Tuy nhiên đối với chuyện ca nhi sinh hài tử cậu vẫn có chút nghi vấn, "Tạ thẩm, chuyện này thật sự là chờ đường đỏ trên bụng đỏ rực sẽ tự mở ra để sinh sao?"
Tạ thẩm cầm cái khăn đắp trên bụng Hứa Thanh lên, nhúng vào nước ấm, vắt khô rồi lại đắp lên bụng cậu, "Đúng vậy, chờ sinh xong hài tử, lại tu dưỡng mấy ngày, bôi lên bột phấn dùng cho thai phu mà trước đó ta đã nói các ngươi mua, tới khi nào đường đỏ trên bụng biến mất là có thể xuống giường đi lại."
"Là vậy sao." Hứa Thanh lại nghĩ tới chuyện nữ nhân ở cữ, "Ta có phải nằm ở trên giường một tháng hay không? Không thể ra ngoài gió, không thể ăn món ăn có mùi vị nặng?" Không ra gió cậu có thể tiếp thu, dù sao bây giờ cũng đang là mùa mùa đông, đâu ai nguyện ý ra ngoài cho gió thổi a, phòng ở nhà bọn họ lại mới dựng, rất ấm áp, nhưng còn chuyện không được ăn món ăn có mùi vị nặng, cậu nghĩ rằng cậu sẽ không nhịn được.
Tạ thẩm bị câu hỏi của Hứa Thanh chọc cười: "Lời này là ai nói cho ngươi?" Hứa Thanh chịu đựng cơn đau từ bụng truyền đến, bị hỏi đột ngột như vậy cậu cũng không biết phải đáp lại như thế nào, "Ta không phải không có kinh nghiệm sao, cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
"Cũng đúng, năm đó ta cũng thường xuyên suy nghĩ không đâu, ngươi yên tâm đi, chỉ cần không ăn đồ ăn quá cay, quá nhiều dầu mỡ, không xuống giường trước khi đường đỏ trên bụng chưa biến mất hẳn là sẽ không sao." Tạ thẩm còn đang nói miên man thì thấy Hứa Thanh đột nhiên đau đớn dùng sức ngồi dựa vào giường, "Đúng đúng đúng, chịu đựng một chút! Chịu đựng một chút liền sinh!"
Nói xong liền vội vàng bắt đầu chuẩn bị cho Hứa Thanh, Hứa Thanh cảm thấy trong miệng giống như có mùi rỉ sắt, bởi vì quá đau mà cắn rách miệng, đột nhiên bị nhét một khối vải vào trong miệng, Hứa Thanh vội vàng cắn vào vải, mồ hôi từ mái tóc hỗn độn chảy xuống, đôi mắt bởi vì đau đớn mà phiếm hồng, lúc này trong tâm trí cậu chỉ có một câu, quá mẹ nó đau!
Tạ thúc ngậm thuốc lá sợi ngồi ở nhà chính ấm áp, nhìn Lý Trường Phong ở đàng kia đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn đi tới cửa phòng nghe động tĩnh, "Tạ thúc, tại sao lại không nghe thấy âm thanh gì lớn vậy?"
Ban đầu Lý Trường Phong còn có thể nghe thấy giọng nói Hứa Thanh vọng ra bên ngoài, nhưng bây giờ lại không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.
Tạ thúc nhìn bộ dáng sốt ruột của Lý Trường Phong, thật giống như nhìn thấy chính mình năm đó đứng chờ ngoài cửa phòng khi tức phụ sinh ca nhi, "Đây còn không phải là tiết kiệm sức lực sao, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, nhìn ngươi một đầu mồ hôi kìa, cũng không biết là ngươi hay là tức phụ ngươi sinh nữa." Nói xong lại cảm thấy lời này của mình đặc biệt quen thuộc, nhớ lại một chút, Tạ thúc thở dài, lời này còn không phải là lời năm đó cha Hứa Thanh nói với mình sao? Đảo mắt phu phu bọn họ cũng đi đã nhiều năm rồi, Thanh ca nhi rốt cuộc cũng làm mẹ.
Còn mình cùng tức phụ cũng đều già rồi, đời này cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, điều quan tâm nhất ở trong lòng bây giờ vẫn là chuyện Tạ ca nhi, một ngày hắn còn chưa có thai, bọn họ cũng sốt ruột thêm một ngày.
Lý Trường Phong tâm loạn như ma đứng ngoài phòng chờ đợi, hai chân hắn không chịu khống chế đi qua đi lại, hai tay của hắn cũng run rẩy, hắn muốn lên tiếng gọi Hứa Thanh, lại sợ ảnh hưởng tới cậu sinh hài tử, khi còn nhỏ nghe người ta nói sinh hài tử rất đau, nhưng hiện tại hắn không nghe được âm thanh Hứa Thanh vọng ra, trong lòng càng thêm cảm thấy khó chịu.
"Oa oa oa!"
Một lúc sau, tiếng khóc của hài tử mới sinh truyền ra ngoài, hài tử đã được sinh ra.
Lý Trường Phong vội vàng bám vào cửa phòng hỏi: "Tạ thẩm, tức phụ nhi ta thế nào?"
Tạ thẩm vừa lấy một tấm vải mềm đã chuẩn bị trước đó bao lại hài tử trắng trẻo mập mạp, vừa đáp lại: "Rất tốt! Đã sinh cho ngươi một tiểu tử mập mạp! Ngươi đi lấy chút nước ấm tới đây!"
Tạ thúc đứng ở bên người Lý Trường Phong, thấy vẻ mặt hắn kích động lại không biết làm sao, liền nâng một bàn tay đập vào người hắn, "Giỏi lắm tiểu tử, chúc mừng ngươi đã làm cha!"
"Cảm ơn cảm ơn! Tức phụ nhi! Vất vả rồi!" Lý Trường Phong kích động không biết nên nói cái gì mới tốt, hắn cùng Hứa Thanh rốt cuộc có cốt nhục chí thân, người một nhà bọn họ sẽ càng thêm náo nhiệt, "Ta đi lấy nước ấm, đúng! Lấy nước ấm!"
Nhớ tới lời của Tạ thẩm, Lý Trường Phong vội vàng chạy vào phòng bếp lấy nước ấm.
Hứa Thanh tinh bì lực tẫn* nằm ở trên giường, nghe lời Lý Trường Phong nói ở ngoài cửa, trong lòng cũng rất vui vẻ, không uổng công đau một trận, người này vẫn lo lắng cho cậu trước tiên.
"Nào, nhìn hài tử của ngươi này." Tạ thẩm đã lau sạch sẽ cho cục bột trắng trẻo mập mạp, cũng đã bao lại rất cẩn thận.
Hứa Thanh hơi xoay nghiêng thân thể, nhìn về phía hài tử trong lồng ngực Tạ thẩm, tuy là hài tử mới sinh tóc lại cực kỳ tươi tốt, đôi mắt còn chưa mở ra, hơi hơi híp lại, mũi nhỏ rung động giống như ngửi thấy thứ gì đó thơm ngon ở trong không khí, miệng nhỏ đỏ mọng cũng không ngừng chu lên, điều khiến Hứa Thanh giật mình chính là hài tử này thật mập mạp, nhìn ít nhất cũng phải tám cân đi, làm sao có thể từ trong bụng cậu chui ra được?
"Là một tiểu tử mập mạp," Tạ thẩm cũng là lần đầu nhìn thấy hài tử mới sinh ra đã rắn chắc như vậy, hơn nữa năm nay lại là năm mất mùa mà vẫn có thể sinh tốt như vậy, "Ngươi xem này, khuôn mặt này thật giống ngươi."
Hứa Thanh cẩn thận nhìn kỹ, khuôn mặt nhỏ có chút nhăn dúm dó, nơi nào có thể nhìn ra là giống cậu, vừa nhìn là nhìn đến nhập thần, thân thể cử động mạnh một chút, đường đỏ trên bụng còn chưa hoàn toàn tốt đau nhói khiến cậu mắng ra miệng.
Tạ thẩm nhanh chóng đỡ Hứa Thanh nằm xuống, "Đau lắm đi, không sao đâu, miệng vết thương khép lại rất nhanh!"
"Tạ thẩm, nước ấm tới rồi!"
Lý Trường Phong xách hai thùng nước ấm đứng ở cửa, cũng không đặt xuống đất, hiện tại toàn thân hắn đều tràn đầy nhiệt huyết, dù có làm cái gì cũng không tiêu tán hết được.
Tạ thẩm ôm cục bột mập mạp ra mở cửa phòng, "Mau đặt thùng xuống, tới, ôm hài tử ngươi một cái." Lý Trường Phong vừa thấy cục bột mập mạp trong lồng ngực Tạ thẩm, tức thì trong lòng mềm nhũn, nghe lời đem thùng nước đặt xuống, theo lời hướng dẫn của Tạ thẩm mà thật cẩn thận, vụng về ôm cục bột mập mạp.
"Sao lại, sao lại mập mạp như vậy!"
Lý Trường Phong đây là vừa vui sướng vừa đau lòng, vui sướng bởi vì hiện tại đang là năm mất mùa mà thân thể hài tử có thể tốt như thế này, đau lòng bởi vì Hứa Thanh sinh cục bột mập mạp khẳng định cực kỳ đau đớn, "Sao ngươi lại có thể nói như vậy, đây là thân thể rất tốt! Rắn chắc!"
Tạ thúc cũng vây lại đây nhìn ngắm hài tử liền trừng mắt không vui nói với Lý Trường Phong, nói xong lại cúi đầu nhìn hài tử đang hơi vặn vẹo ở trong lồng ngực Lý Trường Phong.
Tạ thẩm xách thùng nước vào phòng lau người cho Hứa Thanh, sau đó lấy ra bột phấn chuyên dùng cho thai phu bôi để khép lại đường đỏ trên bụng xoa lên giúp Hứa Thanh, lại đem khăn nhúng vào nước ấm vắt khô đắp lên trên bụng, Hứa Thanh đau đớn từng cơn từng cơn, lại không dám làm động tác lớn, sợ càng giãy giụa miệng vết thương sẽ càng mở lớn hơn.
"Kiên nhẫn một chút, cơ bản mười lăm phút sau là có thể khép lại," Hứa Thanh cảm thấy điều này quá thần kỳ, "Thật sự lợi hại như vậy? Vậy sao ngày thường bị thương lại không thấy người nào dùng cái này?"
Tạ thẩm lại nhịn không được mà cười, "Ta nói ngươi, cũng vì mẹ ngươi mất sớm, những điều thông thường này cũng đều không hiểu, bột phấn này chỉ có thể dùng để xoa lên bụng cho ca nhi sau khi sinh hài tử xong, còn những miệng vết thương khác thì không cần nghĩ đến, đúng rồi, bột cho hài tử kêu các ngươi mua đâu? Ta thấy cái miệng nhỏ của hắn động lợi hại, sợ là đói bụng rồi."
Hứa Thanh và Lý Trường Phong chuẩn bị rất nhiều đồ cho hài tử đều là Tạ thẩm nhắc nhở, nếu không phu phu bọn họ cái gì cũng không hiểu sợ là làm cho loạn thành một đoàn.
"Ở tầng dưới tủ quần áo kia, đúng, chính là nơi đó, làm phiền rồi, Tạ thẩm." Nếu không có Tạ thẩm hỗ trợ, cậu cùng hài tử không biết còn lăn lộn tới khi nào đâu.
"Nói lời khách sáo cái gì, ta rất cao hứng đây!" Tạ thẩm mong Tạ ca nhi sinh hài tử, mong nhiều năm như vậy đều vô vọng, hiện tại Hứa Thanh sinh hài tử hắn thật sự rất cao hứng, không có việc gì thì tới đùa giỡn với hài tử, so với bất cứ chuyện gì cũng thú vị hơn, "Ta đi pha bột, ngươi cẩn thận một chút, đừng lộn xộn a."
Hứa Thanh đồng ý, nằm ở trên giường cảm thụ đau đớn trong bụng đã giảm đi, thế giới này quá thần kỳ, khi ca nhi sinh hài tử, ở bụng dưới sẽ xuất hiện một đường đỏ nằm ngang, đường đỏ đỏ đến cực hạn sẽ chậm rãi tách ra, hài tử liền được người đỡ đẻ lấy ra từ nơi đó, giống như là sinh mổ ở hiện đại, quỷ dị chính là ca nhi ở đây thì tự động mở ra, bôi lên bột phấn dùng cho thai phu xong sẽ lại khép lại cực nhanh.
Bất quá, Hứa Thanh lại cảm thấy cấu tạo ca nhi ở đây vốn dĩ giống với nam nhân, ngoại trừ nốt ruồi son giữa mày kia ra thì căn bản chính là giống nhau như đúc, không giống nữ nhân trời sinh có bộ phận riêng biệt để sinh hài tử, nếu như không có đường đỏ dưới bụng kia mới thật đáng sợ, toàn thân trên dưới cũng chỉ có một cái lỗ, chẳng lẽ lại sinh hài tử ra từ nơi đó! Vừa tưởng tượng tới chuyện này Hứa Thanh liền cảm thấy cúc hoa cũng đau! Tiểu tử kia ước chừng tám cân a! Nếu thật sự sinh bằng con đường này thì cúc hoa tàn cũng sinh không được!
Miên man suy nghĩ như vậy, không bao lâu Hứa Thanh đã ngủ thiếp đi, lúc này trời đã sáng, cậu cũng lăn lộn cả đêm, dù thể lực có tốt đến đâu cũng không chịu đựng nổi.
Lúc Hứa Thanh tỉnh lại đã là buổi tối, cậu ngủ ước chừng một ngày, vừa tỉnh lại liền nghe thấy âm thanh Lý Trường Phong cùng Tạ thẩm nói chuyện ở nhà chính, Hứa Thanh ngồi dậy, lại nhớ tới bụng mình, ồ! Không còn đau! Tuy rằng cả người bủn rủn lợi hại, nhưng bụng không còn đau! Lại kéo y phục ra nhìn, đường đỏ trên bụng cũng đã khép lại giống hệt như lúc bình thường, chính là vị trí xuất hiện đường đỏ vẫn còn một đường ngang mờ nhạt.
"Tỉnh rồi sao! Vừa lúc! Trường Phong hầm một con gà, ta đi múc đem vào cho ngươi!" Tạ thẩm vừa vào cửa liền thấy Hứa Thanh cúi đầu nhìn bụng mình, "Đã khép lại rồi, ngươi chỉ cần chú ý một chút, đừng cử động mạnh sẽ không có chuyện gì!"
"Như vậy sao, thật là quá thần kỳ."
Hứa Thanh vẫn cảm thấy chuyện này thật sự là quá ngưu bức, lại nhìn xung quanh, không phải phòng ngủ của cậu và Lý Trường Phong, đây là phòng ở chuẩn bị cho hài tử, xem ra Lý Trường Phong ôm cậu lại đây.
Hứa Thanh đem gối đầu kéo cao rồi dựa lên, "Trường Phong! Trường Phong!"
"Tới liền!"
Lý Trường Phong đang đút bột cho bánh bao mập mạp, nghe thấy Hứa Thanh gọi liền vội vàng đáp lại, vừa lúc hài tử đã ăn no rồi, Lý Trường Phong đem muỗng nhỏ và chén đặt ở một bên, ôm cục bột vào phòng, "Tức phụ nhi."
Hứa Thanh nhìn hán tử cao to trước mắt thật thận trọng ôm hài tử hồng hào, "Lại đây, để ta nhìn hắn."
Lý Trường Phong ngồi ở mép giường, ôn nhu nhìn Hứa Thanh cùng hài tử, "Đây là hài tử của chúng ta." Hứa Thanh liếc mắt nhìn Lý Trường Phong, "Không phải của chúng ta thì là của ta với ai?"
Lý Trường Phong vội vàng cười làm lành: "Là của ta, tất cả đều là ta! Tức phụ nhi, đặt cho hài tử một cái tên đi."
Lý Trường Phong là con rể tới cửa, theo lý thì họ và tên của hài tử nên để Hứa Thanh quyết định, "Ngươi là cha của hài tử, ngươi đặt đi." Hứa Thanh cũng ngượng ngùng nói trình độ đặt tên của mình quá thấp, sợ tương lai hài tử không vui, liền đem chuyện đặt tên này đẩy đến trên người Lý Trường Phong.
Lý Trường Phong cũng không chối từ, hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi, "Vậy kêu Hứa Thanh Phong! Hứa Thân Phong! Ngươi xem một lời hai ý nghĩa! Thật tốt!"
Hứa Thanh: ".. Còn không bằng ta."
Nhưng mà, "Sao hài tử lại không cùng họ với ngươi?" Lúc này Hứa Thanh mới chú ý tới họ của hài tử là theo cậu.
"Ngươi quên à, ta là gả vào nhà tức phụ ở rể! Không phải nên theo họ ngươi sao?" Lý Trường Phong cũng không thèm để ý cười cười, với hắn mà nói hài tử theo họ ai đều không sao cả, chỉ cần là hài tử của hắn cùng Hứa Thanh, hắn liền cực kỳ mãn nguyện.
Hứa Thanh dùng tay kéo kéo lỗ tai Lý Trường Phong, "Vậy hài tử đầu tiên theo họ ta, đứa thứ hai sẽ theo họ ngươi, thế nào?"
Đứa thứ hai! Lý Trường Phong ánh mắt sáng ngời, vội vàng gật đầu, "Đứa thứ ba theo họ ngươi, đứa thứ tư theo họ ta! Về sau số lẻ theo họ ngươi, số chẵn theo họ ta."
Hứa Thanh nghe xong mặt biến đen, cậu thật vất vả dâng lên chút tình ý trong chốc lát, đều bị người trước mắt làm hỏng!
Cuối cùng hai người quyết định tên hài tử là Hứa Thanh Phong, vì để dễ kêu, dễ nuôi, Hứa Thanh lại đặt một nhũ danh cho hài tử là Đoàn Đoàn, bởi vì hài tử thật sự rất giống bánh trôi nước, trắng trẻo mập mạp.
"Nào, ăn chén canh gà này đi." Tạ thẩm bưng một chén canh gà vào phòng đưa cho Hứa Thanh, Hứa Thanh nhận lấy chén, cúi đầu nếm thử rồi ngẩng đầu nói với Tạ thẩm: "Vất vả rồi, Tạ thẩm."
"Vất vả cái gì, ta vui còn không hết đây!" Tạ thẩm đây là càng ngắm nhìn Đoàn Đoàn lại càng yêu thích, không phải sao, Hứa Thanh chưa tỉnh, Lý Trường Phong một hán tử tay chân bất cẩn ôm hài tử khiến Tạ thẩm rất là không yên tâm, vì thế liền chờ đến khi Hứa Thanh tỉnh lại, dặn dò vài câu xong mới cảm thấy mỹ mãn cùng Tạ thúc chờ ở bên ngoài ra về.
Nào biết hai người Tạ thẩm mới ra tới cổng, Lý Trường Phong liền đuổi theo, hơn nữa còn đặt vào trong tay Tạ thẩm một khối vải đỏ, bên trong là tiền mừng giúp Hứa Thanh đỡ đẻ, "Tạ thẩm cũng đừng chối từ, đây chính là tiền cát tường! Thẩm đã đón cho ta một tiểu tử mập mạp, ta cũng cho thẩm chút vui mừng, nguyện cho mong ước của thẩm sớm trở thành hiện thực!"
"Ngươi nói lời này quá êm tai, ta không nhận cũng không được, liền nương theo phúc khí Đoàn Đoàn, hy vọng ca nhi nhà ta cũng sớm ngày sinh ra một tiểu oa mập mạp!" Điều mong ước lớn nhất của Tạ thẩm hiện tại còn không phải là chuyện Tạ ca nhi sinh hài tử sao! Tiếp nhận tiền mừng xong liền vui vẻ hài lòng đi theo Tạ thúc trở về, hắn cảm thấy Đoàn Đoàn là hài tử có phúc khí, không chừng ca nhi nhà hắn cũng có thai.
"Đưa rồi?"
Hứa Thanh nhìn ngắm hài tử đang ngủ ở bên cạnh, hỏi Lý Trường Phong đã trở lại, "Đưa rồi, hài tử ngủ rồi sao?"
"Còn không phải sao, hài tử còn nhỏ, ngủ nhiều, Tạ thẩm nói đây là điều bình thường."