Lúc này, các vị trưởng lão nhỉn thấy tôn chủ nhà mình biến mất như không khí trong khách sạn, lại tìm tới tìm lui, cuối cùng nhất trí cho rằng Phượng hiên đã nhảy xuống hồ Lệ Phiếu để chạy trốn. Vì thế, phương hướng tìm kiếm Phượng hiên chuyển về hướng bên hồ.
Thời điểm Phượng hiên đang ngây ngốc cười ngu xuẩn, một đội ngủ tìm kiếm rất đông đang đến gần ba người. Nhờ vào công lực thâm hậu nên hắn nghe thấy có rất nhiều tiếng bước chân, còn kèm theo đó là thanh âm đòi tìm kiếm nơi này, hắn thầm suy nghĩ một chút, liền ôm lấy ŧıểυ Cốc Lượng, đưa tay kéo Cốc Nhược Vũ, chạy trốn! Cốc Nhược Vũ không hiểu tại sao lại bị lôi chạy, tuy rằng không tình nguyện, nhưng nhi tử ở trong tay “Địch quân”, nàng đành phải đuổi theo.
Đám người Phượng Tiêu thấp thoáng thấy bóng dáng tôn chủ nhà mình nên đuổi theo, Phượng Hiên dẫn theo một lớn một nhỏ nên không thể thi triển khinh công, tất nhiên cũng không thể chạy nhanh, chỉ có thể lừa phía đông nhưng chạy phía tây, trốn tới trốn lui trong hẻm nhỏ của Lệ Đô, giữa đường còn thường xuyên chạy vào sân nhà người khác, làm cho nhà người ta gà bay chó nhảy.
Không bao lâu sau, đám người Phượng Tiêu xác thực đã phát hiện ra tung tích của hắn, mắt thấy bọn họ thi triển khinh công cách mình càng ngày càng gần, có khả năng bị đuổi tới, Phượng hiên vừa chạy vừa quay đầu, cười âm trầm với kẻ đang đi đầu là Phượng Tiêu, ánh mắt ngầm hạ lệnh: còn không mau dừng lại cho ta, nếu dám đuổi theo…, lần này không chỉ là cóc, mà bản tôn chủ còn có thể cho gà trống nhảy lên đầu của ngươi!
Phượng hiên lôi kéo Cốc Nhược Vũ, đến góc thì chuyển hướng sang một bên chạy, mà Phượng tiêu ngừng lại, kinh sợ một chút, nhưng không quên đưa tay ngăn trở đám người Phượng Địch đang đuổi theo ở phía sau, trợn mắt nói dối đưa ngón tay chỉ hướng kia nói: “Chúng ta đuổi bên kia!” .
“Rõ ràng là chạy bên kia, . . . . . .” Cung Sanh cảm thấy không hiểu chỉ hướng ngược lại của nhị ca, lại bị Phượng Tiêu quay ra trừng mắt, nhất thời mất giọng. Phượng Địch cũng nhìn thấy biểu tình của Phượng hiên cùng đứa bé kia, biết đệ đệ có thể làm sáng tỏ tâm ý của chúa thượng, nên hắn cũng không phản bác, như vậy, một đám người đi về hướng ngược lại
Phượng Hiên trốn vào trong viện nhà người ta, đợi trong chốc lát, không thấy ai, vừa lòng khi Phượng Tiêu hiểu ý của mình. Cốc Nhược Vũ cũng bắt chước hắn ló đầu dò xét, xác định không có người tiến vào, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi ngồi trên ghế nhỏ trong viện nhà người ta, tạm nghỉ ngơi.
“Cha, có trứng thối đuổi theo người sao, vì sao?” Cha ruột đương nhiên được coi là người một nhà, nên giống như mẫu thân, đều thuộc phạm vi được bảo vệ của Cốc Lượng, ai dám động đến cha nó, thì người đó chính là kẻ thù bại hoải! ŧıểυ Cốc Lượng cũng đã hỏi ra nghi vấn trong lòng Cốc Nhược Vũ.
“Um, đúng, bọn họ đều là trứng thối! Bọn họ bắt buộc cha con cưới nữ nhân khác ngoài mẹ con, cha không muốn, bọn họ liền đuổi giết cha con ta!” Nghe nhi tử kêu như vậy, Phượng hiên không hề nghĩ ngợi mà gật đầu, khuếch trương sự thật, tăng tội danh cho đám người kìa
Kỳ thật nguyên bản đã tìm được Cốc Nhược Vũ, lại có thêm con trai, Phượng hiên không cần phải chạy nữa. Chỉ cần giao nhi tử ra và cam đoan với các vị trưởng lão, trong nháy mắt bọn họ sẽ mất hết ý niệm thành thân trong đầu, chỉ tiếc tính tình Phượng hiên là có cừu tất báo nên hắn không thể làm như vậy. Nghĩ đến việc hắn đường đường là tôn chủ đại nhân mà lại bị ép thành thân, khó khăn lắm mới thoát được, còn bị hại phải chui vào thùng nước thiu, trở thành ướt sũng và buồn cười, càng phải chỉnh bọn họ đến nơi mới có thể trở về! Hắn nhất định phải làm cho bọn họ thấy được, nhưng không thể ăn được, trơ mắt nhìn Thiếu tôn chủ ở trước, nhưng lại không ôm được!
Hắn vừa nói như thế, hai mẹ con phản ứng hoàn toàn bất đồng. ŧıểυ Cốc Lượng cho rằng cha đương nhiên chỉ được lấy một mình mẹ bé, dám bắt cha nó lấy nữ nhân khác, quả nhiên là trứng thối! Lúc nãy, ŧıểυ Cốc Lượng đã nhìn thấy rõ mặt đám người đuổi theo, nên bé đương nhiên liệt đám người Phượng Tiêu vào danh sách kẻ thù, đó là điều chắc chắn, Phượng Tiêu đau đớn kêu là thảm thiết. Sau này khi Phượng Tiêu đã chính thức ra mặt với Thiếu tôn chủ thì hắn luôn bị ŧıểυ Cốc Lượng tìm cơ hội xử phạt, khiến cho những người vô tội bị xử phạt rút ra một kết luận đó là: ŧıểυ oa nhi này là con của cha bé hàng thật giá thật! Xứng đáng với danh hiệu Thiếu tông chủ – người kế thừa tất cả của tông chủ nhà hắn !
“Nương tử, làm sao vậy?” Khuôn mặt tuyệt mỹ phút chốc hiện ra, tiến đến trước mặt Cốc Nhược Vũ, thân thiết cười, còn mở to hai mắt.
A! Dọa chết người! Cốc Nhược Vũ bị doạ sợ nhảy dựng lên, lập tức kịp phản ứng với xưng hô của Phượng hiên đối với mình, lại nghĩ tới hai mươi mốt nữ tử trong nhà hắn, trong lòng không tự chủ chua xót, dùng ngữ điệu ghen tuông mà chính mình cũng không nhận thấy được, phủ nhận nói: “Ai là nương tử của ngươi, ngươi đừng gọi bậy! Muốn kêu thì kêu hai mươi mốt nữ nhân trong nhà ngươi đi!”
“Cha, người cưới nhiều nữ nhân như vậy sao?!” Bé giật mình hỏi, cảm thấy rất bất mãn, nụ cười trên mặt bé trở nên âm trầm.
“Tuyệt đối không có, cha từ trước kia cho đến bây giờ, chỉ có một mình mẹ con, những người khác, ngay cả ngón tay cha cũng chưa đụng tới!” Um, đương nhiên, không cẩn thận bị nữ nhân ngang ngược của Cung thị đụng đến, nhưng chuyện đó không tính! Phượng hiên vội vàng lắc đầu nói không, đồng thời trong lòng kêu ‘aiz, sao nàng lại còn nhớ rõ cái chuyện mà mình thêu dệt kia chứ’.
“Vậy cũng không sao! Hưu các nàng là được!” Bé dùng ngữ khí khác thường nói ra phương pháp xử lí của mình
“Lời này nói rất hay” Phượng hiên khen ngợi nhi tử, “Nhưng cha thật sự không lấy người khác!” Loại sự tình này nhất định phải rõ ràng!
Chỉ là đôi mắt tròn của Cốc Nhược Vũ lộ rõ rằng nàng không tin lời của Phượng hiên nói. Cảm thấy biện giải cũng vô dụng, Phượng hiên quyết định dùng một phương pháp khác chứng minh lời mình nói đều là sự thật, vì thế hắn ôm nhi tử ngồi vào bên cạnh Cốc Nhược Vũ, hỏi ŧıểυ Cốc lượng: “Nhi tử, mẹ con đặt tên con là cái gì?”
“Cốc Lượng, Lượng là ánh sáng! Cha, người thật sự chỉ có một mình nương thôi sao, về sau cũng chỉ có một mình nương, đúng hay không?” Trả lời xong câu hỏi của cha…, ŧıểυ Cốc Lượng vẫn không quên quay lại đề tài mới vừa rồi, nó vô cùng nhớ rõ Liễu viên nɠɵạı kia đã cưới vài vị phu nhân, cả ngày tranh cãi ầm ĩ không ngừng, còn thường xuyên khi dễ mẹ nó, cho nên, những nhân tố có khả năng nguy hại đến mẫu thân, phải được xóa sạch!
“Dĩ nhiên, cha trước kia chỉ yêu một mình mẹ con, về sau cũng chỉ yêu một mình mẹ con!” Người nào đó còn thừa cơ tỏ tình.
Cốc Nhược Vũ vẫn nhìn hai phụ tử nói qua nói lại, khi nghe hai người nói đến đây, nàng nhất thời đỏ mặt lên, nếu nói tâm tình không bay lên, tuyệt đối là giả dối, nhưng nàng lập tức nhớ tới mẫu thân mình nói, nam tử mà dùng lời ngon tiếng ngọt, trăm ngàn không nên tin, còn nữa nàng nhớ tới dung mạo của mình, không tự chủ đưa tay sờ khăn che mặt của mình một chút, thần sắc không khỏi tối sầm lại.
Thấy động tác của nàng, đương nhiên hiểu được nàng đang suy nghĩ gì, đối với mặt của nàng, hắn không hề để ý, nếu muốn được nhìn mặt đẹp, nhìn mặt hắn là được, mấu chốt là nương tử thân yêu còn sống là tốt rồi, hơn nữa, nó cũng không phải không trị được!
Phượng Hiên một chút cũng không lo lắng đến chuyện này, hắn di chuyển người đến bên cạnh Cốc Nhược Vũ, ghé sát vào nàng, theo kế hoạch vừa lập ra của mình hỏi: “Nương tử a, nàng không hỏi tên vi phu sao? Dù sao hai ta cũng đã có một đưa con trai, ” tay lại bế bằng chứng xác thực là ŧıểυ Cốc Lượng lên, “Nàng lại không biết tên vi phu, điều này để người khác biết, sẽ cảm thấy quái dị !”
“Ta không phải mẹ của con ngươi! Hơn nữa, ta cũng không thành thân với ngươi, biết tên ngươi làm cái gì?!” Cốc Nhược Vũ phẫn nộ nói xong, thân mình dịch sang bên, nghĩ muốn cách Phượng hiên xa một chút.
“Thành thân? Tốt! Nương tử chúng ta thành thân đi!” Nói đến thành thân, hai mắt Phượng hiên tỏa sáng, trong lòng tính toán nên cử hành lễ nghi long trọng cỡ nào để nghênh đón nương tử thân ái vào cửa. Đương nhiên, hắn không quên dịch chuyển tới gần bên người Cốc Nhược Vũ đang ở xa hơn.
“Ngươi đừng nói bậy, câm miệng!” Cốc Nhược Vũ không tin Phượng hiên sẽ lấy xấu nữ vào cửa, nàng tiếp tục dịch chuyển.
“Cha, người tên là gì?” Chuyện này Cốc Nhược Vũ không muốn biết, nhưng bé lại rất tò mò.
“Phượng hiên, cha gọi là Phượng hiên, nhớ kỹ chưa?” Ha ha, đứa con trai này đúng là không phí công sinh ra, Phượng hiên được như ý nguyện nói ra tên của bản thân, nghĩ rằng lúc này Cốc Nhược Vũ đã biết mình là ai đi! Hơn nữa, khắp thiên hạ đều biết chuyện hắn không gần nữ sắc, có thể chứng minh sự trong sạch của mình.
Nhưng mà, nếu để cho Phượng Hiên dễ dàng đạt được mục đích đến như vậy, thì Cốc Nhược Vũ cũng không phải khắc tinh duy nhất đời này của hắn, chỉ thấy sau khi nàng nghe tên xong, đánh giá cao thấp Phượng hiên một phen, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói một câu: “Nguyên lai là ngươi!”
Ha ha, đã biết rồi sao! Phượng hiên dương dương đắc ý.
“Ngươi thật đúng là cái người ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, ngay cả họ của mình cũng đọc không đúng!” Cốc Nhược Vũ khoa tay múa chân chữ “Phùng”, “Cái chữ này đọc hai tiếng, không phải bốn tiếng. Bởi vì chọc tới ŧıểυ thư quan gia, làm hại sự nghiệp nhà mình bị hủy, bị quan gia đuổi giết nơi nơi, toàn bộ thê tử con cái đều rời ngươi mà đi, như vậy, ngươi còn không tỉnh ngộ đối với cuộc sống hiện tại của mình sao?”
Nét tươi cười cứng đờ, một đám quạ bay qua đầu Phượng hiên phẩy cánh cười ha ha bay đi. Hiển nhiên suy nghĩ của thiên hạ yêu dấu hoàn toàn khác xa với sự thật, không biết đã nghĩ đến chỗ nào.
“Nương tử nàng đang nói ai? Họ của ta là Phượng trong Phượng Hoàng, không phải như nàng nói.” Phượng hiên vội vàng giải thích.
Cốc Nhược Vũ nhíu mi bất mãn nói: “Ngươi cho rằng tự tiện đổi họ cho mình, thì sẽ biến thành Phượng hiên tôn chủ của Phượng thị sao?”
Hắn không phải biến thành, mà hắn vốn chính là như vậy mà không phải sao?!
“Thanh danh của ngươi vang xa từ Thượng Đô ở Phương bắc cho đến tận Lệ Đô nơi này, còn muốn chối cãi hay sao?” Cốc Nhược Vũ cảm thấy bộ dáng cùng tình huống Phượng hiên hoàn toàn phù hợp với người trong suy nghĩ của nàng..
Thượng Đô? A! Phượng hiên rốt cuộc biết Cốc Nhược Vũ nói tới ai rồi, con của Phùng gia ở thủ phủ Thượng Đô kia vừa vặn được gọi Phùng hiên, nghe nói là thương nhân đệ nhất mỹ nam, là tên ăn chơi trác táng hàng thật giá thật, thê thiếp vô số, thỉnh thoảng còn cưỡng đoạt những nữ tử mà mình coi trọng. Năm ngoái, Phùng hiên rốt cuộc vấp phải tảng đá, muốn dùng chủ ý thấm kém với người cháu họ là Cung Thi San. Cung Thi San này lại cực kỳ thống hận nam tử có hành vi ba vợ bốn nàng hầu, liền đem một trăm ba mươi hai tặc nhân trong sơn trại trần truồng treo lên, còn châm chọc nói rằng loại chuyện này nàng còn dám làm, không những thế, còn tìm biện pháp làm cho Phùng Hiên này trở nên nghèo nàn với hai bàn tay trắng, làm hại vợ con hắn ly tán, hơn nữa còn phát lệnh lùng bắt của Cung gia, hạ lệnh tìm được hắn đang đào tẩu, nhất định phải thiến hắn.
Nguyên bản Phượng hiên còn cảm thấy Cung Thi San tức giận quá mức, muốn chỉ trích nàng chuyện này, đem lệnh lùng bắt thu hồi, nhưng giờ phút này, Phượng hiên cảm thấy Cung Thi San như vậy còn quá tốt! Thiến hắn còn nhẹ, hẳn là phải giết chết hắn mới đúng, hại nương tử thân ái của Phượng Hiên hắn hiểu lầm mình, hắn Phượng hiên sẽ nhớ rõ đem đổi lệnh lùng thành lệnh truy sát !
“Cho rằng bộ dạng của mình đẹp thì hay lắm sao? Các ngươi những kẻ chỉ biết ỷ vào diện mạo gia thế của mình, hại người xung quanh, hái hoa ngắt cỏ, cái tên Phượng hiên kia cũng không khá hơn chút nào, còn hơn ngươi được một bậc, đều không bình thường. Ngươi hại nữ nhân, còn hắn lại hại nam nhân, thích nam sắc, lại còn quyến luyến trẻ nhỏ, đáng giận vô cùng!”
Lúc này, Phượng hiên nuốt xuống ý tưởng giải thích mình là Phượng hiên mà không phải Phùng hiên, hắn phát hiện ra nếu bây giờ nói hắn là Phượng hiên thì so với việc bị gắn với cái tên Phùng hiên kia còn hỏng bét hơn. Vẫn là chờ hắn lừa được nương tử thân ái, cưới được về nhà, sau đó mới làm sáng tỏ sự thật là được rồi, bây giờ còn tiếp tục nhận lời phê bình của nương tử đại nhân, để nàng giáo huấn cho xong trước đi.
Vì thế, ngồi ở trong viện nhà người ta, Cốc Nhược Vũ ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt huấn phu, ŧıểυ ác ma vô tội ngoan ngoãn ngồi một bên nghe giáo huấn, vô cùng ủ rũ, mà bé trong lòng ngực của hắn lại vô cùng buồn bực mà nhìn cha mình, nghi ngờ nói: kỳ quái, bộ dạng của cha nó nhìn đâu có tốt đâu?