"Ta đi đây, ngươi ở nhà an tâm chờ ta." Lý Trường Phong trong lồng ngực cất năm mươi lượng bạc, leo lên xe lừa tạm biệt với Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn Lý Trường Phong đánh xe rời đi, trở lại nhà chính, trong lòng một mảnh hỗn loạn, nhưng nghĩ đến lương thực và thịt trong không gian, còn có chút dược liệu có thể bán lấy tiền, cậu mới yên tâm hơn một chút, "Ngươi cái đứa nhỏ này, tới cũng thật là nhanh." Nếu thật sự sinh ra trong năm hạn hán và hoảng loạn, đây cũng là mệnh, bất quá cậu và Lý Trường Phong cũng sẽ không để hài tử phải chịu ủy khuất.
Khi Lý Trường Phong đến cuối thôn, Lâm Phương Lương cùng Tạ thúc đã chờ ở đó, Tạ thúc lên xe lừa xong liền thở dài, "Ông trời cũng thật là..", Không chừa cho nông dân một đường sống a.
Chờ bọn tìm vị trí để xe lừa xong, đi vào cửa hàng gạo duy nhất trấn trên, người tới nơi này mua lương thực cũng không nhiều, đại đa số đều chỉ là mua một bao nhỏ, xem ra cũng không có người giống như Lý Trường Phong bọn họ chuẩn bị mua nhiều như vậy.
Lâm Phương Lương là người trấn trên, tự nhiên cùng ông chủ cửa hàng gạo nhiều lần gặp mặt, hắn đi lên nói thầm vài câu với ông chủ cả người đầy mỡ, khi nói chuyện còn ra hiệu về hướng Lý Trường Phong và Tạ thúc bên này, ông chủ sờ sờ bộ râu cá trê của hắn, gật gật đầu.
Sau đó Lâm Phương Lương liền ra hiệu cho hai người Tạ thúc và Lý Trường Phong theo hắn cùng ông chủ cửa hàng gạo đi ra sân sau, nửa canh giờ sau, Lý Trường Phong mới từ cửa hông cửa hàng gạo đi ra ngoài, không bao lâu sau từ cửa hông đi ra sáu chiếc xe lừa, trực tiếp đi hướng ra ngoài trấn.
Tạ thúc và Lâm Phương Lương đi theo sáu chiếc xe lừa về thôn trước, Lý Trường Phong thì tới cửa hàng tạp vật mua rất nhiều đồ khô có thể giữ được lâu, lại tới quầy hàng của Lưu đồ tể mua chút thịt và xương ống, đem tình hình nói với đối phương, thuận tiện nhờ bọn họ nhắn cho Lý gia hiện tại nên sớm tích trữ lương thực đầy đủ, sau đó mới đánh xe lừa chở đầy đồ về nhà.
Lưu đồ tể nghe xong, kêu bạn già ở lại trông coi quầy hàng, cầm hết tiền bạc đang có trên người, chạy về phía cửa hàng gạo.
Khi Lý Trường Phong về đến nhà, Hứa Thanh dưới sự giúp đỡ của Tạ thúc và Lâm Phương Lương đã đem lương thực trên bốn chiếc xe lừa bỏ vào dưới hầm nhà kho, hiện tại Tạ thúc và Lâm Phương Lương đã trở về cất lương thực nhà bọn họ, Lý Trường Phong không cho Hứa Thanh đụng tay, tự mình tới lui mấy vòng đem hàng hóa trên xe bỏ vào hầm.
Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong nhìn hầm được chất đầy lương thực, cuối cùng tâm trạng cũng buông xuống một nửa. "Hiện tại chỉ ngóng trông ông trời có thể mở mắt một chút." Lý Trường Phong ôm lấy Hứa Thanh, thấp giọng nói.
Nhưng mà ông trời cũng không có mở mắt, liên tục nửa tháng cũng không rơi xuống một giọt mưa, đồng ruộng đã trở nên khô cạn, mắt thấy hoa màu còn chưa kịp lớn lên liền bị khô cạn chết héo. Lí chính triệu tập thôn dân mở họp, lần này đi tới đều là đương gia hán tử, Hứa Thanh mang thai, trời lại nắng nóng, Lý Trường Phong liền tự mình đi.
"Quan phủ quan gia đã dán bố cáo, năm nay sợ là, sợ là sẽ có hạn hán." Lí chính trầm mặt nói ra tin tức làm các thôn dân gần như tuyệt vọng.
"Làm sao có thể!"
"Cả nhà chúng ta sống dựa vào thu hoạch trong ruộng a!"
"Lương thực bán ở trấn trên chúng ta làm sao có thể mua được đây!"
Tạ thúc cùng Lý Trường Phong ngồi cạnh nhau, nghe thôn dân xung quanh thở ngắn than dài, Tạ thúc vừa cảm thấy may mắn lại vừa khổ sở, "Vẫn là ngươi có tầm nhìn xa a, bằng không..". Trong lòng Lý Trường Phong cũng không được bình tĩnh.
Họp thôn xong Lý Trường Phong không trực tiếp về nhà, mà đi ra ruộng, nhìn đồng ruộng hoa màu đã hơi khô vàng, Lý Trường Phong lau mồ hôi trên trán, đi đến bờ sông, hiện tại con sông đã trở nên rất nhỏ, bờ sông mở rộng ra, điều này có nghĩa là mùa khô thật sự đã đến.
Không chỉ riêng thôn Hạnh Phúc mở ra cuộc họp, người dân thôn An Nhạc, thôn Cát Tường đều bị lí chính trong thôn gọi tới tập hợp, lời nói đều tương tự nhau. Lý lão gia tử cùng Lý lão đại cơ hồ là vẻ mặt đưa đám trở về nhà, hôm nay quá nóng, ngay cả hài tử trong nhà cũng không muốn chơi đùa ở trong sân.
"Cha, đại ca, đã trở lại? Lí chính nói cái gì?" Lý lão tam hai chân bắt chéo ngồi trên ghế ở nhà chính cho mát mẻ, thấy Lý lão gia tử bọn họ vào nhà, liền uể oải tiếp đón, Lý lão gia tử đem thuốc hộp lá sợi đặt mạnh lên bàn, phát ra tiếng vang làm Lý bà tử cùng Lý tiểu ca nhi ở trong phòng cũng đi ra.
"Nói cái gì? Trước đó lão nhị nhờ người tiện thể nhắn cho chúng ta sớm sẽ có chuyện, kêu chúng ta đi trấn trên mua lương thực, ngươi không đồng ý cho chúng ta đi mua! Giờ thì tốt rồi! Tốt rồi! Ta thấy, cả nhà chúng ta đừng mong sống! Chờ bị chết đói thôi!" Lý lão gia tử tức giận toàn thân phát run, hắn làm sao lại sinh ra tên nghiệt súc như vậy!
Lý bà tử cùng Lý tiểu ca nhi còn có tức phụ lão tam, lão đại đứng ở một bên, lẳng lặng không nói, bọn nhỏ cũng an tĩnh không rên một tiếng, không khí trong nhà khiến bọn nhỏ bản năng cảm giác được vẫn là không nên ầm ĩ thì tốt hơn. Lý lão tam còn tưởng rằng là chuyện gì lớn lắm, "Chuyện này có gì đâu, ngày đó không phải đã nói rồi sao? Dùng tiền này đưa ta đi khảo cử nhân đi, chỉ cần ta thi đậu cử nhân lão gia," Lý lão tam hưng phấn vỗ đùi, "Kia còn không phải là cái gì cũng có, làm sao còn sợ chết đói!"
Lý lão đại há miệng thở dốc, "Nhưng mà, lão tam, lương thực còn lại chỉ đủ cả nhà chúng ta ăn trong hai tháng, nếu không có lương thực thu hoạch, chúng ta..", tức phụ Lý lão đại nghe lời này cũng thấy tuyệt vọng, đúng vậy, dù có tính toán tỉ mỉ, không có lương thực, không nói hài tử, mà ngay cả người lớn cũng chịu không nổi a!
Lý lão tam lắc lắc đầu, "Đại ca, không phải nói chứ, chút bạc này của nhà chúng ta, ngươi nói xem hiện tại đi trấn trên có thể đổi được bao nhiêu lương thực?" Lý lão đại ngẩn ra, "Có thể..". Lý lão tam thấy Lý lão đại hoảng thần, bật cười: "Chính là lương thực ăn trong một tháng, nhà chũng ta cũng không mua nổi đi, hiện giờ lương thực lên giá, cho nên, vì cái gì không đem hy vọng ký thác trên người ta đây? Tháng sau ta liền có thể đi khảo cử nhân, các ngươi chỉ cần nhẫn nại một tháng! Liền cái gì đều có!"
Lý tiểu ca nhi thấy bộ dáng Lý lão tam đắc ý chắc chắn sẽ thi đậu, thật sự nhịn không được liền chen vào một câu, "Vậy nếu ngươi không đậu thì sao?"
Lý lão tam vừa nghe lời này, lập tức đứng lên bước đến trước mặt Lý tiểu ca nhi, hung tợn nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi đây là trong lòng bất an cái gì?" Lý bà tử và mọi người cũng bị lời này của Lý tiểu ca nhi làm cho giật mình kinh sợ.
Lý bà tử vội vàng chắp tay, không ngừng bái lạy bốn xung quanh, "Ngươi đứa nhỏ này, nói chuyện kiểu gì vậy! Lời không may mắn! Phi phi phi, các vị thần tiên qua đường đừng trách tội, hài nhi trong nhà tuổi nhỏ không hiểu chuyện, không hiểu chuyện!"
Lý tiểu ca nhi mắt đỏ hoe, nhưng hắn vẫn nhìn mọi người trước mắt, "Đây là lời nói thật, tam ca, ngươi đã từng nghĩ cho chúng ta chưa, nghĩ tới đại ca và hài tử của ngươi chưa, ngươi thi đậu, đó là chuyện tốt, nhưng nếu ngươi không thi đậu thì sao? Cả nhà chúng ta làm thế nào để sống sót?"
"Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng! Ta kêu ngươi câm miệng!" Lời Lý lão tam không muốn nghe nhất là nói hắn thi không đậu, Lý tiểu ca nhi mỗi một câu đều chọc vào tim hắn, vì thế, Lý lão tam đã bị danh lợi làm cho lóa mắt trực tiếp liền hung hăng vả Lý tiểu ca nhi mấy bạt tai, Lý tiểu ca nhi không phòng bị bị đánh ngã xuống đất, trong đầu kêu "Ong ong", cũng không nghe được bất luận âm thanh gì nữa.
"Lão tam! Ngươi làm gì vậy?" Lý lão đại hét lên rồi nhào tới chỗ Lý lão tam đã phát cuồng còn muốn tiến lên tiếp tục đánh Lý tiểu ca nhi, hung hăng tát hắn một cái, "Ngươi thanh tỉnh một chút cho ta, đó là đệ ca nhi ruột thịt của chúng ta!"
Lý Lão Tam quỳ trên mặt đất, hai mắt tràn ngập tơ máu, giãy giụa muốn lại lần nữa bò dậy. Tức phụ Lý lão tam vội vàng đi qua ôm lấy hắn, mấy hài tử đều bị dọa khóc, Lý bà tử kêu tức phụ Lý lão đại đem bọn nhỏ mang vào nhà, chính mình cùng Lý lão gia tử muốn đem Lý tiểu ca nhi đang ngồi yên trên mặt đất không nhúc nhích nâng dậy.
"Ca nhi bé nhỏ a, không đau không đau." Lý bà tử đau lòng vừa giúp Lý tiểu ca nhi thổi thổi khuôn mặt bị Lý lão tam đánh sưng đỏ, vừa trấn an Lý tiểu ca nhi, Lý lão gia tử đỡ Lý tiểu ca nhi dậy, "Mau, đứng dậy đi, đợi chút ta sẽ thu thập tên súc sinh kia, đứng dậy ha."
Lý tiểu ca nhi chỉ cảm thấy không khống chế được đôi mắt nóng lên, hắn ngơ ngẩn nhìn miệng cha mẹ không ngừng khép mở, còn có đại ca giống như đang răn dạy tam ca, tam tẩu đang khóc lóc ôm lấy tam ca.
"Cha, mẹ."
Lý tiểu ca nhi phát ra tiếng gọi, làm mọi người ở nhà chính đều nhìn về phía hắn, Lý lão đại còn cố ý hung hăng chụp một chưởng ở trên đầu Lý lão tam, cười nói với Lý tiểu ca nhi: "Đừng sợ, đại ca liền trút giận cho ngươi!"
Lý tiểu ca nhi như cũ không nhúc nhích, mà dùng sức nhẹ nhàng đẩy Lý lão gia tử ra, chống hai tay đứng lên, đôi mắt đỏ hoe hàm chứa nước mắt nhìn Lý lão gia tử bọn họ.
"Ta, dường như không còn nghe thấy."
Lý Trường Phong nghĩ thịt trong nhà ăn cũng không được bao lâu, liền mang theo đồ nghề, chuẩn bị đi lên núi đào mấy cái bẫy rập, ngày mai tới xem có thể thu hoạch được thứ gì hay không, hiện giờ mùa khô đang đến gần, cũng không có ai muốn đến tạc tượng, dù sao cũng nhàn rỗi.
Hứa Thanh cũng rất muốn đi, nhưng cái bụng chính là lý do lớn nhất khiến cậu không thể đi, bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn Lý Trường Phong một mình rời đi, còn cậu ngốc trong nhà chờ Lý Trường Phong trở về.
Thời tiết oi bức, đi được một chút liền cảm thấy cả người mệt rã rời, vừa động liền đổ mồ hôi, nước trong giếng cũng không còn nhiều lắm, trong không gian cũng có giếng, nhưng mà dùng linh tuyền để tắm rửa cũng quá xa xỉ rồi. Vì thế Hứa Thanh nhàm chán lại không có việc gì làm đành phải nằm trên ghế mà Lý Trường Phong làm cho cậu đặt ở nhà chính, trêu đùa Tiểu Bảo trong chốc lát, rồi nặng nề ngủ thiếp đi.
Trên đường lên núi, Lý Trường Phong gặp được rất nhiều nhóm người cõng sọt đào rau dại ở bên ngoài núi, thời tiết hôm nay rất nóng bức, lương thực trấn trên bán lại mua không nổi, đành phải đi kiếm chút rau dại trở về, cố gắng duy trì vượt qua những ngày tiếp theo, cũng không biết rau dại này còn có thể cho bọn họ đào được bao lâu.
Lý Trường Phong vì muốn bắt được nhiều con mồi, nên đi sâu vào trong núi một chút, đào xong bẫy rập, lại làm ký hiệu đánh dấu vị trí xong thì trời cũng đã tối đen một mảnh. Lý Trường Phong nhớ mong Hứa Thanh ở nhà, bước chân vội vàng chạy về.
Kết quả là khi Lý Trường Phong về đến nhà, ngoại trừ Tiểu Bảo lắc lư vây quanh hắn, không thấy bóng dáng Hứa Thanh cũng không nghe thấy âm thanh của cậu, trong nhà một mảnh tối đen, không có chút ánh sáng nào.