“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lê Thanh hỏi, hai mươi năm trước, khi Tư Lan chết vì thuốc nổ, ông hoàn toàn chưa từng gặp người này. Sau khi phá tan ma giáo, tứ đại đường chủ đã bị giết thị chúng, chưa từng nghe nói có đường chủ thứ năm.
“Ta là ai? Ta là giáo chủ ma giáo.” Thanh Lưu Huy đột nhiên ung dung cười khẽ khiến người ta gần như tin tưởng những điều hắn nói là thật.
“Cái gì?” Ai nấy đều kinh ngạc.
“Có phải hắn điên rồi không? Giáo chủ ma giáo không phải tên Tư Lan à? Lúc thì hắn nói hắn không phải Tư Lan, lúc lại bảo mình là giáo chủ ma giáo.” Lê Ninh Nhi lén thì thầm vào tai Hoắc Thanh Trần.
“Nếu không điên thì vì sao lại giết nhiều người như vậy. Rõ ràng là có bệnh.” Hoắc Thanh Trần căm hận nhìn Thanh Lưu Huy. Nhất định cha nàng cũng do hắn hại chết, hắn là chủ mưu!
Hiển nhiên Thanh Lưu Huy nghe được các nàng nói thầm, hắn cười phá lên, vừa cười vừa nói: “Ha ha ha, chuyện tới nước này mấy người trong chính đạo các ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy, xem ra nhiều năm qua các ngươi chưa từng tự kiểm điểm chứ đừng nói là đi tìm chân tướng. Thôi thôi, hôm nay ta sẽ nói hết với các ngươi, dù sao những kẻ đáng chết cũng chết gần hết rồi.” Thanh Lưu Huy âm trầm liếc quanh một vòng, chủ lực của lục đại môn phái đã tổn hại gần hết, những đồ tử đồ tôn còn lại căn bản không làm nên trò trống gì.
“Ngươi nhằm vào lục đại môn phái như vậy chỉ vì bọn họ đã thanh trừ ma giáo?” Lê Thanh nhíu mày hỏi.
“Ma giáo? Ma giáo có gì phải luyến tiếc? Chỉ cần còn có ta, lập lại năm cái, mười cái có gì khó? Cái ta muốn chỉ là một mình Tư Lan mà thôi. Thế nhưng Tư Lan đã bị lục đại môn phái hợp mưu giết hại.” Thanh Lưu Huy không chút che giấu nỗi hận khắc cốt của hắn với lục đại môn phái.
“Loại đại ma đầu như Tư Lan người người đều muốn giết.” Ngộ Minh gầm lên.
Lại một trận tiếng bạt tai vang dội, ngoại trừ Độc Cô Đoạn và Mai Ngọc Tâm, gần như không ai nhìn thấy hắn đã ra tay thế nào, mà mặt Ngộ Minh đã nhanh chóng sưng phồng lên như bánh bao, miệng đầy vết máu, không thể thốt nổi một tiếng.
“Ngươi giống y hệt gã sư phụ của ngươi, là lũ tiểu nhân miệng đầy nhân nghĩa đạo đức. Các ngươi đã gặp Tư Lan chưa? Các ngươi chưa từng gặp hắn, chưa từng hiểu hắn, dựa vào cái gì mà lập tức định cho hắn tội ác tày trời?” Thanh Lưu Huy vẫn đứng chỗ cũ nhưng trên mặt đã không còn nụ cười, chỉ còn lạnh lẽo.
“Vì vậy ngươi mới là giáo chủ ma giáo chân chính, Tư Lan chỉ là thế thân của ngươi?” Mai Ngọc Tâm vẫn không nói một lời đột nhiên lên tiếng.
Thanh Lưu Huy nhìn bà một cách khen ngợi: “Lãnh Liên Tiên Tử quả nhiên danh bất hư truyền, rất nhanh đã tìm được trọng điểm. Có điều Tư Lan cũng không phải thế thân của ta, hắn và ta bình đẳng, của ta cũng là của hắn. Nếu ta là giáo chủ ma giáo đương nhiên hắn cũng đứng ngang hàng với ta.”
“Thế nhưng năm đó chỉ có Tư Lan xuất hiện, chưa từng nghe nói còn có một giáo chủ khác.” Lê Thanh nói. Nếu ông nhớ không nhầm, giáo chúng ma giáo đều trực tiếp gọi Tư Lan là ‘giáo chủ’.
“Ma giáo do một tay ta thành lập, tuy Tư Lan cũng có quyền lợi tối thượng như ta nhưng chưa bao giờ tham gia chuyện trong giáo, vì vậy giáo chủ chân chính là ta, không phải Tư Lan.” Hắn khẽ thở dài một tiếng, trong đó lộ ra tiếc nuối một đời. Nếu năm đó hắn không dẫn Tư Lan tới Trung Nguyên, có lẽ hôm nay Tư Lan vẫn khỏe mạnh ở bên hắn.
“Ý của ngươi là lục đại môn phái nhận nhầm Tư Lan, giết nhầm người?” Huyền Vân hỏi.
“Cho dù lục đại môn phái nhận nhầm, hắn vẫn là người trong ma giáo, chết chưa hết tội.” Lê Ninh Nhi thò đầu ra từ sau lưng Mai Ngọc Tâm, đột nhiên nói. Có điều thấy Thanh Lưu Huy liếc mắt đến liền sợ hãi rụt đầu lại.
“Chết chưa hết tội? Đây là cái cớ mà những kẻ trong chính đạo các ngươi thích dùng nhất sau khi lạm sát người vô tội! Các ngươi chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào sai lầm, luôn không ngừng tìm những lý do đường hoàng cho mình, để mình có thể tiếp tục yên tâm thoải mái. Tư Lan chết chưa hết tội? Các ngươi có biết không, Tư Lan mới là người không đáng chết nhất thế gian! Hắn là linh hồn sạch sẽ nhất, hồn nhiên nhất trên đời! Những kẻ danh môn chính phái các ngươi mới là thứ đê tiện nhất, vô sỉ nhất, bỉ ổi nhất, đáng chết nhất!” Nói đến chỗ kích động, hai mắt Thanh Lưu Huy đỏ lên, toàn nhân như hóa thành quỷ dữ bao phủ dưới một tầng huyết quang.
“Nếu vậy, sự thật là thế nào?” Độc Cô Đoạn thu kiếm, như lơ đãng hỏi.
Thanh Lưu Huy yên lặng nhìn ông, một lúc sau mới bình tĩnh lại, nhìn thẳng về phía Độc Cô Đoạn chậm rãi nói: “Năm đó, ta nhặt được Tư Lan trên đường, ngay từ ánh mắt đầu tiên ta đã bị hắn hấp dẫn, không để ý tới bề ngoài khác thường của hắn cũng không quan tâm hắn cũng là một nam nhân như ta mà đưa hắn về ma giáo sống cùng ta. Chúng ta ở cạnh nhau hai năm hạnh phúc nhất. Chỉ là hắn vẫn nhớ thương muội muội mất tích ở Trung Nguyên, vì vậy ta liền dẫn hắn tới Trung Nguyên.”
Thanh Lưu Huy giống như chìm vào trong hồi ức, ngay cả ngữ khí cũng mềm mại hơn nhiều: “Hắn rất hiếu kỳ với mọi thứ ở Trung Nguyên, nhưng khi đó ta đang tu luyện U Minh thần công, mỗi lần chỉ có thể để giáo chúng đưa hắn ra ngoài chơi. Khi trở về hắn sẽ kể lại tất cả mọi thứ gặp được trên đường cho ta nghe. Dần dần, hắn phát hiện mọi người ở võ lâm Trung Nguyên dường như không thích ma giáo, hắn liền thường xuyên thay mặt ma giáo giao du với người Trung Nguyên để thay đổi cái nhìn không thiện cảm của võ lâm Trung Nguyên với ma giáo.”
“Hắn quá ngây thơ, không hề biết rằng trên thế giới này không phải tất cả mọi người đều có thể bao dung cho những kẻ sống trong bóng tối như chúng ta giống hắn. Chúng ta là người Nam Cương, trong mắt người Trung Nguyên các ngươi, chúng ta là quái vật có liên hệ chặt chẽ với độc dược và ma thuật, cho dù chúng ta không hại người các ngươi cũng sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm của những chuyện đã xảy ra lên đầu chúng ta. Huống hồ Tư Lan tóc trắng da trắng như tuyết, trong mắt người Trung Nguyên các ngươi chỉ sợ từ lâu đã bị coi như ma vật.”
“Người Nam Cương chúng ta tính cách ngay thẳng, không biết tính toán giống các ngươi, bị các ngươi kỳ thị lạnh nhạt cũng không trực tiếp phản kháng, cứ như vậy chúng ta đã bị mang cái tên ‘tà giáo’, bị võ lâm Trung Nguyên thù hận, khiến ma giáo và danh môn chính phái đối lập. Còn Tư Lan của ta, lại không thích mọi người đánh giá thấp người nhà của hắn, vì vậy hắn cố gắng thuyết phục mọi người, đồng thời mang theo giáo chúng ra ngoài làm rất nhiều chuyện tốt, chỉ mong bọn họ có thể thay đổi cái nhìn. Thế nhưng những kẻ trong chính đạo sao có thể dễ dàng tiếp nhận chúng ta? Cố gắng một thời gian, ta bỏ cuộc, dù sao sau khi tìm thấy muội muội của Tư Lan, ta sẽ dẫn hắn về Nam Cương, không bao giờ bước vào Trung Nguyên một bước nữa.”
“Thế nhưng Tư Lan không chịu bỏ cuộc như thế, vì ta hắn có cố ý gửi thiếp mời tới lục đại môn phái có tên tuổi nhất võ lâm Trung Nguyên, mời bọn chúng tham gia ngày sinh hai mươi tuổi của hắn, ý đồ qua lần thọ yến này thay đổi thù hận của danh môn chính phái với ma giáo. Cũng trách lúc đó ta đang bế quan tu luyện, không thể ngăn cản hành động ngây thơ này của hắn, nếu không hắn sẽ không chết thảm trong tay lục đại môn phái.” Dù hắn đang cười nhưng nụ cười này lại thê lương, u oán không thể nói thành lời, thêm vào đó là tràn ngập oán độc.
“Lục đại môn phái đã làm gì?” Lê Ninh Nhi dần dần bị câu chuyện của hắn thu hút, bất giác hỏi.
“Lục đại môn phái vờ tỏ vẻ đồng ý lời mời, thực ra lại hoài nghi ma giáo chúng ta có âm mưu quỷ kế. Vì vậy, một đêm trước ngày sinh thứ hai mươi của Tư Lan, Phàm hòa thượng của Thiếu Lâm tự lừa hắn tới đỉnh Tụ Vân, kết bè với năm đại môn phái dùng thuốc nổ giết hắn.” Thanh Lưu Huy hận, hắn hận lục đại môn phái, hắn càng hận chính mình, nếu hắn xuất quan sớm một ngày sẽ không để một mình Tư Lan đi tới chỗ hạn, có lẽ Tư Lan sẽ không chết. Hoặc nếu không thể chạy trốn hai người có thể cùng chết.
“Tư Lan ngây thơ lương thiện, chỉ sợ tới lúc chết cũng không hiểu vì sao bọn chúng lại đối xử với hắn như vậy. Lê Thanh, năm đó ngươi cũng có mặt, chính ngươi nói thử xem những kẻ chính đạo công bằng liêm chính các ngươi đã đối phó hắn thế nào?” Thanh Lưu Huy oán hận hỏi Lê Thanh.
Lê Thanh trầm mặc không nói gì. Năm đó, cách làm của lục đại môn phái quả thật có chút khiến người ta khinh thường. Bọn họ vờ nhận lời tham gia thọ yến lừa Tư Lan lên núi, nhưng từ lâu trên đính núi đã chôn đầy thuốc nổ. Đợi Tư Lan vừa bước lên đỉnh núi liền thấy Liễu Phàn đang ngồi thiền ở đó, hắn mỉm cười cũng ngồi thiên theo, mà ngay lúc đó Liễu Phàm đột nhiên che toàn bộ kinh mạch của hắn, khiến hắn không cách nào nhúc nhích, sau đó Liễu Phàm lập tức phi thân rời đi. Cung chủ Ly Trần cung trốn ở môt nơi bí mật tức thời châm lửa. Từ đầu tới cuối, bọn họ không nghe Tư Lan giải thích một lời, bởi Tư Lan hoàn toàn không có cơ hội mở miệng. Mà Lê Thanh lúc đó chỉ là một kiếm khách nho nhỏ, cho dù đưa ra kháng nghị cũng không ai để ý, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tư Lan bị thuốc nổ nổ tung. Sau đó, lục đại môn phái còn cười nói suy nghĩ của giáo chủ ma giáo cũng chỉ như vậy, người Nam Cương thật dễ lừa gạt…
Sự thật là như vậy, ông còn có thể nói gì?
“Ta không tin, ta không tin cha ta sẽ làm chuyện này.” Phong Lăng Ba không dám tin quát lên với Thanh Lưu Huy.
“Hừ, cha ngươi chính là kẻ tiểu nhân đê tiện Phong Mạc Liên phải không? Thuốc nổ năm đó do chính cha ngươi làm, đường vùi thuốc cũng do chính cha ngươi thiết kế. Bọn chúng sợ Tư Lan chạy trốn đã dùng hai mươi cân thuốc nổ!!! Mà Tư Lan của ta, hắn hoàn toàn không biết võ công!!! Cha ngươi quả là anh minh vĩ đại, đã đối phó với người tay không tấc sắt như vậy…” Thanh Lưu Huy lạnh lùng trào phúng.
“Ngươi nói láo, cha ta sẽ không làm loại chuyện này, ta không tin lời xằng bậy của ngươi. Lê bá bá, ngài nói cho ta đi, cha ta không làm chuyện này, đúng không?” Phong Lăng Ba chua xót hỏi Lê Thanh, để chứng minh sự trong sạch của cha nàng, để cọ rửa tội danh không có thật của ông. Nhưng vẻ mặt nặng nề của Lê Thanh lại gián tiếp nói cho nàng sự thật.
“Cha ta… Sao ông có thể… Ông sẽ không… sẽ không…” Phong Lăng Ba tan nát cõi lòng, vô lực ngồi bệt xuống đất, toàn thân run run, nước mắt rơi như mưa. Lê Trạm yên lặng ngồi xuống ôm nàng vào lòng. Ân oán giang hồ phức tạp rắc rối, ai đúng ai sai nào có thể dễ dàng nói rõ? Oan oan tương báo đến bao giờ…
“Tư Lan chưa bao giờ hại một ai, hắn thành tâm với người Trung Nguyên các ngươi, hồi báo là cái gì? Chính là ngay cả toàn thây cũng không được.” Thanh Lưu Huy đột nhiên điên cuồng cười lớn, nhưng tiếng cười này còn thê lương, bi thảm hơn tất cả mọi tiếng khóc trên đời.
“Vì vậy những kẻ đó, tất cả bọn chúng đều đáng chết.” Thanh Lưu Huy lớn tiếng rít gào, hai mắt tối tăm tràn ngập thù hận.
P/s: Cảm thấy thích bức ảnh minh họa, vì Tư Lan như lá sen dưới ánh trăng, thuần khiết trong sáng. Còn Thanh Lưu Huy như nước dưới đáy sâu, tối tăm lạnh lẽo. Nhưng sen vẫn sống, vẫn nở. Sen không thể sống nếu không có nước, nước cũng chỉ còn lạnh lẽo và tối tăm nếu không có sen. Mối tình của Tư Lan và Thanh Lưu Huy là đam mỹ đấy nhé. Hị hị. Tình thì đẹp, nhưng cách làm của Thanh Lưu Huy và Tư Lan có đúng hay không thì không dám nói chắc. Chuyện trên đời đúng đúng sai sai không phải một lời là quyết được, vì mỗi người có một vị trí với cái nhìn và cách cảm nhận riêng. Riêng mình, mình không ưa kiểu ‘nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại’ của Tư Lan, cũng không thích trò lạm sát trẻ con của Thanh Lưu Huy. =3=
Dạo này bạn Sâu chăm chỉ đúng không? Bạn còn ủ mưu một bộ điền văn nữa cơ, nhưng mãi chưa chọn được bộ nào ưng ý. Hị hị