Xem Ngọc

Chương 13

Trước Sau

break

Lồng ngực Ôn Kiến Từ bị trán Hạ Úc Phỉ va mạnh vào phát ra một tiếng trầm đục, anh nhanh tay ôm lấy cú nhào vào lòng đầy bất ngờ ấy, siết chặt cánh tay ôm eo cô:
“Hạ Úc Phỉ, em ngủ với đàn ông mà đến bài học cơ bản cũng không chịu chuẩn bị, em có biết mình dễ bị bắt nạt đến mức nào không?”

Giọng anh nghe có vẻ thản nhiên, nhưng lại mang theo một chút bất lực lẫn chua chát.

Hạ Úc Phỉ chậm rãi ngẩng đầu, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.
Cô nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt là vô số ân oán dây dưa, những món nợ tình mới cũ chồng chất chẳng thể phân định rõ, rốt cuộc là ai không nỡ dứt khỏi mối quan hệ chớp nhoáng này hơn ai.

Khoảnh khắc đó, cô hiếm khi không tranh cãi cao thấp với Ôn Kiến Từ, chỉ lặng lẽ đưa tay lên, siết lấy vạt áo vest của anh, bóp đến nhăn nhúm hai nếp gấp—
Như thể nếu không bấu chặt, sẽ để lỡ mất thứ gì đó.
Như thể sợ chỉ cần lơi tay một chút, mảnh vải kia sẽ vuột khỏi kẽ tay, biến mất khỏi đời mình.

Ôn Kiến Từ nhận ra hôm nay Hạ Úc Phỉ không giống mọi khi, cảm xúc dao động rõ rệt. Đúng lúc anh cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt, nóng hổi lặng lẽ rơi từ hàng mi dày của cô xuống.

Cô khẽ nức nở một tiếng, môi run rẩy, tiếng nói nghèn nghẹn đầy uất ức:
“Em đang rất vui đấy, Ôn Kiến Từ… Vì anh đã làm chuyện ngu ngốc nhất đời—đó là chọn em.”

Ôn Kiến Từ mềm lòng đến mức không thuốc cứu nổi, trong khoảnh khắc ấy bỗng sinh ra một chút thương hại:
“Hạ Úc Phỉ, em đúng là chẳng có tiền đồ gì cả?”

“Em vốn chẳng phải người xuất chúng gì, có tiền đồ để làm gì chứ.”
Lông mi của Hạ Úc Phỉ khẽ chớp, giọt nước mắt như muốn rơi mà không rơi được, chỉ có thể trừng mắt nhìn, nhưng lại không kìm được buột miệng thốt ra những lời xúc động:
“Hơn nữa, khi họ ly hôn, Úc Ly Đông đã chọn để lại em. Khi quay Chim non, Hạ Dận Xuyên chọn Hạ Hi Mộng... Không ai muốn chọn em cả. Ngay cả trong giới giải trí, mấy đạo diễn đó cũng chỉ vì lợi ích mà đứng về phía Chung Yến Hồng, chứ không cần một diễn viên hạng ba diễn xuất luôn bị chê như em.”

Cô nói, trong cảm xúc rối bời lại nảy sinh một tia xấu hổ.

Chắc hẳn Ôn Kiến Từ sẽ hối hận.

Chắc chắn là vậy.

Một người ưu tú như anh, lẽ ra nên xứng đôi với một người như Khúc Giải Ý, chứ không phải cô – từ nhỏ đến lớn ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có gì là hơn người.

Thế nhưng Ôn Kiến Từ không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên đuôi mắt cô, chậm rãi xoa đi vết đỏ kia.

Như thể muốn lau đi dấu vết ấy.

Hạ Úc Phỉ nghiến chặt răng, trán lại tựa vào lồng ngực anh.

Một lúc sau, giọng nói trầm khàn của Ôn Kiến Từ vang lên:
“Biết làm sao được, ai bảo em lại chính là người đó. Ai bảo anh nhìn em lâu quá…”

Câu nói chưa kịp kết thúc, anh lại ngừng lại.

Hạ Úc Phỉ đợi mãi không nghe được phần sau, ánh mắt ươn ướt nhìn anh, nhưng dường như cô cũng chẳng cần nghe nữa. Cô chủ động kiễng chân, dùng môi vụng về mơn trớn anh, mềm mại như một con thú nhỏ, hơi thở thơm ngát quyện vào từng nhịp thở sâu cạn.

Ôn Kiến Từ thể lực hơn người, lý trí nhanh chóng bị ham muốn chiếm lĩnh.

Thích về sinh lý, đối với anh mà nói—

Có khác gì thích?

Chỉ là ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị cuốn hút một cách mãnh liệt, rồi hòa trộn tình và dục giữa chốn nhân gian, càng thành thật mà thôi.

...

Họ ăn ý quay lại mối quan hệ “bạn giường”.
Hạ Úc Phỉ thường thấy mình giống một cái bình hình chim sẻ nhỏ. Trước khi Ôn Kiến Từ bước vào thế giới của cô, cái bình ấy chứa đầy những thứ khác, chỉ thiếu tình dục và tình yêu.

Chính anh khiến cô lần đầu trong đời nảy sinh khát vọng dữ dội đến lạ thường, cũng là khao khát mãnh liệt nhất.

Cô tham lam dụi mặt lên những đường cơ bắp quyến rũ đến chết người của anh, hít lấy hương trầm gỗ mun quen thuộc, cảm nhận làn da ấm áp truyền sang.

Hạ Úc Phỉ dụi một lúc, rồi tò mò hỏi:
“Ôn Kiến Từ, nếu em nhận tài nguyên phim mà anh đưa, anh có từ bỏ liên hôn với nhà họ Khúc không?”

Ôn Kiến Từ dựa lười biếng trên chiếc ghế sofa cổ, nghe vậy liếc mắt một cái:
“Nếu em không uống chai vodka đó, mọi chuyện đã chẳng đến nước này.”

Hạ Úc Phỉ ngẫm ra ẩn ý trong lời anh, khóe môi hơi cong lên, ngồi trên đùi anh, khẽ động phần eo, muốn khiến một phần cơ thể anh lún sâu hơn vào trong mình. Nhưng chỉ vài giây sau, cô lại thở hổn hển nằm rạp lên ngực anh, nhỏ giọng:
“Anh phải nhớ lấy giọt nước mắt đó của em, đó là giọt lệ quý giá nhất, sau này em gây chuyện gì, anh phải lấy nó mà tha thứ cho em.”

Ôn Kiến Từ cũng không tranh luận với cô, ngón tay dài mơ màng lướt trên bả vai trắng như tuyết:
“Nói thật đi, em định gây chuyện gì?”

Hạ Úc Phỉ nghĩ một lúc:
“À, hình như em chưa nói với anh… Em theo chủ nghĩa không kết hôn đó.”

Bầu không khí bỗng chốc lặng đi.
Một lúc sau, Ôn Kiến Từ bình thản đáp lại:
“Ừ.”

Hạ Úc Phỉ thầm thở phào, nghĩ rằng người quyền cao chức trọng quả nhiên dễ tha thứ hơn người thường.
Liền tiếp tục lải nhải:
“Anh còn không liên hôn nữa, em lại không kết hôn, hai ta đúng là trời sinh một cặp... À đúng rồi, mẹ anh thích gì vậy? Em muốn tặng bà một món quà.”

Ôn Kiến Từ chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như Hạ Úc Phỉ, miệng thì tuyên bố không kết hôn, hành động lại định lấy lòng mẹ anh.

Đang định nói gì, vừa ngẩng đầu đã thấy nụ cười đáng yêu trên mặt cô, lại bình tĩnh hơn vài phần, thản nhiên nói:
“Bà ấy thích ba anh.”

Hạ Úc Phỉ nghẹn lời, cảm thấy chẳng nói chuyện tiếp được nữa.

Thật chẳng có chút thành ý nào!

Lúc này Ôn Kiến Từ đưa tay nâng cằm cô, bắt cô lại gần, lúc đầu là một nụ hôn nhẹ, rất nhanh liền sâu thêm, thành thạo và quyến rũ khuấy đảo trong miệng cô. Khi tách ra, anh tự nhiên dùng đầu ngón tay lau vết nước còn trên môi cô.

Hạ Úc Phỉ không nói nổi gì nữa, đầu óc thiếu oxy chỉ còn một ý nghĩ mơ hồ:

Hôm nay hôn nhau nhiều quá rồi.

Ôn Kiến Từ đã từ bỏ một cuộc liên hôn gia tộc hoàn hảo, cứ như muốn lấy lại tất cả từ cô vậy. Hai người ở lại biệt thự giữa lưng chừng núi đó, cho đến khi dùng hết một hộp bao cuối cùng.

Về chuyện tránh thai, Hạ Úc Phỉ và Ôn Kiến Từ phối hợp ăn ý, vô cùng nghiêm túc và cẩn thận.

Nói đến chuyện sinh con, cô thành thật chia sẻ một bí mật chưa từng nói với ai:
“Úc Ly Đông mang thai em là do ngoài ý muốn.”

Ôn Kiến Từ đang đứng ở quầy bếp bằng đá cẩm thạch rót nước, ánh mắt khẽ liếc qua.

Hạ Úc Phỉ mặc áo sơ mi của anh, để trần đôi chân trắng muốt ngồi trên mặt bếp, tóc như lụa rũ xuống, lười chẳng buộc lại. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Mẹ là một diễn viên múa ballet xuất sắc. Khi biết mang thai em, bà đã đắn đo rất lâu. Trước khi đến bệnh viện phá thai, bà cho em ba ngày.”

Ôn Kiến Từ uống nửa cốc nước, cổ họng khẽ nhúc nhích vài cái, giọng đã được thấm ướt, từng chữ rõ ràng:
“Ba ngày đó, xảy ra chuyện gì kỳ diệu sao?”

Hạ Úc Phỉ kể:
“Úc Ly Đông vì theo đuổi nghệ thuật, không thể làm mẹ tốt. Bà ấy dường như yêu em, lại không yêu em. Bà khóc với cái bụng, nói nếu em muốn được sinh ra thì hãy báo mộng cho bà.”

Trùng hợp là đêm trước khi phá thai, bà thật sự mơ thấy một con chim ngọc lục bay ra từ rừng đỏ, hóa thành một bé gái trắng trẻo mũm mĩm lao vào bụng bà.

Thế là em ra đời.

Nhưng cuộc hôn nhân yêu đương của Úc Ly Đông nhanh chóng đổ vỡ, trước khi đi, bà kể lại câu chuyện này cho Hạ Úc Phỉ.

“Bà bảo em đừng hận bà, vì chính bà đã hy sinh giấc mơ, cả sự nghiệp nghệ thuật cao quý của một vũ công, để đổi lấy sự ra đời của em.”
Hạ Úc Phỉ nói xong liền bật cười, cười rồi thấy không đúng, lại cố nín lại.

Sau đó nghiêm túc nói:
“Nên sau khi trưởng thành, em gửi đơn lên toà, chấm dứt quan hệ mẹ con về mặt pháp lý.”

Ôn Kiến Từ tán thành:
“Em làm đúng.”

Hạ Úc Phỉ lại nói:
“Chúng ta đừng dẫm lên vết xe đổ đó được không?”

“Cái gì cơ?”

“Tuy rằng mang thai con anh... cũng tương đương với ôm một khoản tài sản khổng lồ, nhưng với một người theo chủ nghĩa không kết hôn như em, thì đó là cơn ác mộng.”

Hạ Úc Phỉ bỗng nghĩ đến chuyện Ôn Kiến Từ sẽ kết hôn, sớm muộn gì cũng vậy.

Cô không muốn con mình phải sống trong cảnh chen chân giữa gia đình người ta, dù có lẽ anh sẽ đối xử tốt.

Ôn Kiến Từ nhàn nhạt cười:
“Bạn giường mà nói chuyện tương lai con cái, Hạ Úc Phỉ, em rảnh quá nên nghĩ linh tinh rồi?”

Hạ Úc Phỉ rụt người lại:
“Em chỉ quan tâm tương lai của con anh thôi mà.”

Ôn Kiến Từ cởi trần, chỉ mặc quần dài, bước tới, bế bổng cô từ quầy bếp xuống, mặt không cảm xúc:
“Yên tâm, con anh sau này, bất kể xuất thân thế nào, mẹ là ai, đều sẽ có được mọi thứ hơn cả anh.”

Hạ Úc Phỉ lo lắng thừa, ngồi thừ ra một lúc rồi kéo dài giọng:
“Ờ…”

...

Dù không hỏi được sở thích của Hạ phu nhân, Hạ Úc Phỉ cũng có chút tư tâm. Cô hiếm lắm mới gặp một bậc trưởng bối vừa hòa nhã vừa dịu dàng, lại không ghét bỏ cô. Trong tiềm thức, cô không muốn để lại ấn tượng xấu.

Thế là kéo Đào Lang Minh đi vài buổi đấu giá, quẹt nát thẻ tín dụng, cuối cùng cũng đấu được vài món đồ tao nhã.

Ký tên xong thủ tục, người không còn xu dính túi, cô kéo Đào Lang Minh đi ăn KFC.

“Ngôi sao nữ mà cũng ăn cái này?” Đào Lang Minh miệng thì chê bai, nhưng rất thành thật tìm một góc khuất ngồi xuống, sợ bị người ta chụp. Nghe cô gọi hai phần combo trẻ em, bèn hỏi:
“Ăn cái này để lấy đồ chơi à?”

Thèm lâu rồi.

Đào Lang Minh nhìn Hạ Úc Phỉ chằm chằm như cả thế kỷ. Cô lại thay khuyên tai rồi, vẫn là đỏ ruby, giá chắc ngang mấy món đồ đấu giá lúc nãy. Ai tặng thì khỏi cần hỏi cũng biết.

“Em làm bạn giường mà đỉnh thật đấy, nhà họ Khúc đâu phải dễ lừa. Em không biết ngoan ngoãn rút đầu rụt cổ làm người, lại còn dám lấy lòng mẹ Ôn Kiến Từ.”
Đào Lang Minh vừa nói vừa nhét hamburger vị phô mai vào miệng, lại tiếp tục:
“Anh thấy em không hợp giới giải trí đâu, hợp sống trong nhà lớn tranh sủng hơn.”

Hạ Úc Phỉ cúi đầu mở hộp quà, lấy ra một chú Patrick màu hồng xinh xắn, chẳng buồn nghe Đào Lang Minh lải nhải gì.

Cô có được món đồ chơi yêu thích, liền chụp một tấm gửi cho Ôn Kiến Từ:
“Thú cưng mới của em, đổi avatar thành nó đi nha.”

Đào Lang Minh thầm than:
Xong rồi.

Thái tử nhà họ Ôn mà sủng phụ nữ, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Hạ Úc Phỉ đúng là có bản lĩnh, khiến người như anh cam tâm tình nguyện buông bỏ liên hôn, chỉ để ngủ cùng cô.

Và sau nhiều ngày được Ôn Kiến Từ “giữ ấm giường”, Hạ Úc Phỉ thuận tiện đổi biệt danh mình thành: Mua hòn đảo đi.

Bực mình lắm.

Ôn Kiến Từ tặng cô đủ thứ, chỉ riêng mua đảo là không chịu.

Hạ Úc Phỉ mắng thầm Ôn Kiến Từ một giây, rồi mới nhớ ra sự hiện diện của Đào Lang Minh, nghiêm mặt nói đầy vô sỉ:
“Đừng có tung tin đồn, em với Ôn Kiến Từ chỉ là bạn cùng giường, không có gì như anh tưởng đâu, đừng nói bậy, em cũng có danh dự đó.”

Đào Lang Minh suýt bị bánh burger trẻ em làm nghẹn chết.

Chưa chết thì cũng chết đứng, vì điện thoại anh ấy kêu ting một cái, nhận được một tin nhắn.

“Gì vậy...”

“Nói đi, còn chuyện gì mà em không chịu nổi nữa…”

"Hạ Dận Xuyên đã phái người đến công ty, cho bọn hình một thời hạn, nếu không dám về nhà, họ sẽ hủy hợp đồng với em."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc