Thắng bạc, ta ngâm nga hát dọc theo đường đi…. tâm trạng rất tốt, mới vào cung đã kiếm ra bạc, ha ha…..sau này ra khỏi cung không sợ chết đói rồi, ha ha…. Lúc này ta phải chuẩn bị kế hoạch làm thế nào ra cung tiêu tiền, ha ha, không biết rằng sắp có đại nạn đang tiếp cận ta.
“Ha ha….Vi công công, tôi đã về rồi đây.”
“A, tiểu Đông tử, cậu vẫn còn nhớ mà về đấy hả.” Chỉ thấy Vi Tiểu Bảo ngồi trên ghế, dùng ánh mắt kì lạ đánh giá ta, nhưng chẳng phải ông ta bị mù ư? Sao ta cứ có cảm giác ông ta có thể nhìn thấy nhỉ? Kì lạ…
“Công công nói gì thế ạ, sao tiểu Đông tử lại không nhớ mà về chứ? ha ha”Tta không dám tới gần ông ta quá, đành phải đứng ở xa xa nói chuyện.
“Còn tưởng cậu chơi cùng công chúa nên quên hết cả rồi, bây giờ trong cung ai cũng biết chuyện của cậu.”
“Hả? không phải chứ?” Ta vừa mới về thôi mà, sao truyền tin nhanh như vậy.
“Đó là đương nhiên, trong cung này không có điều gì là bí mật hết, chuyện gì cũng có thể truyền nhau, thật cũng có thể truyền, giả cũng có thể truyền…”
Sao ta có cảm giác trong lời này có chuyện gì thế nhỉ?
“Tiểu đông tử à, cậu vừa mới vào cung đã bị nhiều người chú ý như vậy rồi, về sau nhớ phải cẩn thận, bằng không sớm muộn gì cũng mang hoạ sát thân đó”.
“Dạ, tiểu Đông tử sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của công công”. Ta cung kính cúi người nói.
“Nhớ là tốt rồi, tiểu Đông tử, cậu có biết hai đại bảo vật chí tôn trong thiên hạ không?”
“Bảo vật chí tôn? Là cái gì ạ?”
“Vật thứ nhất là chín viên long châu, thứ hai là năm cuốn bí tịch tuyệt thế võ công. Truyền thuyết nói chín viên long châu có thể đảo ngược thiên mệnh, chiếm được giang sơn, mà năm cuốn tuyệt thế võ công nghe đồn là nằm trong tay Đông phương minh chủ”.
“Nói như vậy, chỉ cần chúng ta có chín viên long châu thì không cần đánh cũng thu phục được giang sơn?”
“Đúng vậy, nhưng chín viên long châu thất lạc tới chín nơi khác nhau, muốn tìm rất khó”.
“Vậy phải làm thế nào ạ?”
“Ha ha…chúng ta ẩn nấp trong cung nhiều năm như vậy biết được trên người Hoàng thượng có long châu”.
“A…nếu biết sao lại không ra tay đi?”
“Muốn lấy được long châu phải vô cùng cẩn trọng, cho nên Thiên Địa Hội mới phái cậu tới giúp ta! Ha ha” Vi Tiểu Bảo cười rạng rỡ, nhưng lại làm ta run hết cả da đầu.
“Công công, không phải là ông muốn tôi đi lấy viên long châu đó chứ?”
“Đương nhiên không phải, ha ha”.
Phù ~~~~ ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếp theo ông ta đã nói “Nhưng ta muốn cậu đi xác nhận xem trên người hắn có thật là có long châu không”.
Hả? ~ “Làm thế nào xác nhận được?”
“Đương nhiên là đến gần người cần xác nhận”.
“Gần người cần xác nhận?”
“Chính là tiếp cận hắn, kiểm tra toàn thân”.
Hứ…”Sao mà Hoàng thượng để tôi kiểm tra toàn thân được? Hắn sẽ không cởi sạch quần áo cho tôi nhìn đâu”.
“Ha ha”… “Ai nói Hoàng thượng sẽ không cởi sạch quần áo cho cậu nhìn, tiểu Đông tử” Vi Tiểu Bảo mỉm cười nhìn ta, còn đi tới nhẹ nhàng vỗ vào vai ta.
“Gì mà nhìn lén chứ? Là muốn cậu đi kiểm tra thôi.”
“Nhưng tôi không có võ công, chuyện nguy hiểm như vậy chỉ sợ tôi làm không nổi”.
“Cái gì? Cậu không có võ công???”
“Đúng vậy…” Cho nên việc ông muốn tôi làm khiến ông thất vọng rồi, nhưng có điều trong lòng tôi cũng có chút thất vọng nho nhỏ, ha ha.
Vẻ mặt Vi Tiểu Bảo ra điều là không tin, cầm lấy tay của ta, ta cảm giác được trên người như có một luồng khí chạy qua, chẳng lẽ đây là nội lực mà người ta nói tới?
“Quả nhiên không hề có tí võ công nào, sao bọn họ lại đưa tới cho ta một phế vật như cậu chứ?”
Phế vật!!!!! Lão thái giám chết bầm nhà ông dám nói ta là phế vật …ta muốn bóp chết ông ta, nhưng võ công của ông ta lại cao hơn ta, thôi bỏ đi, quân tử trả thù mười năm cũng chưa muộn.
“Được rồi, ta sẽ dạy cậu một bộ võ công có thể học được ngay lập tức”.
Võ công có thể học được ngay lập tức? “Là võ công gì mà có thể học nhanh như vậy? sẽ không phải là Long trảo thủ chứ?” Ha ha…lúc trước Vi Tiểu Bảo học được nhanh nhất chính là chiêu này.
“Đúng vậy!!”
“Khụ…khụ…khụ……” Ta thiếu chút nữa sặc nước bọt của mình mà chết, đúng là học chiêu đó thật! “Không phải chứ?” Ta nhớ là chiêu kia là chuyên môn tóm những nơi không nên tóm, thoạt nhìn rất khó “Chiêu đó tôi học không hợp, có gì khác dễ học hơn không?”
“Tuyệt đối không có, bây giờ tốt nhất cậu nên nhìn ta tóm như thế nào” Nói xong Vi Tiểu Bảo bắt đầu thi chiêu.
Ta che ngực lại ngay lập tức, nếu để ông ta tóm trúng thì xong đời!
Có điều ông ta lại không tóm ta, mà là…bám lên tường, trông giống như là con thằn lằn, đang bò trên tường! Oa…bây giờ ta mới biết thì ra long trảo thủ còn có thể bám lên tường được kia đấy… ha ha…cười chết mất…
Vi Tiểu Bảo nhảy xuống nói “Thế nào, nhìn đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu ạ!” Ta không nhịn được mà cười to.
“Đã hiểu vậy thì cậu làm một lần cho ta xem”
A…. “Công công, tôi mới nhin một lần, vẫn chưa làm được đâu”.
“Võ công này quan trọng nhất là thực hành, không thể chỉ có nhìn được, bây giờ lên làm một lần ngay lập tức, bằng không đừng có học nữa”. Nói xong liền quăng ta lên trên cây.
“Á…ông…công công mau cho tôi xuống, tôi mắc chứng sợ độ cao đó”.
“Cậu tự luyện tập đi, luyện rồi thì tự mà xuống, ta đi ngủ đây, một ngày cậu không học được thì cứ ở trên đó một ngày, một năm học không xong thì chết ở trên đó đi”. Nói xong xoay người bước đi, hừ…..tiểu Đông tử này còn dám cười chúng ta, còn tưởng chúng ta không biết chắc, cậu cũng nên tỉnh lại trên cây đi
“A…công công, đừng đi mà…” Ta nhìn xuống khoảng tối thui bên dưới, tuy rằng ta tuy rằng không nhìn rõ lắm, nhưng ta tin nếu nhảy xuống từ đây chết là điều không thể nghi ngờ…….khóc……ông trời ơi…mạng của ta khổ quá…