"Bất quá nghe nói là rời đi với khuôn mặt tươi cười, aizz, đây cũng coi như là an tâm mà đi." Tạ thúc cảm khái nói.
Hứa Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ Đoàn Đoàn đang buồn ngủ, trong lòng rất phức tạp, cậu nhìn về phía Lý Trường Phong sắc mặt cũng đang phức tạp, "Đi nhìn Lâm lão đại phu lần cuối đi."
Tạ thúc cảm thấy Lâm lão đại phu là chết không còn gì hối tiếc, Tạ ca nhi lại không cho là như vậy, hắn cảm thấy Lâm lão đại phu là ôm tiếc nuối mà đi.
Tạ ca nhi cúi đầu, dọn dẹp phòng ở của Lâm lão đại phu, nghĩ đến bản thân mình không thể giúp lão nhân được như nguyện là nhìn thấy đời sau của hắn cùng Lâm Phương Lương, duỗi tay sờ sờ bụng mình, trong mắt tràn ngập xấu hổ tự thẹn.
Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong mang theo Đoàn Đoàn đi tới Lâm gia, vừa đến cửa liền thấy mảnh vải trắng treo trước cửa, vào một ngày lạnh lẽo như thế này, mảnh vải trắng treo như vậy lại càng khiến người tới cay đôi mắt hơn.
Cả Lâm Phương Lương và Tạ ca nhi đều là vẻ mặt bi thống tiều tụy, đặc biệt là Tạ ca nhi, lúc này mới mấy ngày không gặp, Hứa Thanh liền cảm thấy người trước mắt gầy xuống một vòng lớn.
"Nén bi thương."
Lý Trường Phong vỗ vỗ bả vai Lâm Phương Lương, nhất thời cũng không biết nên nói gì để an ủi, hai mắt Lâm Phương Lương hơi sưng đỏ, mấy đêm chưa ngủ khiến trong mắt xuất hiện tơ máu, "Lý nhị ca, ta không nghĩ cha ta sẽ đi sớm như vậy."
Lâm Phương Lương cực kỳ thống khổ, ngoại trừ Tạ ca nhi ra thì Lâm lão đại phu là người thân duy nhất của hắn, từ lúc hắn còn nhỏ Lâm lão đại phu đã bồi ở bên cạnh hắn, dạy hắn y thuật, giúp hắn xử lý việc vặt bên người, hắn còn nghĩ khi mình thành gia, chậm rãi tiếp nhận hiệu thuốc xong, Lâm lão đại phu liền có thể ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ, hảo hảo sinh hoạt, nào biết đâu rằng..
"Ta làm con cũng thật hổ thẹn a!"
Tạ ca nhi nhìn bộ dáng Lâm Phương Lương tự trách tràn đầy thống khổ, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, thậm chí hắn còn cảm thấy mình không nên gả tới Lâm gia, hắn vừa gả tới liền xảy ra hạn hoang, hắn gả tới đây rồi bụng lại không biết cố gắng, ngay cả chuyện duy nhất Lâm lão đại phu muốn cũng chưa thể nhìn thấy liền đi! Nếu hắn không gả tiến vào, nói không chừng Lâm Phương Lương đã có hài tử mấy tháng rồi.
"Tạ ca nhi, đừng nghĩ nhiều, ngươi phải đem thân thể dưỡng thật tốt, Lâm lão đại phu cũng đã tốn không ít tâm tư mới đem ngươi dưỡng tốt."
Hứa Thanh thấy vẻ mặt tái nhợt của Tạ ca nhi, trong lòng thở dài khuyên Tạ ca nhi chú ý thân thể, "Đoàn Đoàn, ngươi nói có phải hay không?"
Tạ ca nhi nghe Hứa Thanh đùa với Đoàn Đoàn, lúc này mới quay đầu, "Ngươi không nên mang hài tử đến đây."
"Có cái gì kiêng kị? Lâm lão đại phu cũng không phải là người ngoài, chúng ta sao có thể không đến tiễn một đoạn đường cuối được." Hứa Thanh nắm lấy tay nhỏ mũm mĩm của Đoàn Đoàn, không để ý lắm nói.
Tạ ca nhi nở một nụ cười, lại quay đầu lại nhìn Lâm Phương Lương rũ đầu tiếp đón người tới.
Cả đời Lâm lão đại phu có thể nói là cứu tử phù thương vô số người, người tới rất nhiều rất nhiều, đều là đến nhìn Lâm lão đại phu một lần cuối cùng, cũng không lưu lại ăn cơm, bất chấp gió tuyết mà tới, lại đón gió tuyết rời đi, bông tuyết trắng phau phau giống như mảnh vải trắng Lâm gia treo ngoài cổng lớn, phiêu động trong gió.
Khi Hứa Thanh và Lý Trường Phong về đến nhà đã là chạng vạng, tâm trạng hai người tuy rằng không thoải mái, nhưng có Đoàn Đoàn ở đây, tâm trạng bọn họ dù không thoải mái, cũng không thể trầm trọng quá nhiều, nâng niu, quý trọng những gì mình đang có, đó mới là phúc khí.
"Trường Phong, ngươi cũng đừng quên khắc mộc tiểu oa cho ba người chúng ta." Hứa Thanh muốn dùng mộc tiểu oa khắc ghi lại mỗi một giai đoạn của Đoàn Đoàn.
Lý Trường Phong nhéo nhéo mũi nhỏ của Đoàn Đoàn, "Đương nhiên sẽ không quên, ta đã sớm chuẩn bị vật liệu gỗ tốt, chỉ còn chờ Đoàn Đoàn và ngươi."
"Vậy ngươi khắc lớn một chút, cũng đừng lớn quá, chúng ta đặt ở trong phòng, chờ hài tử có thể ở một mình một phòng, liền đem tới đặt trong phòng của nó, như vậy không phải là ảnh gia đình sao." Hứa Thanh nhìn thấy Lâm lão đại phu rời đi, Lâm Phương Lương thống khổ thật sự khiến người ta phải thở dài, một nhà ba người bọn họ ở bên nhau như vậy, dù sao cũng nên có một biểu tượng của cả gia đình mới có cảm giác thân thuộc.
"Được, nghe ngươi, buổi tối hôm nay ngươi muốn ăn cái gì?" Lý Trường Phong nhìn bóng đêm bên ngoài, cân nhắc xem nên làm món gì cho Hứa Thanh ăn, trong khoảng thời gian một năm Hứa Thanh mang thai này, trên cơ bản nấu cơm đều là Lý Trường Phong làm, Hứa Thanh chỉ cần ở môt bên chỉ chỉ ngón tay, ngẫu nhiên mới làm một món gì đó mới mẻ, điều này đã luyện chiêu thức trù nghệ cho Lý Trường Phong.
"Không có, có chút không muốn ăn." Hứa Thanh nghĩ đến tang lễ ban ngày, liền không muốn ăn cơm, cậu ôm Đoàn Đoàn, uể oải ỉu xìu nói.
Lý Trường Phong đồng dạng cũng không muốn ăn, nhưng cũng không thể để Hứa Thanh bị đói, "Ta đi hầm cháo, cố ăn một chút, nếu không thân thể không chịu được, ngươi nhìn Tạ ca nhi mới mấy ngày không gặp cũng đã gầy đi nhiều rồi."
"Xác thật là vậy, ngươi nói xem sao hắn lại không tự yêu quý thân thể mình cho thật tốt đây." Hứa Thanh nhớ tới sắc mặt Tạ ca nhi ban ngày, có chút không tán đồng.
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói hắn sao? Ta đi nấu cơm." Lý Trường Phong cười chọc chọc đầu Hứa Thanh, lại xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn một phen, mới đi đến phòng bếp.
Hứa Thanh sờ lên đầu, chỗ bị Lý Trường Phong chọc có chút đau, lại chạm nhẹ lên khuôn mặt đỏ rực của Đoàn Đoàn, trong mắt toàn là ý cười.
Lâm lão đại phu qua đời cũng không mang đến ảnh hưởng lớn đối với Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong, qua hơn mười ngày, hai người liền vội vàng chuẩn bị đồ ăn tết, còn mang theo cả Đoàn Đoàn, trong sân càng vô cùng náo nhiệt, Tiểu Bảo thích Đoàn Đoàn, không có việc gì liền ngồi ở bên người Hứa Thanh để canh giữ Đoàn Đoàn.
"Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện xưa." Hứa Thanh nhìn Tiểu Bảo vẫn luôn nhìn Đoàn Đoàn trong lồng ngực cậu, nói với Lý Trường Phong đang bận rộn cạnh đó.
"Nói nghe một chút."
"Chuyện là có một ngày chủ nhân đi ra ngoài săn thú, liền để chó săn nhà mình lưu lại trong nhà bảo hộ hài tử của mình. Buổi tối, khi chủ nhân trở về, thấy thảm dưới sàn nhà trong phòng nhiễm đầy máu, lại không thấy hài tử của mình. Mà lúc đó chó săn lại vừa liếm máu tươi bên miệng, vừa cao hứng mà nhìn hắn. Chủ nhân giận dữ, rút đao đâm vào bụng chó săn. Chó săn kêu thảm thiết một tiếng, giãy giụa vài cái liền không còn tiếng động."
Nói tới đây, Hứa Thanh liền không nói tiếp nữa mà nhìn Lý Trường Phong hỏi: "Ngươi cảm thấy vị chủ nhân kia vì sao lại làm như vậy?"
Lý Trường Phong cười nói: "Chính là nghĩ hài tử bị chó săn ăn mất rồi?"
Hứa Thanh gật đầu, vươn tay vuốt ve đầu Tiểu Bảo, khiến Tiểu Bảo thoải mái ngẩng đầu, "Lại không ngờ tiếng kêu thảm thiết của chó săn đánh thức đứa trẻ đang ngủ say ở dưới tấm thảm loang lổ vết máu, lúc này, chủ nhân mới phát hiện có một con sói đã chết trong góc phòng."
Lý Trường Phong thở dài một tiếng, "Rất nhiều chuyện ngươi nhìn thấy, nghe được chưa chắc đã giống như ngươi nghĩ! Nhân sinh trên đời, nên cho người khác nhiều hơn một cơ hội để giải thích, như vậy mới không có tiếc nuối hay hối hận."
"Không tồi, ngươi thế nhưng cũng là người thấu tình đạt lý." Hứa Thanh tán thưởng Lý Trường Phong.
"Nhưng mà ngươi nói xem tại sao hắn không đem hài tử gửi cho hàng xóm, hoặc là mang theo hài tử lên núi?"
Nào biết câu hỏi tiếp theo của Lý Trường Phong liền khiến Hứa Thanh sửng sốt. "Cái này, có thể là do hắn ở chỗ kia một mình, cho nên không có hàng xóm! Mang theo hài tử vào núi càng nguy hiểm hơn, nhánh cây, bụi gai, còn có muỗi đều rất nhiều!"
"Nhưng hắn đã có hài tử, vậy mẹ của hài tử đâu? Làm gì mà lại không mang theo hài tử!" Lý Trường Phong vẫn không hiểu được.
".. Đoàn Đoàn, ngươi nhìn, đây là Tiểu Bảo!"
Hứa Thanh trầm mặc trong chốc lát, lại bắt đầu dỗ dành Đoàn Đoàn, Lý Trường Phong sờ sờ cái mũi, tiếp tục lựa đậu, không nói thêm lời làm Hứa Thanh muốn đau bụng nữa.
"Lý nhị ca! Nhị tẩu! Ở nhà không? Ta là Lâm Phương Lương! Có việc gấp tìm!"
"Ở nhà! Ở nhà đây! Ta đi mở cửa, tuyết lớn ngươi đừng đi ra ngoài." Lý Trường Phong dặn dò Hứa Thanh một câu, liền vội đi mở cửa, thanh âm gấp gáp như vậy, cũng không phải là việc nhỏ.
"Đây là làm sao vậy, mau tiến vào, tuyết lớn thế này!" Lý Trường Phong mở cổng ra liền nhìn thấy Lâm Phương Lương vẻ mặt sốt ruột kinh hoảng.
"Không vào, Lý nhị ca, Tiểu Vũ có ở nhà các ngươi không?"
Lý Trường Phong lắc lắc đầu, "Không có, làm sao vậy?"
"Vậy hắn có tới tìm các ngươi hay không?" Lâm Phương Lương vội vàng hỏi.
"Không có, từ lần từ biệt trước cũng không gặp qua nữa."
"Như vậy sao." vẻ mặt Lâm Phương Lương suy sụp, thất tha thất thểu chuẩn bị xoay người rời đi, "Ngươi không đem theo dù, rốt cuộc chuyện là như thế nào ngươi cũng không nói rõ ràng!" Lý Trường Phong kéo lấy Lâm Phương Lương nói.
Lâm Phương Lương vẻ mặt đờ đẫn nhìn Lý Trường Phong, "Không thấy Tiểu Vũ, còn để lại một phong thư hòa ly, nhạc phụ, nhạc mẫu cũng không biết hắn đi đâu, ta không tìm thấy hắn."
Lý Trường Phong sửng sốt, "Này, đây là có chuyện gì, các ngươi cãi nhau?"
Lâm Phương Lương lắc lắc đầu.
"Ngươi khi dễ hắn?"
Lâm Phương Lương càng lắc đầu.
Lý Trường Phong dừng một chút lại hỏi tiếp, "Vậy ngươi có người ở bên ngoài, bị hắn phát hiện?"
"Sao có thể, đời này trừ bỏ Tiểu Vũ ai ta cũng không cần!" Lâm Phương Lương nghe xong lời này liền kích động hô lên.
Hứa Thanh nghe từng đợt âm thanh ồn ào ngoài cổng, nhưng lại không nghe được rõ ràng lắm là đang nói cái gì. Trong lòng cậu có chút bất an, đang chuẩn bị đi ra ngoài, Lý Trường Phong đã trở lại.
"Sao lại chỉ có một mình ngươi?"
Hứa Thanh nhìn phía sau Lý Trường Phong không thấy một bóng người, "Lâm Phương Lương đâu?"
"Đi tìm Tạ ca nhi." Lý Trường Phong ngồi xuống uống một ngụm nước liền nói.
"Tìm?" Hứa Thanh lập tức liền bắt lấy chữ này, "Có chuyện gì?"
Nguyên lai mấy ngày trước đây Lâm Phương Lương đã cảm thấy Tạ ca nhi có chút không bình thường, nhưng lại tìm không ra rốt cuộc bất thường ở đâu, Tạ ca nhi không ngừng may quần áo, giày dép, Lâm Phương Lương kêu hắn nghỉ ngơi, hắn liền nói rảnh rỗi không có việc gì làm, làm nhiều chút đồ mới để không bị nhàm chán.
Ban đêm cũng rất nhiệt tình làm Lâm Phương Lương vô cùng hứng thú, ở triều đại này không để tang kỳ, cho nên cũng không bị cấm đoán ở phương diện chuyện này.
Nào biết buổi chiều hôm nay Lâm Phương Lương từ hiệu thuốc quay về lấy đồ, liền thấy trong nhà không có người, nhà chính lại đặt thư hòa ly, vừa nhìn chữ viết kia Lâm Phương Lương liền biết là cụ ông cách vách viết, người ở phố này muốn viết thư đều tìm cụ ông này, trong thư hòa ly viết Tạ ca nhi gả vào cửa không thể sinh con nối dõi, tâm sinh áy náy, không còn mặt mũi nào ở lại làm phu người nên sẽ rời đi, hai người không còn liên quan đến nhau.
"Lâm Phương Lương xem xong liền đi tìm cụ ông viết giùm thư hòa ly kia, cụ ông nói là viết buổi sáng hôm nay, hắn liền tìm một lần ở trấn trên, không thấy người mới đi đến Tạ gia hỏi, cũng không về nhà, Tạ thẩm và Tạ thúc cũng đều đi tìm, không thấy nên Lâm Phương Lương tìm đến nhà của chúng ta hỏi Tạ ca nhi có tới đây không." Lý Trường Phong lắc đầu, Tạ ca nhi sao lại không thể nghĩ thông suốt được chuyện này.
"Còn thất thần làm cái gì! Mau đi hỗ trợ tìm người!" Hứa Thanh lập tức nóng nảy.
"Địa phương nên tìm đều đã tìm, cũng là tìm không thấy người, cho dù chúng ta có đi tìm, cũng là tốn công vô ích thôi." Lý Trường Phong trấn an Hứa Thanh, "Huống hồ, Tạ ca nhi đây là cố tình trốn tránh, hắn không muốn bị tìm thấy thì có tìm cũng sẽ không thấy."
Hứa Thanh nghe Lý Trường Phong phân tích liền thanh tỉnh đầu óc, cũng phải, Tạ ca nhi khẳng định là không muốn để Lâm Phương Lương tìm được, cho nên mới không trở về nhà.
"Ngươi nói hắn sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy đây!"
Hứa Thanh vỗ đùi nói lớn tiếng, Đoàn Đoàn trong lồng ngực bị dọa, lập tức liền há cái miệng nhỏ anh anh khóc lên.
"Ngoan, ngoan, Đoàn Đoàn không khóc, không khóc." Lý Trường Phong lập tức tiếp nhận dỗ Đoàn Đoàn, Hứa Thanh cũng biết dọa tới hài tử rồi, nhưng mà trong lòng cậu vừa tức giận vừa lo lắng, "Cũng sắp ăn tết rồi, ngươi nghĩ hắn có thể đi chỗ nào đây!"
"Đừng lo lắng, hôm nay trời tối rồi, ngày mai ta đi trấn trên cùng Lâm Phương Lương đi tìm xem." Lý Trường Phong dỗ Đoàn Đoàn xong, giữ lấy Hứa Thanh nói.
"Cũng chỉ có thể như vậy, aizz." Hứa Thanh cảm thấy một tháng này cậu đã thở dài bằng một năm luôn rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau Lý Trường Phong mới đi lên trấn trên hơn nửa canh giờ đã trở lại, khiến Hứa Thanh không hiểu tại sao, "Sao lại trở về sớm như vậy? Có tìm được người không?"
Lý Trường Phong cười đáp: "Cũng không tính là tìm được, là Tạ ca nhi tự mình trở về!"
Hứa Thanh cả kinh, "Tự trở về? Hắn làm sao vậy, thân thể không sao chứ?"
Lý Trường Phong cột con lừa lại, quay đầu lại nhìn Hứa Thanh, thần bí nói: "Cũng không tốt lắm."
Như thế này càng làm Hứa Thanh nóng nảy, "Đây là làm sao vậy? Ngươi mau nói đi!"
Luyến tiếc Hứa Thanh sốt ruột, Lý Trường Phong tiến lên hôn một cái sau đó lập tức nói "Hắn cần phải dưỡng thai bảy tám tháng, ngươi thấy có tốt không?"
"Có thai rồi?"
Hứa Thanh nghe xong tâm càng nhảy dựng, sợ Lý Trường Phong đang nói giỡn.
"Đương nhiên là sự thật, cũng đã ba tháng, nhưng hắn và Lâm Phương Lương đều không phát hiện, so với chúng ta quả thực chính là người tám lạng kẻ nửa cân." Lý Trường Phong nghĩ đến bộ dáng ngốc nghếch kia của Lâm Phương Lương liền nhịn không được cười nhạo.
"Chúng ta đi đến xem, nhanh lên!" Hứa Thanh kêu Lý Trường Phong lôi xe lừa ra, tự mình đi cầm áo khoác ngoài.
Tạ ca nhi nguyên bản chính là muốn lưu lại thư hòa ly, tự mình rời đi thật xa, chờ Lâm Phương Lương dần dần quên mình đi, có thể cưới một người sinh con nối dõi tông đường, lúc đó hắn sẽ trở về. Nhưng mà lúc này mới đi một đêm, vừa đến trấn bên cạnh hắn lại cảm thấy mình còn chưa nói một tiếng với phu phu Tạ gia, cứ đột ngột rời đi như vậy không chừng trong nhà lại loạn thành một đống.
Vì thế liền muốn trở về nhà một chuyến, đương nhiên là tránh gặp phải Lâm Phương Lương, kết quả buổi sáng ngày hôm sau Tạ ca nhi đang ngồi trên xe mướn từ trấn trên trở về, đột nhiên say xe nôn ra, ngày thường hắn cũng không say xe, mà đại thúc chở hắn lại nói thời điểm tức phụ nhi thúc mang thai cũng giống như vậy, ngày thường không say xe, hoài thân mình ngược lại lại say xe.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Phương Lương: Không cần nhi tử, chỉ muốn tức phụ nhi!