Canh năm, trên giường màu vàng, Minh Nguyệt nhíu mi ngủ say nhưng cũng không ngừng ú ớ nói mê, trên gối lụa, tóc đen rối loạn, khuôn mặt trắng nõn mang theo vài phần tái nhợt, hồng ấn giữa mi tâm càng thêm yêu diễm.
Tần công công cúi người đứng giữa đại điện, kinh hồn táng đởm nhìn mọi thứ hỗn loạn bên trong, không khỏi liên tục lau mồ hôi lạnh. Trí nhớ về đêm qua thấp thoáng như cơn ác mộng, đến khi hắn tỉnh lại đã đang ngủ trong phòng mình, cho nên hắn không biết đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Trước giường, Ngự Hạo Hiên một thân long bào, tóc cài ngọc quan, anh khí bức người, mày kiếm nhíu xuống, đôi mắt như hồ nước có chút lười nhác nhìn ngự án hỗn độn cùng chiếc bàn bị lật đổ, khuôn mặt không chút dao động.
- Hoàng. . . Hoàng Thượng
Tần công công nhất thời cảm giác cổ họng mình như bị tắc lại, hắn tiến lên hai bước, cúi đầu càng thấp, hai dải lụa trên mũ phất phơ trong không trung, tay nắm chặt phất trần, thấp giọng:
- Hoàng thượng… đã đến giờ lâm triều, này…
Ngự Hạo Hiên bước lên hai bước, cúi người nhặt lược ngà khắc phượng dính máu, thần sắc bình thường nhưng trong mắt Tần công công như đang thấy máu. Hắn đi theo đế vương hai chục năm, đối với biểu hiện này quá mức quen thuộc. Vì thế, hắn nhanh chóng sai ngự tiền thị nữ chuẩn bị nước ấm rồi tự mình bưng đến trước mặt đế vương.
Ngự hạo hiên liếc nhìn chậu nước ấm, khi mọi người đang kinh ngạc đến không thở được, hắn cầm lấy một chiếc khăn lụa, dùng nước ấm lau đi vết máu trên lược, cho đến khi chiếc lược như khi mới khắc xong năm đó…
Hai ngự tiền thị nữ cúi đầu không dám hé răng nhưng trong lòng đầy sự khó tin. Mấy ngày liền, tính tình đế vương thay đổi thất thường, nay còn….
Một lúc sau, Ngự Hạo Hiên cầm lược ngà trong tay rồi quay người đi về phía giường, mở tay Minh Nguyệt ra, đặt chiếc lược ngà vào tay nàng, bàn tay to nắm chặt cổ tay mềm mại của nàng, cúi đầu hôn trán Minh Nguyệt rồi chậm rãi đứng lên.
Tần công công nhìn đến lo lắng, vừa định thúc giục đã thấy đế vương đem chính chiếc khăn lụa màu vàng ra, đi về góc giường, trước mặt nô tài, kéo chăn bông, cầm chân ngọc bị thương của Đức phi, cẩn thận băng bó, còn ngây ngốc hao hết tâm tư mà buộc một cái nơ con bướm ở mắt cá chân.
Tần công công liếc hai ngự tiền thị nữ đang ngây ngốc, nhíu mày rồi lại giãn ra, tiến lên nói:
- Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm
Nếu không lâm triều, bách quan lại đợi lâu mà gần đây trong triều lại vô cùng hỗn loạn.
Ngự Hạo Hiên kéo chăn bông lại cho Minh Nguyệt, thần sắc lười nhác, chậm rãi rời giường, dừng bước trước những bản tấu chương hỗn độn trên mặt đất, mâu quang thâm trầm không đoán được cảm xúc, sau đó lại nói một câu không quan hệ:
- Tần công công, có phải trẫm nên đổi tổng quản?
Tần công công vừa nghe, sắc mặt nhất thời trắng bệch, hai ngự tiền thị nữ phía sau như bị rút đi hơi thở. Tần An run rẩy quỳ xuống nhưng lại không biết phạm tối gì, chỉ có thế thấp giọng nói:
- Nô tài đáng chết, xin Hoàng Thượng tha thứ.
Ngự hạo hiên lạnh giọng cười, bước ra ngoài điện, không nói gì. Ba người trong điện không hiểu là làm sao. Nhưng Tần công công lại cầm phất trần đi theo đế vương, nhưng chỉ cúi đầu, không dám nói nửa câu.
Trước Vị Ương điện, đột nhiên đế vương dừng bước, quay đầu nhìn cửa đóng chặt và ánh nến vẫn chưa tắt, nhíu mày. Trái tim Tần công công đập càng mạnh, đột nhiên hiểu được ý tứ trong câu nói khi nãy là đề cập đến việc Như Nguyệt quý phi tới đây. Mình lại vẫn thanh tỉnh thế này. Trán Tần công công đầy mồ hôi lạnh.
Tần công công trong lòng bối rối ngẩng đầu, trộm liếc nhìn đế vương đã thấy đế vương đẩy cửa bước vào, lòng run lên, vội vàng đi theo nhưng lại ngạc nhiên phát hiện trong điện không có bóng người. Trong lúc kinh ngạc, Tần công công khiếp đảm nhìn quanh cung điện, cuối cùng lại thấy Như Nguyệt cuộn mình trong góc.
- Hoàng. . . Hoàng Thượng
Tần công công ngừng thở, tay cầm phất trần đổ mồ hôi. Hoàng thượng từng cực sủng ái Như Nguyệt quý phi, ngay cả nàng đụng chạm làm gì cũng đều trách phạt thị nữ, nay thấy Như Nguyệt quý phi như thế, Tần công công nhìn Hoàng thượng lững thững đi lên, không khỏi cúi đầu, không dám nói.
Ngự Hạo Hiên cúi người ôm lấy Như Nguyệt, chỉ thấy thân thể lạnh băng, hơi nhíu mày rồi bước về phía giường, đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, xoa nhẹ trán nàng không thấy nàng có gì khác lạ, đứng dậy nói:
- Tìm cung nữ đáng tin tới hầu hạ nàng, những ngày này không cần đuổi về lãnh cung.
Tần công công giật mình, rồi sau cúi mình nói:
- Nô tài lĩnh chỉ
Ngự hạo hiên quay đầu nhìn Như Nguyệt một cái, cũng không nói gì nữa, xoay người bước ra Vị Ương điện, đi ra cửa Tẩm Tâm cung.
. . . .
Mặt trời đỏ mới lên, Tiêu Đồng một đêm không ngủ, thấy đế vương rời khỏi Trường Sinh điện lập tức bước vào. Mắt đỏ hồng nhìn trong điện hỗn tạp, trong lòng áy náy bất an, nàng nắm chặt khăn lụa, che miệng ngăn tiếng khóc, nhẹ đi đến trước giường, thấy Minh Nguyệt đang ngủ không bị thương tổn gì, không ngừng được lại khóc lên, quỳ gối trước giường.
Tựa như mỗi lần Hoàng thượng và tiểu thư cãi cọ đều là nàng gây nên. Nếu nàng sớm biết Hoàng thượng sẽ phát hỏa lớn như vậy cho dù thế nào nàng cũng sẽ không mang Như Nguyệt đến. tiểu thư đã hy sinh nhiều như vậy mà nay nàng lại khiến tiểu thư như thế. Nàng thật đáng chết, tội đáng chết vạn lần.
Trên giường, Minh Nguyệt một đêm chưa ngủ nhíu mi, giật mình nghe tiếng có người khóc, mệt mỏi mở mắt, bàn tay trắng nõn vừa động nhất thời đau đớn một chút, thần trí thanh tỉnh rất nhiều. Nàng nhìn tay mình lại giật mình thấy chiếc lược ngà đêm qua nàng vứt ở trước Vị Ương điện (hơ trên kia thì bảo là giữa Trường sinh điện). Đột nhiên nhớ đến vẻ mặt Ngự Hạo Hiên hỏi nàng vì sao không vọt vào Vị ương điện. Trong lòng căng thẳng, cố sức ngồi dậy lại thấy thân ảnh Tiêu Đồng quỳ trước giường mà khóc.
Hơi hơi thở dài, nhẹ day trán, trong lòng Minh Nguyệt sao lại không biết nguyên nhân Tiêu Đồng khóc, nhìn quần áo nàng có thể thấy nàng một đêm không ngủ, cảm thấy không đành lòng, cầm tay Tiêu Đồng nói:
- Đừng khóc.
Tiêu đồng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt đã ngồi dậy, nước mắt càng nhiều, run giong nói:
- Tiểu thư, nô tỳ là sao chổi, lại mang họa lớn cho người, đêm qua nô tỳ nghe được động tĩnh trong Trường sinh điện chỉ biết rằng nô tỳ tội chết vạn lần. Tiểu thư, Tiêu Đồng thực sự xin lỗi người
- Tất cả đã được định sẵn, trong cõi u minh mọi việc sớm đã được sắp đặt, không trách ngươi được
Sau đó, trong mắt có tia đau thương, nhắm mắt nói:
- Ngươi cũng là người tận tâm, nghe theo thiên mênh, có tội gì?
Đêm qua, khi nhìn long ấn trên ngực trái Ngự Hạo Hiên, Minh Nguyệt mới thật sự biết thế nào là lục đạo luôn hồi, tất cả đều là mệnh. Nàng từng nghĩ chỗ dấu long bội cùng lắm là trong hoàng lăng, nơi thiết đặt ám khí. Đối với những kẽ trộm mộ mà nói, cực trí mạng chỉ có hai cái, một là độc khí (ám khí có độc) hai là phục hỏa lưu sa (tên có lửa). Nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới, mình ngàn tính, trăm tính lại quên mất thứ gọi là vận mệnh.
Tiêu Đồng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Minh Nguyệt, hít hít mũi, bỗng nhiên đứng dậy:
- Tiểu thư, nếu người còn tin Tiêu Đồng, bây giờ Tiêu Đồng giúp tiểu thư tìm ngọc bội
Tất cả đều do nàng gây nên, nàng không còn mặt mũi nào ở bên cạnh tiểu thư nữa.
Minh Nguyệt lắc đầu, nghe nhắc đến ngọc bội thì cười khổ, kéo Tiêu Đồng ngồi xuống rồi mới từ tốn nói:
- Tiêu Đồng sao lại vội vàng bộp chộp như thế? tuy bây giờ địch sáng ta tối nhưng không thể nhẹ dạ, để cho mũi thính của Âu Dương thị và Thượng Quan thị tìm được dấu vết ta để lại.
Tiêu đồng cúi đầu, không cam lòng lau nước mắt, than thở nói:
- Vậy, tiểu thư nói nên làm thế nào? Tiêu Đồng phá hỏng kế hoạch của tiểu thư, nay
Tiêu Đồng nghĩ tới đêm qua Hoàng thượng và Như Nguyệt ôm nhau, tiểu thư ảm đạm rời đi, lại khóc nói:
- Tiểu thư, Hoàng thượng hắn…sáng nay hắn đã sai Tần công công lưu Như Nguyệt tỷ tỷ trong Vị Ương cung, cho nên…
Tiêu Đồng im bặt không dám nói tiếp.
Hơi nhíu mày, những lời Ngự Hạo Hiên nói lại văng vẳng bên tai, không hiểu sao toàn thân lạnh giá. Minh Nguyệt nhẹ cười, nhưng cười lại chua xót vô cùng. Không nghĩ nữ tử mình tìm mọi cách để giúp lại chỉ là quân cờ trong tay đế vương để giải trừ lời nguyền rủa của hắn, hơn nữa lại là quân cờ bắt mắt nhất trong bàn cờ Tử Cấm thành hoa lệ.
- Tiểu thư
Tiêu Đồng lo lắng nhìn khóe miệng cười chua xót của Minh Nguyệt, cắn môi dưới, cúi đầu, rơi nước mắt nói:
- Tiêu Đồng biết tiểu thư thích Hoàng thượng hơn nữa bây giờ còn mang thai, nhưng là Hoàng thượng với Như Nguyệt tỷ tỷ… tiểu thư, Tiêu Đồng giúp người tìm long bội rồi chúng ta rời xa nơi này.
Minh Nguyệt dựa vào mép giường, nhìn Tiêu Đồng áy náy khóc, trong lòng không thoải mái. Lấy được long bội. Nàng xuyên qua thời không, hao hết tâm tư vì mục đích này, nhưng đêm qua Ngự Hạo Hiên lại nói cho nàng, chỉ có cách nàng yêu hắn thì mới khiến ấn kí hình rồng biến mất, như vậy, theo suy đoán, khi long ấn biến mất, long bội sẽ hiện ra.
Nhưng là, yêu hắn…. bàn tay trắng nõn nắm lấy vạt áo. Nàng đã yêu hắn, không phải sao? Nếu không vì sao nhìn hắn cùng phi tần khác ở chung lại thấy đau lòng như vậy, nhưng là … “Minh Nguyệt, yêu trẫm, nếu không trẫm sẽ giết ngươi”. Tiếng Ngự Hạo Hiên hung giận vang lên bên tai nàng khiến đáy lòng nàng lạnh lẽo, lại cũng phát hiện có điều gì đó không đúng.
Tay Minh Nguyệt đang nắm tay Tiêu Đồng đột nhiên cứng lại, hít sâu một hơi, nhướng mày nhìn Tiêu Đồng nói:
- Tiêu Đồng, ngươi có biết trên người Như Nguyệt có bớt gì hay không?
Nếu lời của Ngự Hạo Hiên là thật, nay Như Nguyệt đang ở trong Vị ương cung, chứng thực rất dễ.
Tiêu Đồng ngây ngốc, hai mắt đỏ hoe chớp chớp rồi khôn ngoan gật đầu. Dù không hiểu vì sao tiểu thư lại hỏi điều này những vẫn đáp:
- Từ lúc Như Nguyệt tỷ tỷ sinh ra, trên người đã có vết bớt, hình như là bên ngực trái. Trước đây nghe đại nương nói Như Nguyệt tỷ tỷ có mệnh làm Hoàng hậu vì trên người có ấn kí phượng hoàng. Nhưng đến giờ nô tỳ cũng chưa thấy qua, đại nương cũng không cho ai thấy.
Thật ra, đây chính là nguyên nhân Mộc gia yêu chiều Như Nguyệt như thế.
- Thì ra là có thật
Minh Nguyệt nhẹ nói nhưng trong lòng càng hỗn độn hơn. Như Nguyệt không phải là kiếp trước của mình sao? Vì sao trên người nàng lại có phượng hình ấn kí? Mà đêm qua Ngự Hạo Hiên nói là nàng dùng “nghịch thiên luân hồi” đưa tới người giải ma chướng. mâu quang Minh Nguyệt rùng mình, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói với Tiêu Đồng:
- Giúp ta rửa mặt chải đầu, ta muốn gặp Như Nguyệt, còn nữa, cẩn thận động tĩnh phía Hoàng thượng, chúng ta lại đến Thư các lần nữa?
. . . .
Trong Vị Ương cung, Như Nguyệt ngồi trên giường, một ngự tiền thị nữ lẳng lặng đứng một bên. Như Nguyệt liễm hạ mi dài, dung nhan xinh đẹp có mấy phần bất an, tay nắm chặt khăn lụa, giọng nói mềm mại hơi khàn khàn, ngây ngô nhìn Minh Nguyệt, nhẹ nói:
- Đức phi nương nương
Minh Nguyệt ngồi xuống trên bệ cửa, cũng không ngại nàng như thế, tựa như muốn tránh khỏi quan hệ với mình mà gọi như thế. Minh Nguyệt đoan trang mỉm cười:
- Tỷ tỷ gọi Mộ Tuyết như thế khiến Mộ Tuyết khó xử.
Như Nguyệt mâu quang vừa động, cúi đầu mím môi, không biết nên làm thế nào mới tốt. Tiêu Đồng nhìn hai người, trong lòng khổ sở, kéo ngự tiền thị nữ qua một bên nói nhỏ:
- Như Nguyệt tiểu thư thân thể không khỏe, ngươi đi Ngự Dược phòng nói Đức phi nương nương muốn kê đơn bồi bổ thân thể.
Rồi sau đó lấy một thỏi bạc trong tay áo đặt vào tay thị nữ, cười nói:
- Đi nhanh về nhanh.
Ngự tiền thị nữ nhìn nén bạc, năm mươi lạng, là bổng lộc một năm của nàng, cảm kích nhìn Tiêu Đồng, đem bạc cất vào tay áo vội nói:
- Nô tỳ tạ ơn Tiêu Đồng cô cô ban thưởng, nô tỳ lập tức đi
Sau đó đem chuyện Tần công công dặn dò đến vạn lần vứt ra sau gáy.
Ngự tiền thị nữ vừa đi, thần sắc Như Nguyệt càng khẩn trương, nàng bất an nhìn Minh Nguyệt đã liễm hạ ý cười, nhìn Tiêu Đồng xin giúp nói:
- Tiên Nhi, ta…
Tiêu đồng cười tiến lên trấn an Như Nguyệt, ôn nhu nói:
- Như Nguyệt tỷ tỷ yên tâm, tiểu thư đến là để chứng thực một chuyện
Nói xong, nhìn Minh Nguyệt một cái, gật gật đầu, cởi xiêm y trước ngực Như Nguyệt.
Như Nguyệt kinh ngạc, sợ tới mức đẩy tay Tiêu Đồng ra, chui vào góc giường, khuôn mặt xinh đẹp đầy sợ hãi, mắt to dâng lên tầng sương mù, thần sắc điềm đạm đáng yêu khiến người ta không đành lòng.
Tay Tiêu Đồng cứng đờ giữa không trung, xấu hổ nói:
- Như Nguyệt tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm , tiểu thư là muốn xem ấn kí trước ngực ngươi, ấn kí đó rất quan trọng với tiểu thư, cũng là… cũng là mấu chốt xem ngươi và Hoàng thượng có thể ở bên nhau không
Tiêu Đồng thuận miệng nói bừa muốn lừa Như Nguyệt cởi xiêm y cho Minh Nguyệt kiểm tra thật giả.
Nhắc tới Hoàng Thượng, Như Nguyệt đang co mình cứng đờ. Đôi mắt nghi hoặc nhìn đôi mắt trong suốt đang nhìn mình của Minh Nguyệt, sự bất an biến mất, nhưng cũng không dám tiến lên, chỉ chậm rãi cởi nút thắt, lộ ra bên ngực.
Mâu quang Minh Nguyệt vừa nhìn đến phượng ấn như hình xăm thì cực kì sửng sốt, sau đó bỗng dưng tiến lên khiến Như Nguyệt sợ hãi kéo chăn bông trốn vào. Tiêu Đồng vừa sợ vừa lo lắng:
- Tiểu thư, đó không phải khối ngọc bội bên người ngài sao?
Trên đời sao lại có chuyện khéo như thế, vết bớt trên người Như Nguyệt tỷ tỷ lại giống hệt ngọc bội của tiểu thư.
Minh Nguyệt không nói, sắc mặt lại tái nhợt dị thường, giống như không thể tiếp nhận, chỉ thấy nàng nhắm mắt thở dốc, hồi lâu mới mở mắt hỏi:
- Như Nguyệt, ấn kí trên người ngươi có thể lồi lên hiện ra vết khắc?
Nàng nhớ rõ, trong lúc sấm chớp, mình đã thấy rõ long ấn trên người Ngự Hạo Hiên lồi ra, từng vết khắc có thể nhìn rõ
Như Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Đây chỉ là cái bớt bình thường thôi, sao có thể như vậy?
Nói xong lại rúc về góc giường, bàn tay trắng nõn kéo chặt cổ áo.
Minh Nguyệt nhìn Như Nguyệt ngượng ngùng như vậy, không khỏi nhíu mi, trong lòng nghi hoặc khẽ cười:
- Nguyệt ở trước mặt ta nhưng lại cũng ngượng ngùng thế này, lúc trước là như thế nào phụng dưỡng đế vương?
Như Nguyệt ngẩn ra, tựa hồ hai chữ đế vương vĩnh viễn là vết thương trong lòng nàng, nước mắt rơi xuống, nàng mông lung nhìn Minh Nguyệt, bàn tay trắng nõn nhẹ buông chăn, bi ai cười:
- Phụng dưỡng đế vương? Mộ tuyết cảm thấy ta có tư cách sao?
Sau đó nức nở nói:
- Đêm đại hôn đó, Hoàng thượng tự tay rút đi xiêm ý của ta nhưng chỉ thoáng nhìn ấn ký trên ngực trái ta, rồi ôm ta lên giường, để ta nghỉ ngơi, còn hắn chỉ đứng trước cửa sổ cả một đêm.
Lúc nàng gả cho đế vương mới chỉ 15 tuổi, không hiểu thế nào là chuyện đời, nhớ mang máng lúc đó đế vương ôn nhu cười, ôm nàng đến giường, nhẹ dỗ bên tai:
- Canh ba rồi, Như Nguyệt ngủ đi
Khi đó nàng không biết thế nào mới là viên phòng nhưng vẫn biết trước tiên phải uống rượu giao bôi. Nhưng đế vương cũng chỉ nói sợ nàng “rượu không thắng lực” 酒不胜力’ mà từ chối.
Một năm sủng ái, ngàn vạn ân yêu, trên sổ thị tẩm đều ghi tên nàng, nhưng đến hôm qua, khi nàng nhìn Hoàng thượng ôm Mộ Tuyết, quần áo hỗn độn, ôm nhau mà ngủ, mới đột nhiên hiểu được thế nào là thị tẩm. Mới biết được thì ra trước khi nàng vào lãnh cung, uống bát Tàng hoa hồng kia vốn chẳng để làm gì.
- Rất kinh ngạc sao?
Như Nguyệt nhìn thần sắc khiếp sợ của Minh Nguyệt, đáy mắt lại càng bi thương, lời lẽ dần sắc bén:
- Lúc đó ta vẫn nghi hoặc, vì sao Hoàng thượng đã từng thỉnh thoảng ở Vị Ương cung cởi áo mà ngủ, nhưng ta lại chưa từng có thai. Vì sao Hoàng thượng không cho phép cung nữ nào nhắc đến chuyện “thị tẩm” với ta? Vì sao Hoàng thượng không cho phép ta bước ra khỏi Tẩm tâm cung? Bây giờ cũng đều đã hiểu, càng biết vì sao ngày thứ hai, hỉ bà đến thu khăn lụa trên trước, Hoàng thượng lại cắn đứt tay.
Lúc ấy, thấy hắn cắn đứt ngón tay, nghĩ đó là một loại nghi thức. Tuy rằng mẹ cũng từng nói cho nàng rằng sau đêm đầu tiên sẽ có lạc hồng nhưng lại không nói cho nàng như thế nào sẽ có lạc hồng, là ai lạc hồng. Cho nên, lúc đó nàng rất đau lòng vì hắn, còn cầm tay hắn mà khóc rất lâu.
Nhưng thì ra chân tướng lại là như vậy, thì ra Xảo nhi nói đúng, thì ra thị tẩm là giống như Hoàng thượng và Mộ Tuyết, thì ra…
Như Nguyệt dần ngưng khóc, nàng ngẩng đầu nhìn dung nhan Mộ Tuyết bị che dưới khăn sa và đôi mắt trong như suối, đột nhiên nói:
- Ngươi muốn cái gì ta đều có thể đi trộm cho ngươi, ta không cần ngươi giúp gì cả, ngươi đi đi, lập tức đi đi.
Tiêu đồng kinh ngạc, vội hỏi:
- Như Nguyệt tỷ tỷ, sao ngươi lại nói chuyện với tiểu thư như vậy, ngươi có biết tiểu thư vì ngươi…
- Thì ra ngươi cũng giúp nàng…
Tiêu Đồng còn chưa nói xong, Như Nguyệt đột nhiên lớn tiếng cắt ngang. Nàng chưa bao giờ nói chuyện nhiều nhưng lúc này, nàng như con nhím bị người khác cướp đi vật yêu thích, khí thế bức người, nàng nhìn Minh Nguyệt, gằn từng chữ:
- Nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì? Cái gì ta cũng đều có thể trộm cho ngươi
Tiêu Đồng lắc lắc đầu vừa định nói gì thì nghe Minh Nguyệt nói:
- Bản ghi chép do chính tay Thánh tổ viết.
Tiêu đồng và Như Nguyệt đều sửng sốt, mà Minh Nguyệt lại chỉ lạnh lùng, trong trẻo lập lại:
- Đem bản ghi chép về Minh Nguyệt Quý phi do tự tay Thánh tổ ghi chép đến cho ta
Sau đó kiên định nhìn Như Nguyệt, mâu quang phiếm lanh:
- Ta vẫn có thể thực hiện hứa hẹn khi trước, đem những nữ nhân trong hậu cung này dẹp đi, cho ngươi có thể an ổn làm Quý phi.
. . .
Sau hoa viên trong Tẩm tâm cung, Tiêu Đồng đỡ Minh Nguyệt tản bộ trong hoa viên. Đã nhiều ngày nay, vì sắp đến đại hôn của Hoàng thượng và Tiểu quận chúa nên hoa viên cũng dần dần náo nhiệt lên. Tuy rằng đến nay cấp bậc của Khuynh Thành chưa định nhưng dù sao cũng là quận chúa một nước lớn, lên ngôi Quý phi là khó tránh.
Đây cũng là một vấn đề lớn trong ước định của Minh Nguyệt và Như Nguyệt. Như Nguyệt nay đã đến thảo mộc giai binh, đến ngay cả nàng mà Như Nguyệt cũng không tin tưởng thì sao có thể dung được quận chúa dị quốc sắp thành hôn này.
Minh Nguyệt đi vào hoa viên, mọi người vội vàng thi lễ, Minh Nguyệt chỉ vẫy tay ý bảo không cần, vì thế ai nấy lại chăm chú làm việc, luôn chân luôn tay.
Dạo qua một vòng, các loại hoa cỏ trong hoa viên đều được tu bổ nhưng duy chỉ có Vọng Nguyệt đài vẫn tiêu điều như cũ, Minh Nguyệt làm bộ vô tình nói với người thợ bên cạnh:
- Trong hoa viên này, còn tòa đài cao tiêu điều lộn xộn, sao không tu bổ?
Minh Nguyệt lại ngẩng đầu nhìn về phía những dây leo hoa nở đỏ tươi, nhíu mi nhưng lại phát hiện hôm nay không có bất kì ong bướm nào.
Người thợ chưa bao giờ cùng tần phi nào nói chuyện cho nên nhất thời sợ đến không biết nên trả lời ra sao. Sau đó, một ngự tiền thị nữ trông coi việc tu bổ tiến lên, phúc thân, nhẹ giọng nói:
- Hồi Đức phi nương nương, đây là quy củ truyền lại, từ Thánh Tổ hoàng đến xây Vọng Nguyệt đài tới nay, trừ bỏ Hoàng thượng, bất luận ai cũng không được đến gần đài này.
Minh Nguyệt cười yếu ớt gật đầu, quay đầu nhìn một cung nữ váy xanh ngọc, ôn nhu nói:
- Ngươi tiến cung từ khi nào?
Tên kia cung nữ không chút nào ngại ngùng đáp lại:
- Hồi bẩm nương nương, nô tỳ tiến cung chưa được một năm.
Chưa được một năm? Tiêu Đồng tròn mắt nhìn cung nữ kia từ cao xuống thấp rồi lại nhìn chủ tử mình. Trong cấm cung Thiên triều, cung nữ hầu hạ chia ra làm hai loại. Một là cung nữ hầu hạ Hoàng thượng mặc cung trang màu ngọc bính, còn loại thứ hai là cung nữ áo lam có thể tùy ý nhìn thấy trong hậu cung. Loại thứ hai này vốn không có khả năng vào Tẩm tâm cung thành ngự tiền thị nữa. Vậy mà nữ tử này vào cung chưa được một năm lại còn có thể đứng đây trông coi, chỉ huy.
- Ngươi tên là gì?
Tiêu Đồng hỏi.
Nữ tử cười dịu dàng với Tiêu Đồng, cúi đầu nói:
- Hồi bẩm Tiêu Đồng cô cô, nô tỳ tên là Hoa Như Tiêu
- Hoa mỹ nhân là gì của ngươi?
Đột nhiên, Minh Nguyệt không nghĩ ngợi nói, hai tròng mắt nhìn Hoa Như Tiêu chăm chú, mâu quang trong suốt lại thâm trầm.
Có lẽ là không đoán được Minh Nguyệt lại hỏi như vậy, Hoa Như Tiêu ngẩn người, sau đó cẩn thận đáp:
- Nô tỳ là thân muội muội của Hoa mỹ nhân. Sau khi Hoa mỹ nhân được thăng cấp thì tiến cung, làm cung nữ. Mười ngày trước được Hiền phi nương nương đề bạt mới được vào Tẩm tâm cung là ngự tiền thị nữ.
- Hiền phi?
Tiêu Đồng trừng mắt hạnh rồi mới dấu đi thần sắc kinh ngạc, cười với Hoa Như Tiêu nói:
- Ngươi đã là thân muội muội của Hoa mỹ nhân, sao Hoa mỹ nhân lại để ngươi và nàng chia là? Có phải là Hiền phi khi dễ các ngươi?
Sắc mặt Hoa Như Tiêu vốn trấn định lại hiện lên chút hoảng hốt nhưng nhanh chóng biến mất, mím môi cười:
- Tiêu Đồng cô cô lại nói đùa, hiền phi nương nương ôn nhu hiền thục, sao có thể làm khó bọn nô tỳ.
- Nga? Tiêu đồng cười đến quỷ dị, rồi sau đó nói: – Thế thì được, tốt lắm, ngươi bận thì cứ làm việc đi, ta cùng nương nương đi xung quanh một chút, không cản trở các ngươi làm việc
Nói xong liền đỡ Minh Nguyệt, cười nói:
- Nương nương, chúng ta đến Thư các nghỉ ngơi một chút.
Minh Nguyệt gật đầu, Tiêu Đồng đỡ tay nàng chậm chậm đi về phía Hán ngự thư các, mà Hoa Như Tiêu phía sau vội phúc thân, cung tiễn:
- Nương nương đi thong thả
Bước vào Hán ngự thư các, Tiêu Đồng đỡ Minh Nguyệt ngồi lên ghế thái phi rồi hơi bóp trán cho Minh Nguyệt, thấp giọng hỏi:
- Sao khi nãy tiểu thư biết thị nữ kia có quan hệ với Hoa mỹ nhân
Vừa nãy khi thấy tiểu thư khẳng định như thế, Tiêu Đồng không khỏi nghi hoặc.
Minh Nguyệt nhắm mắt lại, cười yếu ớt nói:
- Một cung nữ vào chưa đủ năm đã có thể thành ngự tiền thị nữ, lại có khuê danh tương tự Hoa Như Sương, tự nhiên là có điểm bất thường.
Tiêu đồng ngẩn ngơ, rồi sau đó mới gật gật đầu vừa định trêu ghẹo hai câu, lại nghe Minh Nguyệt nói:
- Một thời gian sau, ngươi tung tin đồn, nói Hoa Như Tiêu tư sắc bất phàm, được Hoàng thượng ưu ái mới có thể thành Đông Nguyệt thứ hai, để cho Hiền phi chủ động thu cung nữ kia lại, chèn ép Hoa mỹ nhân.
Tiêu Đồng cứng đờ tay, sau đó đi đến trước người Minh Nguyệt, giật mình nói:
- Tiểu thư không phải nói Hoa mỹ nhân chẳng làm được trò gì sao? Vì sao phải lao sư động chúng mà đối phó nàng?
Vì sao tiểu thư phải đối phó với một mỹ nhân chẳng làm nên trò trống gì trong lúc nước sôi lửa bỏng này.
Minh Nguyệt đứng dậy, đi đến giá sách, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Nàng ta quả thật không làm được gì nhưng nếu đã không an phận thì tuyệt đối không thể lưu.