Sáng sớm Tư Diễn liền mang đôi chân như vừa bị tai nạn xe cộ của mình đi làm, khó khăn nhịn đau mà vẫy một chiếc taxi, cậu không dám đảm bảo tay chân sẽ đầy đủ mà lách vào giao thông trước mặt. Lấy cái vận không may từ trước đến nay thì không biết sẽ chịu dạng giày vò gì khi liều a.
Thật vất vả mới lên được một chiếc taxi, Ngôn Tư Diễn ngồi ở ghế sau nói địa điểm rồi thêm nốt một câu, “Bác tài, có thể đi nhanh hơn một chút không?”
Lái xe cũng không quay đầu lại nói, “Cậu trẻ à, quan niệm về tốc độ thế này không đúng, cậu xem xem bao nhiêu vụ tai nạn đều là do phóng nhanh mà ra, cuối cùng không may là mình không biết chừng bla bla.”
Ngôn Tư Diễn nghe bác lái xe giảng lời vàng ngọc, trên mặt chậm rãi kéo một nụ cười xơ cứng, lúc này nghe cách đó không xa một tiếng thét, sau đó là một tiếng vang thật lớn.
“Ai nha, xem đi, cái này là phóng nhanh a” Bác lái xe lắc đầu giận dữ nói, “Phía trước có tai nạn, tôi phải vọt nhanh bằng không lát nữa chết cứng ở chỗ này.”
Ngôn Tư Diễn thân thể nhoáng một cái đã thấy vị đại thúc này đại khai pháp giới trình độ Ferrari, cậu khóe miệng co giật, đại thúc, mới vừa rồi ai nói muốn an toàn đệ nhất, bác đi tốc độ này không tham gia đua xe công thức 1 thật lãng phí a.
Ngiêng đầu nhìn tai nạn hỗn loạn kia, Ngôn Tư Diễn thấy hai người đàn ông ở bên cạnh, cậu có chút thở dài, xem ra trong vụ tai nạn này có người chết rồi. Nhìn tay như bánh bao của mình, cảm thấy cái này cũng không thấm vào đâu.
Tốt xấu cậu còn sống a, kinh nghiệm nhiều như vậy mà con mẹ nó vẫn kiên cường còn sống. Cậu nháy mắt mấy cái, nghĩ đến chi phiếu mình gửi trong ngân hàng, còn có bộ danh tự mình viết trong phòng kia, ở tuổi này đã có phòng riêng đây là may mắn nhân sinh trong cuộc sống a.
“Ai nha, tiên sinh, đường phía trước cũng bị chắn rồi” Bác tài đạp phanh gấp, Ngôn Tư Diễn đâm sầm vào lưng ghế trước, xoa trán rồi ngẩng đầu chứng kiến khuôn mặt cười sáng lạn của đại thúc kia, trong tay còn cầm một hóa đơn phí, “Ngài bây giờ chỉ còn cách đi bộ a, tiền lẻ tôi thôi, tổng cộng 20 nguyên.”
Ngôn Tư Diễn tiếp nhận hóa đơn, hướng trên người mình sờ sờ mó mó, ngây ngẩn cả người, cậu cười khan nói, “Thế này, bác vẫn là lái xe đến trước cửa công ty tôi đi ạ.”
Bác tài nhìn động tác của cậu, nhất thời không nói gì.
“Tôi là chịu cậu a, đi ra ngoài bắt taxi mà không thèm mang theo tiền.” Chỉ trong nháy mắt, nụ cười sáng lạn của bác lái xe đổi thành khinh bỉ.
Sáng sớm Hàn Dương đã bị BOSS đại nhân triệu đến văn phòng, anh qua sắc mặt BOSS đại nhân phát hiện cũng nhiệm vụ trên bàn làm việc của người nào đó kia, giờ đang bỏ trống, không khỏi hoài nghi, người này rốt cục cũng chịu không may cuối cùng đi, đi phương Tây thỉnh phật chủ rồi sao?
Nghĩ đến trình độ gây giận của tiểu tử kia, Hàn Dương trong lòng hừ hừ, tiểu tử này hôm nay không đến, thật ra khiến anh bớt việc không ít, thu hồi suy nghĩ, anh nhìn về phía vẻ mặt không biểu tình của BOSS đại nhân, “Ông chủ, có chuyện gì không?”
Tay vẫn đang vân vê dụi mắt, Tần Húc Cẩn dựa vào thành ghế nói, “Ngôn Tư Diễn còn chưa đến sao?” Tựa hồ nghĩ đến cái gì, anh nhíu mày.
Hàn Dương cẩn thận liếc sắc mặt ông chủ, nhìn không ra hỉ nộ, anh đảo con ngươi một vòng nói, “Hôm qua xế chiều lúc tan sở, tôi nghe tiểu tử kia nói đi gặp bạn học nào đó, có thể hai người đêm qua tâm sự quá lâu, buổi sáng nay dậy trễ.”
Hàn Dương vừa nói dứt lời, điện thoại vang lên, anh biến sắc, hôm nay thế nào lại quên không chỉnh điện thoại về chế độ rung, nhìn sắc mặt ông chủ không biểu tình, anh đột ngột có cảm giác sống không bằng chết.
“Ai gọi?” Tần Húc Cẩn tựa hồ không phát giác Hàn Dương bất an, mở ra một file Long Phi Phượng Vũ ký xuống tên của mình.
Hàn Dương run rẩy rút điện thoại ra, vừa nhìn xuống màn hình chân cũng không còn run, tay cũng không xót, nội tâm cũng không còn sợ hãi, “Là Ngôn Tư Diễn.”
BOSS đại nhân ngừng động tác trong tay, lông mày nhảy lên, “Nghe đi.”
Hàn Dương liếc xéo về phía ông chủ, bấm nút nghe, “Alô.”
Ngôn Tư Diễn: “Ha ha, chào buổi sáng.”
Hàn Dương: “Không còn sớm, hiện tại đã đến giờ làm việc, cậu đang ở đâu?” Thượng đế có thể minh chứng cho Hàn Dương, anh chứng kiến lỗ tai BOSS run rẩy.
Ngôn Tư Diễn: “Thật sao??? Thế này, tôi đang ở cửa dưới.”
Hàn Dương tự dưng có dự cảm không ổn: “Dưới lầu cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Ngôn Tư Diễn: “Ví tiền của tôi tình thương tình mến quá nặng với cái nhà, buổi sáng hôm nay nó không muốn đi cùng tôi, hiện tại bác lái xe taxi đang cùng tôi chờ anh đến.”
Hàn Dương: ?????
“Làm sao vậy?” BOSS đại nhân thấy Hàn Dương không nói lời nào, ngẩng đầu hỏi.
“Tiểu tử kia buổi sáng ngồi taxi không mang tiền, bị lái xe chặn dưới lầu rồi.” Hàn Dương khép lại điện thoại, khóe miệng co giật, mất mặt đến trình độ này, cũng là nhân tài a~~
Tần Húc Cẩn trầm mặc, khuôn mặt từ trước đến nay không có biểu tình lập tức cứng đờ, anh vội ho một tiếng, “Cậu đi đem văn bản tài liệu này sang bên đối ngoại, tôi xuống xem một chút.”
Hàn Dương đi ra ngoài mặt rơi đầy lệ, ông chủ, kỳ thật tôi không phải là trợ lý của ngài, là tiểu tử Ngôn Tư Diễn kia a? Tình cảm lưu luyến văn phòng cái gì chứ, ta ghét!! Ông chủ thầm mến cấp dưới cái gì chứ, ghét a!
“Tiểu tử này, đi ra bên ngoài không thể không mang tiền, cậu cũng biết bla bla, hiện tại người trẻ tuổi a, toàn là chủ quan sơ ý bla bla, đồng nghiệp cậu sẽ mang tiền xuống chứ?” Bác lái xe ý nói tiền tài giờ quan trọng ra sao với đám người trẻ tuổi đầy thói hư tật xấu, tại thời đại phát triển cũng chỉ có rơi xuống cậu không cầm tiền đi xe.
Ngôn Tư Diễn nghe được mặt rơi đầy lệ, vị đại thúc này nhiệt tình làm cậu không chống đỡ nổi. Cậu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đầu phiền não rũ xuống, nhìn giống một con kiến đen gầy kiên cường lay một hạt vừng so với thân thể nó còn lớn hơn. Đại thúc a, kỳ thực bác có quan tâm đến cầm tiền xe hay không a.
Lái xe vào thời điểm đang lải nhải không ngừng nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ Tây đen đi về phía mình, tuấn mỹ nam tử khuôn mặt không biểu tình này đưa cho hắn một tờ giấy hồng nhạt, “Bác có thể đi.”
Bác lái xe sợ tới mức run lên, tiếp nhận tờ tiền, liền thời gian kiểm nghiệm giá cũng không có, ngồi vào xe tức tốc lái đi. Đến khi đi xa một đoạn mới dám thở ra, người đàn ông kia thật quá dọa người đi, đưa tiền được rồi mặt không cần lạnh thế chứ, bản thân mình niên kỷ không ít mà cũng trải qua loại sợ hãi này a. Nói tiểu tử kia thế nào ngốc núc ních, hóa ra cũng bị sợ đến choáng váng ông chủ kia, bác lái xe đối Ngôn Tư Diễn khinh bỉ đã sớm chuyển thành cảm thông.
Tần Húc Cẩn nhìn người đang ngồi xổm trên mặt đất kia, khóe miệng không thể không cong lên vài phần, “Cậu còn ngồi đây làm cái gì, không lẽ muốn đợi lái xe kia mang tiền giả lại?”
“Khục khục” Ngôn Tư Diễn nghe xong âm thanh này, lục đục đứng lên, nhìn lái xe đã mất hút, cậu cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn khuôn mặt không biểu tình của Tần Húc Cẩn, “Ông chủ??”
“Đi làm trễ, tháng này cắt toàn bộ tiền thưởng.” Tần Húc Cẩn liếc mắt nhìn người nào đó còn đang chằm chằm nhìn mình, đuôi lông mày vừa động, “Còn không đi.”
“Đi liền, thế nào không đi chứ.” Ngôn Tư Diễn cười tủm tỉm đi đằng sau BOSS, toàn bộ tiền thưởng? Cắt hết?!! Nụ cười của cậu trở nên vặn vẹo lập tức, nhớ tới đêm qua gặp con ma kia, trong lòng không khỏi bực bội. Nếu như không phải tại nó, chính mình làm sao hơn nửa đêm mới mò được về nhà, làm sao lại dậy muộn, làm sao phải đi taxi, làm sao sẽ kẹt xe, làm sao sẽ không có tiền giả tiền xe??
Tần Húc Cẩn quay đầu chứng kiến vẻ mặt đau khổ của người kia, khẽ chau mày, đêm hôm qua cậu ta làm cái gì vậy?
Bước vào thang máy, bên trong là vài nhân viên Tần Phong, thấy BOSS tất cả đều cẩn thận bảo trì trầm mặc, chỉ sợ không cẩn thận nhắm trúng khối băng kia mà tìm bất mãn, công việc tốt giờ khó tìm lắm a.
Mấy người nghiêng mắt nhìn đến người đi theo bên người BOSS đại nhân ngoại trừ trợ lý Hàn như thường lệ, thoạt nhìn rất trẻ, dáng vẻ không tệ, chỉ là thế nào cũng không giống nhân viên tinh anh, chẳng lẽ vị này thâm tàng bất lộ?
Cửa thang máy vừa mở, mấy người vội vã đi ra, không quản mình có ra đúng tầng này không, có BOSS đại nhân ở đây không ai dám ở lại một giây, biểu tình của BOSS thật đáng sợ. Mấy người ra khỏi thang máy, mắt thấy cửa đóng lại mới thoải mái thở ra.
“Vị kia hẳn là trợ lý mới tới.” Công nhân A nói, “Tôi nghe nói vị này từ chi nhánh nâng lên.”
“Không phải lính nhảy dù chứ?” Công nhân B khinh thường mở miệng, chẳng qua trong đầu nhớ lại khuôn mặt thanh tú của hài tử kia, cô ta hừ hừ, ngược lại không nói thêm lời nào khó nghe nữa.
“Lính nhảy dù kia cũng chẳng phải phận sự a.” Công nhân A thở dài một hơi, “Chúng ta ngoan ngoãn đi làm là tốt rồi.” Ông chủ cùng trợ lý kia hòa khí rất tự nhiên, nếu chỉ là từ chi nhánh điều lên làm sao có thể cùng ông chủ có không khí như vậy. Cái gọi là lính nhảy dù, có ô dù ẩn tình gì có ai biết chứ, các cô chẳng qua là cấp chức nhỏ, nói nhiều chưa biết ngày nào không cẩn thận rước tội vào người.
Đứng ở một bên, Hàn Dương nghe công nhân nói chuyện với nhau, đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, xem ra tiểu tử kia trong công ty gây chú ý không ít, nói tiểu kia là lính nhảy dù đặc biệt sao? Lính nhảy dù khác dù gì tốt xấu còn có thứ khác, tiểu tử này cầm tinh nấm mốc, khác gì vũ nhục lính nhảy dù chứ.
“Loảng xoảng!” Một chén nước rơi xuống chân Hàn Dương, anh co giật khóe miệng nhìn lên tầng trên, một công nhân mặc đồng phục Tần Phong đang đứng trên hành lang nhìn xuống, mặt đầy áy náy, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Nhìn ống quần ướt nhẹp của mình, khuôn mặt cứng nhắc của Hàn Dương nặn ra nụ cười, cắn răng nói: “Không sao.” Ngôn Tư Diễn, từ hôm nay trở đi ông đây muốn cách xa ngươi một chút, phải thật xa là xa a.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Ngôn Tư Diễn ngồi trên bàn làm việc của mình, nhìn tay phải bị băng bó, không biết hôm nay xin bệnh nghỉ, có thể hay không giữ được chút tiền thưởng?
“Tay cậu làm sao vậy?” Một thanh âm tràn ngập lãnh ý vang lên.