Nam Ca Nhi tuy thân thể không tốt lắm, nhưng lại như bị quỷ thần sai khiến, mượn lúc hứng khởi, nhân khi Mạc Thụ đi khỏi liền uống một ngụm rượu___ thật ra, đây hoàn toàn là thói quen.
Trước đây mỗi lần qua năm mới gần như mỗi năm đều uống rượu, lần này y cũng lý lẽ thỏa đáng tự nhiên mà lấy ly rượu của Mạc Thụ, rót uống một ly như vậy….
Kết quả vừa uống, liền khiến y hối hận vô cùng….
Bề ngoài thì hoàn toàn không nhìn ra, Mạc Thụ cư nhiên lại uống loại rượu mạnh như vậy, hơn nữa uống vào liền thấy hỏng bét.
Rượu vào yết hầu, Nam Ca Nhi chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng bừng lên, đặc biệt là trong miệng, quả thật giống như nuốt vào một cây đao, làm y không nói ra tiếng, chỉ cảm thấy cay xè.
Nam Ca Nhi mặt đỏ bừng lên, vội vàng ôm ly nước liều mạng uống.
Mạc Thụ từ nhà bếp đi ra liền thấy Nam Ca Nhi vẻ mặt đỏ bừng như cái gì đang điên cuồng uống nước, trước tiên là có chút nghi hoặc, nhưng lập tức ngửi được một chút vị rượu nhàn nhạt trong miệng, lập tức hiểu rõ.
Vội vàng đi ra ngoài.
Nam Ca Nhi cũng không có hơi sức đâu nghĩ xem Mạc Thụ rốt cuộc muốn làm gì, y lúc này còn tự lo không xong___ quả thật muốn bốc cháy rồi!
Uống chút nước lại liều mạng mà ho___ cay quá a!
Thật không dám tưởng tượng, Mạc Thụ cư nhiên mỗi lần đều uống thứ này.
Rõ ràng ngửi mùi thì không có vị nồng gì lắm, tại sao uống vào lại khủng bố như vậy?
Thật khó tin khi Mạc Thụ cư nhiên còn có thể uống nhẹ nhõm thỏa mãn đến thế, thứ này quả thật chính là rượu cồn mà!
Mạc Thụ chỉ ra ngoài một lát, lập tức quay lại, trong tay cầm một cái bát, đưa thứ đó cho Nam Ca Nhi: “Uống đi.”
Nam Ca Nhi bị cay đến trào nước mắt, trước mắt mơ hồ một mảng, mắt cũng hoa đi, tuy biết Mạc Thụ đưa thứ gì đó cho mình, nhưng chính là không tiếp được, tay run run nửa ngày đều chỉ quơ loạn.
Không dễ dàng gì mới đón được, cũng không biết là có chuyện gì, nửa ngày không đưa đúng vào miệng, mất nửa ngày cũng chỉ là chuyện rối lên.
Mạc Thụ dứt khoát trực tiếp đỡ cằm Nam Ca Nhi, đổ thứ trong tay vào miệng của y.
…. Là mật ong!
Uống hết nửa bát, Nam Ca Nhi mới nhận ra được mùi vị.
Không nói Mạc Thụ làm sao có được thứ mật ong mà chỉ có người có tiền mới có thể mua này, đơn giản chỉ cần biết sự thật là thứ đồ ngọt này, có thể lọt vào trong miệng mình cũng đủ khiến người ta phải kinh dị rồi.
Phải biết Mạc Thụ là cực kỳ mê đồ ngọt a!
Thấy Nam Ca Nhi xem ra cũng đỡ hơn nhiều, Mạc Thụ mới nói: “…. Hiện tại thân thể ngươi không tốt, không thể uống thứ rượu này.” Nam Ca Nhi không ngẩng đầu, cho nên không nhìn thấy được sự lo lắng trong mắt Mạc Thụ___ tình trạng thân thể của Nam Ca Nhi thật sự không mấy lạc quan, hiện tại còn lén uống rượu, không biết tối nay liệu có trở nên tồi tệ không.
Nam Ca Nhi mới hơi hồi phục lại, lập tức lại biến thành đỏ hồng___ quả nhiên bị phát hiện rồi….
Quá mất mặt mà, cư nhiên lén uống rượu___ hơn nữa càng bi kịch hơn là còn bị phát hiện.
Bộ dáng lúng túng của Nam Ca Nhi khiến tinh thần có chút khẩn trương của Mạc Thụ cũng theo đó mà thả lỏng xuống.
Đưa tay vỗ đầu Nam Ca Nhi, “Nếu như ngươi thích, hôm khác để thím Đặng ở tiệm rượu làm chút bã rượu cho ngươi?” Mạc Thụ nghĩ nghĩ rồi nói. “Rất không tồi, ngọt lắm.”
….. Không phải tất cả mọi người đều nhận định đồ ngọt thì luôn không tồi giống ngươi được không!
Nếu không phải mình vừa mới mất mặt một lần, hơn nữa hiện tại tình trạng cũng không tốt lắm, Nam Ca Nhi chắc lại muốn bùng nổ lần nữa.
Nhưng hiện tại, y chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Y nhớ mình trước đây có chút tửu lượng, nhưng hoàn toàn quên mất đó là khi mình còn làm thân vương, bây giờ đã cách lúc đó hơn ba năm, đại khái khá lâu không rèn luyện lại thêm tình trạng thân thể kém đi, cho nên hoàn toàn không thích ứng với loại rượu này.
Hơn nữa điều chủ yếu nhất là, Mạc Thụ uống ‘rượu cồn’ mà ngay cả người bình thường cũng chịu không nổi a….
Mạc Thụ cúi đầu quan sát biểu tình của Nam Ca Nhi: “Có tốt hơn chút nào không.”
Nam Ca Nhi cúi đầu gật gật___ y cảm thấy không có mặt mũi gặp ai.
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Mạc Thụ nhịn cười nói, vỗ vỗ đầu y, chuẩn bị ngồi xuống.
Mông còn chưa chạm vào mặt ghế, Nam Ca Nhi vẫn luôn ngoan ngoãn ở đối diện lại đột nhiên phốc một cái đứng bật dậy, sau đó che miệng lảo đảo ngả nghiêng xông ra ngoài.
“Này!” Mạc Thụ vừa thấy sắc mặt khẩn trương và trắng bệch đó của y liền biết đại khái là sự lo lắng của mình đã thành sự thật.
Mới xông ra đến ngoài cửa, Nam Ca Nhi đã ọc một tiếng, ói ra.
Vì cả người đang ở trạng thái nửa choáng váng, y phải cố sức nắm chặt cạnh cửa mới không mềm nhũn mà ngã ngữa.
Đương nhiên, đây không phải là vì uống rượu gì đó, chỉ đơn thuần là thân thể chưa hồi phục, mà dạ dày không có cách nào thích ứng với thứ kích thích như vậy nên mới dẫn tới ói mửa.
Cho dù chỉ mới uống một ngụm, cho dù độ rượu cao đến bất thường.
Đột nhiên, tay bị nắm lấy, sau đó được người đỡ lấy vỗ vỗ lưng, mong muốn y tốt hơn một chút.
Nam Ca Nhi cũng không để ý được gì nhiều, chỉ nương vào tư thế của Mạc Thụ, trọng lượng của nửa người đều tựa vào hắn, chuyên tâm đem mớ thức ăn mới nuốt được mấy ngụm kia toàn bộ ói ra sạch sẽ.
Cuối cùng, Nam Ca Nhi trong bụng trống rỗng chỉ còn ói được một trận nước chua, cảm giác buồn nôn đáng sợ đó cuối cùng cũng biến mất.
Nhưng y ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có nữa.
Mạc Thụ dìu y, đỡ y ngồi lên ghế: “Ta đi lấy y phục.” Cho dù trên y phục không bị dính bẩn, Nam Ca Nhi cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh thấm ướt cả mặt trong y phục, cứ để vậy thì trước chưa kể sẽ có thể bị nhiễm lạnh, mà còn phi thường dễ dẫn đến bệnh tình thêm nặng.
“Nhưng mà….” Nam Ca Nhi dùng thanh âm khản đặc không chút khí lực nói: “Ta không có y phục khô để đổi.” Tự mình chỉ có hai bộ y phục để đổi qua lại, một bộ hiện tại còn chưa khô, còn một bộ đang bị thấm ướt trên người này….
“Thay của ta vậy.” Mạc Thụ đưa tay sờ trán Nam Ca Nhi, xác nhận đối phương không phát sốt, mới quay người đi lấy y phục.
Mồ hôi lạnh trên người vẫn đổ liên tục, Nam Ca Nhi dựa vào lưng ghế, vừa cảm thấy lạnh vừa cảm thấy khó chịu, ý thức dần dần trở nên có chút hoảng loạn, cảnh sắc trước mặt luôn lắc lư không ngừng, trong đường nhìn lúc thì tối lúc thì sáng, trong đầu một mảng trắng xóa, tiếp đó mí mắt nặng trình trịch bị kéo thẳng xuống….
Không biết qua bao lâu, cảm thấy được cơ thể lạnh lẽo, sau đó có thứ gì đó sột soạt bao lấy mình, lại qua một lúc nữa, thể nhiệt ấm áp lại gần, y theo bản năng dựa vào đó, sau đó để thứ ấm áp kia bao chặt lấy mình.
Y có chút thỏa mãn chép miệng, nỗ lực co người lại, muốn mình trở nên nhỏ hơn, để có thể co gọn vào nơi ấm áp đó.
Mệt thật, muốn ngủ rồi.
Mạc Thụ một tay ôm chặt Nam Ca Nhi đang dùng cả thân thể để đeo trên người hắn, một tay vẫn cầm ly rượu, cúi đầu nhìn gia hỏa đang không ngừng cong người lại trong lòng mình, ý đồ muốn cuộn thành một cục.
Vừa rồi hắn đã thấy, thân thể của Nam Ca Nhi thật ra không có trở ngại gì lớn, mỗi lần ngủ mê đại khái là vì thể lực không đủ, hơn nữa tinh thần thật sự căng thẳng mới dẫn tới, nghỉ ngơi một đêm đại khái sẽ không có vấn đề nữa.
Y phục có hơi lớn, cho nên khoát lên người Nam Ca Nhi tựa hồ có hơi rộng, sợ y sẽ lạnh, cho nên nhân lúc đương sự nửa hôn mê mà ôm chặt lấy.
Không ngờ, thật sự rất dễ thương mà tự co lại gần.
Lộ ra thần tình khát vọng mà lúc bình thường vĩnh viễn không cách nào thấy được, vừa rì rì co lại, khiến người ta thật sự cảm thấy, cực độ đáng yêu.
Thân thể suy nhược, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa còn có những vết sẹo lớn nhỏ không đồng nhất, vết thương trên thân thể càng hiện rõ có phần đáng sợ, cả người nhìn đến thật ra có phần đáng sợ khó coi hơn là đáng thương khả ái.
Nhưng kỳ diệu là, mọi người tựa hồ đều cảm thấy y rất yếu đuối, cần được bảo hộ.
Đương nhiên.
Mạc Thụ uống hết rươu trong ly, lại lần nữa cúi đầu, nhìn Nam Ca Nhi đã sắp đem cả mặt mình vùi vào lồng ngực hắn, bỏ ly rượu xuống, thò một ngón tay ra, chọc chọc.
Ta cũng cảm thấy y thật sự rất đáng yêu, khiến người ta thích.
Bề ngoài thì tựa hồ không có cảm giác đang tồn tại, kỳ thực lại có một khí tức kỳ diệu làm người ta không cách nào xem nhẹ.
Có tài nhưng vụng về, mẫn cảm lại chậm chạp, thông minh nhưng lại con nít, vừa như con buôn lại có lý tưởng hóa, biểu tình đao thương bất nhập nhưng lại có nội tâm đơn thuần yếu đuối khát vọng được sưởi ấm.
Mâu thuẫn, nhưng rất đáng yêu.
Hài tử trôi theo dòng nước mà tới, tê liệt tràn đầy tuyệt vọng, nhưng lại giống như lễ vật của trời cao, khiến cuộc sống của ta trở nên có ý vị.
Cho nên, ta cũng hy vọng hài tử này có thể giống ta, cảm thấy cuộc sống này có ý vị.
Gia hỏa trong lòng tựa hồ hừ ra một câu gì đó, đầu xoay xoay, tựa hồ muốn tránh khỏi ngón tay của Mạc Thụ, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả, y căn bản không có cách nào tránh khỏi sự quấy rối của Mạc Thụ, lại không nỡ rời khỏi vòng ôm ấm áp này, chỉ đành nhăn mày, vùi toàn bộ khuôn mặt vào trước ngực Mạc Thụ chùi chùi.
Mạc Thụ hơi cong khóe miệng tươi cười, rút ngón tay thon dài dang chọt chọt y ra, sau đó chấm vào rượu rồi điểm lên đôi môi khô khốc đến tróc da của Nam Ca Nhi: “Ngoan ngoãn khỏe lại, sau đó….” Hắn không tiếp tục nói hết, chỉ là men theo cánh môi vẽ một đường.
Tiếp tục ôm người đó, uống rượu ăn cơm.
Hai người, yên tĩnh trải qua đêm giao thừa, nghênh đón năm mới vừa đến.