Xâm Hại Chính Đáng

Chương 2

Trước Sau

break

Hắn quay đầu, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi vì bị phát hiện, ngược lại còn nở nụ cười thật tươi, lộ ra hàng răng trắng tinh của mình.

Âm thanh như ma quỷ vang lên trong con hẻm nhỏ: “Bị phát hiện rồi ha ha…”

Khi hắn đứng lên, người đàn ông mới nhìn thấy ở dưới đất là một cô gái nhỏ đã ngất xỉu, toàn thân trần truồng, bộ đồng phục cũ kỹ bị vứt sang một bên, trên làn da trắng nõn dính toàn là máu và bụi bẩn.

***

Ò e… ò e…

Tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên khắp những con hẻm.

Thời Ưu đã được đưa tới bệnh viện. Còn Thương Dận thì bị cảnh sát còng tay bắt về đồn.

Hắn vậy mà không hề chống cự, ngược lại còn cười, tự mình đưa tay cho cảnh sát còng lại.

Cả khu ổ chuột đều chấn động khi nghe thấy tin một cô bé ở chung khu với bọn họ bị một chàng trai xâm hại tình dục tàn bạo khi đang trên người đi học về.

Nhưng lý do vì sao mà một chuyện lớn như vậy lại không được tất kỳ một tờ báo hay đài truyền hình nào đưa tin.

Ở bệnh viện, có một người đàn ông đang gục đầu bên ngoài phòng cấp cứu. Nước mắt ông đang chảy liên tục, trong miệng liên tục gọi tên con gái của mình: “Thời Ưu… Thời Ưu của ba…”

“Con ơi, hu hu… Con của tôi.”

Rất nhiều đi ngang qua đều nhìn ông, trên mặt thể hiện sự thương tiếc.

Lúc này, có một cảnh sát đi tới vỗ lên vai ông.

Thời Tống ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Chú cảnh sát ấy trên mặt cũng tràn ngập thương tiếc, động viên ông: “Ông Thời, ông phải mạnh mẽ lên để còn lấy lại công đạo cho con gái của ông nữa.”

“Bây giờ mời ông theo tôi đến đồn cảnh sát để điều tra.”

Thời Tống mang theo hận thù cùng anh cảnh sát đi tới đồn, ông tính khi gặp mặt sẽ đánh cho người đó một trận để trút giận cho con gái của mình.

Nhưng không ngờ khi đến nơi, ông nhìn thấy có rất nhiều người mặc áo đen, thân hình to lớn đang đứng xung quanh chàng trai đang bị còng tay kia.

Còn Thương Dận, dù đang bị còng tay, nhưng trên mặt lại không có chút nào lo lắng, còn mỉm cười với ông.

“Mày là người đã làm như vậy với con gái tao có đúng không, tao sẽ giết chết mày.”

Ông mặc kệ xung quanh, chỉ tay vào mặt Thương Dận hét lớn rồi xông về phía hắn.

Nhưng đã bị vệ sinh xung quanh hắn ngăn lại rồi đạp ngã xuống đất.

“Chuyện này là sao? Những người này là ai?”

Anh chàng cảnh sát lúc nãy nhìn những người trong phòng hét lên.

“Đội trưởng Lục.”

Bỗng nhiên có người gọi tên anh.

Lục Thanh Diễn quay lại.

Thì ra là cấp trên của anh tới.

“Trung úy.”

Trung úy đi xuống nhìn những người đầy khí thế ở đây rồi bỗng nhiên thở dài, nói với Lục Thanh Diễn: “Thả cậu chủ nhà họ Thương ra đi.”

Lục Thanh Diễn không ngờ chàng trai phạm tội này lại là cậu chủ duy nhất của nhà họ Thương, gia tộc có quyền lực nhất ở đất nước.

“Không, tại sao lại thả nó đi.”

Giọng nói của Thời Tống vang lên.

Ông đứng dậy, vừa khóc vừa giận dữ chỉ vào hắn, nói to: “Hắn đã hại con gái tôi, hắn phải ở tù, tại sao lại thả hắn đi.”

Trung úy thở dài, nói với ông: “Lệnh là do cấp trên ban xuống, chúng tôi phải tuân theo, nếu anh muốn cậu ta đền tội thì cứ viết đơn kiện.”

Cảnh sát có mặt ở đây đã tiến lên mở còng tay cho Thương Dận.

Hắn xoa xoa cổ tay rồi đứng dậy, trên môi vẫn là nụ cười tự tin đi ngang qua tất cả mọi người dưới sự bảo vệ của vệ sĩ áo đen.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc