Tối hôm đó nhà Thời Vũ lại hầm sườn, lần này là sườn hầm ngó sen, vì hầm trong thời gian dài nên nước canh đậm đà, tươi ngon, hương thơm tỏa khắp nhà, kết hợp với các món ăn đủ cả sắc lẫn vị, hơn nữa cả nhà hòa thuận vui vẻ, khá có cảm giác hạnh phúc.
Nhưng có người lại phá vỡ sự hòa hợp này.
Trước mặt Thời Vũ đặt ba chiếc bát, một bát ăn cơm, một bát uống canh, một bát đựng dầu cô tự pha, gắp ngó sen trộn vào trong dầu, hương vị tuyệt vời khỏi nói.
Thời Vũ ăn đến mức phải gọi là hài lòng thỏa mãn, đương nhiên, vừa ăn vừa chê mẹ cô quá lười, ngó sen cũng không buồn thái, mỗi miếng to bổ chảng.
Đới Hân không nhịn được trợn mắt. “Không kén chọn mày sẽ chết hả, lần sau tự đi mà nấu.”
Thời Vũ le lưỡi, hừ hai tiếng, tiếp tục ăn ngó sen.
Đồng chí Thời Văn Tài thấy con gái ăn ngon như thế thì không nhịn được mà cầm đũa gõ vào bát của vợ. “Dầu của tôi đâu, nãy bà vào bếp pha cơ mà?”
“Tôi thấy con gái ông đang pha, tưởng nó sẽ pha cho mỗi người một bát nữa!” Đới Hân nhìn Thời Vũ với vẻ đầy oán giận.
Thời Vũ ngẩng đầu, thấy bố mẹ đều đang nhìn mình, cô chớp mắt, sau đó nhìn sang cu cậu Thời Vũ. “Thời Vũ, mày không nghe thấy bố mẹ đang ám chỉ hả? Bố mẹ muốn dầu, mày còn ăn vui vẻ như thế, mau vào lấy cho bố mẹ đi!”
“Thời Vũ, mày chỉ biết quát em trai mày, chỉ biết bắt nạt nó thôi.” Đới Hân không chấp nhận được.
Thời Vũ ấm ức. “Bố mẹ, bố mẹ phải hiểu cho con chứ, con cũng đâu sung sướng gì. Lúc thằng Thời Vũ chưa ra đời, chắc chắn chuyện gì bố mẹ cũng bảo con giúp, bây giờ con cũng chỉ bảo được thằng Thời Vũ thôi, cũng đâu thể bảo bố mẹ làm việc gì được.”
Đới Hân bực. “Mày lớn hơn Thời Vũ hai tuổi, mày tự nói xem, lúc nó chưa ra đời, bố mẹ có thể bảo mày làm gì được?”
“Lấy gạt tàn, nhặt cuộn len…” Thời Vũ nghiêm túc ngẫm nghĩ. “Bố mẹ tự nói xem, những chuyện đó, có phải là cùng tính chất như việc thằng Thời Vũ đi lấy dầu cho bố mẹ không?”
Đới Hân và Thời Văn Tài đều không nói được nên lời. Thời Vũ lắc đầu nguầy nguậy giáo huấn bố mẹ mình, họ không thể như vậy được, hồi cô còn nhỏ cái gì cũng bảo cô làm, thằng Thời Vũ ra đời, khó khăn lắm cô mới thoát khỏi bể khổ, nhưng họ vẫn lại muốn bảo cô làm hết, đây là chuyện không hợp đạo lý.
Huống hồ, chỉ có để cô biết được lợi ích khi có thêm một cậu em trai thì cô mới cảm thấy có em trai thật tốt, mới yêu thương nó chứ!
Cậu chàng Thời Vũ bị từ “yêu thương” của bà chị làm cho tê cả da đầu, chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy vào bếp, lấy dầu cho bố mẹ.
Đợi sau khi cu cậu Thời Vũ lấy dầu xong, Thời Vũ nhìn em trai mình với vẻ chắc nịch. “Có một đứa em trai tốt ghê.”
Cu cậu Thời Vũ thầm ha ha hai tiếng, nhưng có bà chị như chị thì chẳng tốt lành gì…
Ăn cơm xong, Đới Hân dọn dẹp nhà, Thời Văn Tài ngồi trên sô pha xem phim chiến tranh kháng Nhật của ông.
Mỗi lần bố xem phim chiến tranh, Thời Vũ đều cảm thấy bố cô có tình yêu chân chính với phim chiến tranh kháng Nhật, hơn nữa bố cô nhất định rất yêu nước, cô phải học tập bố.
Nhà họ Thời chưa từng xảy ra chuyện tranh giành điều khiển. Phòng của hai chị em Thời Vũ đều có máy tính nên không liên quan gì. Còn Đới Hân, phần nhiều là cùng xem phim kháng Nhật với chồng.
Thời Vũ đẩy cửa phòng cu cậu Thời Vũ ra.
“Thời Vũ, mày đang làm gì đấy?”
Cu cậu Thời Vũ ngẩng đầu lên từ giữa đống bài tập với vẻ bất lực. “Làm bài tập đó!”
“Ngoan ghê.” Thời Vũ mỉm cười.
Mỗi lần Thời Vũ mỉm cười đều khiến cu cậu Thời Vũ cảm thấy nổi da gà, cậu lắc đầu, lục ra hai trăm tệ từ trong túi, đưa cho Thời Vũ. “Tiền tiết kiệm tuần trước, chị cầm lấy mà dùng đi!”
Cu cậu Thời Vũ sắp thi lên cấp Ba, để con trai có thể ăn uống ngon hơn ở trường, Đới Hân cho cậu thêm tiền tiêu vặt.
“Mẹ lại lén cho mày tiền à?” Thời Vũ bùng nổ.
“Không, em tự tiết kiệm…” Cu cậu Thời Vũ sợ bà chị này gần chết.
Thời Vũ ngẫm nghĩ, có vẻ mới vỡ lẽ ra, sắp thi đại học rồi, sau thi đại học là thi cấp Ba, em trai mình sắp thi lên cấp Ba rồi, bóc lột nó thì cũng ngại, vì thế cô không nhận món tiền này.
“Thôi, mày tự giữ lại mà ăn kem.”
Cu cậu Thời Vũ muốn nói, hai trăm tệ thì phải ăn bao nhiêu kem hả. Nhưng cậu thấy lạ vì chị gái mình không tìm mình đòi tiền hơn, bà ấy muốn làm gì đây?
Cậu chàng Thời Vũ xoay bút. “Chị, chị tìm em muốn làm gì?”
Thời Vũ nheo mắt. “Mày bắt buộc phải thành thật nói cho tao biết, giả dụ, tao nói là giả dụ nhé, nếu người như tao mà tỏ tình với mày, mày sẽ thế nào…”
“Chắc chắn là co giò bỏ chạy…” Cu cậu Thời Vũ cảm thấy đó nhất định là chuyện kinh khủng nhất trên thế giới này.
Thời Vũ trừng cu cậu. “Mày nói gì?”
Cu cậu Thời Vũ sợ hãi vỗ ngực mình. “Không phải… Chị, chị nghĩ mà xem, chị là chị gái em, chuyện như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy đáng sợ lắm còn gì.”
Thời Vũ ngẫm nghĩ, hình như là đạo lý này.
Cu cậu Thời Vũ thở phào một hơi, nghĩ bụng, Thời Vũ đã sắp trở thành ám ảnh của cậu rồi. Thực ra cậu biết chị mình khá đặc biệt, nhưng mà, cậu sẽ bất giác cảm thấy con gái xinh đẹp vô cùng khó chiều, cho nên vừa thấy kiểu con gái cực kì xinh đẹp thì đã muốn chạy, ai thích hầu hạ thì đi mà hầu hạ, dù sao cậu cũng không hầu.
Mỗi lần nhìn thấy Thời Vũ, cậu đều an ủi mình, nhất định là kiếp trước mình đã tạo quá nhiều nghiệp nên kiếp này mới gặp cảnh ngộ như vậy, nhẫn nhịn đi, ai bảo kiếp trước mình không làm chuyện tốt chứ?
May là những cô gái xinh đẹp như Thời Vũ cũng chẳng có mấy người, cuộc sống của cu cậu Thời Vũ trôi qua vẫn vô cùng thoải mái.
“Vậy nếu có con gái chủ động theo đuổi mày, mày có cảm thấy phiền không?”
“Chị, em sắp thi lên cấp Ba rồi đấy, chắc chắn sẽ cảm thấy làm chậm trễ việc học… Nhưng mà, em vẫn sẽ đánh giá cao khiếu thẩm mỹ của cô ấy.” Cu cậu Thời Vũ ngẫm nghĩ. “Chị, chị thích ai rồi à?”
Thời Vũ lắc đầu như trống bỏi. “Không, chỉ hỏi chơi thôi. Nhưng mà mày yên tâm, con gái kiểu như tao chắc chắn không mê nổi mày đâu, cần tiền không có tiền, cần tướng mạo cũng chẳng có tướng mạo, cần thành tích cũng không có thành tích…”
Cu cậu Thời Vũ hoàn toàn không cảm thấy tổn thương, chỉ cảm thấy, thế thì quá tốt, cậu chẳng muốn bị người như vậy ưng một tẹo nào.
Phải tạo nghiệp nhiều đến mức nào mới bị chị “ưng cái bụng” chứ!
Cu cậu Thời Vũ châm nến mặc niệm sẵn cho ông anh rể tương lai của mình.
Lúc này, cửa phòng cu cậu Thời Vũ lại bị mở ra, Đới Hân đứng ở cửa, nhìn con gái với vẻ vô cùng bất mãn. “Em mày đang học đấy, mày lại chạy đến làm phiền nó làm gì? Tự mình không thích học, đừng làm hư em mày.”
“Hừ, con không thích học thì sao, con cũng đã đỗ Trường Duệ rồi. Còn thằng Thời Vũ chắc chắn không đỗ được.”
Đới Hân nhìn con trai mình. “Thời Vũ, phấn đấu đỗ vào Trường Duệ cho mẹ.”
“Không muốn đâu.” Cu cậu Thời Vũ vội từ chối, đừng nói là không thể đỗ, mà cho dù có thể thì cũng không thể đến đó học. “Mục tiêu của con là trường cấp Ba của trường con, bố mẹ đừng khuyên nữa.”
Đới Hân nhìn con trai với vẻ hận rèn sắt không thành thép, được, thằng này cũng không đáng tin cậy, rồi bà kéo Thời Vũ ra ngoài.
Sau đó Thời Vũ bèn liến thoắng, khi thằng Thời Vũ sắp thi lên cấp Ba, Đới Hân đối xử khác hẳn, còn khi cô thi lên cấp Ba, đâu có thấy bố mẹ mình đối đãi với mình như thế.
Đới Hân cười lạnh, hồi Thời Vũ thi lên cấp Ba õng ẹo vô cùng, cứ đòi họ đích thân đi đón, để cô cảm nhận được hơi ấm gia đình. Chỉ là khi đó Thời Vũ không giải phóng mình như bây giờ, khiến họ không nhìn rõ bộ mặt thật.
“Hồi mày còn nhỏ, bố mẹ từng đi xem bói, mày có biết không?” Đới Hân đột ngột nói.
“Biết chứ, bố mẹ từng kể rồi. Thầy bói nói con trai mẹ thì bình thường, không có tiền đồ gì, cũng không có kiếp nạn gì lớn, là một người bình thường. Nhưng con gái mẹ là con lại quyết định số phận của gia đình này, sau này bố mẹ húp cháo hay ăn bào ngư đều dựa cả vào con.”
“Mẹ thấy ông thầy bói đó mắt mù, nhìn nhầm rồi.”
Thời Vũ lập tức phản bác: “Rõ ràng mẹ đã nói người ta rõ là giỏi, xem bói rất chuẩn. Mẹ bế thằng Thời Vũ đi xem bói, nhưng người ta lại bói ra mẹ có một cô con gái, kết quả là con trai không có tiền đồ, con gái vô cùng có tương lai…”
“Ông ta bị mù.”
“Mẹ, tại sao mẹ lại bế thằng Thời Vũ đi xem bói nhưng lại không bế con đi? Xem đi, bị con phát hiện rồi chứ gì, bố mẹ trọng nam khinh nữ, còn sống chết không chịu thừa nhận, con đáng thương quá đi mất, sao lại đầu thai vào gia đình trọng nam khinh nữ chứ?”
“Đầu thai lại đi!” Đới Hân chẳng muốn nói nữa. “Lại còn ăn bào ngư, ngày nào cũng chỉ biết làm tao bực thôi, bực đến nỗi ngực tao đau đây này…”
Ngực đau.
Thời Vũ nhìn ngực mẹ mình một cái sâu xa, sau đó bước nhỏ qua, ôm rịt lấy tay Đới Hân. “Mẹ ơi, ở trường con bị người ta cười nhạo đấy.”
“Ờ.” Đới Hân chẳng buồn quan tâm một chút nào.
“Vậy mà mấy đứa nó nói con không có ngực.” Thời Vũ tức giận vô cùng, sau đó chớp mắt với Đới Hân. “Mẹ, mẹ không tự phản tỉnh lại à?”
“Tao phải phản tỉnh gì?” Đới Hân suýt thì nói ra, phải phản tỉnh lúc sinh con gái ra bà không khám giới tính, hay là nếu biết sẽ sinh ra một cô con gái thế này thì phải vội nhét lại vào?
“Mấy đứa nó nói con không có ngực, con không có ngực chắc chắn là vì ăn không ngon, cơm nước ở nhà phải nấu ngon hơn.”
“Có hai bữa cơm mày ăn ở trường cả đấy.”
“Cho nên, mẹ, có phải mẹ nên tăng thêm tiền tiêu vặt cho con không?”
Đới Hân: “…”
Thời Văn Tài đang xem phim chiến tranh không nhịn được cười, trình độ vòi tiền này có cảm giác như lại cao hơn rồi, đúng là phát triển kỳ dị mà.
—————————
Tuy Thời Vũ mặt dày lại xin thêm được tiền tiêu vặt, nhưng cô không hề vui, bởi vì giữa cô và Lâm Phong Dự chẳng có một chút tiến triển nào. Thậm chí ngay cả lớp họ học cũng một người tầng bốn một người tầng ba. Hơn nữa, lớp Lâm Phong Dự không ở đầu dãy, ngay cả ảo tưởng cũng không có.
Thời Vũ vốn vẫn muốn làm trò cũ, sau tiết tự học buổi tối, dứt khoát lại đi theo Lâm Phong Dự.
Hành vi này luôn có cảm giác hơi kém sang, không hợp với thân phận của cô, quan trọng hơn là cô không thể làm tổn thương lòng tự trọng của Lâm Phong Dự, nếu bảo anh đưa cô về nhà, anh không có tiền, làm vậy sẽ khiến anh cảm thấy mình rất phiền phức.
Nhưng bình thường trong cuộc sống, Thời Vũ rất hiếm khi gặp được Lâm Phong Dự.
Thật đau đầu nhức óc, theo đuổi một người khó đến vậy sao?
Thời Vũ tốn thời gian hai ngày ngẫm nghĩ xem cô phải tiếp xúc với Lâm Phong Dự thế nào, dẫu sao nếu hai người còn chẳng tiếp xúc thì sao có thể yêu nhau chứ?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thật sự nghĩ ra một ý hay.
Chuyện này phải bắt đầu từ tiết Thể dục của lớp 11/12 họ. Trời hơi nóng, Thời Vũ không muốn động đậy, vừa không đi đánh cầu lông vừa không đi chơi bóng bàn, sau khi miễn cưỡng chạy một vòng theo lệnh của thầy giáo Thể dục, cô lén chạy đi.
Về lớp cũng chán, không phải chơi di động thì tám chuyện về đủ ngôi sao, nhưng những minh tinh có thu nhập cao đó lại không tự giác, không phải là ngoại tình thì là hút sà cân gì đó, chẳng có dinh dưỡng gì, Thời Vũ không thích.
Đúng rồi, Thời Vũ cũng có thần tượng, có một và chỉ một, đó chính là quốc sư Trương Nghệ Mưu tiếng tăm lẫy lừng. Còn nguyên nhân vì thầy ấy là quốc sư nên mới thích hay là vì thầy ấy tài hoa, Thời Vũ không thừa nhận, cô thích chủ yếu vì Thế vận hội Bắc Kinh năm 2008.
Nhưng Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều không chịu thảo luận tin tức về Trương Nghệ Mưu với cô, Thời Vũ chỉ có thể tiếp tục xem một cách nhàm chán, tiếp tục xem năm <2008 của Trương Nghệ Mưu> của cô.
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều không hiểu, món đó từ bao nhiêu năm về trước rồi, chất lượng hình ảnh trông đã như quỷ, Thời Vũ vẫn còn xem <2008 của Trương Nghệ Mưu>, người lạ lùng quả nhiên thích những thứ lạ lùng.
Nhưng Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi vô cùng ủng hộ phim của Trương Nghệ Mưu, phim nào cũng xem, chủ yếu là vì Thời Vũ bắt họ tặng vé xem phim cho cả lớp, nếu bản thân họ không xem thì có lỗi với số tiền lớn đã bỏ ra.
Còn về việc tại sao bạn trẻ Thời Vũ không tặng, cô bày tỏ một cách chẳng có mặt mũi gì là cô không có tiền.
Thời Vũ buồn bã đi trong sân trường, đi mãi đi mãi, liền đi đến bức tường tỏ tình.
Cô cảm thấy bức tường tỏ tình này đúng là chỗ đẹp nhất của Trung học Trường Duệ, hơn nữa khá có ẩn ý, là một ký hiệu của Trung học Trường Duệ.
Cô thưởng thức bức tường tỏ tình này từ xa, sau đó liên tưởng tới bức tranh khổng lồ trong Thế vận hội 2008, cảm thấy có hiệu quả khá giống nhau. Bức tranh ở Thế vận hội 2008, cuối cùng tạo thành từ vết chân của vô số vận động viên; bức tường tỏ tình trước mắt thì do vô số học sinh Trung học Trường Duệ tạo thành.
Trương Nghệ Mưu nghĩ ra bức tranh trong Thế vận hội 2008 là thiên tài, hiệu trưởng nghĩ ra bức tường tỏ tình này tuy không phải một thiên tài, Thời Vũ miễn cưỡng phong cho thầy làm “địa tài” là được, chỉ là không biết có phải là sao chép hay không nữa.
Sau khi thầm đánh giá bức tường tỏ tình này, Thời Vũ tiến lên trước, quan sát trong cự ly gần.
Sau đó…
Cô trông thấy rất nhiều lần cái tên Lâm Phong Dự, đủ lời tỏ tình Lâm Phong Dự, đương nhiên nhiều nhất vẫn là “Lâm Phong Dự mình thích cậu, dù rằng cậu mãi mãi không biết”, Thời Vũ nhìn mà ê răng.
Thời Vũ càng nhìn càng tức.
Cô không đi tìm Lâm Phong Dự, tại sao Lâm Phong Dự không biết đường đi tìm cô chứ, nếu anh chủ động tìm cô, cô còn phiền não như vậy sao?
Cho nên, suy cho cùng, tất cả đều là lỗi của tên Lâm Phong Dự đó, quá đáng quá thể rồi, sao có thể đối xử với mình như thế chứ?
Người theo đuổi cô nhiều như thế, cô có thể ưng anh là vinh hạnh của anh, vậy mà anh còn không biết đường chủ động sấn đến.
Thời Vũ càng nghĩ càng tức.
Sau đó cô chạy về lớp, cầm cây bút to bự của mình, định gạch bỏ Lâm Phong Dự trên bức tường tỏ tình, bôi xóa hết, không thấy cái tên đó thì cô sẽ không tức nữa.
Khi cầm bút đến bức tường tỏ tình và toan cầm bút gạch tên của Lâm Phong Dự, cô đột nhiên không ra tay được nữa.
Tuy cô không quen biết những người viết những chữ này, nhưng lúc người ta viết, nhất định vô cùng hết lòng, nhất định có sự mong chờ vô hạn, thậm chí sau này những người ấy tốt nghiệp sẽ còn hoài niệm tâm lý của lúc này, sau đó về trường để nhớ lại tuổi trẻ của mình.
Nếu khi ấy, những người đó phát hiện lời mình viết bị người ta gạch xóa thì chắc chắn sẽ mắng mười tám đời tổ tông của người làm chuyện đó.
Thời Vũ cảm thấy, mình bị mắng cũng không sao, nhưng ngộ nhỡ hại tổ tiên mình bị mắng thì không hay cho lắm.
Nghĩ mà xem, tổ tiên cô đã ngủ yên dưới đất, kết quả còn bị người ta mắng, thế không phải là tức đến mức tới tìm ngữ con cháu bất hiếu là cô hay sao?
Vì thế Thời Vũ hít sâu một hơi, từ bỏ suy nghĩ này.
Nhưng một suy nghĩ khác, lại cứ thế xuất hiện.
Không phải cô đang lo không có cơ hội tiếp xúc với Lâm Phong Dự đấy sao?
Bây giờ, cơ hội đến rồi.
Thời Vũ cầm bút, tìm chỗ có thể viết chữ, bắt đầu viết – Lâm Phong Dự, tôi muốn giết cậu.
Cô tô đậm mấy chữ này, vừa nhìn đã có thể trông thấy, rõ ràng vô cùng.
Sau đó cô thưởng thức tác phẩm lớn của mình, cô thông minh quá đi mất, ý tuyệt vời thế này mà cũng có thể nghĩ ra được, hơn nữa Lâm Phong Dự tuyệt đối không ngờ là do cô viết, vì cô cố ý không để lại bút tích của mình.
—————————-
Sau khi tan học buổi chiều, Thời Vũ lập tức chạy như bay lên tầng bốn.
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều sốc, nếu Thời Vũ cũng tỏ ra như thế trong tiết Thể dục thì có lẽ sẽ không bị thầy Thể dục mắng rồi.
Thời Vũ xông lên tầng bốn, chạy đến cửa lớp 11/19, hét vào trong lớp: “Lâm Phong Dự cậu mau ra đây, chuyện lớn rồi, cậu mau ra đây.”
Các bạn đang chuẩn bị ra ngoài, vừa nghe thấy giọng của Thời Vũ thì đồng loạt nhìn cô, rồi lại nhìn Lâm Phong Dự, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai người.
Lâm Phong Dự bình tĩnh đi về phía Thời Vũ, dưới áp lực từ ánh mắt của mọi người, anh vẫn không biến sắc. “Có chuyện à?”
Thời Vũ vội gật đầu. “Có chuyện, còn là chuyện lớn vô cùng nghiêm trọng.”
Lâm Phong Dự thắc mắc. “Hử?”
“Cậu đi theo tôi sẽ biết thôi.” Thời Vũ tỏ ra vô cùng nôn nóng. “Cậu đi theo tôi mau!”
Tuy ngờ vực nhưng Lâm Phong Dự vẫn nghe lời cô, đi theo.
Sau đó…
Lâm Phong Dự quan sát câu đó trên bức tường, ánh mắt lại rơi lên khuôn mặt Thời Vũ, đôi mày rậm nhíu xuống. “Đây chính là chuyện lớn mà cậu muốn nói với tôi à?”
“Đúng, đây không được coi là chuyện lớn hả? Lâm Phong Dự, có người muốn giết cậu. Nghiêm trọng quá rồi, thật sự nghiêm trọng lắm rồi, cậu có thấy không hả, đây chính là dự báo giết người đó.”