Ba ngày nay, ta hầu như không thể chế ngự được bản thân, trong nước gọi báo cáo tiến độ những dự án gần đây của Trụ Phong, ta cũng nghe bập bùng lộn xộn, đến giờ mới biết chính mình thiếu “chuyên nghiệp” đến mức nào. Không có tin tức chắc chắn về Trịnh Diệu Dương, ta căn bản không thể bình tâm coi như không có sự gì để tiếp tục làm việc. Ta hoàn toàn không tin bọn chúng sẽ đối đãi tử tế với cậu ấy, nhất định có những chuyện không thể lường trước được đang ngấm ngầm diễn ra, chỉ hận bản thân không thể lý giải được bất cứ thứ gì.
Nửa đêm, ngồi bệt trên thảm, mệt mỏi tựa lưng vào tấm kính cửa sát sàn, bao nhiêu khả năng đáng sợ quay cuồng trong trí óc, ta nghiêng đầu nhìn màn đêm bên ngoài, nhịp tim càng lúc càng dồn dập, không thể kìm chế nổi cơn bạo loạn trong lồng ngực, ta gục đầu xuống cánh tay, bất động không biết bao lâu.
Có lẽ chưa một ai có cơ hội nhìn thấy bộ dạng chán chường mất phương hướng này của ta, mẹ nó thực sự không dễ chịu một chút nào! Chậm rãi cầm tách cà phê bên cạnh lên, mới nhấp một ngụm đã thấy đắng nghét, không sao nuốt xuống được, có lẽ từ giờ trở đi, ta sẽ bắt đầu thói quen bỏ thật nhiều đường.
Mười mấy tiếng đồng hồ này, ta nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần những lời Trịnh Diệu Dương nói qua điện thoại, không thể suy luận được một hàm nghĩa gì trong đó, việc này thực sự khiến ta vừa bất an vừa chán nản, trong khi chính mình hiểu rõ tất cả đều là một phần âm mưu. Bọn chúng không tiếc phái sát thủ chuyên nghiệp bắt cậu ấy, đến giờ, đã thu được cái gì mà dám khinh suất thả cậu ấy về như vậy? Bọn chúng rốt cuộc muốn gì? Chắc chắn không gì ngoài tiền, và quyền lực, nhưng càng nghĩ chỉ càng mù mịt hơn, chỉ biết rằng, không một âm mưu nào còn có chỗ cho sự nhân từ.
Ngày hôm sau ta quyết định đi gặp một người, kẻ ta đã cho rằng vĩnh viễn không bao giờ phải đối diện nữa – Trương Thủ Huy.
Qua hai cửa mới vào được phòng chăm sóc đặc biệt của ông ta, ông ta đang ngồi dựa trên giường, đâu có nguy kịch như đồn đại, ánh mắt vẫn lấp lóe nguy hiểm, bất quá bớt được vài phần sát khí.
Ta không ngồi xuống, chỉ bước tới cạnh giường, chúng ta đôi bên quan sát nhau, không một ai định mở miệng trước.
Rốt cuộc ông ta nhịn không được lên tiếng: “Diệu Dương có tin tức gì chưa?”
“Ông còn chờ tin tốt nữa sao?” Đến nước này, chẳng cần vòng vo làm gì.
“Là do ta sơ suất.” Sự việc lần này, Trương Thủ Huy rõ ràng hơn ai hết, “Không nên để liên lụy đến nó, vốn muốn phát một tín hiệu ra bên ngoài, nhưng lần này rõ ràng ta sai rồi, đánh giá lầm sự nham hiểm của bọn chúng, không ngờ chúng lại là lũ khốn kiếp không coi luật lệ giang hồ ra gì!”
Ta thẳng thắn nói ra lập trường của mình: “Không chấm dứt đơn giản như vậy đâu, nếu Diệu Dương xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đấu với bọn họ đến cùng! Dù đem cả Trụ Phong ra đánh cược tôi cũng không tiếc.”
Trương Thủ Huy đột nhiên kích động gầm lên: “Trụ Phong là cơ nghiệp Diệu Dương dốc sức gây dựng, không phải đồ sở hữu của cậu, Trần Thạc!”
“Trụ Phong không có Trịnh Diệu Dương căn bản chẳng còn ý nghĩa gì cả!” Thái độ của ta không hề dễ coi, “Chủ tịch Trương giờ đã thừa nhận giá trị của Trụ Phong rồi sao? Trước kia ông chẳng phải bày đủ kế phá hoại hả, Trụ Phong trong mắt ông lúc đó không đáng một đồng, giờ ân huệ không đầu không cuối của ông đùng một cái đã lôi chúng tôi sa lầy! Không lẽ ông không tự chuẩn bị lấy một lối thoát nào tử tế hả?!”
“Ta đã điều động tất cả mọi lực lượng tìm kiếm Diệu Dương, có điều lần này, đối phương quá ranh ma…”
Ta căm giận cắt lời ông ta: “Năm xưa thủ đoạn của ông với kẻ khác lợi hại hơn nhiều, bắt cóc đã là gì chứ, thói đời này hễ có kẻ muốn làm loạn, còn ai ngăn cản được! Nhưng việc gì cũng có giới hạn thôi, ngày mai Trịnh Diệu Dương sẽ được trả về, nếu có bất cứ sơ suất nào, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay với bọn chúng, bất chấp tất cả! Tôi nói được là làm được!”
Ánh mắt ông ta càng lúc càng lạnh lẽo: “Trần Thạc, cách nghĩ của cậu luôn luôn điên rồ. Cậu và Diệu Dương vốn là chuyện sai lầm rành rành, ta chưa bao giờ nghi ngờ điều đó. Ban giám đốc Thành Nghiệp gần đây đã đem chuyện này ra bàn luận, công khai phản đối quyền kế thừa của Diệu Dương, cái mặt già này của ta còn để vào đâu được?! Các người đã thử nghĩ chưa?!” Ra vậy, rốt cuộc thứ Trương Thủ Huy quan tâm nhất, vẫn là một mẩu danh dự chết tiệt.
Ta cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Có một số việc một khi đã xảy ra sẽ không thể thay đổi, nếu ông còn có thể làm gì cho cậu ấy, vậy hãy mau nghĩ cách quét lũ rác rưởi kia khỏi Thành Nghiệp đi! Trận này, ai cũng có thể thất bại thảm hại, tôi không hy vọng người thua là ông. Còn nữa, tôi mặc kệ mặt mũi ông giữ được hay không, tôi chỉ quan tâm đến sự an toàn của Trịnh Diệu Dương!”
Ông ta đáp như đinh đóng cột: “Diệu Dương là cháu ngoại ta!”
“Được, tôi tin ông.” Ta đứng thẳng lại, kiên quyết bỏ đi, một khoảnh khắc bước qua cửa phòng bệnh, ta quay đầu lại, nói: “Nếu có thể rời khỏi cậu ấy, tôi đã sớm làm rồi, nhưng tôi không làm, bởi vì cậu ấy cần tôi ở bên cạnh. Nếu ngày hôm nay người mất tích là tôi, cậu ấy cũng sẽ dốc hết sức mình như vậy.”
Trở về khách sạn, ta giải tán hết tất cả vệ sĩ và bảo vệ ngầm, một mình ngồi đợi. Đến quá mười hai giờ đêm, chuông cửa vang lên, ta cảnh giác nhìn qua mắt thần, bên ngoài là hai gã áo đen, đến rồi! Chậm rãi mở cửa ra, nhìn thẳng vào hai bộ mặt cứng đơ như tượng.
Một trong hai tên nói: “Trần tiên sinh, ông chủ của chúng tôi luôn giữ lời.”
“Người đâu?” Ta cố hết sức giữ bình tĩnh.
Gã còn lại búng ngón tay: “Ông chủ tạm thời không thể trực tiếp tới gặp ngài, bất quá Trịnh tiên sinh chúng tôi đã đưa đến đây.” Lúc này, thêm hai gã nữa xuất hiện, xốc theo Trịnh Diệu Dương đang hoàn toàn hôn mê.
Dáng vẻ tiều tụy của cậu ấy phút chốc khiến ta kinh hoàng, ức chế không được nỗi sợ hãi cuồn cuộn trong lòng, ta gắng gượng giữ thái độ bình tĩnh, nói: “Các người ai có thể giải thích việc này?”
“Xin yên tâm, trước khi đi chúng tôi cho Trịnh tiên sinh dùng chút thuốc an thần thôi, không ngại, một giờ nữa sẽ tỉnh.”
Ta bước tới mấy bước, đỡ lấy thân thể nặng trĩu của Trịnh Diệu Dương, quét mắt nhìn bọn chúng: “Phiền chuyển lời đến ông chủ các vị, tôi cực kỳ bất mãn với những hành động đê tiện này của ông ta, nếu thực sự có thành ý thì đừng giở trò nữa! Kết cục không có lợi cho bất cứ ai đâu.”
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt âm trầm lùi lại mấy bước, bỏ đi.
Ta dìu Trịnh Diệu Dương vào phòng ngủ, để cậu ấy nằm xuống giường, những đường nét hoàn hảo trên gương mặt cậu ấy dường như càng khắc sâu hơn, mớ tóc đen xổ tung tùy tiện che khuất đôi lông mày thấp thoáng nhíu chặt, sống mũi thẳng tắp vẫn đều đặn nhịp thở khiến người ta an lòng, hai cánh môi vô thức mím lại, nhưng vẫn nguyên vẹn nhiệt độ ấm áp, thoạt nhìn bình yên vô hại đến kỳ lạ, thậm chí còn phảng phất giống như một đứa trẻ bị ấm ức, hờn dỗi.
Cảm ơn trời đất, cậu ấy đã trở về đây! Ta nửa quỳ xuống thảm, vươn ngón tay cảm nhận hơi ấm trên gương mặt cậu ấy, một tay lần xuống nâng bàn tay trái của cậu ấy lên, áp lên môi, chăm chú rà môi trên làn da cậu ấy, vị thuốc lá trên đầu ngón tay đã phai nhạt đi rất nhiều, mà ta chỉ muốn thêm một lần xác nhận sự tồn tại của cậu ấy, thứ cảm giác mất đi đoạt lại này ta thực sự không dám chắc mình có thể bình tĩnh đối mặt được bao nhiêu lần.
Chậm rãi cởi quần áo cậu ấy ra, kiểm tra không thấy một vết thương rõ ràng nào, ta yên tâm hơn một chút. Lúc ấy mới đứng dậy, gọi cho bác sỹ Lý, không tới nửa giờ sau, ông ấy đã đến.
“Xin lỗi, giờ này còn gọi ông tới.”
“Trần tiên sinh, nhìn thấy được hiện giờ anh đang quá kiệt sức rồi, đề nghị anh đi nghỉ ngơi ngay lập tức.” Sau đó, ông ta kiểm tra sức khỏe cho Trịnh Diệu Dương, xong xuôi mới tổng kết lại, “Hiện tại xem ra Trịnh tiên sinh vẫn chưa thể có được giấc ngủ say, tinh thần căng thẳng cao độ dẫn đến cơ thể xuất hiện dấu hiệu suy nhược, có điều tình trạng này có thể phục hồi nhờ nghỉ ngơi sau một thời gian ngắn, không cần quá lo lắng. Mẫu máu này tôi phải mang về bệnh viện xét nghiệm rồi sẽ thông báo lại kết quả, nói chung khám tổng thể tình trạng của anh ta không có gì đáng ngại.”
“Cảm ơn ông.”
Bác sĩ vừa đi, ta đã lâm vào tình trạng hoang mang chưa từng có, những kẻ đó bắt Trịnh Diệu Dương để làm gì kia chứ?
“Ưm…” Cảm nhận được một sự rung động khẽ khàng trong không khí, tiếp đến là tiếng rên khàn khàn vang lên, cậu ấy tỉnh!
Gương mặt Trịnh Diệu Dương lúc này toát ra một vẻ gợi cảm pha lẫn chán chường cực độ, ta thong thả bước tới trước mặt cậu ấy, nhếch môi mỉm cười: “Hay là cậu không định ngủ thẳng đến sáng, bằng không tôi đang định hắt nước lạnh đánh thức cậu đây.”