Phơi khô phơi khô, Phượng Hiên bỗng nhiên nhận ra mình đang giúp đỡ nàng, lúc này, hắn cho rằng nguyên nhân tám phần là do cặp mắt kia quấy phá làm cho mình không bình thường. Hắn nhìn nhìn y phục trong tay, lắc lắc đầu, nghĩ rằng quên đi, cũng đã giúp, vậy giúp cho đến cùng, hắn tự nhìn mình, quả là người tốt!
Đem quần áo trong chậu phơi xong, Phượng Hiên bỗng nhiên thấy một bộ quần áo thị vệ phơi ở một bên, trong đầu hiện lên một tia sáng, a, hắn có cách chạy trốn rồi! Ha ha, lòng tốt vẫn luôn được báo đáp! Hắn nhìn trái nhìn phải, làm bộ như lơ đãng đi đến chỗ quần áo kia. Quả nhiên vì được một số thứ ngăn cản trước mặt, nên người khác gần như không thấy rõ hắn đang làm cái gì. Vì thế, Phượng Hiên trong lúc phơi quần áo tìm được trang phục thị vệ, chọn lấy một bộ quần áo, nhanh chóng mặc vào, không đi tới phương hướng lúc đến, mà là theo một đường khác không có thị vệ trông coi trốn ra ngoài.
Về phần vài tên thị vệ vẫn luôn theo dõi hắn thì nhìn thấy rất rõ ràng, vẫn lén nhìn về nơi phơi quần áo kia, chờ hắn từ nơi đó đi ra. Nhưng mà, thời gian dần trôi qua, tôn chủ đại nhân vẫn còn ngây ngốc ở trong đống quần áo cùng vải dệt kia, không biết rốt cuộc đang làm cái gì. Rốt cục cảm thấy có điều lạ nên vài người đi tới, lại phát hiện đã sớm không thấy bóng dáng Phượng Hiên đâu, nhất thời quá sợ hãi, bắt lấy Cốc Nhược Vũ bên cạnh vừa trở về để phơi quần áo dò hỏi: ” Người đâu? ! Người vừa rồi ở chỗ này đi nơi nào?!” Tên thị vệ nhất thời sốt ruột, nên khó tránh khỏi bày một bộ dạng hung tợn.
Bỗng nhiên bị thị vệ bắt lấy, lại hung ác hỏi như vậy, Cốc Nhược Vũ thiếu chút nữa bị hù chết. Nàng không hề nghĩ ngợi vội vàng lắc đầu nói không biết. Nàng vừa mới trở về, muốn phơi quần áo, đang lúc buồn bực thế nhưng lại thấy tất cả quần áo được phơi xong, lúc này thị vệ liền nhảy ra, sau đó bắt lấy nàng rồi rống lên, khiến nàng không biết người bọn họ bắt là ai.
Vài tên thị vệ khẳng định tôn chủ đại nhân của bọn họ đã chạy thoát rồi, liền vội vội vàng vàng rời đi, chuẩn bị trở về bẩm báo.
Cốc Nhược Vũ sau khi ổn định cảm xúc, liền cầm lấy chậu gỗ, chuẩn bị cất nó đi. Nàng đi được hai bước, đột nhiên suy nghĩ, chẳng lẽ người bọn họ muốn tìm là người nọ? Không thể nào! Hắn thoạt nhìn không giống như người làm chuyện gì xấu đến nổi bị bắt! Nhưng mà, hắn rốt cuộc là ai, tại sao lại ở chỗ này đây? Chẳng lẽ hắn trà trộn vào biệt trang có mục đích gì đó, kết quả bị người ta phát hiện, cho nên mới muốn bắt hắn?
Nhớ tới liền thấy khủng khiếp, trong lòng Cốc Nhược Vũ vô cùng rối bời, nghĩ tới nghĩ lui, dính đến hắn rất nguy hiểm, mặt khác, vạn nhất không cẩn thận để hắn phát hiện Lượng Nhi, vậy thì càng nguy hơn. Vì thế Cốc Nhược Vũ âm thầm tính lại những thứ mình đã tích góp được, xem thử có đủ chống đỡ đi đến biên giới phía tây không. Mới đầu vốn muốn để dành thêm một chút rồi mới đi, nhưng bây giờ xảy ra tình huống như thế này, để chắc chắn, vẫn là hôm nay cáo từ với phu nhân quản gia, ngày mai khởi hành là tốt nhất.
Cốc Nhược Vũ đã quyết định, sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, liền chạy đến chỗ của phu nhân quản gia nói chuyện này. Tuy nói phu nhân quản gia vì yêu thương nàng chỉ có một mình lại mang theo đứa bé đi đến nơi xa lại, hai ba lần giữ lại, nhưng Cốc Nhược Vũ đã quyết định đi, phu nhân quản gia thấy thế cũng không có biện pháp, liền khuyên bảo Cốc Nhược Vũ hãy ở lại vài ngày, đợi bà xem xem có thương đội nào đi về phía tây biên cảnh hay không, luôn tiện mang theo hai mẹ con bọn họ, tránh gặp nguy hiểm trên đường đi. Nguyên bản Cốc Nhược Vũ cũng muốn vậy, nhưng sợ đêm dài lắm mộng, phát sinh biến cố, liền cự tuyệt, dù sao với khuông mặt của nàng cũng không thể kéo được tên cướp nào đến, chỉ sợ còn có thể doạ người khác bỏ chạy, đây là điều tốt duy nhất sau khi hủy dung .
Sau khi cùng phu nhân quản gia nói chuyện xong, dựa theo lệ thường, Cốc Nhược Vũ đi đến nơi chuyên nấu cơm cho người hầu, lĩnh phần cơm hai người, trở về chỗ ở của mình. Bước nhanh đến căn phòng trước mặt, trước khi Phượng Hiên đến, bé từ nơi của các trưởng lão trở về phòng, sau đó vẫn đứng ở trong phòng chờ mẫu thân, nghe thấy được tiếng bước chân của nàng, bé liền chạy bịch bịch ra, vui vẻ lao về phía nàng, kêu: ” Mẹ!”
Cốc Nhược Vũ ôm lấy nhi tử đáng yêu, nở một nụ cười dưới khăn che mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn thiên hạ nho nhỏ, hỏi: ” Lượng nhi, đói bụng không!”
Bé gật gật đầu, vì thế hai mẹ con trở về phòng ăn cơm. Sau khi ăn xong, ŧıểυ Cốc Lượng đem món điểm tâm thơm ngon lấy từ chỗ của các vị trưởng lão mang về đưa cho mẫu thân. Cốc Nhược Vũ thấy thế cũng không hỏi nó là lấy từ đâu ra . Dù sao bé con này thông minh lanh lợi, nhiều người yêu thương, thường xuyên sẽ có người cho nó đồ ăn, thậm chí cho nó tiền cũng có
Cốc Nhược Vũ chỉ ăn một miếng, còn lại đều cho vào bụng ŧıểυ Cốc lượng. Nhìn nó ăn rất vui vẻ, Cốc Nhược Vũ không khỏi suy nghĩ, đứa nhỏ này đi theo nàng, luôn phải chịu khổ, nếu đi theo cha nó mà nói, hẳn có thế sống một cuộc sống sung sướиɠ, hay là, để cho con và cha nó nhận nhau? Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Cốc Nhược Vũ một chút, sau đó liền bị nàng bỏ qua, hắn không biết đã có bao nhiêu hài tử, nếu Lượng nhi đi theo hắn mà nói…, nhất định sẽ bị các huynh đệ cùng cha khác mẹ khi dễ, vẫn là ở với người mẹ là nàng đây tốt hơn, hơn nữa, không biết cha nó chọc phải chuyện gì mà bị thị vệ Cung gia đuổi bắt, đắc tội với Cung thị, một trong sáu đại gia tộc thì chỉ còn đường chết, nàng vẫn nên thực hiện theo kế hoạch đã định thì hơn.
” Lượng nhi, mẹ đã bỏ việc ở nơi này, ngày mai chúng ta liền lên đường đi biên cảnh phía tây, cùng nhau đi tìm ông nɠɵạı bà nɠɵạı.” Cốc Nhược Vũ lau khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy điểm tâm của ŧıểυ Cốc Lượng .
” Vậy có thể gặp ông nɠɵạı cùng bà nɠɵạı rồi sao?” ŧıểυ oa nhi vẻ mặt hưng phấn, lại nghe mẫu thân nói đến ông nɠɵạı cùng bà nɠɵạı, ŧıểυ oa nhi tuy rằng chưa thấy qua bọn họ, nhưng rất thích hai người thân chưa bao giờ gặp qua này.
” Vậy Lượng nhi giúp mẹ thu thập hành lý, sau đó lại tắm rửa một cái, rồi ngủ một giấc thật ngon, sáng mai chúng ta liền đi!” Cốc Nhược Vũ dịu dàng xoa đầu ŧıểυ Cốc lượng.
” Dạ!” Bé dùng sức gật đầu.
Vì thế, lúc này một lớn một nhỏ đều bận rộn. Lúc đang thu thập mọi thứ, Cốc Nhược Vũ liền nhớ lại bọc đồ Phượng Hiên làm rơi mất năm đó, nàng suy nghĩ một chút, rồi mở ra. Ngân lượng bên trong cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng dùng qua, thấy miếng ngọc bội kia, nàng cầm đến trong tay, lo lắng một hồi, liền kêu ŧıểυ Cốc Lượng đến trước mặt nàng.
Thiên hạ nho nhỏ khó hiểu nhìn mẫu thân ngồi xổm trước mặt nó, dùng sợi dây bằng bông cột vào miếng ngọc bội trong tay, rồi đeo lên cổ nó.
“Mẹ, đây là cái gì?” ŧıểυ oa nhi cúi đầu nhìn ngọc bội đeo trên cổ, tò mò hỏi.
” Cái này, là cha con để lại cho con, phải cẩn thận, đừng làm mất.”
“Dạ!” ŧıểυ oa nhi gật đầu, đầu óc liền suy nghĩ, mẹ nhắc tới cha không khóc, vậy nó hẳn là có thể hỏi chuyện của cha rồi, ” Mẹ, cha con trông như thế nào?”
“Cha của con hắn. . . . . . Bộ dạng rất được. . . . . . Sau đó hắn. . . . . .” Cốc Nhược Vũ còn chưa nói hết, đã bị ŧıểυ Cốc lượng cắt ngang lời của nàng,.
” Có phải được giống thị vệ đại thúc hay không?!” Nhắc tới thị vệ đại thúc,trong mắt bé con xuất hiện một loại tình cảm sùng bái “Hay cường tráng giống như đại thúc đốn củi vậy?”
” Hở? Hả!” Cốc Nhược Vũ không nói gì, nhìn thần sắc nhi tử, không khỏi cảm thấy ánh mắt của nó có vấn đề, hai người đại thúc đốn củi cùng với thị vệ đại thúc trong miệng nó đều có bộ dạng to lớn thô kệch, dùng từ đơn giản nhất để hình dung, thì là từ con gấu! Chuyện này, chắc không phải bởi vì mặt của mình khiến cho đứa nhỏ không phân biệt rõ xấu đẹp đó chứ?! Cốc Nhược Vũ cảm thấy lo lắng.
” Con biết dáng vẻ của cha rất được!” Bé tổng kết một câu, đem ngọc bội bỏ vào bên trong áo, tiếp tục đi thu thập quần áo nhỏ của nó. Mà Cốc Nhược Vũ nhất thời ngẩn ra, hiển nhiên nhìn thật tốt của nó cùng với thực tế vô cùng chênh lệch.
Cốc Nhược Vũ lắc đầu, tiếp tục sắp xếp lại hành lý, khi chuẩn bị mọi thứ xong, nàng liền đem đặt ở góc phòng, đại thúc đốn củi có lòng tốt giúp nàng bê thùng gỗ cao bằng nửa người vào trong phòng, để ŧıểυ Cốc Lượng đứng ở trong phòng, nàng đi sang sài phòng( phòng đựng củi) bên cạnh lấy một ít củi, chuẩn bị nước, lấy nước lạnh ở bên ngoài vào đun nóng lên, hai mẹ con tắm rửa một chút.
Bởi vì do mặt của Cốc Nhược Vũ, nên không người nào nguyện ý ở cùng phòng với nàng, thậm chí cùng viện. Vợ chồng Quản gia liền an bài hai mẹ con bọn họ ở tại một gian phòng bên cạnh sài phòng, hai mẹ con bởi vì vậy nên được hưởng riêng một gian phòng, không có người nào quấy rầy, hơn nữa bên cạnh có sài phòng cùng nước giếng, muốn dùng củi hay nước đều không có gì lo lắng, kỳ thật còn có phần thoải mái
Vì để không làm người khác sợ, Cốc Nhược Vũ không tắm rửa cùng các nô tỳ khác, mà là nhờ đại thúc đốn củi giúp đỡ làm một cái thùng, có thể tắm rửa ngay trong phòng của mình.
Khi nàng đi lấy củi, Phượng Hiên đang trốn ở trong sài phòng, tựa vào đống củi để nghi ngơi, nghe thấy có bước chân người đến, liền đứng dậy ẩn đi
Hắn đánh cuộc không phải tất cả thị vệ đều biết hắn, hơn nữa lúc này đã thay quần áo, lúc đi hắn cúi đầu, sắc trời thì tối, người kia muốn nhận ra hán, sẽ có chút khó khăn. Đồng thời hắn cũng lựa chọn nơi thị vệ ít đi qua, hiển nhiên không bị ai nhận ra. Nguyên lai định cứ như vậy đi một đường đến cửa sau để ra ngoài, kết quả phát hiện thủ lĩnh hộ Cung Nhạc cùng với ba nhi tử của ông ta đang canh giữ ở cửa sau, Phượng Hiên thầm kêu hỏng bét, suy nghĩ nửa ngày mới thấy, bọn họ đã tới đây, hèn gì trên đường này ít người đi lại!
Quan sát chung quanh một vòng, Phượng Hiên đành phải trốn vào sài phòng, nghĩ rằng đợi bọn họ phát hiện không tìm thấy mình, sau đó lại liên tục không tìm thấy, cuối cùng cho rằng mình đã chạy ra ngoài Biệt trang, hắn ngồi chờ bọn họ đi ra ngoài tìm, sau đó bỏ trốn mất dạng! Mà lúc này đây, trừ bỏ cửa sau này, thì bên trong biệt trang đã sớm bởi vì tìm hắn mà náo loạn tung trời.
Phượng Hiên vụng trộm xem ai tiến vào, phát hiện là Cốc Nhược Vũ, nghĩ rằng bọn họ thật đúng là có duyên, từ lúc hắn đến nơi đây đã gặp ba lần, nhưng, lần này hắn sẽ không tự đi làm mình mất mặt .
Cốc Nhược Vũ không có đi vào bên trong, chỉ vào sài phòng một chút, cầm một ít củi ở cửa phòng, rồi dóng cửa lại đi ra ngoài.
Lúc này sau khi nấu nước nóng, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Cốc Nhược Vũ liền đem cửa phòng đóng chặt từ bên trong, giúp ŧıểυ oa nhi tắm rửa, rồi dụ dỗ nó đi ngủ, lúc này mới lấy khăn che mặt của mình ra, cởi quần áo ra, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.
Nhưng vào lúc này, gần đó lại phát tiếng nhao nhao ồn ào, rất nhiều người đến đây, có cả tiếng kêu la cẩn thận lục soát, còn có tiếng bước chân của bọn họ. Cốc Nhược Vũ nghe thấy được, thì Phượng Hiên ở trong sài phòng bên cạnh cũng nghe thấy .
Vốn Phượng Hiên chuẩn bị trốn vào trong đống củi, nghĩ rằng không có ai lôi từng đống từng đống ra xem xét, cho rằng không có khả năng bị phát hiện, kết quả bên ngoài đi đầu Giác túc trưởng lão Cung Thượng Ti thay đổi hạ lệnh: ” Lục soát tỉ mỉ cho ta, phải làm giống như vừa rồi, chuyển từng thứ trong phòng ra bên ngoài để lục soát, sài phòng bên kia cũng như vậy, mỗi đống củi đều lấy ra cho ta, ta xem hắn có thể trốn được trong khe nào!” Cung Thượng Ti tức giận đến mức quên dùng tôn xưng, biết Phượng Hiên có khả năng muốn chạy trốn, có điều chuẩn bị mọi thứ cẩn thận, lại vẫn bị hắn đùa bỡn chạy thoát, cảm thấy vô cùng nhục nhã!
A! Thật ác độc, quả nhiên không thể xem thường người của Cung gia nhà hắn, Phượng Hiên nhất thời suy sụp, quyết định không thể tiếp tục trốn ở trong này, nghe thấy có tiếng người đi đến sài phòng, hắn quét một vòng sài phòng, nhìn xem có cửa nào khác có thể cho hắn ra ngoài hay không, lúc này vừa thấy, liền phát hiện bên cạnh sài phòng có cửa sổ, vì thế trước khi người kia tiền vào, Phượng Hiên liền nhảy lên trên, theo cửa sổ chui ra ngoài.
Vừa âm thầm may mắn vì cửa sổ đủ to để hắn có thể chui ra thì Phượng Hiên cảm thấy có người vào sài phòng bên cạnh tìm kiếm, hắn liền muốn tìm chỗ trốn, vừa rồi hắn nhìn thấy cửa sổ chỗ Cốc Nhược Vũ ở đóng không chặt lắm, hắn liền chạy tới gần, cạy ra, nhảy vào trong, quay người đóng chặt cửa sổ lại, quay đầu lại nhìn, thấy Cốc Nhược Vũ đang ở trong thùng tắm rửa há to mồm, mắt tròn mở lớn, vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn.
Lúc Cốc Nhược Vũ kịp phản ứng đang muốn kêu ra tiếng, thì Phượng Hiên bước đến bên người nàng trước, bụm miệng nàng lại.