Trong phòng ngủ, ánh nến lay động, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, cuốn trướng phù dung lay động như sóng.
Tiêu Đồng mặc trường bào tím nhạt, tay cầm một quyển tấu chương vàng nhạt, đầy cửa đi vào. Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn Minh Nguyệt dựa vào thành giường mà ngẩn người thì khẽ cười, đóng cửa lại, đi lên nói:
- Tiểu thư mỗi tối đều ngẩn người.
Sau đó thấy Minh Nguyệt hơi hoàn hồn lại thì đi lên trước, đưa tấu chương lên nói:
- Đây là khi nãy Tần công công đưa tới, nghe nói là tấu chương bá quan văn võ cùng dâng, khẩn cầu Hoàng thượng phế truất phi vị của Hồ chiêu nghi, biếm vào lãnh cung.
Minh Nguyệt dựa vào mép giường, khi nghe thấy lời Tiêu Đồng thì có chút không để ý mà đón lấy bản tấu chương nhưng cũng không mở ra, chỉ nói nhỏ:
- Đế vương sủng hạnh tần phi cùng triều thần có quan hệ gì đâu? Tần công công đem tấu chương cho ta là ý gì?
Nói xong, day day trán, mím môi, nhắm mắt lại.
Tiêu Đồng nhìn bộ dáng lạnh lùng của Minh Nguyệt không khỏi cúi đầu, thần sắc có chút cứng ngắc nói:
- Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Hoàng thượng đã nửa tháng chưa thượng triều, ngay cả quốc sự cũng không để ý tới, tấu chương đã xếp đầy hai bàn. Nay trong triều các đại thần đều bàn tán, đều cho rằng Hồ chiêu nghi mê hoặc quân vương khiến Hoàng thượng bỏ bê việc triều chính nên cùng dâng tấu chương này. Về việc…
Tiêu Đồng nói đến đây thì hơi nhướng mắt nhìn Minh Nguyệt, bĩu môi nói:
- Về chuyện Tần công công đưa tấu chương tới Hàn Nguyệt cung là vì Hoàng thượng nói việc trong hậu cung nên để Hoàng hậu định đoạt, cho nên mới…
- Ta biết
Minh Nguyệt nhẹ nhàng cắt lời Tiêu Đồng, ngón tay mảnh khảnh nhẹ mở tấu chương, chớp mắt nhìn đến cuối tấu chương hơn 20 quan lại ký tên thì hơi giật mình, nhìn đến chữ Âu Dương Trì và Mộ Thiết Vân thì lập tức khép tấu chương lại. Trong mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nói nhỏ:
- Một năm trước Âu Dương Trì đã sớm có lòng làm phải nhưng vì Lãnh Cô Vân đột nhiên qua đời mà các kế hoạch trước đó đã bị hủy bỏ. Nay dưới gối hắn đã mất đi nữ tử hô phong hoán vũ trong hậu cung, lần này ký tên chắc hẳn là kế hoãn binh.
Đôi mày thanh tú của Tiêu Đồng hơi động tựa như không thể tin được, một lúc, nàng nghi hoặc nói:
- Ý tiểu thư là, Âu Dương thừa tướng muốn nhân việc này mà trừ bỏ Hồ chiêu nghi được sủng ái nhất, muốn thừa cơ đả kích hoàng thượng, đợi cho ht vì mất đi sủng phi mà không gượng dậy nổi thì…
- Nói thì thế nhưng bằng vào thực lực của hắn, cũng chẳng gây nổi sóng gió gì.
Minh Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, rồi sau đó môi hồng cười nhàn nhạt, ném tấu chương sang một bên, nhắm mắt lại, từ từ nói:
- Tiêu Đồng nghĩ việc này nên xử lý thế nào?
Tiêu Đồng ngẩn người, nhìu mày nhìn tấu chương vàng rực bị Minh Nguyệt ném sang méo giường, mím môi nhìn sang Minh Nguyệt như không chút quan tâm đến việc này, có chút khó xử nói:
- Tiểu thư, nô tỳ ngốc, làm sao có thể biết được lúc này nên xử lý thế nào? Nhưng thật ra tiểu thư, Hoàng thượng hôm nay để Tần công công đưa sớ này cho tiểu thư, ý tứ đã rất rõ ràng, không bằng người thuận ý mà làm đi.
Ý của tiểu thư quá rõ, nếu tiểu thư không xử lý việc này thì hắn cũng không lâm triều.
Mi dài của Minh Nguyệt hơi động, nàng cười yếu ớt, lúc sau, nàng kéo chăn từ từ nằm xuống, mở mắt nhìn mẫu đơn nở rộ thêu trên gối mà nói:
- Cũng không còn sớm, Tiêu Đồng nghỉ ngơi đi.
Dứt lời, nhắm mắt lại không nói thêm gì.
Tiêu Đồng ưu thương nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt, còn định nói gì nhưng lại không thể nói thành câu. Từ từ cúi đầu, hít sâu một ngụm khí lạnh, lúc này mới đứng dậy, nhẹ buông trướng phù dung xuống, xoay người bước ra ngoài.
. . .
Sương đêm rơi, mùi hương lành lạnh.
Gió cuồn cuộn thổi đập vào cửa sổ, tiếng gió rít bên ngoài như tiếng quỷ khóc.
Trên giường, Minh Nguyệt ngủ say hơi nhíu mày, khi nghe đến tiếng cửa sổ cót kétthì mi dài run rẩy, nhập nhèm chậm rãi mở mắt, nhìn ra gió lạnh thổi bật tung cửa sổ.
Xốc chăn bông, hơi ngồi dậy, nàng khẽ mở trướng phù dung, ngửi mùi lãnh hương trong không khí thì cười yếu ớt, chầm chậm đi tới trước cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài. Xa xa, tiếng trống điểm canh truyền tới thì định vương tay đóng cửa sổ lại, nhưng lúc này, lại thoáng nhìn thấy trong gió lạnh, một bóng dáng đứng thẳng nhìn nàng.
Tim run lên, mi dài run rẩy, nhìn đến đôi mắt thâm u kia cũng hiện lên sự ngạc nhiên thì nàng không chút nghĩ ngợi đóng cửa sổ lại, ngăn đi ánh mắt vừa vui mừng vừa bối rối kia.
Nhắm mắt lại, Minh Nguyệt xoay người dựa vào tường, cõi lòng vốn phẳng lặng như bị đảo loạn, hơi thở dồn dập, rồi sau đó như trốn tránh điều gì đó mà bước lên thổi tắt nến, cả phòng chìm trong bóng tối.
Ngoài cửa sổ, bóng dáng nhìn thấy nến bị tắt thì sự vui sướng nhất thời như bị gió làm cho đông lại. Ngơ ngác đứng đó, đôi mắt thâm u đầy tuyệt vọng, nhưng vẫn si ngốc đứng đó.
. . .
Sáng dậy, Minh Nguyệt ngồi trước gương, thần sắc có chút thất thần. khi Tiêu Đồng cài trâm bạch ngọc mẫu đơn kia lên thì nàng vội ngăn lại khiến Tiêu Đồng giật mình. Nàng tiện tay cầm lấy một chiếc trâm phượng khác đưa cho Tiêu Đồng, mím môi nói:
- Hôm nay ta muốn đi thăm Thái hậu
Tiêu Đồng đón lấy chiếc trâm trong tay Minh Nguyệt, có chút hoảng sợ nhìn Minh Nguyệt qua gương, trong lòng không rõ là vui hay sợ. Lúc sau, nàng cười gật đầu nói:
- Vâng, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.
Nói xong, cài trâm lên tóc Minh Nguyệt, nhìn Minh Nguyệt qua giương, chải lại tóc cho Minh Nguyệt theo phong thái của Hoàng hậu.
Trang điểm xong, Tiêu Đồng chọn một trường bào vàng nhạt cho Minh Nguyệt thay, khi thắt lưng cho Minh Nguyệt lại nghĩ tới cái gì, nhướng mắt nhìn Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, khối phượng bội kia có mang theo không?
Nói xong, lấy khối phượng bội trong hộp gấm đưa tới trước mặt Minh Nguyệt, thoáng nhìn Minh Nguyệt giật mình thì không nói gì. Cười cười thắt ngọc bội vào hông Minh Nguyệt.
- Hoàng hậu nương nương, không hay rồi.
Tiêu Đồng vừa đem ngọc bội cài bên hông Minh Nguyệt thì lại nghe bên ngoài có tiếng nữ tử kích động truyền tới. Hai người giật mình, chỉ thấy một ngự tiền thị nữ cuống quýt chạy vào, khi nhìn thấy Minh Nguyệt thì quên cả hành lễ, chỉ khóc nói:
- Hoàng hậu nương nương, không hay rồi, Hoàng Thượng…Hoàng Thượng bị bệnh, thỉnh nương nương tiến xem.
Nói xong vội quỳ xuống.
Minh Nguyệt giật mình, Tiêu Đồng lại hoảng sợ vội bước lên đỡ thị nữ kia lên nói:
- Đừng khóc, từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, Hoàng Thượng sao có thể bị bệnh?
Thị nữ kia hai mắt đỏ hổng lắc lắc đầu nức nở nói:
- Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ hôm nay sáng sớm tới Trường sinh điện hầu hạ Hoàng thượng rửa mặt chải đầu thì đã thấy Hoàng thượng té xỉu trước ngự án, long bào đã bị sương sớm thấm ướt, gọi thế nào cũng không dậy, miệng vẫn kêu tên Hoàng hậu nương nương, cho nên, cho nên sau khi nô tỳ báo Tần tổng quản thì tới cầu kiến Hoàng hậu nương nương