Mưa chưa ngừng rơi. Những sợi mưa tia xuống qua kẽ lá ngô đồng, loang loáng sáng vàng dưới đèn đường. Đổ ràn rạt vào trán mát lạnh. Cô khoác áo vào, đứng trong bóng tối, châm một điếu thuốc. Thanh Trì theo ra. Cô nhìn anh, lồng ngực ngùn ngụt hơi men, không nói được lời nào. Anh tiến lại gần, giơ tay lau nước mưa trên mặt cô. Cô vẫn mặc áo đen chần lông tả tơi, cả mùa đông chưa hề thay đổi. Cô không để tâm đến thói thường. Một người con gái lôi thôi lếch thếch, không tình yêu, chẳng lo xa, cứ mải miết với những chuyến hải hồ.
Khánh Trường, anh gọi khẽ, có biết anh nhớ em nhường nào không. Đã bao lần những tưởng mình điên mất, vật vã mỗi ngày mỗi đêm, cảm giác thân thể em vẫn còn trong vòng tay, mỏng manh êm ái như lông vũ. Anh chỉ muốn gặp em lần nữa, cảm nhận sự hiện diện của em, xác định rằng em vẫn ở cùng một thế giới với anh. Anh toan ôm lấy cô, nhưng chút tỉnh táo còn sót lại cộng với tính thô bạo và bất kham do hơi men khơi lên khiến cô xô anh ra, lè nhè, anh đã có vợ, lại có cả bồ. Tôi thì, có bạn trai, sắp cưới. Anh muốn làm gì nữa đây. Anh bình tĩnh nhìn Cô, không phản ứng. Cô quay mình đi vào bar.
1 giờ rưỡi sáng. Các tiết mục đều đã kết thúc, nhạc hết, người tan. Khánh Trường nốc rượu ừng ực, người mềm nhũn cả đi. Fiona uống cũng nhiều, hăng hái hào hứng hoa tay múa chân. Cô muốn theo Thanh Trì, nhưng anh kiên quyết tiễn cô và những người khác về nhà. Khánh Trường nằm bẹp ở bang ghế sau, bất động. Cô không biết xe đi bao lâu, cô đã chìm sâu vào cơn mê. Khi cô tỉnh lại, trong xe chỉ còn mình cô và người đàn ông cầm lái. Qua cầu vượt rộng thênh thang, xe phóng vùn vụt, gió rít ào ào. Sắc lam xám tĩnh mịch trải rộng trên vòm không bao la trước mặt, điểm lác đác vài vì sao nhạt, mưa quạt lộp độp qua xe. Cô khẽ hỏi, chúng ta đi đâu đây. Người đàn ông không đáp, chỉ vươn một tay ra, trầm lặng nắm tay cô. Xe lao đi mãi trên quốc lộ không có điểm tận cùng.
Cô mơ màng nhớ anh dừng xe trong bãi đỗ của khách sạn. Ẵm lấy cô. Vào thang máy, đi dọc hành lang dài hình vành khuyên, mở cửa, đi vào phòng.
Anh đặt cô lên chiếc giường lớn êm ái thoải mái, chăn lông ấm mềm ôm ấp thân cô. Cô hé mi, mắt sáng lên trong bóng tối, khuôn mặt anh cúi thấp xuống, đẹp đẽ như thế, gân gụi như thế. Cô giơ một tay rờ rẫm má anh, nước mắt bỗng tràn mi, cõi lòng đau khổ tê tái, lý trí tán loạn rời rạc. Cô lẩm bẩm, chúng ta liệu có đường nào, có tương lai nào đây. Anh sẽ làm tổn thương em, đừng lại gần em nữa. Buông tha em ra. Anh xót xa vuốt ve mặt cô, giọng khan đặc, chật vật nói, em ngủ đi, Khánh Trường. Em cứ ngủ đi đã.
Trên mình anh thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Mùi hương thanh đạm và ấm áp khi nước hoa tiếp xúc với làn da tinh sạch. Trong thoáng chốc cô tưởng đâu quay lại chiếc giường ấu thơ hồi sáu tuổi, đang từng bước lìa xa mẹ. Mẹ hứa hẹn với cô, khen ngợi, ôm ấp, hôn cô, sau đó không từ mà biệt. Biết làm sao để tin tưởng yêu thương người khác trên cái cuộc đời này, rồi ảo vọng rằng mọi chuyện sẽ ổn định và lâu dài được đây. Cô tự nhủ, mình đã hai mươi bảy tuổi, gặp một người đàn ông, mình đang yêu và đang được yêu, điều đó làm mình an toàn. Thân thể như được bao bọc trong chiếc vỏ cứng, cảm giác thu mình trong kén là thế này chăng. Vậy thì cứ gò ép và tổn thương đi, bụng bảo dạ. Cô không sợ. Cô cái gì cũng không sợ.
Cô lặng lẽ để anh nuốt lấy từng giọt lệ trên mắt mình, đầu óc ngưng trệ, ý thức tiêu tan, lòng mênh mang những mất mát và tư lự. Rồi cứ thế chìm vào bóng tối.