Ngày xuân một khi đã tới, dòng chảy của thời gian liền trở nên nhanh chóng hơn.
Chớp mắt, đã tới giữa hạ.
Nam Ca Nhi vẫn bày sạp trà của y để bù vào chi tiêu gia dụng.
Mạc Thụ tiên sinh mỗi ngày bận rộn không nghỉ___ Đương nhiên, hiện tại Mạc Thụ tiên sinh tính ra cũng là người có gia thất rồi, cho nên mỗi ngày một khi trở về đều vui sướng sắm vai người phụ trách nấu cơm cho gia đình, vui đến không tả nổi.
Hôm nay, Mạc Thụ tiên sinh trở về trước giờ để làm cơm.
“Ăn ngon không?” Mạc Thụ ngồi bên này bàn, nhìn Nam Ca Nhi ngồi đối diện bên kia gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng.
Nam Ca Nhi gật đầu___ y tuy chưa từng nếm thử hết tài nghệ nấu ăn của tất cả mọi người ở Quảng Điền, nhưng kỹ thuật nấu ăn của Mạc Thụ có thể đích thực là đẳng cấp cao nhất mà y biết.
Tuy mỗi lần Nam Ca Nhi đều duy trì thái độ khẳng định đối với tài năng làm bếp của Mạc Thụ, nhưng Mạc Thụ vẫn vì vậy mà cảm thấy rất cao hứng, cũng gắp thêm đồ vào chén Nam Ca Nhi: “Ăn nhiều chút, ngươi cần phải bồi bổ cho tráng kiện lên một chút.”
Sao ta lại cảm thấy giọng điệu của Mạc Thụ giống như tên đồ tể?
Nam Ca Nhi thầm lẩm bẩm.
Ăn nhiều chút, để qua tết giết thịt?
“Hôm nay không cần đi ra ngoài sao?” Nam Ca Nhi thấy dáng vẻ thanh nhàn của Mạc Thụ, bất giác hỏi.
“Công việc hôm nay toàn bộ đã làm xong rồi.” Mạc Thụ nhẹ cười, gắp đồ đưa tới trước miệng Nam Ca Nhi: “A…”
…A, a cái đầu ngươi a, ngươi coi ta là mấy tuổi a hỗn đàn!
Nam Ca Nhi thật sự rất muốn lật bàn, nhưng đối điện với gương mặt cười lấp lánh đó của Mạc Thụ, y không thể phát giận nổi.
_____
Ta có thể làm gì đây? Ta có thể làm gì hắn chứ? Gia hỏa này tựa hồ hoàn toàn biết rõ ta ăn mềm không ăn cứng rồi a a a a a!
Thế là, chỉ đành mở miệng, ăn thức ăn Mạc Thụ gắp cho, sau đó trừng hắn: “Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ!” Quy củ này ở Quảng Điền hình như không lưu hành, cho nên trên bàn cơm của bọn họ căn bản đều không có ai tuân thủ, nhưng trước mắt mình bị trêu đùa thảm như vậy, Nam Ca Nhi chỉ dành vứt ra câu nói này.
(Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ: Ăn ko nói chuyện, ngủ ko nói chuyện)
Mạc Thụ cũng không phản bác lời của y, chỉ cười híp mắt tiến sát lại, rất tự nhiên hôn lên mặt Nam Ca Nhi.
Tiếp đó lại hôn lên trán, nhẹ cắn lỗ tai y, sau đó mới bưng chén ăn cơm.
… Hắn đích thực một câu cũng chưa nói.
Nhưng Nam Ca Nhi vẫn cảm thấy trong nội tâm có mấy trăm vạn con ngựa đạp cỏ điên cuồng chạy qua____ có lầm lẫn gì không a, ngươi quá lý lẽ thản nhiên rồi đó đại ca!
Cảm thấy thật là vô lực mà!
Khó thể yên tĩnh mà ăn xong bữa cơm___ nếu như trong lúc đó có thể bỏ lơ được Mạc Thụ năm lần gắp đồ ăn đút cho y, bảy lần chất đồ vào trong chén của y, hơn mười lần thò tay sang sờ sờ đụng đụng, một khắc cũng không ngừng để mình được yên tĩnh nuốt….
Nam Ca Nhi cảm thấy da gà tăng bội phần.
Không biết có phải là ảo giác không, sau khi trở về Quảng Điền, trình độ hoa si dán sát của Mạc Thụ đã tăng trưởng gấp bội.
Quá đáng nhất chính là, hắn cư nhiên có thể dùng gương mặt phiêu nhiên như tiên đó bày ra vẻ mặt si mê hiển hiện.
Đây rốt cuộc là cần bao nhiêu điều cấu tạo thần kỳ mới có thể hình thành gương mặt kỳ tích thế này a!
Ăn cơm xong, tầm mắt của Nam Ca Nhi di chuyển theo bóng lưng thu dọn chén đũa của Mạc Thụ___ Có phải là quá an dật rồi không
Không cần ta làm cơm, cũng không cần ta giúp thu dọn chén đũa, giặt đồ làm cơm toàn bộ gom hết…
Ta chỉ cần phụ trách việc ăn rồi ngủ, ách, còn phải ngồi tạo hình tạo dáng để cung ứng cho Mạc Thụ tùy thời có thể chạy tới ôm ôm sờ sờ là được.
Nói ra, đây kỳ thật là một công việc áp lực rất lớn đó a!
Mạc Thụ thu dọn xong, lại trở ra, ngồi bên cạnh Nam Ca Nhi, sau đó rất tùy tiện đưa tay kéo vai y, dùng tay còn lại, rờ trán Nam Ca Nhi: “Hôm nay có mệt hay không?”
Ta chỉ là mỗi ngày đi tới sạp trà dạo qua dạo lại, kiếm đủ tiền liền trở về, không cực khổ bằng ngươi mỗi ngày đều chạy việc bên ngoài, trở về còn phải làm cơm giặt đồ rửa chén đi!
Nam Ca Nhi co giật khóe miệng, miễn cưỡng khắc chế xung động muốn phỉ nhổ của mình.
“Ăn no chưa?” Mạc Thụ lại thò ta rờ rờ bụng Nam Ca Nhi, cảm thấy đã có chút nhô lên, mới chuyển qua xoa nắn thắt lưng cho Nam Ca Nhi: “Không dễ gì mới có chút thịt, nên phải nghe lời, không được nghĩ bậy bạ, biết chưa?”
…. Bị một hoa si, hơn nữa còn là một hoa si bại não, dùng giọng điệu sủng nhược như vậy để nói chuyện, đây là khổ bức tới mức nào a…
Nam Ca Nhi trầm mặc nhìn Mạc Thụ.
“Tối nay ta lại làm thêm chút gì đó cho ngươi nha?” Mạc Thụ rờ rờ ôm ôm nghiện rồi, mới ngồi ngay ngắn lại, dò hỏi Nam Ca Nhi.
Dưới ảnh hưởng của Nam Ca Nhi, Mạc Thụ cũng dần dưỡng thành thói quen ngày ăn ba bữa.
“Ngươi cứ nhắm rồi làm đi.” Nam Ca Nhi vô lực trả lời.
Y đã từng nói muốn ăn mấy loại thức ăn có vị khá nặng như thịt nướng các loại, nhưng bị Mạc Thụ dùng lý do thân thể không tốt để cự tuyệt.
Cho nên, y rất ý thức không phát biểu suy nghĩ của mình.
“Thật ngoan.” Mạc Thụ rờ đầu y, “Buổi chiều còn phải đi kể chuyện sao?”
“Ân.” Ăn cơm xong, ngồi trong đại thính rộng rãi và thoáng mát, trong thời tiết ấm áp mùa hạ này rất nhanh khiến Nam Ca Nhi cảm thấy buồn ngủ___ Quảng Điền rất tốt, mùa hạ không quá nóng, mùa đông tuy lạnh, cũng không khắc nghiệt như những nơi khác.
“Buồn ngủ rồi sao?” Mạc Thụ cười giúp y vén những lọn tóc vụn ra sau tai.
“Ngô.” Nam Ca Nhi hàm hồ đáp một tiếng.
“Đến phòng ngủ đi, ở đây gió lớn, cẩn thận nhiễm lạnh.” Mạc Thụ lắc vai y.
“Lười đi a….” Nam Ca Nhi nhỏ giọng thầm thì.
“Được, ta ôm ngươi đi.” Mạc Thụ nhẹ cười, cánh tay dễ dàng ôm cả người Nam Ca Nhi nhấc lên.
Nam Ca Nhi đột nhiên bị hổng trong khoảng không tự nhiên liền bị dọa, lập tức ngay cả chút buồn ngủ cũng bay biến hết, ngây ngốc nửa ngày mới tỉnh lại, thở dốc hoảng sợ nói: “Mạc Thụ, bỏ ta xuống!” Mất mặt quá đi!
“Đến phòng rồi sẽ đặt ngươi xuống.” Mạc Thụ tựa hồ rất thích nhìn bộ dáng bó tay thúc thủ, bung nanh múa vuốt của Nam Ca Nhi hiện tại, hoàn toàn không mặc cả ôm Nam Ca Nhi về phòng.
Thời tiết vừa chuyển ấm, Nam Ca Nhi đã phân phòng với Mạc Thụ.
Một là Nam Ca Nhi cảm thấy hơi lúng túng, hai là, cũng sợ lửa gần rơm.
Tuy rằng y có thể tiếp nhận sự thật suốt quãng đời còn lại mình sẽ cùng trải qua với một nam nhân, nhưng vừa nghĩ tới phải cùng nam nhân làm cái này làm cái kia, y liền cảm thấy ăn không ngon, ngủ không yên….
Đích xác mà nói, là bị một nam nhân làm cái này làm cái kia….
Điều này càng khiến y cảm thấy da gà dựng đứng.
Vì để mình không nhất thời xung động, cũng không để Mạc Thụ làm ra chuyện gì không thể khống chế, Nam Ca Nhi rất lý trí chọn lựa phân phòng ngủ.
Mạc Thụ tuy không đồng ý, nhưng trước giờ hắn chưa từng miễn cưỡng Nam Ca Nhi làm gì, cho nên cũng chỉ đành không tình không nguyện mà thỏa hiệp.
Mạc Thụ cẩn thận đặt Nam Ca Nhi lên giường, sau đó dịu dàng vuốt ve đầu y: “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
Nụ cười trên gương mặt hắn mang theo sự dịu dàng mà ngay cả hắn cũng không phát giác.
Có lẽ, Mạc Thụ cũng không biết khi hắn nhìn ta hắn đã dùng ánh mắt như thế nào đi.
Nhưng mà, ta biết, ta vẫn luôn biết, cho nên ta mới từng chút từng chút bị ăn mòn.
Nam Ca Nhi ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn mặt Mạc Thụ.
“Sao vậy?” Mạc Thụ thấy Nam Ca Nhi không những không chịu ngã ra giường, ngược lại còn nắm chặt y phục của mình, nhìn mình phát ngốc, “Không phải buồn ngủ sao?”
“…Mạc Thụ.” Nam Ca Nhi kéo góc áo Mạc Thụ.
“Ân?”
“Thân thể ta không tốt, có thể sẽ chết sớm hơn ngươi, chỉ còn lại một mình ngươi….” Tình trạng thân thể của chính mình vẫn là chính mình rõ nhất, Nam Ca Nhi nhẹ giọng nói: “Như vậy, có thể sao?” Y không hy vọng sau khi cả hai có ràng buộc sâu sắc với nhau, lại đem Mạc Thụ vứt bỏ, như vậy không công bằng.
Y nhớ tới Mạc Thụ từng nói phụ thân của hắn cả đời sầu não không vui, nên bất giác liền cảm thấy lo lắng.
Nếu bản thân không thể sống được bao lâu nữa, vậy thì lưu lại một mình Mạc Thụ, hắn phải làm sao mới tốt?
Nam Ca Nhi vừa nói xong, đã thấy Mạc Thụ chăm chăm nhìn mình.
Cắn môi, Nam Ca Nhi nhỏ giọng lập lại: “Như vậy cũng có thể sao? Mạc Thụ.”
Câu trả lời của Mạc Thụ là tiến sát lại, nhẹ nhàng dùng môi chạm vào cánh môi đang có ý đồ muốn nói tiếp gì đó.
“Ta không thích ngươi nói những lời này.” Sau khi thành công khiến Nam Ca Nhi ngậm miệng, Mạc Thụ kề vào trán y, ôm chặt y, nhẹ giọng nói: “Ngươi biết ta không thích nghe những thứ này mà.”
“Đừng tùy tính như thế.” Nam Ca Nhi hơi cười khổ một chút, “Ngươi biết cho dù không nói, cũng không chứng minh nó sẽ không phát sinh.”
“Ân, ta biết.” Mạc Thụ nhỏ giọng nói, “Nhưng ta không thích ngươi nói ra.”
Nam Ca Nhi cảm thấy khá buồn cười vì câu nói tùy tiện của Mạc Thụ, nghĩ muốn mở miệng cười, nhưng cuối cùng chỉ hơi nhếch khóe môi, rồi lại trầm mặc.
“Được.” Y khe khẽ nói, “Ta không nói nữa.” Có lẽ là vì bản thân vĩnh viễn đều không thể nhìn rõ được biểu tình chân thực của chính mình, ngược lại mới có thể nhìn rõ được biểu tình của người đối diện, cho nên y luôn có thể hiểu rõ những ba động sau vẻ ngoài thản nhiên không sầu lo của Mạc Thụ.
Hiện tại tình tự mà Mạc Thụ đang muốn biểu đạt chính là ___ bất an.
Mạc Thụ lại nghiêm túc cẩn thận nhìn Nam Ca Nhi nửa ngày, sau đó vươn tay, kéo Nam Ca Nhi ôm vào lòng: “Hơn nữa, hiện tại ngươi nói những lời này, có phải là quá trễ rồi không?”
Nam Ca Nhi ngốc lăng, tiếp đó nhướng môi cười: “Nói cũng phải.”
Đã trễ rồi a.
“Ta nên sớm nhắc nhở ngươi.”
“Ngươi chỉ yêu cầu ta đối tốt với ngươi.” Mạc Thụ nhẹ giọng nói: “Ta sẽ làm được, cho nên, nếu như ngươi không hy vọng ta sẽ buồn, thì nỗ lực mà sống lâu một chút.”
“Được.” Nam Ca Nhi ngẩng đầu, chạm vào môi Mạc Thụ, “Được, ta đáp ứng ngươi.”