Anh nói, anh làm thế này cũng là bất đắc dĩ thôi, Khánh Trường, tha thứ cho anh. Anh sợ đến Thượng Hải chứng kiến quyết định của em, sợ một mình đối mặt với em. Anh dàn xếp đủ mọi cách chỉ vì muốn nhìn thấy em một lần, nhưng vẫn đề phòng để mình khỏi tiếp cận. Anh luôn luôn tự kiềm chế. Anh biết chúng mình một khi ngã vào nhau là sẽ không sao tránh được đau đớn rắc rối. Nhưng anh khao khát em không chịu nổi. Né tránh cũng vô ích. Chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua nhau. Anh biết em là của anh. Vì anh mà em đến thế giới này, vì anh mà em tồn tại.
Hơn 2 giờ chiều. Ở tiệm cà phê nơi tầng trệt khách sạn, họ ăn bưa cơm đầu tiên trong ngày hôm ấy. Khuôn mặt cô đỏ bóng lên, mái tóc buông xõa hơi rối. Không nuốt trôi được món gì, chỉ hút thuốc, uống một ly whisky. Anh ăn thịt, uống rất nhiều cà phê. Anh nói, em nên ăn gì đi. Cô nói, em không muốn ăn.
Không được. Em phải ăn gì vào. Giọng anh kiên quyết, nghe như ra lệnh, rồi gọi cho cô một bát mì kiều mạch.
Anh hỏi, em nghỉ việc, định sống thế nào?
Cô nói, nhận những việc khác mà sống chứ, dịch, viết lách, đằng nào chẳng có lối ra.
Em có cần trợ giúp không? Anh bình thản hỏi.
Cô nhìn anh, nói, em không gặp khó khăn nào về kinh tế cả.
Fiona khen rằng em có tài, nhưng đôi lúc quá ư cố chấp, không biết thỏa hiệp và dàn xếp. Chắc là em không hợp với giới truyền thông, chỉ chuyên tâm làm việc của mình là tốt thôi. Nếu cần giúp đỡ, cứ nói với anh, anh sẽ gắng hết sức.
Anh đã thay một chiếc sơ mi trắng sạch. Quần áo chỉnh tề sang trọng, ngồi ở phía đối diện. Cô không mang theo đồ thay, vẫn ăn bận như lúc rời khỏi nhà hôm qua, người ngai ngái hơi rượu và hơi thuốc ủ qua đêm. Chiếc áo chần lông đen vắt trên ghế thòi ra những chiếc lông vũ trắng nhỏ li ti, giống như cuộc sống lở loét, giống như lịch sử lôi tha lôi thôi cô chưa bao giờ đủ khả năng ném bỏ, cứ liên tục nhặt nhạnh đóng gói, giống như hành trình tìm kiếm rồi hụt hẫng của cô đối với tình cảm, thái độ nghi hoặc của cô về bản chất yêu đương, ý định thoái lui của cô khỏi thời đại này. Cô bơ vơ lạc lõng.
Rời khỏi cây cầu xưa cũ sắp biến mất, cuộc sống của cô sẽ tiếp tục thế nào. Cô ước sao thời gian dừng lại ở khoảnh khắc họ trút bỏ quần áo thẳng thắn đối diện với nhau, người đàn ông dùng thân thể ấm nóng và nồng nhiệt bao bọc cô, chứ đừng đến lúc mặt đối mặt một cách xa lạ xơ cứng thế này. Dễ thấy, hễ rời vòng tay nhau là họ sẽ thành hai người tách bẹt thuộc về hai thế giới khác biệt. Hiện thực mà mỗi người phải gánh đều nặng nề đến nỗi khong thể tha lôi đi đâu được.
Đã bình tĩnh lại, anh bắt đầu trở nên thận trọng. Không mảy may đả động đến viễn cảnh hay tương lai giữa họ. Bây giờ mà giãi bày ruột gan lần nữa thì cũng quá ư thừa thải. Họ không còn khoảng trống nào trong đời để dung nạp hứa hẹn và chờ mong, lại cũng cần thời gian để tiêu hóa tình cảm mãnh liệt vừa bộc phát thành hình nữa. Cô không gặng hỏi điều gì, âm thầm ăn hết bát mì trước mặt. Anh hiểu tính quật cường của cô, chỉ dặn, em nhớ chăm sóc bản thân. Anh sắp phải ra sân bay để về Bắc Kinh, sau đó lại sang Vancouver họp với tổng công ty. Đi độ nửa tháng. Nhưng họ không hẹn bao giờ gặp lại.
Anh ghì chặt cô vào lòng, nói, anh yêu em, Khánh Trường. Đây là điều anh có thể nói, cũng là điều anh thích nói, nhưng lại là những lời cô không cần nghe. Anh yêu em, câu nói này có thay đổi được hoàn cảnh và cuộc sống của cô không? Không. Cô chỉ biết mình sẽ tồn rại một cách rệu rã và khốn khổ hơn thôi. Mối tình này là gánh nặng, chứ không cứu rỗi được gì cô cả.
Anh thả cô xuống ga tàu điện ngầm, dưới trời mưa rả rich. Xe quành ra sân bay luôn, anh đang rất vội.
Cô không có ô, đứng bên lề đường dành cho người đi bộ, bật nguồn điện thoại, tin nhắn lạch cạch nhảy vào, là Định Sơn. Cả tối không nhận được trả lời của cô, gọi điện cũng không bắt máy. Nhưng anh không lo lắng. Với Khánh Trường, trước giờ anh đều thả lỏng cho cô tự do, không gạn hỏi không âu lo. Chỉ nói, khi nào tiện thì nhắn tin trả lời anh. Vẫn đứng ở ga tàu điện ngầm, Khánh Trường nhắn trả, say rượu, ngủ nhờ chỗ bạn, bây giờ về nhà. Sau đó chậm chạp đi xuống tầng hầm.
Nín lặng suốt dọc đường, tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi. Hành khách đi tàu huyên náo chen chúc xung quanh tỏa ra một mùi nồng đục, gợi nhắc cô về chuyển động nhịp nhàng đều đặn của cuộ sống bên ngoài. Mọi chuyện giữa cô và Thanh Trì đã bị đẩy tuột ra xa, hệt như một cơn mộng mị, con đường trước mặt mịt mờ. Cơn mộng mị này không thể là ánh sáng đời cô, mà có khi còn là đường hầm tăm tối và sâu hun hút. Nén lại hết hoang mang nội tâm, giữ vẻ ngoài bình thản, Khánh Trường nghĩ tới những việc cần đối diện và sắp xếp. Đúng. Phải chuẩn bị đi Nam Kinh, phải mua quà cho bố Định Sơn, phải nhận bài vở về làm, phải chuẩn bị nhẫn và đồ cưới… Cuộc sống có những việc nhỏ nhặt mà vô cùng thực tế. Cuộc sống có những thứ hư vô mà bao la không sao buông tay được.
Lúc này, việc mà lòng cô thực sự muốn làm chỉ có một : quăng bỏ tất thảy, đi theo người ấy. Đến cùng trời cuối đất, đến góc bể chân mây. Chỉ cần ở bên anh. Nhưng cô không thể ngỏ lời. Vì anh hiện tại không cách nào đón nhận cô được, mà cô thì không muốn đợi chờ, việc duy nhất cô có thể làm, bởi thế, chỉ là bảo vệ bản thân, chấm dứt mối quan hệ này. Người ngập trong ánh đèn trắng lóa của toa tàu, trái tim suy sụp vụn vỡ, nước mắt dềnh lên ngập mi, chảy xuống mặt, chỉ còn cách ngửa đầu cố sức hít thở, cố sức làm chủ khả năng tự vệ yếu ớt đang bị đập tan.
Cô sắp kết hôn. Không phải ngập ngừng gì nữa. Đây là con đường duy nhất để đi.