Sở Minh Hiên ngẩn ra, chút thiện cảm vừa rồi đối Đậu Đậu đã tan thành bọt nước hết__Rốt cuộc cô ta có biết cái gì là xấu hổ không hả!
Sở Minh Hiên bực mình, Đậu Đậu còn bực mình hơn. Đã bốn mươi phút rồi, cũng không biết rốt cuộc tên ngốc Tiểu Đông Quách kia đã đi chưa, cậu ta còn rảnh rang mà ngại ngùng nữa à? Thật sự cho là cô đã sống hai trăm năm mươi năm còn có thể thích một thằng nhóc chắc?
“Bớt phí lời đi, có phải không?”
Sở Minh Hiên bị Đậu Đậu quát một câu, quay đầu đi giọng nhỏ như muỗi kêu, “... Phải.”
Sau đó Đậu Đậu thở phào, nhét hai quả cầu thủy tinh tám mặt vào lòng Sở Minh Hiên.
“Tè lên nó, lát nữa nhét vào miệng gã ta.”
Đậu Đậu nói xong, sắc mặt Sở Minh Hiên co rúm lại. Một nửa là ngượng, một nửa là chán ghét.
Sau đó cậu bị vỗ vai, cô gái xấu xí gian xảo nhìn cậu, “Fighting!” Rồi sau đó cô chạy lên đối kháng chính diện với tên bê đê kia.
Sở Minh Hiên phiền lòng, hồi lâu đè bóng đen không thể tính được trong lòng mình xuống, đen mặt quay người đi tháo thắt lưng. Cả ngày Diệp Tinh Trạch lải nhải tu đạo gì đó bên tai cậu, ít nhiều cậu cũng biết. Nước tiểu của đồng tử hình như thật sự có lực sát thương. Trước tối qua cậu chỉ cảm thấy buồn cười, không ngờ bây giờ lại....
“Sở Minh Hiên, anh nhanh lên đi! Tôi không kiên trì nổi nữa rồi!”
Sở Minh Hiên chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, thắt lại dây lưng. May mà cậu mất máu quá nhiều, nếu không lúc này nhất định rất mất mặt. Nếu như Đậu Đậu biết trong lòng cậu nghĩ như vậy, nhất định sẽ giậm chân chửi bậy. Đã là lúc nào rồi còn có thời gian nghĩ có mất mặt hay không chứ! Quả nhiên là Đại thiếu gia! Thể diện có thể quan trọng bằng mạng ư? Có thể không hả?
Đáng tiếc cô không biết, bây giờ cô đang dùng cả tay cả chân để kéo miệng tên bê đê ra.
Sở Minh Hiên ghét bỏ cầm hai quả cầu lung linh xoay người, nhìn thấy Đậu Đậu đang cưỡi trên cổ tên bê đê kéo miệng gã ra. Tên bê đê bị cái tay đen nhỏ của cô làm mắc ói, vừa nôn khan vừa dùng hết bản lĩnh toàn thân muốn hất cô ra. Đậu Đậu thấy thế, nhân lúc gã nôn oẹ dùng ngón tay chọc vào cổ họng gã. Cứ như vậy, tên bê đê càng nôn dữ hơn.
Sở Minh Hiên nắm hai quả cầu lung linh chỉ muốn cách xa tám trượng, nếu như cánh tay cậu dài được như vậy. Đậu Đậu tranh thủ nhìn cậu một cái, vội vàng giục, “Anh còn có thời gian mà chê bẩn nữa à? Còn ngẩn ra nữa chúng ta sẽ chết đấy!”
Sở Minh Hiên đi tới bên cạnh tên bê đê, dùng sức nhét hai quả cầu lung linh vào miệng gã, cuối cùng còn không quên lau tay lên bộ quần áo màu vàng nhạt của gã. Đậu Đậu nhảy từ cổ tên bê đê xuống, thấy Sở Minh Hiên như vậy khóe miệng giật giật.
Đáng sợ, bệnh sạch sẽ của thiếu gia nhà giàu quá đáng sợ!
Đợi Sở Minh Hiên lau tay xong rồi, tên bê đê kia cũng bị phế. Người hắn bốc khói như thịt nướng, trong chốc lát ngã xuống đất sùi bọt mép.
Còi xe taxi vang lên, tên ngốc thò đầu ra khỏi cửa sổ, “Sư thúc! Minh Hiên! Con tới cứu hai người đây!” Sau đó kéo cửa xông tới, nhìn như muốn liều mạng với hoa yêu.
Đậu Đậu câm nín nhìn trời, cô thật sự không quen tên ngu xuẩn này.
Diệp Tinh Trạch xông tới tay đấm chân đá tên hoa yêu một trận, chỉ một lát đã cầm cánh hoa lên ngẩn ra.
“Hoa cúc?” Sau đó vui vẻ, “Ha ha, biết sự lợi hại của tiểu gia chưa hả?” Rồi sau đó lại vặt từng cánh hoa, “Cho mày bắt cóc ông đây này! Cho mày bắt cóc ông đây này! Cho mày bắt cóc ông đây này!”
Sở Minh Hiên, “...”
Đồ đần!
Đậu Đậu, “...”
Hoa cúc hả, chẳng trách ẻo lả như vậy!
“Này, mấy đứa có đi không? Không đi thì chú đi đây!”
“Đi, đương nhiên đi rồi.” Đậu Đậu đáp lại, đạp một cước lên mông Diệp Tinh Trạch, “Lên xe!”