Cuộc tranh tài quy mô lớn hàng năm của sinh viên học viện mỹ thuật Văn Dương kết thúc vào tháng 9.
Ở Văn Dương, trong vô số các câu lạc bộ từ các trường nghệ thuật khắp cả nước, chỉ có duy nhất “Câu lạc bộ nghệ thuật biểu diễn” là luôn nổi tiếng từ khi mới thành lập vì từng bị một tờ báo giấy danh tiếng nào đó giật một cái title in đậm to đùng, công khai phê phán hành vi nghệ thuật của bọn họ là: Lấy danh nghĩa “nghệ thuật” để nịnh bợ mọi người.
Năm nay cũng không nɠɵạı lệ, thành viên mới vào cũng ít ỏi không có mấy người.
Sau cuộc họp qua voice chat trong WeChat dài một phút rưỡi đêm qua, mọi người quyết định sẽ tổ chức một hoạt động để chào đón thành viên mới duy nhất trong năm nay… Cho dù đứa bé yếu đuối này bị Lý Miêu Miêu mạnh mẽ kéo đến từ hội tuyển sinh, nhưng dù sao cũng là câu lạc bộ nổi tiếng trong trường, bọn họ phải cho thành viên mới chút mặt mũi, thậm chí còn phải nở mày nở mặt.
Lý Miêu Miêu vừa đi vào đã thấy nhóc đàn em mà cô cực khổ kéo tới từ hội tuyển sinh đang ủ rũ nằm trên bàn, cô đi tới xoa cái đầu xõa tung cùng những lọn tóc mềm mại của cậu: “Bé cưng đang nghĩ gì thế?”
Ôn Nghi Niên ngồi thẳng dậy, cũng không tức giận, tùy tiện vuốt lại mái tóc bị cô làm loạn, vẻ mặt có chút khẩn trương: ”Bài học ngày mai là vẽ lõa thể.”
“À, vậy thì vẽ.” Lý Miêu Miêu lơ đễnh ngồi xuống đối diện cậu, “Em khẩn trương như vậy làm gì, hồi trước lúc tập huấn vẽ mỹ thuật tạo hình chưa từng vẽ à?”
Lỗ tai Ôn Nghi Niên đỏ bừng, cúi đầu thẹn thùng nhỏ giọng nói: “Em chưa vẽ người không mặc quần áo bao giờ.”
Lý Miêu Miêu sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, vỗ vai cậu: “Em học mỹ thuật tạo hình mà còn sợ nhìn người khỏa thân? Tiếc là em không tham gia triển lãm khỏa thân của trường ta nửa năm trước, sau khi ở triển lãm đó 2 ngày, bảo đảm sau này em xem phim con heo cũng có thể mặt không đổi sắc tim không đập loạn.”
Hách Phi cúi đầu đứng tựa bên tường chơi điện thoại cũng tiếp một câu: “Vậy cũng chưa chắc, chủ yếu là còn xem dáng người và tư thế.”
“… Đừng nói thẳng ra như vậy chứ.” Lý Miêu Miêu nguýt hắn một cái, lại xoa đầu Ôn Nghi Niên đã xấu hổ đến đỏ mặt vì nghe cuộc đối thoại giữa hai người, ngẩng đầu nhìn xung quanh câu lạc bộ, hỏi Hách Phi: “Leader đâu? Mấy ngày rồi không thấy mặt, hoạt động chào mừng thành viên mới cũng không xuất hiện, thật hết nói nổi.”
“Đang yêu.” Hách Phi nói.
“Yêu ai?” Lý Miêu Miêu ngẩn người, “Chẳng phải cậu ta đã chia tay rồi sao?”
“A.” Hách Phi đang nghịch di động, lơ đãng đáp một tiếng, đột nhiên hắn giật mình, quát ầm lên: “Đm có người! Trong phòng trong phòng, ai chạy tới cứu tao với… Đám rác rưởi kia đừng đến đây, chết bố mày rồi!”
Hắn tức giận đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nói: “A, Hình Dã à? Đang đắm chìm trong bàn tay bảo bối với một tình yêu mãnh liệt.”
“…” Lý Miêu Miêu trầm mặc một chút, “Chúng ta có thể đừng mở miệng là nói những chuyện bậy bạ không? Còn có trẻ nhỏ ở đây đó.”
Hách Phi: “…” Quá là oan uổng.
Trước đó vài ngày, Hình Dã đúng là đang yêu cuồng nhiệt, liên tục giam mình vài ngày trong phòng vẽ tranh, đơn phương giao lưu tình cảm với tình tay trong mộng.
Nhưng mà đôi mắt không thể so sánh với máy ảnh.
Cậu cố gắng nhớ lại, cũng tìm không ít vật tham chiếu, nhưng vẽ rồi lại vẽ, hình dáng đôi tay kia càng ngày càng mơ hồ. Cuối cùng, trong trí nhớ của cậu chỉ còn lại nốt ruồi như ánh sao đêm phát sáng giữa lòng bàn tay trắng nõn.
Vì thế, Hình Dã thất tình.
Cậu ngồi trên ghế ở đại sảnh bệnh viện thú y, lưng dựa lên thành ghế lạnh lẽo, buông mắt xuất thần nhìn chằm chằm hình xăm trong lòng bàn tay, chứng kiến tình yêu ngắn ngủi của cậu, chậc chậc lưỡi.
Đm.
Vì sao lại không nhớ ra?
Cặn bã! Đúng là một tên đàn ông cặn bã!
Đang vô cùng đau đớn tự kiểm điểm bản thân, di động trong túi chợt vang lên, cậu chậm rãi lấy di động ra xem, là Hách Phi nhắn tin.
[ Phi Phi ]: “Leader, hội đón người mới mày đừng có quên.”
Cậu nhắn lại một cái emoji “Ok”.
Tắt hết đống thông báo do được thành viên trong các group tag, cậu thong thả trả lời: “Xin lỗi, trong trường hơi kẹt xe.”
Nửa năm trước, đàn anh sáng lập “Câu lạc bộ nghệ thuật biểu diễn” tốt nghiệp. Câu lạc bộ bầu cử leader mới, không biết ai nhanh tay điền tên Hình Dã, lúc công bố kết quả, thậm chí còn chưa bắt đầu bỏ phiếu, mọi người đã ồn ào tỏ vẻ không hề dị nghị với kết quả này.
Vì thế, Hình Dã – tuy không ở đó nhưng đã được bầu làm trưởng câu lạc bộ một cách đầy mơ hồ – đành cam tâm, vui lòng tiếp nhận nhiệm vụ.
Nữ bác sĩ mặc áo blouse đẩy cửa bước ra, nhẹ nhàng đưa cho cậu một cục lông trắng: “Băng bó xong rồi. Chân không có vấn đề gì lớn, về nhà nên cho ăn nhiều dưa chuột và dầu cá, trong thời gian ngắn tốt nhất là không nên nuôi thả.”
Càng tới giữa thu, thời tiết càng lạnh hơn.
Hình Dã kéo áo khoác tránh bị gió thổi thẳng vào người, đầu đội mũ rộng vành màu đen, vành mũ được cậu kéo xuống rất thấp, chỉ để lộ nửa dưới khuôn mặt được nền mũ đen tôn lên nhìn càng trắng mịn hơn… Cậu cúi đầu đi rất nhanh, một phiến lá đỏ rơi xuống vai cậu rồi lại bị luồng không khí cuốn theo khi thân thể cậu chuyển động thổi bay, hòa vào một mảnh khô vàng dưới chân.
Bé cưng trong ngực không an phận nhích tới nhích lui, Hình Dã lo đụng tới cái chân đang đau của nó, hơi hơi cong lưng, cẩn thận dùng cả cánh tay nâng thân thể nho nhỏ của nó lên. Xa xa phía sau vang lên tiếng người kêu tên cậu, cậu vô thức bước chân nhanh hơn.
Cúi đầu đi không chú ý, cậu bất cẩn đâm vào một người đi trước.
Hình Dã đưa tay đè lại cái mũ suýt thì rơi xuống, ngẩng đầu, một đường parabol tỏa ra ánh sáng nhạt vừa vặn xẹt qua trong tầm mắt cậu. “Phanh” một tiếng, một chiếc di động màu đen rơi cách đó một mét, bị kẹt rồi nằm im trên đường nhỏ trải đá vôi, ánh sáng trên màn hình vỡ vụn cũng tắt hẳn.
“… Xin lỗi.” Hình Dã phản ứng rất nhanh, cậu vội vàng đi qua ôm bé cưng trong ngực ngồi xổm xuống, không đợi người kia phản ứng đã giơ tay giúp anh nhặt di động lên, sau đó, một bàn tay trắng nõn thon dài duỗi qua trước mặt cậu.
Móng tay cắt gọn sạch sẽ, ngón tay thẳng dài, bên dưới lớp da trắng nhợt còn thấy rõ được những đường gân xanh dịu mắt, và một nốt ruồi nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng bàn tay.
Nhất thời, đại não của Hình Dã trống rỗng trong vài giây, dường như cả không khí cùng những ngọn gió rất nhỏ đang vờn quanh người cậu cũng đã ngừng lưu động.
“Em không sao chứ?” Giọng một người đàn ông vang lên, trầm thấp mà dịu dàng.
Lúc này, Hình Dã mới thong thả ngẩng đầu, mắt cậu có chút dại ra, có chút mờ mịt, còn có chút bất ngờ đến khó tin khi chạm mặt tình yêu lần nữa.
Người đàn ông đối diện nhìn thấy mặt cậu, trong đôi con ngươi đen sâu thẳm lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh, khóe môi anh gợi lên một đường cong nhu hòa, âm điệu cũng hơi cao lên: “Là em à.”
Hình Dã không nói chuyện, cũng không động đậy, ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.
Ôn Thừa Thư nhìn người đang sững sờ trước mặt, chần chờ vươn tay, lắc lắc trước mặt cậu: “Bạn học? Em có khỏe không?”
Chỉ thấy đôi mắt người trước mặt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào tay anh, con ngươi nâu nhạt theo tay anh chuyển động lên xuống, trái phải, hệt như một bé mèo cuộn tròn đuôi bị hấp dẫn bởi một cái que dụ mèo cỡ lớn. Ngay sau đó, đuôi mắt dài nhỏ quỷ dị cong lên một chút…
Vẻ mặt luôn không mấy thay đổi của Ôn Thừa Thư từ từ nứt vỡ.
Mà lúc này, đại não trống rỗng của Hình Dã chợt bắn ra một quả pháo hoa rực rỡ, trong đầu chậm rãi hiện lên vài chữ…