"Ôn Thư."
Lục Tễ quay đầu né nụ hôn, giọng khàn đặc, ánh mắt như có lửa cháy.
"Tôi là Lục Tễ."
Anh tưởng cô say rượu nhầm mình với Giang Nhất Hoài.
Ôn Thư không giải thích, chỉ chớp mắt rồi nhân cơ hội hôn tiếp, môi mềm mại mơn trớn khóe miệng anh, thậm chí còn thè lưỡi liếʍ nhẹ.
Lý trí của Lục Tễ cuối cùng cũng đứt đoạn. Anh đưa tay lên ôm sau đầu cô, hôn đáp lại một cách tham lam, khác hẳn với sự nhẹ nhàng ban nãy. Nụ hôn của anh mang theo du͙© vọиɠ mãnh liệt, như muốn nuốt chửng cô, cắn môi rồi ép lưỡi vào.
Đối mặt với cuộc tấn công dữ dội này, Ôn Thư bản năng lùi lại, nhưng bị bàn tay lớn của Lục Tễ giữ chặt, không cho thoát.
Hơi thở hỗn loạn của hai người hòa làm một, tiếng môi lưỡi quấn quýt càng thêm gợi cảm.
Răng ai đó cắn phải lưỡi ai đó, đau nhói một chút, nhưng nhanh chóng bị bỏ qua, biến thành ham muốn càng mạnh mẽ hơn.
"Ưm..."
Ôn Thư chịu không nổi, đẩy anh ra. Lục Tễ cuối cùng cũng lấy lại chút tỉnh táo, lùi lại. Ôn Thư hé môi thở gấp, đầu lưỡi đỏ hồng thập thò bên mép, như chóp quả dâu tây tươi, vừa ngon lành vừa quyến rũ.
Lục Tễ khó nhịn được, lại hôn lên, lưỡi đẩy vào kẽ răng chưa khép hết của cô, cướp đoạt như kẻ cướp.
Ôn Thư bị ép ngửa đầu, đầu lưỡi như muốn chảy tan vì nhiệt độ của anh. Hôm nay cô uống khá nhiều, thân nhiệt vốn đã cao hơn bình thường, nhưng Lục Tễ còn nóng hơn nữa, như một quả cầu lửa.
Ngay cả hơi thở cũng bị cướp mất, Ôn Thư vô thức cựa mình muốn tránh, nhưng vừa động đậy đã bị giữ chặt eo. Cây hàng cương cứng kia chạm vào người cô rồi trượt vào khe mông theo chuyển động của hai người.
Cô đang ngồi đè lên dươиɠ ѵậŧ đã nửa cứng của Lục Tễ.
Hai cánh mông tròn đầy mềm mại kẹp chặt cây hàng dưới háng anh, Lục Tễ cảm thấy toàn thân máu dồn hết xuống dưới, chỉ chốc lát đã cương cứng đến đau đớn.
Lý trí còn sót lại bảo anh phải đẩy cô ra ngay, nhưng ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt khiến Lục Tễ thở gấp, bàn tay đặt hờ trên eo Ôn Thư run rẩy không kiểm soát.
Ôn Thư ngồi vắt lên người Lục Tể, mái tóc xoăn nhẹ xõa tung, anh không nhìn rõ mặt cô nhưng cảm nhận rõ hơi ấm cùng mùi hương phảng phất.
"Cứng quá."
Ôn Thư thì thầm như tự nói với mình, nhưng khoảng cách hai người quá gần khiến Lục Tễ nghe rõ mồn một.
Trong chốc lát, Lục Tể cảm tưởng như có chiếc lông chim chạm vào tim, cảm giác ngứa ngáy lan tỏa từ ngực.
Ký ức đêm đó hiện lên rõ ràng trong hỗn loạn, Lục Tễ nhớ lại cảnh mình kéo tay Ôn Thư đặt lên cây hàng gân guốc, dùng tay cô trượt lên trượt xuống khiến kɧoáı ©ảʍ khó tả tràn khắp cơ thể.
"Đêm đó không phải mơ phải không?" Lục Tễ đột ngột nắm chặt cổ tay Ôn Thư hỏi dồn.
Ôn Thư cúi nhìn Lục Tể, người đàn ông bên dưới dường như đã đến giới hạn chịu đựng, mạch máu ở thái dương nổi lên, mắt đỏ ngầu, kiên quyết nhìn cô đòi câu trả lời.
Ôn Thư giơ tay không bị khóa lên, đầu ngón tay mềm mại thơm phức lướt dọc gương mặt hắn, dừng lại ở cục yết hầu lồi rõ.
"Bây giờ cũng là mơ mà?" Giọng Ôn Thư rất nhẹ nhưng câu nói khiến Lục Tễ trợn mắt.