Không kịp suy nghĩ quá nhiều, Nam Ca Nhi chỉ liều mạng ôm chặt tay Mạc Thụ: “Dừng tay, đừng giết người nữa.”
Không có bất cứ dự báo nào trước, cũng không hề có một chút sát khí, chỉ trong vài phút ngắn ngủi như vậy, Mạc Thụ cư nhiên mắt cũng không chớp giết hơn mười người bình thường tay trói gà không chặt!
Đây quả thật chính là….
Nam Ca Nhi không biết phải làm sao hình dung sự chấn kinh vào lúc này.
Nam Ca Nhi không để hắn giết, Mạc Thụ cũng không kiên trì, phất tay, nhuyễn kiếm trong tay được giũ sạch sẽ tất cả vết máu trên thân nó, sau đó kiếm lại quấn về thắt lưng, thò tay rờ đầu Nam Ca Nhi: “Làm sao vậy? Lạnh?” Vừa kéo áo lông của mình bao lại cho Nam Ca Nhi.
Những người trên đường vẫn đang ở trong trạng thái hoảng loạn kinh sợ cực độ, tất cả đều đang thét chói tai không chút ý nghĩa, rồi hoảng loạn chạy đi.
Nam Ca Nhi mở miệng, nhưng vô pháp phát ra âm thanh, y chỉ cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy.
Mạc Thụ không nghe được Nam Ca Nhi nói gì, thế là lại lần nữa rút kiếm ra, tay nhấc kiếm rơi, máu quang lại hiện.
“Câm miệng.”
Hắn chỉ dùng giọng nói bình thường nhẹ gầm lên một câu.
Nhưng cảnh tượng một kiếm chém đứt liên tiếp ba cái đầu lại khiến cho con đường một lần nữa chìm vào tịch mịch.
Tử tịch.
Tất cả mọi người, tựa hồ ngay cả thở cũng đều quên, chỉ kinh sợ nhìn nam tử thanh dật xuất trần tựa như hoa mai trắng đã giết hơn hai mươi người rồi mà ngay cả tọa kỵ cũng không nhiễm một chút vết bẩn.
Thật đáng sợ.
Nam Ca Nhi co rút trong lòng Mạc Thụ, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Y cũng từng giết người, nhưng mà trước giờ chưa từng tự tay chém đứt sinh mệnh, hơn nữa kẻ mà y giết, đều là kẻ không thể không giết, mà Mạc Thụ giết người, lại lý lẽ thỏa đáng đến vậy.
Tự nhiên như thể đang ăn cơm, uống rượu mà thôi.
Hắn thậm chí không có một chút sát khí, chém đứt đầu người mà giống như chặt thịt làm cơm mỗi ngày.
Nam Ca Nhi không thể nào khống chế thân thể mình đừng run rẩy.
Hiện tại y đã hiểu rõ tại sao lang trung lại nghiêm túc tìm mình nói tới chuyện này như thế, Chu Khê và Tiểu Hạ tại sao lại lo lắng như thế.
Vì Mạc Thụ căn bản không hề có chuẩn mực hành vi bình thường mà một con người nên có.
Chỉ đơn giản là vì những người đi đường này cản lối hắn, hắn liền có thể không chút kỵ húy giết người ta, lý do nhỏ nhặt như vậy, lý do lãnh khốc như vậy.
Có lẽ, hắn chẳng phải vì người ta cản đường hắn gì cả, lý do vô vị như vậy.
Có lẽ chỉ đơn giản vì hắn muốn giết người, cho nên mới giết người mà thôi.
Vì thế, lang trung mới nói hắn cuồng sát.
Vì cảnh tượng này quá đáng sợ, cho nên lang trung mới nói phải phối đơn thuốc kia cho mình sao?
Lúc đó thật sự cảm thấy lang trung này làm việc dư thừa, hiện tại lại cảm thấy đó thật sự là việc trong tình lý.
Không phải đơn giản chỉ là cuồng sát, mà là xem nhẹ sinh mạng của con người, thậm chí là không thèm nhìn tới, mới có thể dễ dàng huơ kiếm như thế.
Tự nhiên, khinh miệt như thể nhân loại đang nghiền nát một con kiến.
Sự run rẩy của Nam Ca Nhi khiến Mạc Thụ cực kỳ khẩn trương, hắn lo lắng sờ trán Nam Ca Nhi: “Sao vậy?”
Cắn chặt môi mới có thể khống chế ý muốn thét lên khi nhìn vào mặt hắn___ Mạc Thụ thậm chí hoàn toàn không cho rằng bản thân có chỗ nào quái dị.
Cúi đầu, khàn giọng nói: “… Ta không thích không khí nơi này.” Mùi huyết tanh đã lan tràn, tỏa khắp không gian, khiến y sắp ói ra.
Nghe vậy, Mạc Thụ cẩn thận ôm Nam Ca Nhi, kéo đầu y vùi vào ngực mình: “Chúng ta lập tức đi.”
Rõ ràng vừa mới giết người, tại sao lại không nhiễm một chút vị huyết tanh nào?
Vẫn là khí tức như cây tùng mà ta quen thuộc, khí tức sạch sẽ, thuần tịnh.
Rõ ràng đã giết nhiều người như thế.
Nam Ca Nhi chỉ cảm thấy nội tạng trong lồng ngực đều sắp sửa nhảy ra, khiến y vừa buồn nôn lại vừa sợ hãi, thân thể như mắc phải bệnh sốt rét, run rẩy càng lúc càng dữ dội.
Nhưng lại giống như bị ám ảnh, sống chết dán dính vào nam nhân khiến y run rẩy sợ hãi từ tận linh hồn.
Thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ.
Muốn khóc muốn khóc muốn khóc muốn khóc.
Mạc Thụ Mạc Thụ Mạc Thụ….
Cho đến khi Mạc Thụ nhẹ giọng đáp một tiếng, Nam Ca Nhi mới ý thức được bản thân đã gọi tên của Mạc Thụ lên.
“Mạc Thụ.” Y cố sức xiết chặt thắt lưng Mạc Thụ, y cảm giác chính mình khi gọi tên của Mạc Thụ, giọng nói cũng run rẩy.
Ngươi liệu có giết ta không? Giống như vừa rồi vậy, mắt cũng không chớp chém về phía ta?
“Ta lập tức mang ngươi tới đại phu.” Mạc Thụ cho rằng y không thoải mái, thế là xoa xoa đầu y, an ủi.
Sự đụng chạm của Mạc Thụ khiến Nam Ca Nhi theo bản năng co ro lại một chút, trên tay càng thêm dùng sức ôm hắn.
Ta không sợ chết, thật đó.
Ta trước giờ đều không sợ hãi cái chết.
Nhưng mà, điều ta sợ hãi là, người ta chân tâm đối đãi, lại chĩa mũi kiếm sắt bén vào ta.
Ai cũng có thể giết ta, nhưng ngươi thì không thể.
“Ta sợ.” Nam Ca Nhi cuối cùng không cách nào khống chế, run rẩy giống như thân thể sắp rã ra, ngẩng đầu nhìn Mạc Thụ, đường nhìn dần dần trở nên mơ hồ.
“Ta sợ, đừng đánh ta, ít nhất đừng là ngươi phái người tới đánh ta, đừng giết ta, ta sợ, rất đau, rất đau rất đau…” Y có phần mất khống chế, đau khổ trước đây đã khắc sâu vào trong linh hồn hiện tại trộn lẫn vào cảnh tượng lúc này, khiến y chìm sâu vào trong nỗi sợ hãi cực độ.
Mạc Thụ ngây người.
“Lạnh, rất lạnh, nội tạng đau đến mức nổ tung.” Ánh mắt Nam Ca Nhi không có tiêu cự lẩm bẩm, “Đừng giết ta, đừng giết ta, ta sợ, ta sợ…” Miệng vẫn hàm hàm hồ hồ, không biết là đang nói cái gì, lẩm bẩm một lúc, giọng nói dần trở nên bén nhọn: “Ta sợ đau, ta làm sai cái gì, đau a, tại sao phải tới chỗ này, ta muốn trở về, ta muốn trở về, ta hận ngươi, ta hận ngươi.” Cứ như phát cuồng vươn tay tới cào cổ Mạc Thụ, “Ta ghét lửa, ta ghét màu đen, đau, đau, ta không muốn tiếp tục sống nữa, ta không muốn sống nữa, rất đau rất đau!” Giọng nói bén nhọn giống như tiếng kêu thảm khi người ta đau đến cực hạn, cực độ chói tai.
Cổ của Mạc Thụ bị Nam Ca Nhi cào rách ra mấy vết thương chảy máu, y lại xoay tay về tự bóp cổ mình.
Mức độ dùng lực điên cuồng này, giống như phải khăng khăng bóp chết chính mình.
“Ta không muốn sống nữa, cầu xin ngươi, để ta chết, để ta chết.” Kích động cào cào cổ chính mình, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Ta đã chết hai lần rồi, đừng để ta lại sống sót tiếp nữa, ta đã không muốn tiếp tục gánh chịu nỗi đau khổ này sự tuyệt vọng này.
Mạc Thụ đại kinh thất sắc, kéo tay Nam Ca Nhi, không để y tiếp tục tự gây tổn thương.
Nam Ca Nhi liều mạng giãy dụa, phản phất như y muốn bóp chết kẻ thù của mình.
Không thề làm gì hơn, Mạc Thụ chỉ đành cầm cán đao, gõ cho Nam Ca Nhi hôn mê.
Đợi đến lúc Nam Ca Nhi cuối cùng cũng ngất đi, Mạc Thụ mới phát hiện bản thân đã bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh.
Hắn biết Nam Ca Nhi đã chịu không ít khổ sở, nhưng chưa từng nghĩ hôm nay mình giết người lại khiến y chịu kích thích như vậy.
Nhìn thấy những dấu vết xanh đỏ chói mắt li ti trên cổ, Mạc Thụ chỉ cảm thấy trong lòng đau đến cực điểm.
Rốt cuộc là nỗi đau đớn thế nào, mới có thể khiến y làm ra hành động như vậy?
Tuy trước giờ hắn chưa từng cảm thấy sinh mạng của người bên ngoài có giá trị tồn tại nào, nhưng lần này phản ứng của Nam Ca Nhi, khiến hắn từ bây giờ trở đi sẽ không bao giờ dám giết một người nào trước mặt Nam Ca Nhi nữa.
Trong năm ngày tiếp theo, Nam Ca Nhi vẫn chìm trong trạng thái bán hôn mê, bất luận đút cái gì cũng đều ói ra toàn bộ, cho dù là nước, cũng phải dựa vào Mạc Thụ mớm cho nửa ngụm, đút nhiều một chút cũng ói.
Cả ngày giống như bị mộng quỷ vây khốn, lăn lộn trong ác mộng, kêu thét không ngừng, khí tức dần yếu đi.
Chỉ có năm ngày, tâm huyết cực nhọc nấu cơm làm đồ ăn hơn nửa năm nay của Mạc Thụ toàn bộ đều bỏ phí, Nam Ca Nhi gầy đến mức không ra hình người, so với bộ dạng khi mới trôi đến Quảng Điền cũng không tốt hơn mấy phần.
Mời mấy chục đại phu tới chẩn, đều nói ưu tư quá nặng, khó có thể chống qua kiếp này.
Mạc Thụ vừa gấp vừa đau, gần như lại sắp phiền não tức giận giết luôn những vị đại phu đó để tiết giận.
May mà người Quảng Điền ở nơi này liên tục khuyên can an ủi, cuối cùng phái người đón lang trung tới đây, quán dược, mới cứu về được cái mạng nhỏ của Nam Ca Nhi.
Khi Nam Ca Nhi lần nữa thanh tỉnh lại, đã là buổi chiều, bên mép giường có người khoác áo lông trắng đang gục đầu.
Bên này Nam Ca Nhi vừa tỉnh, Mạc Thụ phát giác thấy hơi thở hơi có phần bất đồng cũng liền tỉnh lại ngay, nhìn Nam Ca Nhi.
Bệnh nặng một trận, lúc này tâm tư của Nam Ca Nhi cũng coi như đã bình tĩnh rất nhiều, cũng không còn sợ hãi như lúc ban đầu nữa.
Càng huống hồ, nhiều ngày không được tiếp bao nhiêu nước, cũng không có sức lực để kích động.
Mạc Thụ thấy Nam Ca Nhi tỉnh lại, cũng không nói gì, chỉ đưa tay ra, vén những sợi tóc rủ xuống trước trán y, hết nửa ngày mới nhẹ giọng nói: “Về sau, không bao giờ giết ai trước mặt ngươi.”
Nam Ca Nhi chớp mắt, coi như là nghe thấy.
“Dọa chết ta rồi.” Mạc Thụ lại nói.
Vì ngày đêm canh chừng, cũng không có tâm tư ăn uống, Mạc Thụ cũng ốm đi một vòng lớn, càng hiện rõ nét hao gầy thanh tuấn, cứ như sắp mọc cánh bay đi.
Nam Ca Nhi chớp mắt, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
“Mạc Thụ.” Y nhỏ giọng, khàn khàn gọi hắn.
Mạc Thụ vuốt đầu y.
“Sống, khó quá.” Nam Ca Nhi chảy nước mắt, suy yếu nói, “Cực khổ quá.”
Mạc Thụ giúp y lau nước mắt, chuyên chú nhìn y.
“Ngươi đừng giết ta, đừng thương tổn ta, nếu không, ta sống tiếp cũng không có ý nghĩa nữa.”
“Ngươi thương ta, ta mới có thể sống tiếp.”
Trầm mặc rất lâu, Mạc Thụ mới nhẹ giọng nói: “Được.”