“Tạm biệt ca ca!” âm thanh non nớt lại vang lên, mà bọn người hầu đang chờ đợi số phận nghe ŧıểυ chủ nhân lần thứ bốn mươi lải nhải. Nhưng mà ngoài ý muốn, Phượng Hiên như là rốt cục đã dặn đủ, chuẩn bị buông tha cho sự tàn phá sức kiên nhẫn của mọi người. Hắn đem Phượng Vũ đặt xuống, phân phó một thị nữ bên cạnh ôm ŧıểυ muội trở về phòng, nhìn ŧıểυ Phượng Vũ vào phòng, hắn cầm cây quạt trong tay bắt đầu phe phẩy (hành động đây là quạt ý nhưng ta không biết dùng từ gì cho đúng cả nhà thông cảm nha), xoay người cười cười với Phượng Tiêu nói: “Tiêu, chuẩn bị đi thôi!”
“Dạ, thiếu chủ nhân!” Phượng Tiêu cung kính đáp. Sau đó hắn đi đằng sau Phượng Hiên mà âm thầm suy nghĩ, rốt cục chủ tử đã khôi phục hình tượng mà mình sùng bái trong cảm nhận rồi, may mắn thiếu chủ nhân chỉ có ở trước mặt ŧıểυ thư mặt mới có thể có vẻ không bình thường, cực không hình tượng. Trừ như vậy ra, chủ tử tuyệt đối là thông minh, làm người khéo đưa đẩy, xử sự lưu loát.
Hai người mới vừa từ Thanh Phong viện bước ra Phượng phủ thì thấy cách đó không xa chỗ hồ nước Phượng TrọngNamđang nổi giận đùng đùng đi đến . Phượng Tiêu trong lòng thầm than, nhất định là bởi vì thiếu chủ nhân không có đúng hạn đi. Hắn khẩn trương nhìn ŧıểυ chủ nhân, còn không có đợi hắn nhắc nhở Phượng Hiên đã dùng âm thanh nhiệt tình lớn tiếng hô: “Cha! Cha đã trở về!”
Phượng TrọngNamdừng bước lại, trừng mắt nhìn Phượng Hiên tức giận. Đợi hai người đi đến trước mặt hắn, hắn định sẽ mắng Phượng Hiên, nhưng mà còn không có đợi hắn mắng ra tiếng, đã thấy Phượng Hiên không cho hắn cơ hội nói tiếp: “Con hôm nay trước khi đi muốn chào tạm biệt cha, ai biết cha lại vào triều sớm nên chưa kịp nói với cha. Con đi Phượng Châu chuyến này sẽ đi rất lâu, thời gian dài như vậy không thấy được cha, con sẽ rất nhớ, cho nên dù đã tới giờ đi con vẫn muốn đợi cha ngài trở về rồi mới đi!” Nhiều tháng không gặp không bảo bối muội tử a, ô! Suy nghĩ nội tâm chân thật của Phượng Hiên là như thế. (Ax ax. Suy nghĩ thì là về bảo bối muội tử nhưng khi nói thì… A gian thật. Hắc hắc)
Nụ cười sáng lạn không che dấu chút tình cảm giả dối nào làm cho Phượng TrọngNamvốn định lên tiếng mắng đành phải im lặng, khen cũng không được, mà mắng cũng không xong. Chính là chỗ này biểu tình! Đều khiến cho người cảm thấy không đúng, nhưng lại không tìm ra nhược điểm ! Phượng TrọngNamnội tâm rất không phục. Nhưng tục ngữ nói dù làm gì cũng không thể đánh khuôn mặt người tươi cười, cho dù hắn thật sự thực chán ghét đứa nhỏ này, nhưng đối với biểu tình trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, hắn mỗi lần đều mắng không ra. Cuối cùng giống như bình thường, hắn chính là hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Hiên liếc mắt một cái, trầm giọng nói: “Còn không mau thu dọn đồ đạc chuẩn bị khởi hành!”
“Cha nói rất đúng, con lúc này nên đi!” Phượng Hiên cười ngắm nhìn Phượng TrọngNamcùng hai vị huynh trưởng phía sau, vui vẻ nhìn đến hai người bởi vì hắn không có bị phạt mà căm giận.
Phượng TrọngNamxoay người đi trước, hai huynh đệ Phượng Thiếu Vân theo sát phía sau. Phượng Hiên liền lại phe phẩy cây quạt đứng bên cạnh hồ nước, nghĩ rằng, nương nói rất đúng, cười quả nhiên rất hữu dụng, xem, cha không chỉ có mắng không được, mà lại càng không thể biết kỳ thật chính mình rất muốn đem bọn họ ba người đẩy xuống hồ nước để làm bạn cùng với bọn cá!
Rốt cục có thể khởi hành rồi, ba huynh đệ ngồi trên lưng ngựa, mà Phượng Trọng Nam kêu Phượng Thiếu Vân cúi người, nhỏ giọng dặn dò hắn vài câu. Phải biết rằng lần này tuy rằng cho ba đứa con đi đến nhà đại trưởng lão Phượng gia chúc thọ, nhưng thực ra Phượng Trọng Nam thầm nghĩ chỉ muốn phái Phượng Thiếu Vân cùng Phượng Thiếu Xuyên đi, nhưng vì Phượng Hiên tương lai là tông chủ, bất đắc dĩ, chỉ có thể cho hắn cũng đi.
Tuy nói Phượng Hiên sẽ kế nhiệm tông chủ, nhưng Phượng TrọngNamchưa từng bỏ qua suy nghĩ đưa trưởng tử lên kế nhiệm. Dù sao ở bộ tộc Phượng thị, tông chủ tương lai phải cưới vợ sinh con trước, này vị trí tông chủ rốt cuộc rơi vào nhà nào, ai cũng không dám cam đoan. Mà đại trưởng lão Phượng gia là vị trưởng lão có uy tín rất cao, rất có sức ảnh hưởng trong viêc chọn lựa chủ kế nhiệm. Phượng TrọngNamnếu muốn cho Phượng Thiếu Vân kế nhiệm tông chủ, nhất định phải mượn sức của vị trưởng lão này. Cho nên lần này Phượng Thiếu Vân đi Phượng Châu mục đích chủ yếu chính là lấy được lòng của đại trưởng lão, về phần Phượng Hiên đã học võ công độc môn Phượng Cửu mà chỉ có Phượng gia tông chủ mới có thể học cũng không cần coi như là chuyện lớn, chỉ cần Phượng Thiếu Vân trở thành kế nhiệm tông chủ, thì phế đi võ công của Phượng Hiên là được rồi, dù sao năm đó đại ca của Phượng Trọng Nam cũng chính là như vậy mà bị phế bỏ .
Trong khi Phượng TrọngNamdặn dò Phượng Thiếu Vân, Phượng Thiếu Xuyên không có chuyện gì làm trộm trừng mắt nhìn Phượng Hiên. Đồng thời do không cam lòng, hắn âm thầm cầm kim châm, nhìn Phượng Hiên không chú ý, hắn giơ tay lên, kim châm liền bắn ngoài.
Đột nhiên ngựa của Phượng Hiên mất khống chế nổi điên mà chạy, muốn đem người phía trên hất xuồng.
Phượng Thiếu Xuyên đang muốn cười đắc ý, nghĩ rằng có thể thấy hình dáng Phượng Hiên té xuống ngựa, tốt nhất còn có thể làm cho hắn bị ngựa đạp vài cái thì càng tốt. Thời điểm thấy con ngựa nhảy chồm, Phượng Hiên chân vừa đạp, lập tức nhảy theo lên, trên không trung xoay một vòng, phiêu dật rơi xuống đất, đứng cách con ngựa một khoảng cách xa, cả người hắn từ đầu tới chân căn bản không bị thương tổn gì, chớ đừng nói chi là sợ hãi kích động .
Mục đích không đạt được, Phượng Thiếu Xuyên xiết chặt bàn tay, chỉ có thể nhìn Phượng Hiên cười dài, mà ngựa thì có người giữ lấy.
Nghe thấy ngựa , Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân đều nhìn về Phượng Hiên, cũng nhìn thấy cảnh Phượng Hiên nhảy xuống ngựa, hai người sắc mặt đều không tốt, thầm nghĩ hắn như thế nào không té. Nếu hắn không thể đi thành Phượng Châu, thì thật là tốt biết bao!
Phượng Hiên thu hết thần sắc của đám đông vào trong mắt, hắn bất động thanh sắc, sắc mặt không đổi. Khi hắn tiếp nhận dây cương thì đối xử với ngựa giống như với một ŧıểυ hài tử, miệng lẩm bẩm “Ngoan” , đồng thời dùng tay vuốt ve thân ngựa, nhìn như là đang trấn an ngựa. Nhưng thật ra là đang tìm nguyên nhân, khi sờ đến cổ ngựa thì phát hiện trên tay của hắn có một chút cảm giác ẩm ướt, Phượng Hiên nhắm mắt, trong mắt che dấu một tia khinh thường cùng tức giận. Khi tay Phượng Hiên rời khỏi cổ ngựa thì không có người phát hiện trong tay hắn có mấy kim châm nhỏ. Đó là hắn dùng nội lực hút trên thân ngựa ra. Ngựa rốt cục bình tĩnh trở lại, Phượng Hiên làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại lập tức nhảy lên lưng ngựa.
Ba huynh đệ cưỡi ngựa, mang theo người cùng quà tặng chuẩn bị khởi hành, mới ra cổng Phượng phủ không bao lâu, Phượng Hiên tay phải liền hơi hơi giật, trong tay kim châm nhỏ phân hai hướng nhanh chóng bắn ra ngoài, chỉ thấy Phượng Thiếu Vân cùng Phượng Thiếu Xuyên đang ngồi trên lưng ngựa không hiểu vì sao lại bị ngựa phát cuồng mà bị hất đi
Đáng tiếc hai huynh đệ không được như Phượng Hiên phản ứng mau, càng không được như hắn bình tĩnh mà không có kích động. Phía dưới ngựa không ngừng kích động hai người liền hoảng sợ, Phượng Thiếu Vân cố gắng nhảy xuống bất quá thời cơ nắm giữ không tốt, đồng dạng Phượng Thiếu Xuyên cũng vậy, đều bị đá xuống đất, chỉ nghe âm thanh hai tiếng “răng rắc” vang lên, sau đó còn có hai tiếng tiếng kêu thảm thiết. Phượng Thiếu Xuyên còn thảm hại hơn hắn bị ngựa của hắn đạp cho vài cái, bị thương quá nặng (hắc hắc . Đáng đời. Ai dám mưu hại Phượng Hiên ca ca của ta)
Nghe thấy bên ngoài âm thanh ồn ào, Phượng Trọng Nam từ trong Phượng phủ đi ra, vừa thấy, nhất thời sắc mặt cực kì khó coi. Hơn nữa thấy Phượng Hiên từ trên lưng ngựa bước xuống vẻ mặt cực vẻ mặt vô tội nói với hắn “Cha, hôm nay không biết sao lại thế này, ngựa của nhà chúng ta đều như vậy!” Điều này làm cho Phượng Trọng Nam lại càng tức giận đến đỏ bừng mặt.
Nhìn bọn người hầu mang hai đứa con trai, phỏng chừng hai người bọn họ thương thế chỉ sợ không thể đi xa, điều này làm cho Phượng Trọng Nam trong lòng tức giận đến không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, không có biện pháp, hắn chỉ có thể ngượng vui đối với Phượng Hiên nói: “Ngươi mau lên đường đi!”
Phượng Hiên nhu thuận vâng một tiếng, trước khi đi lại đi trấn an hai chú ngựa vừa được tìm về, không để lại dấu vết đem kim châm thu trở về, cuối cùng mới kêu Phượng Tiêu một tiếng: “Tiêu, chúng ta đi thôi!”
“Dạ, Thiếu chủ nhân!”
Tiếng nói vừa dứt, Phượng Hiên vui roi ngựa lên, “Giá” một tiếng, ngựa phi nhanh mà đi, Phượng Tiêu giục ngựa đuổi theo, hai người dẫn theo đoàn người chính thức khởi hành, để lại phía đằng sau ba người tức giận đến hộc máu
Cùng thời khắc đó, ở Phượng Châu, trước cổng của phủ đại trưởng lão, một đôi vợ chồng đang cùng quản gia nói chuyện, chỉ thấy quản gia trên mặt thần sắc vui vẻ, dẫn hai người tiến vào trong phủ, mà trên lưng người nữ tử kia cõng một đứa trẻ. Thiên hạ nho nhỏ lẳng lặng yên ngủ, sự thỏa mãn hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên ngón út bé nhỏ là một sợi tơ hồng mà mọi người không nhìn thấy được, dần dần duỗi thẳng hướng vào trong biển người mênh mông kia nối liền với một người, vận mệnh dây dưa bắt đầu thong thả chuyển động. (Hắc hắc nữ chủ sắp lên sàn diễn rùi)