“Này, đây không phải là Cung gia . . . . . .” Chỉ thấy đại trưởng lão thanh âm đứt quãng rốt cuộc nói không nên lời đầy đủ , mà ngũ trưởng lão nhìn Phượng Hiên với ánh mắt tán thưởng .
“Nho nhỏ lễ vật, không đáng để nhắc tới, mong rằng đại trưởng lão vui lòng nhận cho.” Phượng Hiên vẻ mặt không thèm để ý, bộ dạng cực kỳ hào phóng, biểu hiện của Phượng Vĩnh Diễm đều nằm trong dự đoán của hắn. Cuộc đời đại trưởng lão chỉ có duy nhất yêu thíc: kỳ thạch trân ngọc. Nếu chính mình muốn mượn sức hắn, đương nhiên phải tìm thứ hợp ý hắn, giờ phút này chính mình mang đến ba bảo vật đều là hiếm có trân phẩm, tuyệt đối trúng ý của hắn!
“Ai da, cái này quá mức quý trọng, huống chi đây là của hồi môn của tông chủ phu nhân đã mất sớm, hẳn là nên làm của hồi môn cho ŧıểυ thư nhỏ khi xuất giá” Phượng Vĩnh Diễm miệng nói như vậy, nhưng là hai mắt lại rời không được ba bảo vật, hai tay lại trân ái luyến tiếc chạm vào chúng nó. Cung Như Mộng sau khi mất, tất cả hồi môn của nàng đều để lại cho Phượng Hiên, chỉ có Phượng Hiên mới có thể sử dụng, không nghĩ tới hắn lại hào phóng một lần đưa đến biết bao nhiêu bảo vật hiếm có, nhất thời tâm của đại trưởng lão ngày càng hướng về phía Phượng Hiên.
“Xá muội còn nhỏ, làm sao xứng có được những vật phẩm trân quý như vậy, đại trưởng lão từ trước đến nay tiếng tăm nổi danh, ba bảo vật hẳn ở trong tay nhạc bá thì mới có giá trị” Phượng Hiên cây quạt trong tay lại ve vẩy, trên mặt mang nét trẻ con tràn đầy chân thành.
Đại trưởng lão trong lòng vui mừng, lần nữa nói lời cảm tạ, sau đó vui vẻ đem ba bảo vật nhận lấy.
“Thiếu tông chủ đường đi cũng đã mệt mỏi rồi, lão phu đã sai người chuẩn bị rượu cùng đồ ăn để cho thiếu tông chủ tẩy trần.” Phượng Vĩnh Diễm thập phần nhiệt tình chiêu đãi Phượng Hiên, vì thế cuộc trò chuyện phía sau thật vui vẻ, yến tiệc tẩy trần đơn giản như vậy bắt đầu.
Yến tiệc tẩy trần qua đi, Phượng Hiên lại cùng năm vị trưởng lão hàn huyên một chút. Sau đó liền dẫn Phượng Tiêu cùng bọn gia nhân trở về chỗ ở của tông chủ.
Ra khỏi phủ đại trưởng lão, trên đường đến phủ tông chủ, Phượng Hiên thế này mới nâng lên khóe miệng nở nụ cười châm chọc. Hừ, Bây giờ là vì muốn lợi dụng đại trưởng lão, cho nên chính mình liền tạm thời đem vài món bảo vật gửi chỗ hắn, chờ sau này, chính mình chắc chắn sẽ tìm cơ hội cầm về ! Vật quý trọng như vậy hiễn nhiên là hắn Phượng Hiên chuẩn bị làm của hồi môn cho bảo bối muội tử, đại trưởng lão làm sao có thể so sánh với bảo bối muội tử của hắn? Đêm nay chính mình vẫn là nghỉ ngơi thật tốt. Nếu không phải lúc này bổn gia bộ tộc Phượng thị, cần tiêu phí nhân lực so với quá khứ càng ngày càng nhiều để đối phó thế lực bên ngoài, nếu không vì lý do không cho phép như vậy, vị trí thiếu tông chủ này hắn sẽ không cần bảo vệ.
Tuy nói hắn đối vời vị trí tông chủ Phượng thị không hứng thú, nhưng hắn từng ở trước giường bệnh của mẫu thân đã đáp ứng mẫu thân, tuyệt không cho vị trí tông chủ rơi vào nhi tử của bất kỳ vị thiếp thất nào. Hơn nữa hắn còn từng trước mặt nɠɵạı công Cung Còn Hiquỳ gối trước từ đường của Cung thị bộ tộc chỉ thiên thề sẽ làm cho Phượng gia trong tay Phượng Hiên leo tới địa vị cao nhất, sau đó lại khiến nó từ trên cao mà rơi xuống tới tận cùng, trọn đời thoát thân không được, sẽ báo thù cho mẹ hắn khi ở Phượng gia chịu bao nhiêu khuất nhục, lấy điều đó để an ủi vong linh mẹ hắn trên trời!
Khuôn mặt non nớt tinh xảo tươi cười, trong đôi mắt sáng ngời lại hiện lên thần sắc âm tàn, Phượng Hiên trong tay cây quạt mở lại hợp, hợp lại mở, trong lòng lại hồi tưởng đến nɠɵạı công Cung Còn Hi đã quy định thời gian kỳ hạn cho hắn. Khi hắn mười bốn tuổi kế hoạch sẽ bắt đầu, Cung gia sẽ toàn bộ rời khỏi triều đình, cũng chính lúc này hắn phải củng cố địa vị thiếu tông chủ của mình ở Phượng gia, mặc dù về sau không có Cung gia làm hậu thuẫn, cũng không có người giúp hắn củng cố địa vị ở Phượng gia. Hai năm kế tiếp là nɠɵạı công cho hắn thời hạn khảo nghiệm, mười sáu tuổi, hắn phải đoạt được vị trí tông chủ Phượng gia. Sau, hắn phải đem Phượng thị bộ tộc ở trong triều địa vị đẩy lên đỉnh cao nhất, mà hết thảy gần nhất chính là lấy vị trí kế nhiệm tông chủ Cung gia làm khảo luyện thôi!
Phượng Hiên bắt đầu cân nhắc nổi lên những ngày tiếp theo, thừa dịp đại trưởng lão tiệc chúc thọ là lúc, hắn còn phải lung lạc chọn người, ân, những ngày tiếp theo đem sẽ không nhàm chán, bảo bối muội tử không ở bên người, kia đành phải làm điểm hắn có hứng thú chuyện rồi, thí dụ như nói đùa bỡn nhân cho bàn tay bên trong! ?
Đêm đã khuya, trở lại chỗ ở, mệt mỏi một ngày Phượng Hiên nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, vì ngày mai nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Mà ở một nơi nào đó, trong phòng của hạ nhân, còn có hai người nữ tử còn chưa đi vào giấc ngủ đang ngồi nói chuyện.
“Mai bình, Nhược Vũ nhà các ngươi, thực nhu thuận! Ta đã chừng này tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ dễ thương như vậy, không khóc cũng không náo loạn, không giống mấy đứa con nhà của chúng ta … kia, lúc trước làm mệt chết ta cùng tướng công!” Vị nữ tử tuổi ước bốn mươi mấy, ngồi ở bên giường, thẳng nhìn đứa bé đang nằm, khuôn mặt nhỏ nhắn lẳng lặng ngủ.
“Ân, đứa nhỏ này thật đúng là giúp cho ta cùng cha hắn giảm bớt không ít chuyện.” vị nữ tử trẻ tuổi nói chuyện, vừa nói vừa trìu mến nhìn ŧıểυ nữ anh.
“Chờ tiệc chúc thọ đại trưởng lão kết thúc, ngươi cùng Cốc Lương Thừa trở về Nam Lăng đi?”
“Ân, mẹ ta đã lớn tuổi, đại ca của ta hắn lại mặc kệ nương, tuy nói ta có nhị tỷ cùng ŧıểυ ca chiếu cố nương. Nhưng ngài cũng biết, nhị tỷ phu là hạng người gì, cả ngày đánh nhị tỷ ta không nói, sinh nhiều đứa nhỏ như vậy cũng không quan tâm. Mà nhà ŧıểυ ca điều kiện cũng không tốt, trong mấy huynh muội chúng ta thì cuộc sống của nhà ta là tốt nhất. Cho nên chúng ta quyết định trở về để chăm sóc mẹ ta, may mắn Lương Thừa hắn cũng đồng ý việc này.”
“Nhà các ngươi Lương Thừa thật là một người tốt, còn rất thương người!”
“Ân. Thật ra, mượn chuyện Nhược Vũ mà nói, ta vẫn áy náy không thể sinh một nam hài, muốn sinh thêm một đứa nữa, nhưng mà Lương Thừa hắn nói thân thể của ta không tốt. Cho nên chết sống cũng không chịu cho ta sinh, hắn so với ta còn thương bảo bối Nhược Vũ hơn!” Mai Bình nói đến đây, không khỏi nở nụ cười, cuối cùng cảm thán một câu, “Đồng dạng trong chuyện nhân duyên, ta so với nhị tỷ ta may mắn hơn! Gặp được một phu quân như vậy không dễ, chỉ mong Nhược Vũ đứa nhỏ này tương lai có thể may mắn giống ta có được một tốt nhân duyên.”
“Không biết tương lai vị hôn phu Nhược Vũ ở nơi nào, ngươi làm nương nên thay nàng chọn cho tốt” đại thẩm lớn tuổi nghĩ đến nhị tỷ Mai Bình mà cảm khái. Mà cùng thời khắc đó, Phượng Hiên ngủ say đột nhiên hắt hơi một cái, bừng tỉnh, có điểm mờ mịt hắn cảm thấy không hiểu, di, đang ngủ cũng có thể hắt xì? Hắn rõ ràng chăn mền đã đắp rất ẩn thận. A, a, quên đi, tiếp tục ngủ, vì thế hắn trở mình không nghĩ nữa, rất nhanh trở lại cùngChucông chơi cờ.
Mai Bình gật gật đầu, biểu tình cảm kích đối với đại thẩm nói: “Đại thẩm, lần này phủ đại trưởng lão cần tuyển mười người, thật cám ơn ngài đề cử ta cùng Lương Thừa!”
“Ha ha, đừng nói như vậy…, ta và ngươi là đồng hương, không đề cử các ngươi thì còn đề cử ai? Đại thúc ngươi vừa vặn cùng quản gia Phượng Lộc ở phủ đại trưởng lão có chút giao tình. Dù sao cũng phải nói tay nghề thêu của Lương Thừa cùng tài nấu nướng của hắn đều thực xuất chúng. Nếu không cho dù có giao tình thâm sâu hai người các ngươi cũng vào không được! Đều là người một nhà, đừng nói những với ta những lời khách khí!” Đại thẩm hào sảng nói.
“Đại thẩm, ta cùng Nhược Vũ ở nơi này, thật sự không có ai nói gì chứ?”
“Sẽ không! Đại thúc ngươi là quản gia nơi này, tông chủ lại ít khi ở đây, nên sẽ không có chuyện gì! Chủ yếu mấy ngày hôm nay có thât nhiều khách đến đây, bởi vì bọn họ mang đến gia nhân rất nhiều, hạ nhân phòng phủ của đại trưởng lão đều đã chật ních rồi. Ta sợ ngươi mang theo đứa bé sẽ không tiện. Hơn nữa, ngày mai ngươi không phải đến phòng bếp hỗ trợ ư, quản gia Phượng Lộc có ý tứ là ngươi không thể cõng Nhược Vũ làm việc. Ta liền mang ngươi đến chỗ hạ nhân phòng này, lúc ban ngày ngươi đem Nhược Vũ ở tại chỗ này, khi đến giờ ăn thì ngươi trở về. Mà ta cũng có thể giúp ngươi trong nôm nàng, ngươi yên tâm, nơi này thực an toàn. Ra vào nơi này tất cả đều là gia nhân của Phượng gia, người một nhà cả, nɠɵạı nhân không thể tùy tiện ra vào chỗ này. sẽ Nhược Vũ ở chỗ này tuyệt đối an toàn!” Nghe thấy lời của nàng, Mai Bình đồng ý gật đầu, lúc này hai người hoàn toàn thật không ngờ sẽ phát sinh chuyện ŧıểυ oa nhi bị một người nào đó có thể nghênh ngang đi lại chỗ này như chốn không người mà không ai có thể phát hiện, sau đó cao hứng ôm đi.
“Đã không còn sớm, ngày mai còn phải dậy sớm, ngươi đi ngủ sớm một chút đi, ta cũng phải trở về rồi!” đại thẩm hướng ngoài cửa sổ liếc nhìn sắc trời đứng dậy nói.
“Tốt, đại thẩm ngài đi thong thả.” Mai Bình cũng việc dậy, chuẩn bị đưa đại thẩm ra cửa.
“Không cần đưa ta, có chuyện gì thì tìm ta! Ta ở tại bên kia!” đại thẩm nhiệt tình chỉ về phương hướng kia dặn dò.
“Ân, tốt, ta đã biết!”
Đại thẩm vừa đi, Mai Bình rửa mặt chải đầu một phen, sau đó lên giường cùng ŧıểυ oa nhi tiến vào mộng đẹp.
Trong đêm Minh Nguyệt mắt nhìn xuống, cười nhìn hai đầu tơ hồng của hai con người giờ phút này cùng ở một chỗ nhưng lại bất đồng về phòng ngủ , không biết bọn họ cùng Chu công nơi đó có gặp đối phương không?