Bốn mắt nhìn nhau, tim Minh Nguyệt bỗng run lên, nhất thời trong lòng có cảm giác khó nói. Nàng cúi đầu, hơi quẫn bách nắm chặt khăn lụa, nhếch môi hồng rồi sau đó mềm nhẹ nói:
- Thật không? Hoàng Thượng nghe người nào nói
Ngự Hạo Hiên lững thững đi tới, cúi đầu nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt, sự ôn nhu trong mắt càng sâu. Vươn tay cầm lấy chiếc lược ngà trong tay Tiêu Đồng, nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của nàng, kìm lòng không đậu mà cúi đầu hôn lên búi tóc nàng, sau đó, nhẹ nhàng chải tóc mai cho nàng, trầm giọng nói:
- Là Minh Nguyệt nói cho trẫm
Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lại rơi vào đôi mắt thâm u như đầm nước, lòng căng thẳng vội chuyển tầm mắt nhưng cảm giác Ngự Hạo Hiên động gì đó lên tóc mình. Nàng nhướng mắt nhìn trong gương, chỉ thấy búi tóc mình lại có thêm một cây trâm bạch ngọc khắc hoa mẫu đơn khéo léo mà tinh xảo vô cùng.
- Đây…
Minh Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn mình qua gương, sau đó định gỡ trâm xuống để nhìn cho kĩ, nhưng đôi tay mảnh khảnh lại bị Ngự Hạo Hiên nắm lấy, bên tai truyền đến tiếng hắn nhẹ nói:
- Đừng gỡ xuống, trẫm thích nhìn nàng cài nó.
Thích. Minh Nguyệt giật mình, hoảng hốt nhìn tay mình bị cầm nhưng trong lòng lại hơi ấm áp nhè nhẹ. Nàng hơi nhướng mắt nhìn Ngự Hạo Hiên, muốn nói cái gì thì hắn lại đột nhiên tới gần, hôn lên môi nàng như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó, nàng còn chưa hoàn hồn thì lại như kẻ trộm ngọc cướp hương nhẹ hôn lên trán nàng, ôn nhu nói:
- Minh Nguyệt thật đẹp
Tai lập tức ửng đỏ lên, sau đó vội rút tay về, giấu sau lưng, ấp úng nói:
- Giờ Thìn sắp tới, nô tỳ còn chưa chuẩn bị xong, cho nên…
- Trẫm không trở về
Minh Nguyệt còn chưa nói hết Ngự Hạo Hiên đã cắt ngang lời nàng, sau đó cầm lấy một chiếc bút trên bàn, ngón tay thon dài nâng cằm nàng, nàng kinh ngạc mà trợn to đôi mắt trong suốt, hắn lại nhẹ vẽ lông mày cho nàng. Môi mỏng hơi mím như đang thưởng thức một vật trân quý mà nhìn vào mắt nàng. Sau đó, hơi chấm chút son, vẽ một đóa tường vi kiều diễm lên trán nàng.
Minh Nguyệt nhìn sắc mặt chân thành của Ngự Hạo Hiên, chóp mũi tràn ngập mùi Long diên hương, bỗng nhiên trong lòng hơi xúc động, nàng hơi chớp chớp mi dài, mất tự nhiên mà giật giật mình. Không muốn ái muội như thế nhưng Ngự Hạo Hiên lại tiến sát lên, một tay ôm lấy lưng nàng. Vì nàng ngồi trên ghế nên Minh Nguyệt không thể lùi lại nữa, nửa khuôn mặt dựa vào hông hắn.
Sắc mặt càng hồng, nhưng Minh Nguyệt cũng không cự tuyệt, chỉ hơi hơi cúi đầu, rồi sau đó vụng trộm nhìn trong gương. Đột nhiên loáng thoáng thấy Tiêu Đồng đứng sau bọn họ.
Tiêu Đồng nhìn cảnh hai người gắn bó như thế không khỏi cắn môi, cúi đầu, trong mắt đầy chua xót, vẻ mặc cô đơn không thể che dấu. Nhưng trong nháy mắt, nàng lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sự đau thương trong mắt càng dày hơn, nàng hít sâu một hơi, làm bộ như không có việc gì ngẩng đầu, cũng không ngờ tầm mắt lại vừa vặn chạm đến ánh mắt Minh Nguyệt qua gương.
Minh Nguyệt chăm chú nhìn vẻ mặt hơi kinh ngạc và bối rồi của Tiêu Đồng, đôi mi thanh tú hơi hơi động, như là cảm giác được cái gì, ánh mắt trong suốt hiện lên một tia khiếp sợ, rồi sau đó theo phản xạ định đứng lên, quay đầu nhìn Tiêu Đồng.
Giật mình, lòng Tiêu Đồng hoảng loạn sau đó lập tức cúi đầu, nhưng Minh Nguyệt vẫn không dám tin nhìn nàng chằm chằm. Cho đến khi thanh âm trầm thấp của Ngự Hạo Hiên cắt ngang suy nghĩ của nàng:
- Minh Nguyệt, làm sao vậy?
Làm sao vậy? Minh Nguyệt có chút thất thần nhìn về phía Ngự Hạo Hiên không biết đã ôm mình từ khi nào. Nhìn thấy sự ôn nhu trong mắt hắn thì lòng nàng lại hoảng hốt nhưng như lại sợ đánh mất hắn, đột nhiên ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào lòng hắn.
Phản ứng bất thình lình của Minh Nguyệt khiến Ngự Hạo Hiên hơi ngạc nhiên, có chút nghi hoặc nhìn Minh Nguyệt ôm chặt mình. Đột nhiên cảm giác được cái gì, giương mắt sắc bén lạnh lùng nhìn khuôn mặt chấn kinh đầy bất an của Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng nhìn đến đôi mắt lạnh như băng của Ngự Hạo Hiên, hai mắt trợn to, sợ tới vội lui về phía sau hai bước, bàn tay trắng nõn hơi run run, rồi sau đó vội vàng cúi đầu, mang theo vài phần đau lòng, run run nói:
- Tiểu thư, tiểu thư đã trang điểm xong rồi, nô tỳ cáo lui trước.
Nói xong, lập tức khom người thối lui, khi đi đến cửa điện, như trốn chạy, kéo váy hốt hoảng đi ra.
Khi bóng dáng Tiêu Đồng biến mất, Ngự Hạo Hiên nhìn bóng dáng yêu kiều trong lòng, môi mỏng hơi cười đầy thâm ý, hắn nhẹ vỗ vỗ lưng Minh Nguyệt. Ánh mắt thâm trầm như đầm nước không đáy. Nhưng khi cảm nhận được bóng dáng trong lòng thuận theo hắn thì lại nhu hòa đi. Lúc sau, hắn tựa cằm lên trán Minh Nguyệt, ngửi mùi lãnh hương trên người nàng, tựa như say mê mà nhắm mắt lại.
. . . .
Trong Trùng dương cung lạnh lùng, một chiếc xe ngựa màu vàng đứng đó. Trên sàn đá cẩm thạch màu xanh, bát hương tỏa khói lượn lờ, mấy trăm tăng ni đã đứng đợi hai bên sườn.
Trong đại điện, Âu Dương Hồng Ngọc một thân trắng thuần nhìn vào gương, khuôn mặt tái nhợt không có lấy một tia huyết sắc, buông mắt. Trong mắt hàm chưa môt giọt lệ trong suốt nhưng thật lâu sau cũng không hề rơi xuống.
- Nương nương, giờ lành đã tới, nên khởi giá.
Một cung nữ lớn tuổi quỳ ở một bên, cung kính nói, rồi sau đó cầm trong tay một chiếc hộp gỗ đến trước mặt Âu Dương Hồng Ngọc, có chút không đành lòng nhẹ giọng nói:
- Quý phi nương nương, đây là tro cốt của Thanh Lan, Hoàng thượng nói, niệm Thanh lan và nương nương chủ tớ tình thâm, muốn lão nô giao vật này cho nương nương.
Nhắc tới Thanh Lan, nước mắt trong mắt Âu Dương Hồng Ngọc cuối cùng cũng rơi xuống, nàng nhắm mắt lại không tiếng động mà khóc. Hai tay gầy yếu run run sờ soạng, khi đầu ngón tay chạm đến hộp gỗ kia, run run nâng lên, sau đó chậm rãi mở mắt ra, bi thống nhìn xuống.
- Nương nương
Cung nữ lớn tuổi liếc nhìn vài tăng ni chuẩn bị vào điện đỡ Âu Dương Hồng Ngọc lên xe điện, trong lòng cũng có chút khổ sở nói:
- Nương nương nén bi thương, sư thái Hộ quốc tự đã sắp tới rồi.
Xuất gia. Trong mắt Âu Dương Hồng Ngọc bị nước mắt làm cho mơ hồ, bàn tay trắng nõn gắt gao ôm lấy hộp tro cốt trong lòng, nhắm mắt lại như là muốn khống chế nước mắt kia. Rồi từ từ đứng dậy, xoay người đi về phía mấy tăng ni đã đứng chờ trong đại điện kia.
- Quý phi nương nương, mời đi.
Sư thái dẫn đầu chắp hai tay hơi khom người với Âu Dương Hồng Ngọc. Nhưng khi ngẩng đầu thấy hộp tro cốt trong tay Âu Dương Hồng Ngọc, định nói gì, lại thấy cung nữ lớn tuổi kia bước lên trước nói:
- Sư thái, đây là Hoàng Thượng cho phép, còn xin sư thái có thể dàn xếp
Nói xong, liền kính phật lễ với sư thái.
Sư thái đó suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu. Sau đó, đi ra đại điện, nói với Âu Dương Hồng Ngọc theo sau:
- Quý phi nương nương, mời lên xe đi
Nói xong, bà cúi đầu làm phật lễ với tăng ni ngoài điện, nhất thời ngoài đại điện đều vang lên tiếng tụng kinh.
Âu Dương Hồng Ngọc nhìn chiếc xe vàng cao quý kia, lòng nao nao, sau đó như nhìn thấy cái gì vội lao xuống cầu thang, đi đến trước xe ngựa, ánh mắt tĩnh mịch có chút ánh sáng. Lúc sau, nàng hơi kích động nhìn thị vệ đánh xe, hơi run nói:
- Đây là ngự giá của Hoàng thượng.
Tên thị vệ cúi đầu, cung kính nói:
- Hồi bẩm quý phi nương, đúng thế. Sáng nay Hoàng thượng hạ chỉ, sai thuộc hạ đem ba ngàn ngự lâm quân hộ vệ nương nương lên ngự giá đến Hộ quốc tự.
Hoàng Thượng. tay Âu Dương Hồng Ngọc hơi run lên, sau đó kích động nói:
- Là ngự giá của Hoàng thượng, là ngự giá của Hoàng thượng nhưng lại để cho ta ngồi.
Nói xong, nàng dần cười lên, nhưng nước mắt trong mắt cũng rơi xuống. Nàng bưng miệng nhưng vẫn không ngăn được mà khóc lên. Có phải Hoàng Thượng còn nhớ bọn họ đã từng có tình cảm vợ chồng? Hắn sắc phong nàng là “Thần Đức Quý phi” lấy danh thê tử của đế vương xuất gia vào Hộ quốc tự, cũng đem tro cốt của Thanh Lan cho nàng, có phải là, có phải là chứng tỏ hắn còn có một tia tình ý với nàng.
Nguyên Thực sư thái đứng bên nhìn Âu Dương Hồng Ngọc khóc, ánh mắt hơi nhướng, khuôn mặt hết sức khó coi bước lên phía trước, thi lễ với Âu Dương Hồng Ngọc nhưng khẩu khí lạnh lùng:
- Đoạn Trần, ngươi đã tẩm qua mười tám chậu nước rửa tội, đã là đệ tử trong chùa ta, sao có thể không biết nặng nhẹ trước mặt người khác mà rơi lệ? Còn không mau mau lên xe ngựa.
Âu Dương Hồng Ngọc nức nở, nhưng nước mắt không ngừng lại được. Nàng quay người nhìn Nguyên Thực sư thái, trong mắt đầy sự bi thương, rồi sau đó, trước mặt mọi người quỳ xuống, cầu xin:
- Sư thái, Đoạn Trần còn muốn gặp lại Hoàng thượng một lần, xin sư thái tác thành.
Nói xong, nhắm mắt lại, trán dập lên sàn đá cẩm thạch, nước mắt nóng hổi rơi xuống sàn.
Chúng tăng ni ngừng tụng kinh, đều kinh ngạc nhìn Âu Dương Hồng Ngọc quỳ trên mặt đất. Mà Nguyên Thực sư thái lại khó tin, khiếp sợ nhìn, sắc mặt bà lạnh như băng quát lớn nói:
- Làm càn, người xuất gia há có thể lưu luyến hồng trần thế tục? Đoạn Trần, ngươi còn không mau mau lên xe ngựa, đừng làm mất mặt hoàng thất Thiên triều.
Nói xong, nhìn một tăng ni bên cạnh nói:
- Đem Đoạn Trần lên xe ngựa.
Âu Dương Hồng Ngọc ngẩng đầu, lắc lắc đầu, khóc lớn, kéo lấy tăng bào màu xám của Nguyên Thực sư thái, nức nở nói:
- Sư thái, ta van cầu ngài, Đoạn Trần van cầu ngài, Đoạn Trần chỉ muốn gặp Hoàng thượng một lần, chỉ một lần thôi, không hề có ý nghĩ không an phận….
- Nói bậy bạ
Nguyên Thực không thể đợi Âu Dương Hồng Ngọc nói hết đã giận dữ mắng. Bà cúi đầu nhìn Âu Dương Hồng Ngọc mắt đẫm lệ, nhíu mắt, vừa định sai người kéo nàng lên xe ngựa. Nhưng đột nhiên lại nghe ngoài cửa điện tiếng bước chân tề chỉnh chạy tới, sau đó, có một tiếng trầm thấp lạnh lùng vang lên:
- Chậm đã
Mọi người ngẩn ra, ngay cả Âu Dương Hồng Ngọc đang khóc cũng giật mình, tay nắm chặt tăng bảo của Nguyên Thực sư thái cũng buông xuống.
Lập tức, mọi người chỉ thấy một bóng dáng màu vàng xuất hiện trước cửa đại điện.
- Hoàng thượng
Âu Dương Hồng Ngọc lấy hết dũng khí mới gọi ra hai chữ này, sau đó run run bưng miệng, mắt đầy lệ mông lung nhìn đế vương đi về phía nàng, lại sợ tất cả chỉ là ảo giác mà nhắm mắt lại. Tay nắm chặt thành quyền, lảo đảo đứng dậy nhưng không dám bước lên…
. . .
- Nàng là ai?
Đứng ở ngoài điện, Minh Nguyệt nhìn nữ tử áo trắng khóc lóc bi thương kia, đôi mi thanh tú khẽ động, đột nhiên hiện lên cảm giác quen thuộc nhưng sau đó lại là sự bất an vô tận. Nàng vội quay đầu nhìn Tần công công bên cạnh, bất an hỏi:
- Nàng là Thần Đức Quý phi muốn xuất gia cầu phúc cho Hoàng thượng?
Tần công công ngẩng đầu liếc nhìn cảnh trước mắt, nhìn thấy đế vương đứng trước người Âu Dương Hồng Ngọc thì cúi đầu thấp giọng nói:
- Hồi bẩm chiêu dung nương, vị kia đúng là Thần Đức Quý phi Âu Dương thị.
Âu Dương thị, lòng Minh Nguyệt đột nhiên run lên, trong đầu đột nhiên hiện lên một số hình ảnh chớp nhoáng, nàng còn chưa kịp nắm giữ lại đã biến mất. Minh Nguyệt nắm chặt khăn lụa, chần chừ hộc ra một cái tên:
- Âu Dương Hồng Ngọc.
Tần công công cả kinh, cả người nhất thời cứng lên, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đôi mắt Minh Nguyệt đột nhiên lạnh lùng kia, trong chớp mắt như ngừng thở, khẩn trương nhìn Minh Nguyệt trầm mặc lạnh lùng như trước kia. Nhưng chỉ trong chớp mắt, lại thấy Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn nói:
- Hoàng cung có phải có một nữ tử tên là Âu Dương Hồng Ngọc?
Đột nhiên câu hỏi kia bật ra khiến Tần công công không kịp thích ứng. Hắn cẩn thận nhìn đôi mắt trong suốt đầy nghi hoặc của Minh Nguyệt, nhất thời cũng không biết nên trả lời ra sao, một lúc sau, hỏi ngược lại:
- Có phải nương nương nhớ ra cái gì?
Minh Nguyệt sinh nghi nhìn Tần công công một cái, rồi sau đó quay đầu nữ tử trước mặt Ngự Hạo Hiên trong điện kia, trong lòng hỗn loạn, lắc lắc đầu:
- Ta không nhớ nổi cái gì, nhưng là
Minh Nguyệt nhìn đôi mắt Âu Dương Hồng Ngọc nhìn Ngự Hạo Hiên, tay run lên, cả người cứng đờ.
Ánh mắt này… Minh Nguyệt nắm chặt khăn lụa, trong lòng vô cùng khủng hoảng, rồi sau đó không để ý gì, đột ngột đi vào trong điện, khi Tần công công chưa kịp ngăn cản thì đã tới gần bên Ngự Hạo Hiên. Không hề cố kỵ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vươn tay nắm chặt tay áo Ngự Hạo Hiên.
Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện cùng với động tác này khiến cho toàn điện lặng ngắt như tờ. Ngay cả Âu Dương Hồng Ngọc đang khóc kể gì đó cũng giật mình, trố mắt nhìn bàn tay tinh tế của Minh Nguyệt túm chặt tay áo đế vương, sau đó ngơ ngác nhìn đến vẻ mặt Minh Nguyệt tựa như bị cướp đi vật yêu thương mà đầu óc trỗng rỗng.
Minh Nguyệt gắt gao nắm lấy xiêm y Ngự Hạo Hiên, nhưng lại không có gan nhìn mặt hắn, tựa như thiếu nữ bị ủy khuất mà cúi đầu, thậm chí tay nắm xiêm y hắn cũng nhẹ run lên nhưng dù thế vẫn cứ nắm chặt lấy, bộ dáng như nhất quyết không buông tay.
Ngự Hạo Hiên đầu tiên là ngẩn ra, rồi khi nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của Minh Nguyệt đứng sau mình, thần sắc nàng bàng hoàng mà bất lực thì không khỏi bật cười, quay đầu cầm đôi tay run run của nàng, cực kì tự nhiên ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Minh Nguyệt sao lại chạy vào?
Minh Nguyệt nghe được thanh âm mềm nhẹ đầy sủng nịnh của Ngự Hạo Hiên, sự bối rối trong lòng thoáng bình ổn lại. Nàng hơi ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen như đêm của Ngự Hạo Hiên, hơi sửng sốt rồi như là sợ hãi, cúi đầu, sắc mặt khẩn trương nói:
- Nô tì nô tì chạy vào….
Mày kiếm của Ngự Hạo Hiên hơi động, ánh mắt thoáng qua tia đau lòng, lập tức gắt gao ôm chặt nàng, ngửi mùi hương trên tóc nàng, nhỏ giọng nói.
Minh Nguyệt giật mình, nhưng Ngự Hạo Hiên lại ôm càng chặt như không muốn để nàng nhìn thấy đôi mắt bi thống của Âu Dương Hồng Ngọc. Sau đó, hơi suy nghĩ ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi lại nhắm mắt, nói với Nguyên Thực sư thái bên cạnh:
- Hôm nay chuyện xuất gia của Thần Đức Quý phi phải làm phiền Nguyên Thực sư thái và phương trượng Tuệ Phương
Nguyên Thực không dám chậm trễ, vội chắp tay cúi đầu nói:
- Đức phật từ bi, lão ni sẽ tận tâm hết sức vì Hoàng thượng.
Ngự Hạo Hiên mở mắt, nhẹ vuốt ve lọn tóc dài của Minh Nguyệt, gật gật đầu, rồi sau đó nhìn thân thể kiều nhỏ trong lòng, thấp giọng nói:
- Minh Nguyệt, cùng trẫm đi Huyền Vũ môn được không?
Minh Nguyệt giật mình, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Ngự Hạo Hiên nhưng vẫn nhu thuận gật đầu, lúc này, nàng lại có chút an tâm dựa vào lòng hắn đầy ấm áp.
Ngự Hạo Hiên cười khẽ, đột nhiên bế lấy Minh Nguyệt khiến cho tất cả tăng ni đứng đó lập tức nhắm mắt lại, trong miệng niệm nam mô. Hắn lại ôn nhu vô cùng nhìn khuôn mặt hơi giật mình của Minh Nguyệt mà không thèm để ý tới ánh mắt bi thương vạn phần của Âu Dương Hồng Ngọc phía sau, lững thức bước ra cửa Trùng Dương cung, ôm Minh Nguyệt lên xa giá.
….
Trong xa giá, Minh Nguyệt ngồi trong lòng đế vương, khuôn mặt hơi ủng đỏ nhìn xuống, đôi mắt ngơ ngác nhìn bàn tay hắn nắm chặt tay mình đặt trên đầu gối mình. Trên con đường rải đá cuội, xe xóc nảy càng khiến thân thể bọn họ gần sát.
Một lúc sau, Ngự Hạo Hiên vẫn nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của Minh Nguyệt họ nhẹ một tiếng rồi thì thào vào tai nàng:
- Minh Nguyệt luôn tỏ vẻ như bị trẫm khi dễ, có phải đang ám chỉ trẫm có thể…
Thân mình cứng đờ, ánh mắt ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn về Ngự Hạo Hiên, khẩn trương mà lo lắng nói:
- Không, nô tì không có…
Nhưng còn chưa nói xong, môi nàng lại bị Ngự Hạo Hiên hôn trụ, sau đó, nàng vì sợ hãi mà vặn vẹo eo nhỏ cũng bị hắn ôm chặt lấy.
- Ưm…
Minh Nguyệt trợn to hai mắt, nhìn dung nhan tuấn tú đang nhắm mắt gần trong gang tấc, nàng ngượng ngùng không biết nên làm thế nào cho phải, toàn thân cứng ngắc như rối gỗ. Ngay cả bàn tay trắng nõn đặt trước ngực Ngự Hạo Hiên cũng bị hắn nắm chặt, không dám thở mạnh, để mặc hắn hôn nàng.
- Quá rụt rè
Một lúc sau, Ngự Hạo Hiên rời khỏi môi nàng, mang theo ý cười đầy sự trêu tức nhẹ phả vào tai nàng, sau đó, khi khuôn mặt trì độn của Minh Nguyệt ửng đỏ lên lại cúi đầu cọ lên trán nàng, cười nói:
- Minh Nguyệt của trẫm ngay cả hôn trẫm cũng không biết, trẫm thật sự hơi thất vọng rồi.
Không hôn. Minh Nguyệt chớp đôi mắt trong suốt, nhất thời hiểu được ý của Ngự Hạo Hiên. Hắn lại ghét nàng không biết thế nào là hôn, Minh Nguyệt không khỏi tức giận, sắc mặt đỏ ửng đầy quẫn bách. Lúc sau, nàng xấu hổ vô cùng đột nhiên đẩy mạnh Ngự Hạo Hiên ra, rời khỏi vòng ôm của hắn, ngồi bên cạnh, cố tạo ra khoảng cách.
Ngự Hạo Hiên thấy lòng mình trống rỗng, nhíu mày kiếm nhưng nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng tức giận của Minh Nguyệt, bất giác hiểu ra vì sao nàng đẩy mình. Vì thế lại ôm eo nàng, khi Minh Nguyệt nhướng mày định giãy thì lại càng trêu tức:
- Nếu là lần đầu tiên hôn, trẫm chỉ cần nhìn môi nàng cũng biết nên hôn như thế nào
- Ngươi.
Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận nhìn đôi mắt màu lam mang theo ý cười của Ngự Hạo Hiên, trong lòng đột nhiên đau đớn, cắn chặt môi dưới, muốn đầy hắn ra nhưng không ngờ Ngự Hạo Hiên đột nhiên nghiêng người, đặt người nàng dựa vào cửa sổ gỗ đào, dừng bên đôi môi mê người của nàng, trầm thấp nói:
- Nhưng đáng tiếc Minh Nguyệt quên mất lần đầu tiên trẫm hôn nàng như thế nào.
Rồi sau đó, không cho Minh Nguyệt có cơ hội hỏi gì, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, mang theo vài phần điên cuồng mà đoạt lấy hương thơm trong miệng nàng.
Đầu óc Minh Nguyệt nhất thời trống rỗng, nàng mở to hai mắt, đón nhận sự điện cuồng này. Bàn tay trắng nõn nắm chặt thành quyền, muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị hôn càng sâu.
Trước Huyền Vũ môn, Quý phi Như Nguyệt, Thục phi Mộ từ, Đức phi Khuynh Thành và Tiêu chiêu nghi Tiêu mẫn và hơn một trăm tần phi trong hậu cung đã sớm tới đó. Các văn võ bá quan trước cửa chính Huyền Vũ môn cũng bắt đầu không nhịn được mà bàn tán xem lễ xuất gia hôm nay có biến hay không. Chỉ riêng Âu Dương Trì và Âu Dương Mộ Phong vẻ mặt lạnh lùng, nhìn tăng ni dần tới, sắc mặt hai người như bình tĩnh nhưng lại cực kì âm lạnh.
Bên kia, thần sắc phụ tử Mộ Thiết Vân, Mộ Hải Dung cũng chẳng khá hơn. Tuy rằng hôm nay là Âu Dương thị khó xử nhưng không nay bọn họ cũng phải thừa nhận Mộ Tuyết đã chết nhưng lại xuất thế một lần nữa.
Nghĩ đến “Mộ Tuyết”, Mộ Thiết Vân có chút phiền chán nhướng mắt rồi ngẩng đầu nhìn trên đài cao kia, Thục phi đang cùng Quý phi Như Nguyệt dẫn dắt chúng phi, trong lòng như có chút an ủi nhưng cũng dần nhướng mắt nhìn xe liễn màu vàng chậm rãi đi tới. Nhíu chặt mắt, vội cúi đầu, không để thần sắc của mình bị người khác nhìn thấy. Nhưng lúc này, tiếng cười yếu ớt của Âu Dương Mộ Phong lại truyền đến:
- Thần sắc Hộ quốc hầu hôm nay không tốt cho lắm, chẳng lẽ là sợ nhìn thấy ái nữ đổi dung (dung nhan thay đổi) mà đau buồn?
Mộ Thiết Vân ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu, nhưng khuôn mặt lại nhiễm ý cười lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Âu Dương Mộ Phong, nhẹ giọng nói:
- Âu Dương tướng quân nói gì vậy, nếu nói hao tổn tinh thần, hôm nay chỉ sợ không phải là lão thần.
Nói xong cùng với bách quan quy thuận cúi đầu, chuẩn bị hành lễ với xe liễn sắp tới gần.
- Ngươi
Âu Dương Mộ Phong nhất thời chán nản nhưng lại phát hiện ngự giá của đế vương gần tới lại đành nuốt cơn tức vào lòng, oán hận hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó bị ánh mắt tức giận của Âu Dương Trì mà quy thuận cúi đầu, nhung đôi tay giấu trong triều phục đã nắm chặt thành quyền
Theo sau, mọi người đều mang tâm tư nhưng khi ngự giá dừng lại đều quỳ lạy dập đầu, cùng kêu lên: