi xuống, bàn cờ đã vội vàng dọn xong, sợ Tạ Khang Hà hối hận.
Tạ Khang Hà cười khổ, lại cũng không cự tuyệt. Hai người ngồi xuống bắt đầu chuyên tâm đánh cờ, chỉ tiếc Thái Vô tiên sinh y thuật cao minh, kỳ nghệ lại quá kém, ba lần năm lượt đều muốn nuốt lời chơi lại, Tạ Khang Hà thế nhưng vận khí khá tốt, đệ tử bên cạnh sớm đã đổ mồ hôi lạnh .
Khó trách không có người muốn bồi sư phụ chơi cờ, chấp nhận thì không hối hận, kỳ nghệ của sư phụ thật sự là rất tệ .
Ngay tại lúc bọn họ hăng say chơi cờ, một đệ tử tiến vào bẩm báo: “Sư phụ, Ly cô nương có biểu hiện choáng váng đầu còn nôn mửa, không biết có người có tiện chẩn trị?”
Thái Vô tiên sinh còn đang giơ cờ, nghe xong lời này lập tức buông xuống, nói: “Mời nàng tiến vào!”
Ly Tuyết Ngưng bước vào, nàng một thân váy lụa màu xanh, làn da trắng nõn, khí chất thanh nhã. Thái Vô tiên sinh nhìn đến nàng, vội vàng nói: “Vươn tay ra.”
Thần tình Ly Tuyết Ngưng mang theo hổ thẹn, vội vàng khom người: ” Thái Vô tiên sinh, vì muốn nhìn thấy một người, ta nói dối, thỉnh ngài tha thứ.”
Thái Vô tiên sinh cảm thấy kỳ quái, nói: “Vì gặp ta, chuyện gì?”
Ly Tuyết Ngưng nhìn về phía khuôn mặt mang nghi hoặc của Tạ Khang Hà, trong thanh âm ẩn ẩn mang theo một tia kích động: “Bởi vì ta vừa rồi ở trong lương đình gặp được một vị ân nhân, cho nên cố ý đến đây. Chính là vị này—— “
Ân nhân, là chuyện gì xảy ra?
Tạ Khang Hà cùng Thái Vô tiên sinh liếc nhau, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Tạ Khang Hà kinh ngạc nói: “Vị cô nương này, ngươi và ta không quen biết, vì sao xưng hô ta là ân nhân.”
Dư quang nơi khóe mắt Ly Tuyết Ngưng phát hiện bóng dáng sau cánh cửa đang quan sát bọn họ, nàng nhớ tới Giang Tiểu Lâu dặn dò, liền cất thanh âm bi thiết nói: “Tạ lão gia dường như đã quên , ta đối với ngươi vĩnh viễn nhớ rõ, mười một tuổi năm ấy, ta nằm trong vũng máu, là ngươi đem ta cứu ra , hơn nữa đem ta bình an đưa vào thành.”
Tạ Khang Hà đầy mặt kinh ngạc, theo như lời Ly Tuyết Ngưng, hắn căn bản không nhớ rõ.
Tuyết Ngưng dù sao ở thanh lâu ngây ngốc nhiều năm, hư tình giả ý cũng không làm khó nàng. Giờ phút nà , nước mắt nàng rơi lã chã như chuỗi trân châu, ngữ điệu mang theo nghẹn ngào nói: “Nhà của ta tọa lạc tại Hàng Châu ở kinh thành, mẫu thân sớm qua đời, phụ thân là thương nhân bình thường, bởi vì trong nhà không người chăm sóc, hắn liền mang theo ta đi buôn bán khắp nơi. Có một lần đi đến ngoài thành Lâm Châu, chúng ta ngoài ý muốn gặp một đám sơn tặc, bọn họ không những cướp đoạt tài vật, còn giết phụ thân ta. Ta bất đắc dĩ tránh ở sau thi thể phụ thân, sau đó may mắn ngươi đi ngang qua phát hiện, đem ta từ dưới thi thể ôm ra…………………”
“Ngươi đưa ta trở lại kinh thành, cũng kiên quyết không chịu lưu lại tính danh. Sau khi phụ thân qua đời, thúc bá liền chiếm nhà của ta. Ta tuổi còn nhỏ, không có người thay ta đòi công đạo, chỉ có thể mang theo gia sản phụ thân nhiều năm tích lũy xuôi nam tìm cửu cửu nương tựa . Thẳng đến ba tháng trước mới trở lại kinh thành, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta lập tức nhận ra. Ngài là ân nhân của ta, xin nhận một lạy của ta……………….” Ly Tuyết Ngưng đầy mặt cảm kích, thanh âm uyển chuyển xót xa, làm cho người ta không tự chủ được động dung.
Tạ Khang Hà thẫn thờ một chỗ, mà Thái Vô tiên sinh lại liên thanh nói: “Trên đời còn có chuyện trùng hợp như vậy, lão bằng hữu, mấy năm nay ngươi giúp nhiều người, chỉ sợ bản thân ngươi không nhớ nổi vị cô nương này đi.”
Tạ Khang Hà lắc lắc đầu, đầy mặt nghi hoặc: “Không, ta không hề có ấn tượng.”
Ly Tuyết Ngưng từ trong lòng lấy ra một túi gấm, nói: “Lần này ta đến kinh thành, cũng là vì tìm kiếm ân nhân, hy vọng có thể hồi báo của ngươi ân đức năm đó. Số ngân lượng này, để tỏ lòng biết ơn của ta, hy vọng ngài có thể nhận nó. Ta biết ngài là thương nhân, ta sẽ hướng Kinh Triệu doãn đại nhân báo cáo, để hắn biểu dương ngài—— “
Đầu tiên là tặng ngân lượng sau là biểu dương, quả thực là món bánh ngon từ trên trời rơi xuống. Thái Vô tiên sinh cười ha hả nói: “Lão bằng hữu, lần này ngươi cần phải cảm tạ ta, đến đây đánh cờ còn có thể gặp được người ngươi từng cứu.”
Giang Tiểu Lâu luôn đứng ở chỗ tối quan sát vẻ mặt Tạ Khang Hà, quan sát mỗi một động tác cùng biểu tình của hắn, phân tích tính cách hắn. Người bình thường gặp được chuyện tốt thình lình rơi xuống, trong lúc vô tình sẽ lộ ra bản chất thật. Hoặc tham lam hoặc cảnh giác, hoặc là………………………..
Ly Tuyết Ngưng nói năng chân thành, đầy mặt vui sướng, hoàn toàn là phù hợp.
Tạ Khang Hà lại cẩn thận hồi tưởng một phen, sau đó hướng nàng nói: “Lúc trước ta xác thực thường xuyên lui tới Lâm Châu buôn bán, giúp người cũng rất nhiều, nhưng bất luận ta hồi tưởng thế nào, đều không nhớ rõ chuyện này.”
Ly Tuyết Ngưng đầy mặt kinh ngạc: “Tạ lão gia là cảm thấy ta đang nói dối?”
Mọi người giật mình, Ly Tuyết Ngưng là đưa tiền đưa đến tận cửa, cần gì phải nói dối?
Thần sắc Tạ Khang Hà trịnh trọng nói: “Ta cũng tin tưởng ngươi nói là sự thật, nhưng việc này, thật sự không phải ta làm ! Ân nhân cứu mạng ngươi là một người khác.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở một hơi, trên mặt hiện lên ý cười.
Ly Tuyết Ngưng biết vở diễn này phải thay đổi sách lược, trước vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, nàng khó có thể tin nhìn đối phương: “Tạ lão gia, sự tình đã qua nhiều năm, có khả năng ngươi đã sớm quên cũng không chừng —— “
“Không, có chính là có, không chính là không.” thần sắc Tạ Khang Hà thập phần nghiêm túc, “Nếu ta thật sự đã cứu ngươi, ta phải có ấn tượng, nhưng câu chuyện ngươi kể, ta một chút ấn tượng đều không có. Cho nên ta nghĩ, ngươi hẳn là nhận sai người.”
Biểu tình Ly Tuyết Ngưng không tự giác toát ra thất vọng.
Tạ Khang Hà lại tiếp tục nói: “Vị cô nương này, ân nhân cứu người đến tột cùng là ai kỳ thật không quan trọng, quan trọng là ngươi có thể sống sót, ta nghĩ hắn không muốn lưu lại tính danh, chính là không cần ngươi hồi báo hắn . Số ngân lượng này, ngươi cứ giữ lại đi.”
Trảm đinh tiệt thiết, không một chút do dự.
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, phản ứng đầu tiên mới là quan trọng nhất. Nếu hắn tham lam, chẳng sợ thân gia cự phú, hắn cũng sẽ không cự tuyệt bạc đưa lên cửa. Huống chi đây là Ly Tuyết Ngưng chủ động cho hắn, cũng không phải là hắn cố ý lừa gạt. Sự tình sớm qua nhiều năm, đương sự vô tung tích, chỉ cần Tuyết Ngưng nhận định , hắn vì sao phải từ chối loại chuyện tốt này. Nếu hắn háo danh, có thể được bảng hiệu của Kinh Triệu doãn, đối với thanh danh hào hiệp trượng nghĩa của hắn sẽ có lợi ích rất lớn. Cho nên, hắn vô cùng có khả năng ngầm thừa nhận loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này .
Thái Vô tiên sinh đối với tình thế phát triển ngoài ý muốn, không khỏi vuốt râu cười nói: “Ly cô nương, xem ra ngươi đạ nhận sai người, đây cũng là chuyện thường xảy ra.”
Ly Tuyết Ngưng cười cười, khéo léo hào phóng nói: “Phải, nếu Tạ lão gia nói không có ấn tượng, chắc là Tuyết Ngưng nhận sai người, dù sao người có bộ dáng tương tự rất nhiều, ta lúc trước lại chỉ có mười một tuổi —— “
Nàng vừa nói, một bên tiếp tục đánh giá Tạ Khang Hà.
Tạ Khang Hà cười cười, xoay người sang chỗ khác tiếp tục cùng Thái Vô tiên sinh chơi cờ. Ly Tuyết Ngưng cũng không rời đi , chính là ở một bên lẳng lặng quan sát. Mặt khác hai người làm nàng còn tại rối rắm cho nhận sai nhân vấn đề, cũng không lại truy vấn, thống thống khoái khoái vội vàng đánh cờ.
Hạ xuống một nửa, lại nghe thấy Thái Vô tiên sinh nói: “Đúng rồi, lần trước ngươi có nhắc đến mảnh đất kia , thật sự muốn mua toàn bộ sao? Di dời toàn bộ nông hộ ra ngoài hơn nữa phải dàn xếp ổn thỏa, cũng không phải là số lượng nhỏ.”
Tạ Khang Hà nở nụ cười: “Ta sẽ không để cho bọn họ ăn thiệt , toàn bộ phí tổn ta sẽ gánh vác, chính là làm phiền tiên sinh giúp ta nói vài câu tốt đẹp, miễn cho bọn họ không chịu chuyển.”
“Ngươi ra giá cao như vậy, nơi đó đất lại màu mỡ phì nhiêu, ai mà không chịu chuyển. Chẳng qua mảnh đất kia tuy rằng gần dòng nước, lại thập phần hẻo lánh, vừa không có thể mở cửa hàng cũng không thích hợp khai hoang, ngươi muốn nó làm gì?”
“Chuyện này ——” Tạ Khang Hà hạ một nước cờ xuống, mới trả lời, “Đó là vị trí tốt để đặt phần mộ, ta có một bằng hữu, nơi an nghỉ của hắn thường xuyên có người qua lại , quấy nhiễu hắn yên tĩnh, ta nghĩ di dời đến nơi không có người quấy rầy hắn.”
Cùng bất cải môn, phú bất di mộ [ 3 ] , bình thường sẽ không có ai tùy tiện di dời phần mộ nhà mình. Còn nữa, ngay cả muốn thiên phần, cũng sẽ không cần bằng hữu ra mặt, trừ phi có lý do đặc thù……………. hành vi Tạ Khang Hà làm cho Thái Vô tiên sinh rất khó hiểu, hắn là người thẳng tính, liền lập tức hỏi ra miệng: ” Nữ nhi của hắn —— “
[ 3 ] cùng đường không đổi cửa, giàu có chớ chuyển mộ. là chỉ về việc không nên nhắm mắt làm bừa mà ảnh hưởng về mặt Phong Thủy hai trạch Âm Dương. Phàm người ta, trong bước đường mưu sinh, ắt có khi thịnh khi suy, không may gặp lúc vận Khí suy vi, phải bước đường cùng. Lúc ấy Tâm Thần thường bấn loạn, dễ tin nghe lung tung và thường chỉnh sửa quy hoạch lại nhà cửa, hòng cầu vận hên. Nếu may mắn gặp được Thầy giỏi – Tâm chính, xác định được đúng sai, chỉ cho gia chủ rỏ ràng mà chỉnh sửa thì tốt vô cùng, sau cuộc sửa đổi có thể dần dần cứu vãng tình thế gia cảnh, ổn định cuộc sống, vượt qua khổ ải nợ nần, hoặc tật bệnh khó khăn. Nhưng không may gặp phải hạng thầy hiểu biết chưa nhiều mà cũng hành nghề, thường những hạng ấy thì hay phô trương thanh thế, nói như quảng cáo cho người ta tin, biết ít nói nhiều, làm không cần biết đúng sai, cốt sao có tiền thù lao là tốt, phán bảo lung tung đã sai càng thêm sai, nên cần hết sức thận trọng.
“Bằng hữu của ta có một cặp hài tử, đáng tiếc nhi tử hắn tráng niên sớm thệ [4] , còn nữ nhi cũng không còn ở nhân gian , ta mấy năm nay đều qua lại giữa Lâm Châu cùng Thương Châu kinh doanh, một tháng trước trở lại kinh thành mới đột nhiên nghe nói tin dữ này, nếu ta có thể sớm trở về, sự tình có lẽ không đến mức tồi tệ này.”
[ 4 ] tuổi trẻ mà chết sớm
Phần mộ nếu không có người quản lý, rất nhanh sẽ trở nên hoang vu, nghe ý tứ của hắn, phải làm là có người không buông tha nhà này nhân, lại còn quấy nhiễu người đã chết, Thái Vô tiên sinh nhíu mày: “Rốt cuộc là gia đình nào lại xảy ra bi kịch thảm thiết như vậy —— “
Tạ Khang Hà không quá nguyện ý lộ ra, cũng là thở dài một tiếng, nói: “Về sau có cơ hội, ta sẽ nói cho của ngươi.”
Hắn là phòng ngừa tai vách mạch rừng —— người nhà này chết rất kỳ lạ! Trong đầu Thái Vô tiên sinh không tự chủ được nghĩ như vậy. Lại nghe thấy thanh âm trong trẻo của nữ tử vang lên: “Tạ bá phụ, chất nữ đến chậm một bước, thỉnh ngài tha thứ.”
Thời điểm nghe thấy ba chữ Tạ bá phụ, Tạ Khang Hà theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được một nữ tử vận váy xanh đứng ở nơi ngược ánh sáng, khuôn mặt như hoa như ngọc, đôi mắt thâm thúy, thần thái cử chỉ vô nhất bất mỹ [5] , tươi cười lại vô cùng nhu hòa, nàng bước nhanh vào, trước mặt mọi người hướng hắn hành lễ: “Bá phụ, Tiểu Lâu là nữ nhi của Tử Hư, ngài đã quên sao?”
[ 5 ] không chỗ nào không đẹp
Tạ Khang Hà nghe được hai chữ Tử Hư, lập tức đánh rơi quân cờ, đứng lên, tràn ngập khiếp sợ nhìn Giang Tiểu Lâu.
Công Tử Hư, là lão bằng hữu hai mươi năm trước dùng tên giả, ai ngờ hôm nay thế nhưng xuất hiện ở trong này. Nàng chẳng lẽ là —— sắc mặt hắn biến hóa vài lần, lập tức phục hồi tinh thần lại: “Ngươi —— ngươi là Tiểu Lâu!” Trên mặt khó có thể che dấu thần sắ kinh hỉ
Thái Vô tiên sinh sâu sắc nhận thấy được vẻ mặt biến hóa của bọn họ, lập tức hướng các đệ tử phất phất tay, lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài.
Không có ngoại nhân, Tạ Khang Hà thật sự che dấu không được kinh hỉ, sắc mặt trở nên kích động: “Ngươi thật là Tiểu Lâu?”
Giang Tiểu Lâu lại hướng hắn quỳ gối: “Tiểu Lâu vừa rồi thử bá phụ, tội đáng chết vạn lần, thỉnh ngài lượng thứ.”
Tạ Khang Hà sửng sốt, quay đầu nhìn Ly Tuyết Ngưng bên cạnh đầy mặt hối lỗi, không khỏi kinh ngạc, nhưng mà hắn rất nhanh liền hiểu được —— hết thảy đều là tiểu cô nương trước mắt này thử lòng hắn. Hắn cười khổ lắc lắc đầu, tự mình tiến lên đem nàng nâng dậy: “Ngươi gọi ta một tiếng bá phụ, ta sao có thể không hiểu tình cảnh của ngươi, chớ nói chi trách tội .”
Trong lời nói bao hàm phong độ hào phóng khoan dung, Giang Tiểu Lâu tươi cười đầy mặt, vẻ mặt cũng nhiều ba phần tôn kính: “Là Tiểu Lâu thảo mộc giai binh [6].”
[ 6 ] nguyên câu là “Phong thanh hạc lệ, Thảo mộc giai binh” /// Nghĩa là tưởng tiếng hạc kêu là tiếng quân địch la hét, tưởng cỏ cây lay động là quân Tấn mai phục
“Không, thời kỳ phi thường đương nhiên cần có cách xử sự phi thường, vẫn nên cẩn thận là hơn. Lần trước ta đi mộ viên Giang gia, phát hiện có không ít người lén lút, liền hoài nghi có người muốn động chạm phần mộcủa phụ thân ngươi, cho nên mới mạo muội âm thầm di dời đến nơi khác.” Tạ Khang Hà hướng nàng giải thích.
Giang Tiểu Lâu sớm biết được, Lương Khánh cùng Nghiêm Phượng Nhã hoài nghi phụ tử Giang gia có giấu gia sản, hai người kia quả nhiên là đồ vô sỉ, cư nhiên ngay cả phần mộ người chết cũng không để yên. Nàng lại hướng Tạ Khang Hà biểu đạt lòng biết ơn: ” Nổi khổ tâm của bá phụ, Tiểu Lâu đa tạ.”
Thái Vô tiên sinh ở bên cạnh nhìn thật lâu, mới hiểu được, thì ra vừa rồi phần mộ trong miệng Tạ Khang Hà, đó là phụ thân Giang Tiểu Lâu, hắn không khỏi thở dài đứng lên: “Đây mới là duyên phận, để các ngươi còn cơ hội gặp lại nhau.”
Trên đời tuyệt đối không có duyên phận xảo hợp như vậy, hết thảy đều là bởi vì có người thiết kế. Giang Tiểu Lâu âm thầm nói trong lòng, trước khi tới đây, nàng hỏi thăm qua Thái Vô tiên sinh, cũng hỏi thăm qua Tạ Khang Hà, vô tình bên trong phát hiện hai người họ hóa ra là bạn thâm niên. Nàng suy nghĩ mãi, tùy tiện tìm tới hắn rất đột ngột, ở trong này gặp nhau ngược lại vô cùng xảo diệu. Không nên trách nàng đa nghi, mặc dù là phụ thân từng đề cập qua hắn có thể tín nhiệm , nàng cũng sẽ không dễ dàng phó thác.
Ly Tuyết Ngưng mỉm cười nhìn bọn họ, không có mở miệng.
Thái Vô tiên sinh tò mò hỏi: “Ta và ngươi giao tình lâu như vậy, sao chưa từng nghe ngươi nhắc qua vị bằng hữu này?”
Tạ Khang Hà nở nụ cười, hắn tươi cười toát ra nhàn nhạt chua sót.
Giang Tiểu Lâu cũng nhìn hắn, xác thực, phụ thân chưa từng có nhắc qua việc người quen biết với Tạ Khang Hà, bọn họ đều là đại thương nhân nổi danh, đều là cự phú, lại ít khi lui tới, thậm chí nàng ở Giang gia chưa bao giờ gặp qua hắn. Nếu bọn họ thật là bạn tốt, vì sao phụ thân thẳng đến trước khi chết mới hướng nàng nói, nếu gặp khó khăn, dưới tình huống cùng đường, có thể tìm đến vị Tạ bá bá này.
Có thể làm cho phụ thân sinh tử tương thác (g/thích ở tiêu đề rồi) , tuyệt đối không phải người thường. Nhưng một đôi lão bằng hữu, lại nhiều năm chưa từng lui tới.
Tạ Khang Hà xem ánh mắt nghi hoặc của mọi người , không khỏi mở miệng: “Lúc ở Liêu Châu, Tử Hư huynh rất có gia tài, là công tử chân chính phú gia. Mà ta, năm đó chính là người một chữ cũng không biết, nhi tử của dân chài không xu dính túi. Khi đó phụ mẫu ta thân còn tại thế, ta còn có một tiểu muội, một nhà bốn miệng ăn dựa vào đánh bắt cá sống qua ngày, nhưng chỉ đủ ăn no mà thôi, không thể ăn ngon cũng không thể mặc ấm. Có một lần, ta một mình đi ra ngoài, lại gặp được Tử Hư huynh vô tình rơi xuống nước, cho nên ta cứu hắn. Hắn cho ta năm mươi lượng bạc để tạ ơn, ta thật cao hứng cầm bạc về nhà, lại bị phụ thân đánh một trận, hắn nói cứu người là bổn phận, chúng ta không nên thu số tài vật này, ta không có biện pháp, chỉ có thể cầm tiền đi trả lại cho hắn.”
Trên thực tế, có chút nói Tạ Khang Hà cũng không nói gì, thời điểm phụ thân cự tuyệt năm mươi lượng bạc, tiểu muội ta lúc đó do cuộc sống đói khổ lạnh lẽo thân thể dinh dưỡng không đủ, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt . Dù là vậy, phụ thân trung thực cũng kiên quyết không chịu nhận số bạc này. Ba ngày sau, muội muội trút hơi thở cuối cùng trong tiếng khóc bi thương của mẫu thân, vĩnh viễn nhắm lại hai mắt non nớt. Ngay lúc đó Tạ Khang Hà tuổi còn trẻ, bất quá chỉ là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hắn chỉ có thể chạy đến đê khóc thật lớn, sau đó hắn gặp Giang Thừa Phong dùng tên giả. Giang Thừa Phong nghe tin tức, thập phần cảm động, cố ý chạy đến thăm gia đình hắn. Từ ngày đó, bọn họ liền biến thành bằng hữu, Một đôi bạn hoàn toàn chênh lệnh thân phận. Một người là phú gia công tử, một người là tiểu tử bần dân.
Tình hữu nghị thập phần kỳ lạ, cũng đưa tới rất nhiều người nghị luận. Nhưng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Giang Thừa Phong đều làm theo ý mình, thường xuyên lui tới Tạ gia, thậm chí đối với phụ mẫu Tạ gia xem như là thân sinh thập phần tôn kính.
“Sau đó, Tử Hư huynh thường xuyên theo ta cùng nhau dạo chơi trên sông. Có một lần, chúng ta ở trên sông phát hiện một bọc chiếu trôi dạt từ thượng du xuống , nhất thời tò mò, ta dùng mái chèo mở tấm chiếu…………………… Vừa mở ra, phát hiện bên trong là thi thể nữ tử. Ta thực sợ hãi, lo lắng người khác nghĩ rằng nữ nhân này chết cùng chúng ta có quan hệ, lập tức muốn đem chiếu vứt bỏ. Nhưng Tử Hư huynh lại nói, hoàn cảnh người này thật đáng thương, còn phải ở trong sông làm thủy quỷ (ma nước) , không bằng giúp nàng mai táng, về sau cũng có thể đầu thai bắt đầu cuộc sống mới ………. Ban đầu ta có chút do dự, sau lại nghe lời hắn. Hai người bọn ta cùng nhau đem thi thể nàng lên bờ, ai ngờ ngay tại lúc đem thi thể chuyển đến bờ sông, ta không cẩn thận bị trượt chân, thi thể nàng từ trong tấm chiếu lăn ra ngoài, chúng ta đồng thời ngây người. Trên bụng của nàng ……. có một chỗ rách, vô số cá chình đang từ bên trong tràn ra , ít nhất cũng có gần trăm con.”
“Man cá bột!” Thái Vô tiên sinh sợ hãi than, “Thật là man cá bột sao?”
“Phải, thật là man cá bột.” Tạ Khang Hà không chút nào giấu diếm.
Cá chình đẻ trứng ở biển, sinh trưởng ở Trường Giang và Hoàng Hà, giống như rắn, nhưng không có vảy, hình dạng giống như phiến lá liễu, mọi người gọi nó là “Liễu diệp ngư” . Hương vị rất là ngon, nhóm quyền quý cực kỳ yêu thích, thường thường ra giá cao để mua. Đáng tiếc cá chình không thể sử dụng trồng cấy nhân tạo để nuôi dưỡng, hàng năm đến thời điểm cố định, các ngư dân đều ở cửa sông phụ cận sẽ dùng lưới đến vớt đàn cá chình bơi ngược sông, thậm chí có chờ đợi một tháng, bọn họ cũng thấy đáng giá vì nó là loài vô cùng hiếm có. Càng là như thế, lại càng hiếm lạ, một đợt thu mua so với hoàng kim còn muốn trân quý hơn.
“Chúng ta rất kinh ngạc, ta vừa mới bắt đầu không nhận ra nó……………. Tử Hư lại nhắc nhở ta cẩn thận , đợi đến khi cá chình bơi ra hết, chúng ta mới mai táng nàng ấy, hai người thành kính cúi đầu trước phần mộ.” Tạ Khang Hà nói xong, tựa hồ lâm vào trầm tư.
Mọi người nghe được hết sức nhập thần, cơ hồ đều quên truy vấn.
“Bán đi man cá bột, tránh suốt ba trăm lượng. Được đến như vậy tiền, ta đặc biệt vui mừng, nhưng bạn tốt của ta lại từ nay về sau biến mất.”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu một chút, không khỏi tò mò truy vấn: “Biến mất, là có ý gì?”
Tạ Khang Hà nhìn nàng, thần sắc thập phần ôn hòa, như là nhìn hài tử của mình: “Người bằng hữu này không có lưu lại đôi câu từ biệt, cũng không còn xuất hiện ở làng chài. Bởi vì hắn sợ kết giao nhầm người, vẫn không có lưu lại tên thật, cho nên ta tìm rất lâu cũng không tìm được người tên Tử Hư , bất đắc dĩ thỉnh tú tài phác họa lại khuôn mặt của hắn, mới một đường tìm được tới Giang gia . Ta ở cửa đợi ba ngày, nhưng tất cả mọi người nói cho ta biết, Giang gia đã chuyển đi noi khác. Ta cũng không tin, nhưng mặc kệ ta đi bao nhiêu lần, đều tìm không thấy một người Giang gia .”
Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau, vì sao sau khi phát đạt , Giang Thừa Phong ngược lại tránh không gặp mặt ?
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cong môi, lộ ra nụ cười khẽ không dễ nhận ra: “Ta biết nguyên nhân.”
Nơi này mỗi người đều đoán, đáp án trong đầu Giang Tiểu Lâu liền lóe lên, đã lập tức thông suốt.
Sự nhạy bén của nàng, Thái Vô tiên sinh tự thẹn không bằng.
Nhìn thấy thần sắc Tạ Khang Hà lộ vẻ vội vàng , Giang Tiểu Lâu biết rõ, nàng cách mục tiêu của chính mình càng ngày càng gần ……………………………