Tô Nguyệt Cẩm nói ngày kia sẽ cưới, quả nhiên sáng hôm sau hắn ngang nhiên lên đại điện xin ý chỉ tứ hôn.
Có lẽ các triều thần sẽ không bao giờ quên được, sáng sớm ngày hôm đó, trời quang đãng, phía chân trời xa xa còn có mấy rặng mây màu nhạt màu xanh biếc, chỉ trong chớp mắt, người người ngạc nhiên khi nhìn thấy Đoan tiểu vương gia xuất hiện bên cạnh chúng thần.
Ai mà chẳng biết, có thể nhìn thấy Thiên tuế gia ứng mão là phúc phận ba đời, sức khỏe vị vương gia này vẫn cứ luôn “yếu nhược”, cho dù có đến cũng là người đến “ứng mão” cuối cùng.
Thế nhưng, ngày hôm nay, phía sau cổng Đông Trực, vị thiên tuế nào đó thần thái sáng láng rạng rỡ bừng bừng, không hề ngáp lấy một cái, không buồn ngủ, mắt cũng chẳng lim dim. Chẳng lẽ hôm nay ngài tỉnh ngủ? Quả thật, bọn họ chỉ đoán đúng một nửa. Thần thái sáng láng là đúng, nhưng không phải là tỉnh ngủ, mà là hắn không hề chợp mắt suốt cả tối hôm qua.
Người ta vẫn nói động phòng hoa chúc không khác nào tiểu đăng khoa, buổi tối hôm qua, thiên tuế kéo Quế Viên nghiên cứu sao trời cả một đêm. Đây là cách hắn biểu đạt vui mừng, cứ nhìn Quế Viên công công thì biết, chưa đến một khắc đã có thể ngủ như chết ở ven đường là rõ.
Tam thẩm của Đại Lý tự có đến hai người liên quan đến đại án tham ô, tính tình thánh thượng vốn nóng như lửa đốt, mới vừa ngồi lên đại điện đã ném chén ba lần. Một đám triều thần sợ đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có Đoan tiểu vương gia khí định thần nhàn đứng ở bên, không biết tâm hồn đã chu du đến cõi tiên nào đó.
Bỗng dưng thấy con trai của mình, thánh thượng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng đáng tiếc là ông đang bực bội, ông cũng biết nếu không có đại sự thì chắc chắn con mình sẽ không đến ứng mão, ông hỏi: “Có tấu chương à?”
Tô thiên tuế rất nghe lời. đưa một quyển sổ con lên, lời ít ý nhiều, bẩm: “Con muốn cưới Thẩm Hành, thỉnh phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, cho phép con ngày mai cưới vợ”.
Và thế là, hết thảy triều thần đều sợ đến ngây người. Trước tiên, không nói đến chuyện hoàng tử thành hôn là việc lớn, không phải cứ thuận miệng nói đi đặt mua đồ cưới là được ngay.
Chỉ nói riêng đến thân phận của Tô Nguyệt Cẩm thôi, nhạc phụ của hắn sau này chính là Quốc trượng, Thẩm Quát chỉ là một lễ quan tam phẩm, con gái ông ta dù có cưới về làm trắc phi cũng không đủ tư cách.
“Không được hồ đồ, việc này sẽ bàn lại sau.” Vụ án còn chưa giải quyết xong, hắn đã vội vàng thu xếp chuyện riêng của mình.
Hình như thiên tuế cũng đã nghĩ đến việc bị từ chối từ trước, Tô tiểu thiên tuế không nói gì nhiều, chắp tay tấu tiếp: “Nếu phụ hoàng không đồng ý, yến hội sẽ tổ chức trong vương phủ. Thân thể nhi tử không khỏe, xin cáo lui trước.” Dứt lời, hắn sảng khoái xoay người đi ra khỏi đại điện.
Thánh thượng tức đến tái mặt. Con cái giả vờ bệnh tật mà cũng không thèm giả bộ cho đúng một chút, tốt xấu gì cũng phải đi chầm chậm chứ a!
Quế Viên đi theo bên cạnh Tô Nguyệt Cẩm, nói khẽ: “Vương gia, nếu Thánh thượng cố tình không đồng ý chuyện hôn sưj này thì phải làm sao cho phải?”
Từ trước đến giờ, việc kết hôn của hoàng tử là để củng cố hoàng quyền, thân phận của chủ nhân hắn quá cao quý, tương lai nếu có ngồi lên ngôi vị hoàng đế chỉ sợ cũng sẽ bị người ta bàn ra bàn vào năm bày lượt.
“Có cần đưa Thẩm cô nương bỏ trốn không? Nô tài sẽ đi chuẩn bị xe ngựa tốt?” Người hầu bên người có thể trung thành như thế, Tô thiên tuế vô cùng tán thưởng. Nhưng mà, “Cha ta cũng không nói là không đồng ý mà.”
“Nhưng bệ hạ cũng chưa nói là đồng ý.”
Hắn vô cùng cao thâm lắc đầu: “Đó là chấp nhận đấy.”
Quế Viên: “…”
Thánh thượng cảm thấy rất buồn phiền. Tấu chương trên điện Cần Chính cũng chẳng có tâm tư để xem, trà xanh Lục An yêu thích nhất cũng lười bình phẩm, ngồi một mình trong ngự thư phòng hờn dỗi.
Người ngoài không biết thằng nhóc kia vô liêm sỉ thế nào, chứ ông thì hiểu nó rất rõ. Có phải nó nói đùa thôi đâu, nói thật đấy.
Nếu như ông không cho phép được tổ chức hôn lễ, chắc chắn nó sẽ tổ chức trong vương phủ. Sau khi bãi triều, ông còn cố ý cho gọi Thẩm Quát đến thiên điện an ủi, lời nói nhỏ nhẹ thăm dò, muốn xem thái độ của ông ta với chuyện này ra sao.
Ai ngờ lão nhân kia còn quyết định nhanh hơn, trực tiếp lăn ra đất hôn mê bất tỉnh. Cho dù thái y có bấm tím cả người, cũng nhất định không chịu mở mắt ra.
Thánh thượng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy việc này vẫn nên đi tìm Hoàng hậu để bàn bạc. Không ai hiểu con bằng mẹ, nếu như Nhiêu Nhiễm cũng đứng về phía ông thì việc này càng dễ làm. Sau khi thánh thượng anh minh thần vũ nghĩ kĩ xong xuôi, không cần ngồi nghi trượng mà đi thẳng đến Loan Phượng cung của Hoàng hậu.
Quả nhiên, ánh nến trong cung vẫn sáng, tránh cỏ dại trên mặt đường ra, vừa mấy đẩy cửa điện đã đụng phải Bảo cô cô đang bưng mâm ra ngoài. Nửa chén nước trà xanh còn dư đổ cả lên người ông, gây ra động tĩnh lớn như thế nhưng người bên trong lại chẳng buồn chui ra an ủi.
Ông dừng laị một chút, không cam lòng, quát lên: “Ngươi nhìn lại ngươi đi, đổ hết lên cả người trẫm rồi, sao đi đứng không cẩn thận thế hả, trong cung này chẳng ai coi trẫm là chủ nhân nữa à!!!” Câu nói này, nửa câu đầu là ý chết, nửa câu sau lại lập dị. Bát Bảo cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc, bà liếc nhìn ông một cái rồi khom người lui ra.
Trong Phượng Loan cũng ai mà chẳng biết, bệ hạ phát cáu chỉ để cho nương nương chú ý mà thôi, từ ngày thành hôn cho đến bây giờ, họ đã nhìn đến chán ngấy rồi.
Nhiêu Nhiễm vừa đắp dưa chuột lên mặt, nghe thấy tiếng bên này, hiếm khi cũng nể mặt đi ra, “Đến rồi à, vào ngồi đi.” Đáng thương cho Thánh thượng gây sự một hồi, chỉ đổi được hai câu không mặn không nhạt, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn vác ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh bà.
“Chuyện lâm triều hôm nay, nàng đã nghe nói chưa? Thằng nhóc kia muốn kết hôn với con gái Thẩm Quát, ta thấy việc này có thiếu sót, nàng cảm thấy thế nào?”
“Cái gì thấy thế nào?” Cơ bản là bà chẳng cảm thấy chuyện này có gì phải suy nghĩ thêm cả. Lông mày Thánh thượng nhíu lại.
“Tương lai Nguyệt Cẩm sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, vị trí chính thất đương nhiên phải tìm con gái nhà quyền thần, bằng không sau này sao có thể phụ tá đắc lực cho nó được?”
Hoàng hậu nương nương vốn là một người mặt đơ, hơn nữa mặt đang đắp mặt nạ, khi đáp lời chỉ có mỗi con ngươi động đậy, “Quyền thần? Ông nói cháu gái của Mục Bắc Hầu à?”
Việc này ông đã từng đề cập với bà một lần, Mục Bắc Hầu là phong vương khác họ lúc tiên đế còn tại vị, cả đời chinh chiến, đúng là người trung hậu, trong tay nắm hơn mười vạn thiết kỵ. Tương lai, nếu con có lên ngôi, người này quả là một trợ lực không tồi.
“Nhưng mà mắt cháu gái nhà đó không tốt mà? Sắc trời mới hơi tối một chút đã quay người chào hỏi một cái cây, bóng người hay bóng cây cũng chẳng phân biệt rõ.”
Chuyện này đúng là ông chưa từng nghe nói qua. “Bằng không thì con gái của Phù Quốc tướng quân cũng không tệ.”
Nhiêu Nhiễm liếc nhìn vị bệ hạ nào đó ngồi bên cạnh đang phủ đầy mây đen. “Ta biết ông rất bận tâm. Quốc gia thiên hạ, thái tử là căn cơ của một nước, không thể tùy ý làm bừa. Thế nhưng ông có nghĩ đến không, chưa chắc Nguyệt Cẩm đã đồng ý ngồi lên ngôi vị hoàng đế này.
Theo ta thấy, không bằng suy nghĩ tìm hoàng tử khác thử xem.”
Con trai bà mới làm vương gia thôi đã không đủ kiên nhẫn rồi. Để nó làm hoàng đế? Chỉ sợ sau khi lên ngôi, chuyện đầu tiên nó làm là bãi bỏ việc lâm triều mà thôi. Nào có mẹ ruột nào không muốn con mình lên làm hoàng đế? Bắc Tĩnh đế ủ rũ cúi đầu, nằm bò dài trên bàn. “Nguyệt Cẩm là ứng cử viên phù hợp nhất, ta lùi một bước, để cho Thẩm Hành làm tiểu thiếp, giờ tìm con gái nhà đại thần khác làm phi.”
Mặt Nhiêu Nhiễm không cảm xúc quay ra nhìn ông. “Đáng lí việc này chúng ta phải nhường mới phải. Ông bắt giam Thẩm Quát oan uổng, chẳng qua là vì muốn thử thằng bé mà thôi. Lâm Tri Phương vơ vét của cái nhiều năm, dù không có chuyện này, ông cũng phải xử lý hắn thôi mà.”
Trong thư phòng của ông vẫn còn một thánh chỉ đặc xá cho Thẩm Quát, ông không có ý định giết ông ta. Chỉ muốn giáng chức, để cho mẹ con họ biết khó mà lui. Những kế sách vặt vãnh kia của Tô Trầm Vũ, lúc còn trẻ thì cũng là thanh môn, đến khi làm thiên tử cao quý lại hồ đồ đến vậy, nếu thế chẳng khác nào “hôn quân”.
Bị vạch trần tâm tư, Tô Trầm Vũ cũng không so đo, ông tựa vào người Nhiêu Nhiễm. “Nàng cứ xem đó mà làm, muốn nhi tử hay là muốn ta. Ta còn, thì nàng còn có thể có rất nhiều nhi tử, muốn nhi tử, thì ra xuất gia làm hòa thượng luôn đây.”
Làm hoàng thượng có dễ dàng gì đâu, tất cả các thế lực trong triều đều phải cân nhắc, thân phận là quý tốc, nhưng lại phải gánh trên vai cả một quốc gia.
“Có cân nhắc hay không là chuyện của con chứ. Không phải ông cũng thế à, cưới ta rồi đâu có nạp phi nữa? Những năm tháng đẹp nhất cuộc đời, bọn nó đã yêu thuơng nhau, cũng trải qua rất nhiều chuyện, tính ra cũng là một giai thoại rất đẹp mà.”
Năm ấy, Nhiêu Nhiễm gả cho Tô Trầm Vũ, một người là lớn tuổi mới xuất giá, một người là thị thiếp thành đàn. Có câu “chỉ hận đã gặp nhau quá trễ” nhưng cũng không tính là đã quá muộn màng. Hoàng đế bệ hạ không nói gì, trầm tư một hồi lâu mới lấy một miếng dưa chuột trên mặt bà xuống, cho vào miệng nhai nhai. “Cái này để ăn mà? Dán lên mặt làm gì?”
Nhiêu Nhiễm hoàng hậu trịnh trọng gật đầu. “Nghe nói có thể trị chứng mặt đơ của ta, nhưng mà có ngâm thuốc rồi đấy, ông nên nôn ra thì tốt hơn.”
-_-!!!
“Muốn làm quả phụ thì cứ nói thẳng đi nhé?”
Rõ ràng bà nhìn thấy ông nuốt xuống rồi mới nói.
Đáy mắt Hoàng hậu lóe lên ánh cười, hai người đối diện nhau một lúc, đều nhịn cười cực khổ. Tuy rằng Hoàng hậu nương nương không cười được, nhưng lúc vui vẻ lắm bà sẽ nói ra hai chữ “Ha ha”.
Đây cũng là do Tô Trầm Vũ dạy bà, ông nói: “Lúc vui vẻ thì cười, không vui thì khóc, nàng không làm được thì có thể nói ra, như vậy sẽ không cảm thấy bực bội nữa.”
Năm đó hắn hai mươi bảy tuổi, nghiêng người dựa vào dưới mái hiên, nụ cười trong vắt như trẻ thơ ngây dại. Nhiêu Nhiễm thường nghĩ, nếu không vì nụ cười ngày đó, có lẽ bà sẽ không ngốc nghếch gả vào hoàng cung. “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
Bà không phải là kiểu nữ nhân nhu tình như nước, để ông ăn ngon ngủ yên là việc săn sóc duy nhất mà bà tự học được. Tô Trầm Vũ lại bày ra tư thế vô lại, nằm úp sấp xuống mặt bàn giãy giụa lần cuối. “Phàm là chính thế của hoàng tử cũng không thể chọn con gái của triều thần dưới cấp nhị phẩm được, người tùy tiện như thánh tổ cũng chưa từng ra thánh chỉ vậy đâu.”
Hoàng hậu nương nương nghe thế cũng suy nghĩ một hồi, rồi nghiêm túc đáp lời người đó. “Thánh chỉ? Thì ông cứ tiện tay viết ra là được thôi ấy mà?” Hoàng đế bệ hạ uất ức rơi nước mắt. Ván này, hoàng hậu nương nương toàn thắng.
Đăng bởi: admin