Cậu ta đột nhiên trở nên tàn bạo: “Anh nghĩ đây là diễn phim?! Đây là hiện thực! Không có Chúa, không có Đức Mẹ, cũng không có hàng mớ tình tiết mạo hiểm cho anh khoe khoang!! Biết điều thì cùng với lũ chiến hữu của anh an phận một chút, đừng hòng tôi nương tay lần nữa!!”, quả thực hung dữ như muốn lột da ta.
“Màn đe dọa dữ dội kiểu này… nếu lên phim thật, chắc có không ít khán giả hâm mộ. Tôi đã về đây cũng sẽ không dự định được sống nhàn nhã, đây không phải nước Mỹ, càng không có Hollywood, điều này tôi hiểu rõ hơn cậu. Thế nên tình thế lúc này ra sao, tự tôi biết rõ.” Lúc này hiển nhiên không phải lúc phô trương dũng cảm.
“Giỏi, Trần Thạc, tôi càng muốn xem mạng anh có cứng được như cái miệng không.”
Nói rồi cậu ta chậm rãi nhích đầu lại gần ta, chúng ta chăm chú nhìn nhau, không một chút thù địch, là đối đầu… đột ngột, môi cậu ta chụp lên môi ta, bàn tay mạnh mẽ giữ chặt sau gáy ta, miệng hung hãn cắn mút như muốn nghiền nát đôi môi ta. Một loại cảm giác sợ hãi thuộc về bản năng dấy lên trong tâm trí, trò bỡn cợt quen thuộc, nụ hôn sâu đến vắt kiệt khí lực cả đôi bên, thế giằng co cường ngạnh vĩnh viễn không chấm dứt, sự đối chọi không thể phân định ưu thế… ta đã không thể hiểu cậu ta muốn giày vò ta hay giày vò chính mình, vì cả hai chúng ta không một ai dễ chịu. Trong cơn quay cuồng, ta cảm giác được một bàn tay sỗ sàng vuốt dọc sống lưng mình, nhiệt tình như lửa.
Giận điên người, toàn thân ta nóng rực như sư tử bị chọc tức, hung hãn nhay cắn lại đôi môi dai dẳng không chịu rời đi của cậu ta, dần dần, đầu lưỡi ta nếm được vị máu tươi, không quá nồng, chỉ lạnh giá.
Thẳng đến khi máu huyết toàn thân như đã dồn căng trên não bộ, hô hấp tắc nghẹn, thần trí mê mị, chúng ta như hai con thú bị dồn đến chân tường, kiệt lực giãy giụa thoát khỏi đối phương… đã là nhiều phút sau.
Đôi môi sưng đỏ, mắt vằn tia máu.
“Sao hả… này là… lễ vật ra mắt… hoành tráng nhất của tôi…” Ngã ngồi trên giường, Trịnh Diệu Dương vừa thở dốc vừa quệt vết máu trên khóe miệng, ánh mắt độc địa đầy nguy hiểm khóa chặt lấy ta: “Nghĩ không ra… cảm giác cũng kích thích đến vậy.”
Ta cũng đang thở hổn hển, căn bản không rảnh để ý tới lời lẽ điên khùng của cậu ta, lúc này đến cơn gió mát lạnh từ sân thượng thổi vào cũng không sao giúp ta tỉnh táo lại.
Cử động tiếp theo của Trịnh Diệu Dương hiển nhiên không nằm trong dự tính của ta, cậu ta đột ngột bật dậy nhào về phía ta, một tay kéo ta ngã xuống giường khiến ta nhất thời loạng choạng đứng không vững. Cái giường… ít nhất rộng mười thước*, drap đen tuyền phi thường mờ ám, không vương một tia hơi người, quả nhiên là thứ cho quỷ Satan nằm trên lộng hành. Vì không hề phòng bị, ta thoáng chốc đã bị cậu ta nằm đè lên, ta thực không hiểu Trịnh Diệu Dương làm thế nào khôi phục nhanh đến vậy, lúc này cậu ta như đã hoàn toàn quên màn ác liệt vừa rồi, hùng hùng hổ hổ án ngữ bên trên ta.
“Con mồi mới ông già gửi về quả nhiên đủ hưng phấn.”
“Khốn nạn.” Ta thấp giọng chửi.
“Thoải mái, chửi xong còn phải cùng tôi làm, tốt nhất anh nên thả lỏng chút đi, bằng không có chuyện tự anh chịu a.” Cậu ta cúi xuống, kề sát bên tai ta: “Thành thật mà nói, tôi vốn không có hứng thú với đàn ông, nhưng anh cũng biết Trịnh Diệu Dương tôi không đời nào làm ăn lỗ vốn, tôi chấp nhận để anh vào Trụ Phong, anh phục vụ tôi một lần, vậy mới hợp lý. Anh nói có phải không?”
Càng nói càng quá quắt, ta phẫn nộ ra sức giãy giụa, hẳn nhiên quẫy loạn không vô ích, ta đã dùng hết sức cậu ta nhất thời cũng không ghìm được ta nữa, chưa kể hai người đang chơi vơi trên giường, một trần truồng, một mặc áo khoác tắm, kết quả là đấu đá thành một mớ lộn xộn, cậu ta không ngờ ta ra tay không kiêng dè quy củ, cũng ăn vài cú nhớ đời… cả hai tay đấm chân đạp loạn ngậu, càng đánh càng hăng.
“Họ Trịnh!! Mẹ kiếp đồ bỉ ổi!”
Có thể khiến ta không thể khống chế cảm giác muốn đối đầu đến mức này, người này tuyệt đối là duy nhất!
“Mẹ nó, anh đánh vào mặt tôi?!” Cậu ta đột nhiên hét toáng lên.
Như thể cả đời chưa bị ai đánh trúng mặt bao giờ, Trịnh Diệu Dương rốt cuộc ngừng tay lại, hung hăng gườm gườm ta. Trong bụng ta không khỏi thầm đắc ý, đáng đời!
“Cậu còn muốn đánh nhau đến sáng tôi cũng không phản đối, vì tôi không ngại bị đánh trúng mặt.” Ta vừa cười nhạo vừa tức tối nhìn lại.
Ánh mắt cậu ta lơi lỏng một thoáng, tay vươn lại muốn túm lấy cánh tay ta, ta nghiêng người né tránh mà không được. Năm ngón tay cậu ta siết chặt trên cánh tay ta, thần kinh mẫn cảm lập tức tiếp nhận được cảm giác đau đớn. Ta trừng mắt: “Muốn gì?!”
“Không ai nói với anh, tôi đánh nhau xong sẽ hưng phấn sao?”
“Cái gì?!” Ta quả thực không thể tin lối ăn nói vô lại của cậu ta.
“Anh tính nuốt lời?”
“Phải, tôi nuốt lời đấy!”
Trò chơi kết thúc, quá đủ ầm ĩ rồi, không phải ai cũng là loại người như cậu ta.
“Nào, dùng tay làm cho tôi một lần, coi như chúng ta giải quyết xong.” Rõ ràng đàn ông đường đường, lúc này cư nhiên mặt dày không thể tưởng.
“Đừng làm tôi mắc ói, trò ấy…”
“Không lẽ anh muốn tôi diễn tự an ủi trước mặt anh?!”
“Sao cậu phải hạ lưu thế hả?! Bấm chuông gọi một cô lên đây không phải xong sao?”
“Bộ anh thấy khó xử hả?”
“Xin lỗi, tôi chỉ sợ đến lúc đó người khó xử là cậu thôi.”
Cậu ta chợt cợt nhả nói: “Không lẽ… anh định chơi 3P*?”
“Cũng không phải chưa chơi bao giờ.” Ta độp lại.
Ngừng vài giây, cậu ta quay nhìn qua hướng khác: “Dẹp đi, tôi không thích chung chạ phụ nữ với ai hết, dơ dáy.” Quả nhiên có thói biến thái ưa sạch sẽ.
“Qua đây đi, một lần thôi.” Trong giọng nói còn hàm chứa ý thúc giục khó nhịn, “Chỉ dùng tay thôi.”
Vấn đề không phải cậu ta nói thật hay không, mà chính là sự hưng phấn của cậu ta! Cậu ta thô bạo kéo tay phải ta sát tới thân dưới mình, ta lập tức phản ứng, miệng thét tay vùng vẫy, lại bắt đầu một trận vật lộn kịch liệt.
Rốt cuộc, cậu ta rõ ràng nhịn không được nữa, hơi thở càng gấp gáp, ánh mắt lộ ra dục vọng nồng đậm: “Này! Anh làm gì lố bịch như đàn bà thế hả?! Tôi làm gì anh chưa, cần thiết phải thế không?!”
Ta đã đùng đùng lửa giận công tâm, gằn giọng lại: “Tôi-không-làm!”
“Đã thế tôi dẹp giao hẹn!”
Một câu ngắn ngủi làm ta giật mình khựng lại, cổ họng hầu như không thể phát ra tiếng. Mệt mỏi, vòm miệng khô khốc…
Rất nhanh, cậu ta ngượng ngùng quay người xuống giường, giọng nói mang vài phần giận dỗi, cực kỳ phật ý: “Như ép con gái nhà lành vào nhà chứa, mẹ nó, làm trò gì không biết~”
——–
*thước: đơn vị đo chiều dài ( = 1/3m).
còn cái ‘drap’ là ga trải giường a :”> từ mình quen xài, cũng hay thấy mọi người xài từ này cơ mà sợ có bạn hêm quen ^^.