Tề Hiểu Nhã quay về nhà mình, nói cho người Tề gia tin Mai Hiển Diệu đính hôn cùng Cốc Nhược Vũ, hơn nữa sắp tới ngày thành hôn, người Tề gia nghe xong có những phản ứng khác nhau, nhưng có chung một điểm nhau là đều tức giận .
“Chuyện lớn như vậy, dì nhỏ sao có thể gạt chúng ta, thật quá đáng!” Tuy nói gia cảnh nghèo nàn, dù sao cũng phải dựa vào nhà dì nhỏ, nhưng không hiểu lấy đâu ra sự kiêu ngạo, từ trước đến nay đều kiêu căng, luôn cho rằng tài sản của nhà dì nhỏ dĩ nhiên thuộc về bọn họ, Tề Hiểu Dũng bất mãn nói. Việc thành thân của hắn cơ bản đều là do Cốc gia xử lý, sau khi thành thân mua nhà khác, hắn đã chuyển đến bên ngoài ở, nhưng hôm nay theo lẽ thường hắn trở về một chuyến, nghe thấy chuyện như vậy làm cho hắn phẫn nộ, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, hoàn toàn cho rằng vợ con Mai Bình là kẻ trộm .
“Vậy Hiểu Hổ làm sao bây giờ? ŧıểυ muội làm sao có thể đối với tỷ tỷ là ta đây như vậy! Ta muốn đi tìm nó!” Mai phương nói xong liền đứng dậy muốn đi náo loạn.
“Bà ngồi xuống cho tôi! Ngu ngốc hết mức!” Tề Tăng Phú ngăn Mai Phương lại, đôi mắt nhỏ xíu trên khuôn mặt béo tròn của ông nhíu lại, trong mắt lóe ra ý đồ bất chính, “Náo loạn cái gì náo loạn! Bà đi tìm Mai Bình nói, thì nàng ta sẽ thay đổi chủ ý sao? Bây giờ chúng ta nên thương lượng xem, làm thế nào mới có thể âm thầm phá hủy hôn sự này, làm cho Nhược Vũ trở thành nương tử của Hiểu hổ.” Kỳ thật, tài sản của Cốc gia sau lưng Cốc Nhược Vũ mới là mục đích thật sự của ông ta, mất đi hôn sự này, đồng nghĩa với việc vô duyên cùng với tài sản của Cốc gia, làm như vậy chẳng phải quá tiện nghi cho bọn người Mai Nhân sao.
“Đúng, phải để bọn họ biết tay!” đứa con thứ ba của Mai Phương – Tề Hiểu An, một bộ dạng oán hận, hắn từ trước đến nay luôn đề cao bạo lực, đưa ra đối sách noi, “Bắt Hiển Diệu kia lại. . . . . .” Còn chưa nói hết, đã bị Tề Hiểu Nhã một lòng muốn che chở người yêu cắt đứt.
“Không cho phép huynh động đến biểu ca Hiển Diệu! Động đến Nhược vũ thế nào cũng được, chỉ là không thể động đến biểu ca Hiển Diệu!” Tề Hiểu nhã trừng mắt quát ca ca của nàng, sợ nói chậm sẽ làm ảnh hưởng tới Mai Hiển Diệu, “Cha! Không thể làm tổn thương biểu ca Hiển Diệu!” Rống xong anh ruột, nàng ta lại chuyển đến cha của mình, trịnh trọng tuyên bố yêu cầu của nàng.
“Được, được, ngoan, cha biết con thích Hiển Diệu, đương nhiên sẽ không làm hại đến hắn, yên tâm đi!” Đối với nữ nhi duy nhất, Tề Tăng Phú vẫn rất sủng ái nàng.
“Vậy phải làm như thế nào? Hiểu Hổ, mày nghĩ sao ?” đứa con lớn nhất của Mai Phương – Tề Hiểu Giang hỏi Tề Hiểu Hổ vẫn đang trầm mặc không nói .
Khuôn mặt âm trầm nhẹ ngước lên, hai tròng mắt đầy vẻ ngoan độc, Tề Hiểu Hồ từ trước đến nay vốn không nói nhiều nhưng hôm nay khi nói ra ý tưởng của mình đã làm cho mọi người ngẩn ra, nhưng không một ai phản đối. Nhất là Tề Tăng Phú, gương mặt mập mạp đầy vẻ đắc ý, cho rằng không hổ là con ông.
Âm mưu được hình thành trong một nhà dưới sự cân nhắc không ngừng, mà Tề Hiểu Hổ chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là hắn phải, đoạt, được, Cốc Nhược Vũ, không từ thủ đoạn!
Tối hôm đó, trên bàn cơm chiều, giống như bình thường, hai nhà Mai Bình và Mai Phương cùng nhau dùng bữa. Đồ ăn mang lên không bao lâu, khuôn mặt Mai Phương liền tỏ vẻ hoà ái dễ gần mở mồm hỏi Mai Bình về việc hôn nhân của Cốc Nhược Vũ.
Hai vợ chồng Mai Bình mặc dù biết sớm hay muộn sẽ bị nhà Mai Phương phát hiện, nhưng thời điểm sự tình bại lộ, bọn họ vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ, có chút cảm giác có lỗi với Mai Phương cùng Tề Hiểu Hổ
“Chuyện này, Hiểu Hổ, di di cùng dượng không phải cho rằng cháu không tốt, mà là Hiển Diệu cùng Nhược Vũ thích hợp hơn một chút, chuyện này cháu trăm ngàn lần đừng để ý trong lòng nha!” Mai Bình giải thích với Tề Hiểu Hổ, hi vọng trong lòng hắn sẽ không tồn tại khúc mắc nào.
Tề Hiểu Hổ không nói lời nào, chỉ gật gật đầu, vẻ mặt làm người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Ai da, chuyện này tất nhiên là do các người quyết định, chọn ai cũng đều là người một nhà của mình cả sao! Chỉ là, ŧıểυ muội, làm sao muội có thể dấu chuyện này không nói cho chúng ta biết chứ? Như thế nào? Sợ người tỷ ta đây tức giận sao? ta nhỏ nhen như vậy sao? Thật là!” Mai phương đầu tiên là cười nói, tiếp theo là hơi ngước đầu lên, ngữ khí chất vấn đối với Mai Bình, lộ ra vẻ bà ta có chút bất mãn.
“Nhị tỷ, không phải ý tứ này, chỉ là chúng ta không biết nên nói chuyện này thế nào, này. . . . . .” Cốc Lương Thừa vốn thật thà nên cảm giác áy náy ngày càng tăng dần.
“Quên đi! Không có chuyện gì!” Mai Phương bĩu môi, không thoải mái liếc nhìn Cốc Lương Thừa một cái, tiếp theo đưa mắt nhìn sang Cốc Nhược Vũ, lại đổi thành bộ dạng vui vẻ nói, “Ai da, nhìn một cái xem, Nhược Vũ của chúng ta đều đã lớn đến tuổi lập gia đình rồi, thật sự là thật là làm cho người ta cao hứng!”
“Đúng vậy! biểu muội Nhược Vũ đã phải lập gia đình! Thật tốt! Hơn nữa còn là cùng biểu ca Hiển Diệu, nói như vậy, sau khi Nhược Vũ kết hôn, tỷ tỷ như ta đây vẫn còn có thể thường xuyên cùng muội chơi đùa!” Tề Hiểu Nhã ra vẻ chúc phúc, bên ngoài nhìn vào một chút cũng không nhận ra nàng ta rất muốn đem toàn bộ thức ăn trên bàn đổ lên đầu Cốc Nhược Vũ.
Cốc Nhược Vũ không đáp lại, nàngcúi đầu, không dám nhìn mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn dần đỏ rực. Lúc trước nàng lo lắng Mai Phương sẽ nổi giận, hai nhà sẽ ồn ào không thoải mái, nhưng sau bị phát hiện, họ lại không ngừng nói đến chủ đề hôn sự của mình, thật khó nén ngượng ngùng, đành phải giả bộ cái gì cũng không biểu hiểu, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
“Dì nhỏ, nhị ca cháu xế chiều hôm nay có trở về nói chuyện phiếm, khi nói có nhắc đến chuyện huynh đệ tỷ muội chúng cháu vẫn chưa có cơ hội đi đến những Đô thành khác xem. Nhị ca nói qua vài ngày Nhị tẩu cháu muốn đi đến Ti Đô du ngoạn một chuyến, nên thừa cơ hội này, xin tiền bối cho chúng cháu đi cùng, bảo cháu mời cả Nhược Vũ!” Tề Hiểu Nhã quay đầu nhìn về phía Cốc Nhược Vũ bên cạnh, trên mặt tươi cười mà xúi giục nói, “Thế nào, Nhược Vũ, muốn đi không? Trước ngày thành thân, cùng đi chơi, muội không phải vẫn rất muốn đi đến nơi khác nhìn xem sao?”
“Ti Đô là nơi nao?” Cốc Nhược Vũ lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời, tuy nói các mặt hàng thêu thùa của Nam lăng là tuyệt vời nhất, nhưng vẫn muốn xem các phóng cách khác nhau của các tác phẩm thêu thùa thuộc các địa phương khác nhau, lần này đến Ti Đô – Vân Châu, nàng muốn sớm nhìn thấy một chút, hơn nữa còn nghe nói phong cảnh Ti đô rất xinh đẹp.
Cốc Nhược Vũ vui vẻ quay qua Mai Bình, bay ra khuôn mặt tươi cười, hưng phấn muốn hỏi Mai Bình mình có thể đi hay không, nhưng thấy sắc mặt mẫu thân không tốt, chợt nhớ tới gần đây mình bị cha mẹ cấm túc, hơn nữa trước khi thành thân phải chuẩn bị nhiều thứ, không khỏi đem câu hỏi ở đầu miệng nuốt vào.
Thu lại vẻ tươi cười, Cốc Nhược Vũ có phần tiếc nuối nhìn Tề Hiểu Nhã, từ chối nói: “Hiểu Nhã tỷ tỷ, ngại quá, muội không đi được, về sau có cơ hội rồi nói sau!” Lời tuy nói như vậy, nhưng tâm tình Cốc Nhược Vũ nháy mắt có chút ỉu xìu, lại có chút ủy khuất. Thật rất muốn đi nha, hơn nữa còn đi cùng nhóm biểu ca biểu tỷ, thật náo nhiệt! Nhưng đều do vị đa͙σ trưởng kia nói không thể uống thuốc tự tử, kết quả câu nói kia làm cha mẹ hiểu rằng là mình sẽ gặp bất hạnh, sẽ chết khi chưa kết hôn, vì thế, để phòng ngựa vạn nhất, trước khi thành thân, trừ việc chờ đợi ở trong, mình như thế nào cũng không được đi!
“A? Vì sao?” Nguyên lai tưởng rằng nàng sẽ đáp ứng, nào biết sẽ bị cự tuyệt, mặt Tề Hiểu Nhã thiếu chút nữa biến sắc, cố gắng lắm mới không tiết lộ cảm xúc chân thực của mình, “Buổi chiều Tam ca đã đến hỏi qua biểu ca Hiển Chương cùng Hiển Diệu, bọn họ đã đáp ứng cùng đi chơi. Cùng đi cả nha, tất cả mọi người đều đi, chỉ có muội không đi, thật không hay!” Rất không hay, nếu nàng ta không đi, kế hoạch của các nàng làm sao có thể thực hiện được?
“Chính là , Nhược Vũ, cháu cùng biểu ca biểu tỷ bọn họ đi chơi đi, cơ hội như thế rất khó có được a!” Mai Phương vội vàng giúp đỡ thuyết phục nàng.
“Nhị tỷ, bọn chúng sắp thành hôn, việc gần đây rất nhiều, công việc bề bộn, chờ sau khi thành thân xong có cơ hội rồi nói sau!” Mai Bình nhớ tới lời Kỳ Toán Tử…, trong lòng thập phần bất an, không dám để nữ nhi trước khi thành thân rời khỏi tầm mắt của mình
“Vậy thì có cái gì bận rộn, chuyện thành thân, những việc cần chuẩn bị đều do trưởng bối chúng ta làm, ŧıểυ bối bọn họ muốn đi chơi, thì cứ đi! Hơn nữa bọ Hiển Diệu cũng cùng đi, vợ chồng son thừa dịp này ra ngoài đi chơi, thật quá tốt!” Việc hôn nhân trước mắt này không thể thành được, Nhược Vũ phải gả cho Hiểu Hổ nhà bà, đó mới thật sự tốt!
“Nhị tỷ, tỷ không biết, trước khi Nhược Vũ thành thân không nên xuất môn!” Tuy rằng Kỳ Toán Tử không phải nói như vậy, nhưng mà theo Mai Bình lý giải chính là như vậy, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, an toàn của nữ nhi vẫn đứng ở vị trí thứ nhất.
“Hả?”
“Bọn muội đã tìm người tính qua cho nó, chuyện này, trước khi thành thân tốt nhất không đi ra ngoài, bằng không sẽ gặp bất trắc!” Cốc Lương Thừa giải thích nói.
“Cái gì? Bởi vì một thầy tướng số ? Ta nói, muội phu, ŧıểυ muội, các người khi nào thì trở nên mê tín như vậy? Thầy tướng số nói như vậy mà cũng có thể tin sao? Không phải có thầy tướng số nói Hiểu Dũng nhà chúng ta sẽ lấy một nữ nhi tiện mạng ( người con gái nhà nghèo), nói cái gì cha của nàng là chọc tới một vị quan quyền quý trong triều không nên chọc vào mà bị xử tử chết đi, nàng phải đi làm nô tỳ? Kết quả thì sao? Hiểu Dũng nhà chúng ta đã cưới được nữ nhi Tri Phủ! Cho nên mới nói, thầy tướng số chỉ có thể nghe một chút, nhưng không thể tin!”
A! Thầy tướng số nói biểu ca Hiểu Dũng như vậy từ khi nào ? Gia đình Nhị biểu tẩu sẽ không vì đắc tội với người nào mà lãnh họa vào thân chứ? Trong lòng Cốc Nhược Vũ có chút kinh ngạc nhìn Mai Phương, mọi người ngồi cùng đều không khỏi nghĩ đến những lời nới kia có khả năng nói đến chuyện trong tương lai.
“Chuyện này . . . . .” Đột nhiên cảm giác hình như là vậy, mình có chút mê tín quá mức, Mai Bình cảm thấy đuối lý.
Kế tiếp, Mai Phương dùng miệng lưỡi uốn ba tấc ra sức dụ thuyết (dụ dỗ + thuyết phục) vợ chồng Cốc Lương Thừa đồng ý để cho Cốc Nhược Vũ đến Ti Đô chơi, bên cạnh còn có những người khác trong Tề Gia thỉnh thoảng hát đệm, hơn nữa Cốc Nhược Vũ dùng ánh mắt tha thiết chờ đợi, mở to đôi mắt tròn tròn nhìn bọn họ. Lúc này hai vợ chồng không khỏi nghĩ đến có sáu vị biểu ca, ba vị biểu tẩu, một vị biểu tỷ, hơn nữa nô tỳ cùng gia phó nhiều người như vậy đi cùng nhau, nữ nhi chắc sẽ không có gì nguy hiểm, vì thế, rốt cục thời điểm Mai Phương cảm thấy không còn từ nào để dung nữa, thì gật đầu đáp ứng.
Được cha mẹ đồng ý, Cốc Nhược Vũ nhất thời nhoẻn miệng cười, rất vui vẻ, tâm tình sung sướиɠ chờ mong hành trình đến Ti đô. Bọn người Tề Gia đạt được bước đầu tiên trong kế hoạch cũng cười, chỉ là nụ cười kia đều ẩn chứa dã tâm, nụ cười có chút âm hiểm mà thôi.
Vào thời khắc này, từ Thải đô đi đến Nam Lăng, ba người Phượng hiên đã cách Ti Đô cũng không đến mấy ngày. Dọc theo con đường này, Phượng Tiêu cùng Phượng Địch trong lòng luôn nghi vấn, không rõ chủ tử nhà mình đến loại địa phương như Nam Lăng làm cái gì, hai người đã từng nhịn không được chia nhau hỏi Phượng Hiên.
Mà khi tâm phúc hỏi chuyện này, trước khuôn mặt Phượng Hiên nhịn không được có chút hồng lên, có chút không được tự nhiên, không có ý nói cho hai gã tâm phúc biết kỳ thật mình nhìn thấy một nữ nhân trong bức hoạ, càng nhìn càng thích, mà mình càng xem càng có chút không giống mình bình thường, mặt sẽ nóng lên, tim sẽ nhảy loạn, chuyện này, có vẻ như mình đã đến tuổi thành thân rồi, cho nên muốn đi xem thử có thể tìm tẩu tử trở về cho muội tử bảo bối hay không
Tuy nhiên, ŧıểυ ác ma luôn luôn vô pháp vô thiên lần này da mặt lại mỏng, chết sống không chịu nói cho hai người kia biết sự thật, mỗi lần nói đều dung hai chữ “Làm việc” cho có lệ, làm cho Phượng Tiêu cùng Phượng Địch hai người cảm thấy mắt bọn họ giống như có tật, nếu không làm sao có thể thấy chúa thượng từ trước đến nay đều là mặt không đỏ tim không loạn lại có sắc mặt hơi hơi phiếm hồng chứ?
Cứ như vậy, mùa hè năm nay, phong cảnh tú lệ, Vân Nam Ti Đô náo chứa tất cả các mặt hàng thêu thùa trong thiên hạ. Đi đến Nam lăng, trải qua Ti Đô Phượng Hiên không biết đã có người đang ở nơi đó chờ hắn nhiều ngày rồi, mà xuất phát từ Nam lăng, đi đến Ti đô du ngoạn Cốc Nhược Vũ cũng không biết người cùng đồng hành với nàng không hề có ý tốt, dĩ nhiên, chuyện này bất kể người nào mang theo mục đích dự định thực hiện, bọn họ đều không biết đến tột cùng mọi chuyện có thể thành công như họ mong muốn hay không!
Vì thế, Phượng Hiên cùng Cốc Nhược Vũ hai bên lại đồng thời đến Ti đô, một trước một sau đều ở trong khách sạn lớn nhất địa phương, tương đối gần nhau!