Nam Ca Nhi nhìn nửa ngày, thực sự vô pháp từ trong những đường thêu theo trường phái trừu tượng này nhìn ra được đồ án thích hợp nào, chỉ thấy cả người đều đầu váng mắt hoa, sắp trở thành nhan hung muỗi.
Vì để không ngược đãi con mắt của mình, y quyết định bỏ thứ trong tay xuống, nghỉ ngơi dưỡng mắt, nằm bệt ra bàn, nhìn phong cảnh đối diện.
Thời tiết đang lúc ấm áp, từ ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy con chim nhỏ đang không ngừng nhảy nhót hót vang trên cành cây, trên căn lầu đối diện còn có thể nhìn thấy có người đang cùng các cô nương nói gì đó___ ách, quả nhiên, hoàn toàn không giống như khách đến phiêu kỹ!
Ta rốt cuộc có lé mắt hay không mà tự cho rằng những gia hỏa dũng mãnh này là người trong chốn phong trần!
Đột nhiên ngoài cầu thang truyền tới tiếng bước chân.
Nam Ca Nhi chỉ nghĩ là Xuân Kiều đi rồi trở về, nhưng tỉ mỉ lắng nghe, lại phát hiện có hai tốc độ bước chân không giống nhau, hơn nữa không hề giống với tiếng bước chân nhỏ nhẹ của một nữ tử như Xuân Kiều.
“… Nghe nói chuẩn bị phải trở về… đón…” Tiếng nói thấp thoáng truyền tới.
“… Biết… đi?” Là hai người quen thuộc.
Nam Ca Nhi vừa nghe liền biết là tiếng bước chân của Mạc Thụ, nghe giọng nói thì bên đang nói chuyện với hắn là Chu Khê.
Tiếng bước chân của Mạc Thụ rất nhẹ, nhưng lại rất ổn trọng, từng bước từng bước, cảm giác giống như không có một chút xíu do dự nào.
Tiết tấu hai người bước đi không tính là nhanh, giọng nói cũng thấp, bộ dáng không nhanh không chậm.
Nam Ca Nhi híp mắt lại nghe, lại cảm thấy có chút buồn ngủ.
Bên tai lờ mờ nghe thấy hai người tựa hồ đi đến trước cửa phòng Xuân Kiều, nhưng lại không bước vào, chỉ đứng trước cửa nói chuyện, tựa hồ là Mạc Thụ phải đi tiếp vì có chuyện tìm Nha Nhi, nhưng Chu Khê chỉ là đang thương lượng gì đó với hắn, rồi còn phải đi làm việc khác, cho nên hai người liền đứng ở trước cửa phòng Xuân Kiều tùy tiện nói vài câu.
“… Tiểu Nam… khỏe?”
“A, cũng vậy.”
Ân? Nói tới ta rồi?
Nam Ca Nhi hơi nỗ lực mở to mắt, lờ đờ lắng nghe hai người nói chuyện.
Cuộc đối thoại của hai người, dần dần rõ ràng hơn.
“Lang trung đã xem nói là cần từ từ tĩnh dưỡng.” Đây là lời Mạc Thụ.
“Vậy sao.” Giọng của Chu Khê, “Cái này cũng không cách nào.”
Đang nói tới tình trạng thân thể của ta sao?
Vừa nghe tới đây, Nam Ca Nhi gần đây trở nên khá quan tâm tới tình trạng cơ thể mình mới hơi dậy được chút tinh thần để lắng nghe.
Bên này Nam Ca Nhi cũng có chút hiếu kỳ dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
“Toàn Quảng Điền đều biết rồi, chỉ có Tiểu Nam là không biết mà thôi.”
“Rõ ràng đến thế sao?” Mạc Thụ lẩm bẩm, “Tự bản thân ta cũng là gần đây mới phát hiện ra đó.”
Phát hiện cái gì vậy?
“Người trong cuộc mê mù.” Chu Khê trêu đùa, “Hơn nữa, ngươi vốn là bất đồng so với người thường, làm sao mà hiểu được thất tình lục dục của người bình thường.”
“Ta sao lại bất đồng với người thường.” Mạc Thụ nhẹ cười, “Chỉ có ngươi nói như vậy.”
“Chỉ có lập trường của ta bất đồng, mới hiểu được ngươi là người thế nào.” Chu Khê nhàn nhạt nói, “Không chuẩn bị nói với y sao?”
“Ân?”
“Giả ngốc cái gì.” Chu Khê bất mãn, “Ngươi không phải rất tâm duyệt y sao?” (Tâm duyệt: yêu thích, thương mến)
Nam Ca Nhi ở trong phòng, nghe câu nói của Chu Khê, lập tức ngây dại.
Tâm duyệt?
Không phải chứ!
Nhưng mà, hình như cảm thấy cũng đúng.
Tổng hợp lại tất cả những biểu hiện của Mạc Thụ trước đó, tựa hồ cũng có chút là thật.
Nhưng mà, ta có cái gì đáng để Mạc Thụ yêu thích chứ?
… Cứ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hình như lại không ngạc nhiên gì lắm.
Rốt cuộc là chuyện thế nào đây?
Nam Ca Nhi âm thầm nghiên cứu nửa ngày, cũng không nghĩ ra cái gì thỏa đáng, mà đến khi tỉnh táo lại, cuộc đối thoại của Mạc Thụ và Chu Khê đã muốn kết thúc.
“Tự ngươi tìm cách đi.” Chu Khê hừ cười, “Khó thấy được ngươi sôi nổi như vậy, ta không có hứng giúp đỡ.”
“Không cần.” Mạc Thụ cười nhẹ, “Không cần làm cái gì, để tự y từ từ đến đi. Bất luận đợi chờ bao lâu đều đáng giá.”
“Nhìn không ra ngươi cư nhiên lại có sự nhẫn nại như vậy.”
“Chỉ vì một người mà thôi.” Mạc Thụ nhàn nhạt nói, “Cho dù người khác vứt bỏ như miếng giẻ rách, ta vẫn xem như là trân bảo.” Ngừng một chút, lại nói: “Tiểu Nam của ta, đã chịu quá nhiều tổn thương, ta không nỡ tiếp tục bức ép y, không muốn gia tăng thêm một chút không vui nào cho y.”
“Không ngờ Mạc Thụ tiên sinh cư nhiên lại là người si tình như thế.” Chu Khê không chút lưu tình trêu chọc.
“Chúng ta không có kết quả đâu.” Mạc Thụ rất nhàn định nói, “Ngươi tán thưởng ta cũng vô dụng.”
Chu Khê tựa hồ bị câu nói của Mạc Thụ làm nghẹn tức thở không nổi.
Nửa ngày, mới nhẹ gầm: “Mạc Thụ, ngươi có tin là ta sẽ lập tức đẩy ngươi xuống lầu không.”
“Vì yêu sinh hận cũng vô dụng.” Mạc Thụ tiếp tục nhàn định, “Dưa hái xanh không ngọt, không ngờ sư gia cư nhiên là người si tình như thế.” Đem nguyên xi lời của Chu Khê vứt trả lại.
“Mạc Thụ!” Lần này, sư gia Chu Khê đã không thể tiếp tục nhẫn nhịn cái tên gia hỏa bại não đến cực điểm mà lại luôn trưng vẻ mặt nhàn định này ra nữa, gầm thét, “Lão tử phải chém chết ngươi!”
“Ta nói rồi, sư gia, chúng ta không có kết quả đâu.” Mạc Thụ rất thản nhiên một lần nữa ‘cự tuyệt’ Chu Khê.
Kèm theo tiếng bước chân vang lên là tiếng quyền cước va chạm của hai người___ đoán chừng là vừa đánh vừa chạy xa rồi.
Để lại Nam Ca Nhi đỏ mặt, ngồi trong phòng Xuân Kiều, đủ loại tâm tình phức tạp trào lên.
Kinh ngạc, cảm động, đen mặt, 囧…
Y từ Bắc Quận, theo dòng nước trôi tới đây, tràn đầy tuyệt vọng, toàn thân thương tổn, tựa như kẻ chết rồi dạt tới Quảng Điền này.
Vốn cho rằng cả thế giới này đều đã vứt bỏ mình, cũng có lẽ mình bị cả thế giới ghét bỏ.
Nhưng không ngờ, ở đây, mắt thấy một cõi nhân gian khác, hoàn toàn bất đồng so với những gì mình thấy trước kia.
Cuộc sống bất đồng, phong cảnh bất đồng, con người bất đồng.
Linh hồn đã phân thành từng mảnh nhỏ, cũng từng chút từng chút từ từ được sự ấm áp dung hóa, sau đó từ từ ngưng động lại tạo thành một hình dạng mới, một màu sắc mới.
Không phải cố ý, cũng không chút giả vờ.
Sự chân thật, huyên náo, sau đó là dịu dàng, làm bản thân được dung nhập vào đây.
Sau đó, hiện tại, có người nói, bất luận chờ đợi bao lâu đều đáng giá.
Cho dù muốn đem những vết thương trước kia làm cho khép miệng thì cần rất nhiều thời gian, hắn cũng nói là đáng giá.
Hắn nói, cho dù người khác vứt bỏ như miếng giẻ rách, hắn vẫn xem như là trân bảo.
Tuy là một tên gia hỏa không thể dựa vào, cá tính cũng rất có vấn đề, nhưng mà, hắn đã rất chân thành mà nói.
Ta cảm thấy, rất vui.
Nhưng cũng có chút, muốn khóc.
Ta không biết ta có phải cũng thích hắn không, nhưng mà, ta cảm thấy rất cao hứng.
Có người, trân trọng ta như thế.
Ở nơi mà ta không phát giác, cẩn thận tỉ mỉ bảo hộ ta, chỉ sợ ta lại bị một chút tổn thương.
Xem ta như bảo vật quý hiếm trên thế gian, cẩn thận chăm sóc ta, không nỡ để ta có chút nào khó xử.
Sau đó, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt đơn thuần nhìn sự trân trọng này, cảm thấy rất thỏa đáng mà cười.
Ta…
Ta không biết.
Nhưng, ta nghĩ, có lẽ, ta sẽ càng nỗ lực để bảo vệ thân thể của mình, sau đó tiếp tục mà sống.
Nam Ca Nhi ngơ ngẩn, sau đó mặt càng lúc càng nóng.
Giống như sợ người khác nhìn thấy, y nằm sấp lên bàn, vùi đầu xuống.