Tịch Đình Vân âm thầm phòng bị. Y và Tiểu Sơn tuy rằng không có giao tình thân thiết, nhưng hai người gặp mặt không phải một lần hai lần, Tiểu Sơn quanh năm đi theo Phương Hoành Tà, thông thạo việc sát ngôn quan sắc, bản thân lại không hiểu nhiều về tác phong thường ngày của Khương Hà Đào, chỉ cần không cẩn thận một chút liền bị phát hiện ra kẽ hở ngay.
Cũng may Tiểu Sơn chỉ đến chuyển lời, “Đại nhân của các ngươi đang đợi các ngươi báo cáo đấy, đi thôi.”
Tịch Đình Vân không biểu lộ gì đi theo sau Tiểu Sơn, cố gắng khống chế tiếng bước chân ở mức độ cao thủ nhị lưu.
Tiểu Sơn dẫn bọn họ lên lầu các (gác lửng).
Lầu các khác biệt hoàn toàn, bốn bức bình phong bạch ngọc trang hoàng biến lầu các nhỏ hẹp thành một vùng trời cao xa, trong đó một chiếc bàn Bát tiên (1) lại thêm ý vị cổ xưa tao nhã, nhã trí đến mức khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Bên cạnh chiếc bàn Bát tiên có một người quen đang ngồi, nhưng không phải Phương Hoành Tà người mà Tịch Đình Vân đã nghĩ, mà là Văn Tư Tư.
Y thầm yên tâm. Nếu Văn Tư Tư đã ở đây, Phương Hoành Tà chắc hẳn sẽ không tới.
Đối diện Văn Tư Tư là một văn sĩ trung niên, diện mạo nho nhã tuấn tú, rất có phong thái tiên phong đạo cốt. Văn sĩ trung niên nhìn qua, khẽ mỉm cười với Tịch Đình Vân hỏi: “Văn Ba, tình hình ngoài kia thế nào?”
Tịch Đình Vân đoán người này chắc hẳn là Hình Kỳ Chương của Vọng Nam phủ, hành lễ đáp: “Thuộc hạ đã truyền tin tức ra ngoài, những người đó đều tin tưởng không chút nghi ngờ.”
Hình Kỳ Chương liếc nhìn Văn Tư Tư một cái, cười nói: “Văn Ba, Văn đại nhân là bạn tốt của ta, ngươi không cần câu nệ, nên thế nào cứ thế ấy.”
Tịch Đình Vân thầm kêu hỏng bét. Xem ra quan hệ giữa hai người Hình Kỳ Chương và Khương Hà Đào hết sức thân thiết, như vậy, khả năng mình bị lộ là rất lớn. Cũng may Hình Kỳ Chương cũng không tiếp tục truy vấn, quay đầu hỏi Văn Tư Tư: “Văn đại nhân xem, bước tiếp theo nên đi thế nào?”
Văn Tư Tư cười nói: “Nam Cương nhánh cây ngọn cỏ Hình đại nhân đều nắm rõ, cần quyết thắng vạn lý hay là thấy vừa liền rút đều nằm cả trong đầu đại nhân rồi.”
Hình Kỳ Chương ôm quyền nói: “Văn đại nhân quá khen rồi, bao năm nay nếu như không phải nhờ Tiểu Thiên phủ quan sát nhất cử nhất động của Nam Cương, chức tri phủ Vọng Nam phủ của ta đây chưa chắc đã vững vàng như thế này. Phương phủ chủ thân tại Kinh thành, nhưng mắt nhìn khắp thiên hạ, Văn đại nhân nói lòng ta ôm ấp Nam Cương chưa chắc đã thật, nhưng Phương phủ chủ tâm tàng thiên hạ thì không thể nào là giả. Tương lai Nam Cương rốt cuộc nên thế nào, vẫn cần một câu nói của Phương phủ chủ.”
Vạn Tư Tề động dung nói: “Lời nói hôm nay của Hình đại nhân, ta và Phủ chủ sẽ khắc ghi trong lòng!”
Hình Kỳ Chương gật đầu nói: “Nếu như có thể giúp Phủ chủ một tay, Hình Kỳ Chương ta không uổng công ở tại Nam Cương bao nhiêu năm như vậy.”
Tịch Đình Vân trong lòng khẽ chấn động, chợt thấy được động cơ phía sau sự thành thật của hắn. Xem ra Hình Kỳ Chương đã ở Nam Cương từ rất lâu rồi, muốn mượn tay của Phương Hoành Tà tiến một bước dài.
Quả nhiên, Văn Tư Tư rất hiểu ý cười nói: “Trong trời đất đời nào cũng có người tài, không biết dưới trướng Hình đại nhân đã có người nào có thể ủy thác trọng trách hay chưa?”
Hình Kỳ Chương thần sắc khẽ tươi tỉnh, cười nói: “Có hai người, đến lúc đó xin mời Văn đại nhân cùng xem xét cặn kẽ.”
“Hình đại nhân khách sáo rồi.”
Hai người cùng nhìn nhau cười.
Tú bà đích thân mang rượu và đồ ăn đến.
Tịch Đình Vân và Tiểu Sơn thị hầu bên cạnh hai người.
Văn Tư Tư cuối cùng cũng nói đến thế cục của Nam Cương, “Hình đại nhân xem, Nam Cương lúc nào có thể thống nhất?”
Tay gắp thức ăn của Hình Kỳ Chương chợt ngừng. Văn Tư Tư hỏi lúc nào chứ không hỏi có thể hay không, có thể thấy câu hỏi phía sau đã có đáp án khẳng định. Hắn nghĩ một lúc nói: “Hoắc Quyết tuổi tuy trẻ, nhưng võ công đã liệt vào hàng cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, tiền đồ không có giới hạn. Có điều, Bàng Tiểu Đại, Nhan Sơ Nhất và Bình Chủ cũng không phải hạng tầm thường. Nếu như ba người họ liên thủ, trợ giúp lẫn nhau, Hoắc Quyết chỉ sợ nhất thời cũng không thể làm gì được.”
Tịch Đình Vân nghe thấy hắn nhắc đến Bàng Tiểu Đại, thầm nghĩ: Cái chết của Bàng Tiểu Đại quả nhiên tin đồn thất thiệt làm dao động lòng dân.
Văn Tư Tư nói: “Bàng Tiểu Đại trầm ổn có thừa, nhưng không dám làm liều. Nhan Sơ Nhất hữu dũng hữu mưu, nhưng lại không chịu vào khuôn phép. Bình Chủ hay lưỡng lự, tâm chí không kiên định. Hoắc Quyết đối phó bọn họ chỉ cần mỗi người một đòn.”
Hình Kỳ Chương nói: “Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất là cậu cháu.”
“Bình Chủ và Nhan Sơ Nhất lại không hợp nhau.”
Hình Kỳ Chương chau mày nói: “Nếu như Văn đại nhân đã nhận định Hoắc Quyết có thể thống nhất Nam Cương, tại sao còn cần ta bỏ qua Bàng Tiểu Đại?”
Văn Tư Tư nói: “Thời cơ chưa tới.”
Hình Kỳ Chương nói: “Thời cơ mà Văn đại nhân nói là?”
Văn Tư Tư đáp: “Nếu như không có ngoại lực, Hoắc Quyết thống nhất Nam Cương là xu thế tất yếu.”
“Ngoại lực?”
Văn Tư Tư hỏi: “Hình đại nhân có chắc sẽ thâu tóm được Nam Cương không?”
Hình Kỳ Chương lắc đầu nói: “Nếu như triều đình chịu phái thêm ba vạn đại quân đến trợ giúp, Hình mỗ liền nắm chắc bảy phần, như hiện giờ chỉ nắm chắc ba phần.”
Văn Tư Tư cười khổ nói: “Triều đình hiện giờ đừng nói ba vạn, chỉ sợ ba ngàn cũng không phái đi nổi.”
Hình Kỳ Chương kinh ngạc hỏi: “Tình thế đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?”
Văn Tư Tư đáp: “Hình huynh không phải người ngoài, ta xin nói thật. Một vị vương gia trong kinh đã có động tĩnh.”
Hình Kỳ Chương biến sắc.
Văn Tư Tư thở dài: “Chỉ sợ chạm vào sẽ lập tức phát động.”
Hình Kỳ Chương hỏi: “Ý của Phủ chủ là?”
“Có Phủ chủ đích thân trấn thủ kinh thành sự việc còn có cơ hội chuyển biến, một khi Phủ chủ…”
Hình Kỳ Chương nhớ tới một chuyện, thăm dò nói: “Nếu như năm sau A Cừu lại đến…”
Văn Tư Tư không nói gì.
Không khí chầm chậm đông kết thành băng.
Hình Kỳ Chương rót rượu cho mình, lại một hơi uống cạn, “Như vậy, ta hiểu rồi.”
Văn Tư Tư nói: “Phủ chủ sắp bế quan, không rảnh lo nghĩ chuyện này, chuyện Nam Cương vẫn xin đại nhân hao tâm tổn trí nhiều hơn.”
Hình Kỳ Chương nói: “Có Văn đại nhân chỉ đường, Hình mỗ sẽ không đi sai phương hướng.”
Hai người lại nhìn nhau cười, không khí dần dần dịu đi.
Tịch Đình Vân nghe bọn họ nói chuyện, biết rằng Hình Kỳ Chương không đủ thực lực để thâu tóm Nam Cương, mà Phương Hoành Tà dường như cũng không có ý định đó, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
Văn Tư Tư rất nhanh đứng dậy cáo từ.
Hình Kỳ Chương đích thân tiễn hắn tới khúc quanh cầu thang của lầu các, nhìn hắn đi khỏi, mới nói với Tịch Đình Vân: “Văn Ba, ngươi đi theo ta.”
“Vâng.” Tịch Đình Vân ngoan ngoãn đi theo sau hắn vào phòng.
Cửa được Hình Kỳ Chương đích thân đóng lại. Hắn quay người lại nói: “Chuyện đó nghe ngóng thế nào rồi?”
Tim Tịch Đình Vân thịch một tiếng, trên mặt không biểu lộ cảm xúc nói: “Vẫn chưa có tin tức.”
Hình Kỳ Chương lại thở dài nói: “Haizz! Hoắc Quyết làm việc quả nhiên chặt chẽ không để lộ sơ hở.”
Tịch Đình Vân nghe thấy hắn nhắc đến Hoắc Quyết, lưu tâm, cố ý mớm lời, “Có cần tiếp tục điều tra không?”
“Có chứ! Tất nhiên cần!” Hình Kỳ Chương nói, “Phương Hoành Tà và Văn Tư Tư đều tâng Hoắc Quyết lên tận mây xanh, ta tuyệt đối không tin! Chỉ cần tìm được đứa con trai của Nam Cương lão vương và lão vương phi, ta sẽ có cách khiến Hoắc Quyết phải nhường lại quyền lực!”
Tịch Đình Vân lúc này mới biết tin tức hắn muốn nghe ngóng là gì.
“Thế nhưng đến hiện giờ vẫn chưa có đầu mối gì…” Tịch Đình Vân khó xử nói.
Hình Kỳ Chương nghi hoặc nhìn y hỏi: “Văn Ba, hôm nay ngươi làm sao vậy? Ngày thường không phải ủng hộ ta tìm tung tích của hắn nhất sao?”
Tịch Đình Vân nói: “Ta nghe được lời Văn Tư Tư nói, trong lòng bất an.”
“Sợ cái gì!” Hình Kỳ Chương coi thường nói, “Ngươi cho rằng Văn Tư Tư thực sự đến để thành thật với nhau sao? Hắn chẳng qua đến để thăm dò thực hư của ta thôi, xem ta có thực sự không chút lưu luyến với Nam Cương hay không. Ta cố ý để lộ ý muốn thăng tiến vào kinh, chắc hẳn có thể đánh tan sự ngờ vực của hắn. Chỉ cần cho ta một chút thời gian, ta nhất định có cách bỏ Nam Cương vào túi mình.”
Tịch Đình Vân lúc này mới biết ý muốn thực sự của hắn chính là thay thế vị trí của Nam Cương vương. Có điều tại thời điểm Trang Triều đang lung lay trước gió, chư hầu các nơi cầm binh thận trọng, trong lòng nuôi ý định khác cũng không phải điều lạ. Y cười hùa theo: “Văn Tư Tư dễ bị lừa hơn ta tưởng.”
Hình Kỳ Chương nói: “Điều đó cũng chưa chắc. Tiểu Thiên phủ ở tại Nam Cương, ta vẫn luôn không thể hành động thoải mái.”
“Không thể.” Hình Kỳ Chương liếc y một cái, có vẻ rất bực mình, “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi lông cánh chúng ta đầy đủ, tuyệt đối không thể xung đột chính diện với Thiên Cơ phủ. Những năm gần đây, Phương Hoành Tà đã sắp xếp biết bao thân tín trên dưới triều dã, nếu như chúng ta hành động thiếu suy nghĩ, không đến một tháng, Vọng Nam phủ liền bị Phương Hoành Tà xử lý gọn!”
Tịch Đình Vân vẫn là lần đầu tiên nghe người khác nhắc đến thế lực của Phương Hoành Tà, tuy rằng nằm ngoài suy nghĩ của y, nhưng cũng không quá kinh ngạc. Phương Hoành Tà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có thể đứng vững, thủ đoạn tuyệt đối không phải bình thường.
Hình Kỳ Chương nói: “Trước tiên chúng ta cứ làm theo lời Phương Hoành Tà, bỏ qua Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất, toàn lực làm suy yếu thế lực của Nam Cương vương phủ!”
Tịch Đình Vân đáp: “Vâng.”
Hình Kỳ Chương lấy ra một bức thư từ trong ngực, đưa cho Tịch Đình Vân nói: “Bức thư này gửi cho công chúa Tế Yêu của Vũ Nhiên.”
Tịch Đình Vân nhận lấy thư, không khỏi có chút nghi hoặc. Lúc Tế Yêu công chúa bị Nhan Sơ Nhất giết, bên cạnh còn rất nhiều người. Chẳng lẽ những người đó đều bị Nhan Sơ Nhất bịt miệng rồi sao? Cho dù những người đó bị bịt miệng, nhưng tin tức Vũ Nhiên tìm kiếm công chúa khắp nơi Hình Kỳ Chương chắc hẳn phải nghe nói rồi chứ? Tại sao còn chỉ rõ gửi thư cho công chúa Tế Yêu?
Hình Kỳ Chương không biết những suy nghĩ trong lòng y, thấy y đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu không phản ứng, chau mày hỏi: “Còn không mau đi?”
Tịch Đình Vân lúc này mới cầm thư ra khỏi phòng. Nếu như Hình Kỳ Chương bảo y đi mau, y tất nhiên không thể chần chừ, trực tiếp đi ra khỏi thanh lâu, hướng về phía nam tiểu trấn mà đi khỏi.
Vừa đi khỏi tiểu trấn, liền nhìn thấy một chiếc thuyền mái bồng rất quen mắt đỗ bên bờ sông.
Tiểu Sơn đứng trên đầu thuyền cười hi hi vẫy tay về phía y.
Tịch Đình Vân thở dài.
Y đi đến bên thuyền, liền nghe thấy Tiểu Sơn đắc ý cười nói: “Ta quen biết Khương Hà Đào chỉ vẻn vẹn ba ngày, mỗi lần hắn nhìn thấy ta đều như nhìn thấy cha đẻ vậy, nịnh nọt cung kính khom lưng uốn gối hết mức. Tịch đại nhân nhìn thấy ta lại lạnh lùng như vậy, khiến ta không thể không nghĩ. Mà nhìn kỹ mặt Tịch đại nhân lại không thấy bất cứ kẽ hở nào, ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến Tịch đại nhân mà thôi.”
Tịch Đình Vân nói: “Một gậy đánh rất đau, kẹo đưa tới cũng rất kịp thời.”
Tiểu Sơn lè lè lưỡi.
Tịch Đình Vân nhảy lên thuyền, Văn Tư Tư ngồi bên trong.
Tịch Đình Vân ngồi xuống đối diện hắn, nhấc bình trà đã nấu, ngửa đầu uống cạn.
Văn Tư Tư lắc đầu, lại rót một chén cho y, “Huynh muốn đối phó với Hình Kỳ Chương sao?”
Tịch Đình Vân hỏi: “Nếu như ta bảo ta chỉ tình cờ tạt qua nhìn thấy, ngươi nhất định sẽ không tin đúng không?”
“Huynh có thể không nói gì.”
“Ta không cẩn thận giết chết Khương Hà Đào.”
“Người đó giết cũng tốt.” Văn Tư Tư dường như cũng chẳng có hảo cảm với Khương Hà Đào, “Kẻ đó tâm tư cẩn mật, hạ thủ độc ác, Hình Kỳ Chương rất coi trọng hắn.”
Tịch Đình Vân nói: “Ta có chuyện muốn hỏi.”
“Giữa ta và huynh có gì phải khách khí? Nếu như có thể nói, ta nhất định sẽ nói.”
“Công chúa Tế Yêu ở đâu?”
Văn Tư Tư ha ha cười nói: “Huynh nói đến Tế Yêu nào?”
Tịch Đình Vân hỏi: “Có rất nhiều Tế Yêu ư?”
Văn Tư Tư đáp: “Chết trong tay Nhan Sơ Nhất là một người.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Người kia thì sao?”
——————
(1) Bàn Bát tiên: Bàn gỗ cao hình vuông, đủ cho tám người ngồi, thường đặt trong phòng khách.