Khu vui chơi Wonderland là khu vui chơi chết chóc lớn nhất Châu Á, nổi tiếng thế giới. Còn chưa xây xong đã đình công, chuyện bên trong không ít người biết. Tóm lại, bây giờ mảnh đất đó đã là thiên hạ của vong linh, người bình thường không dám tùy ý nghỉ lại. Hơn nữa vị trí của khu vui chơi chết chóc khá xa, nhất là đối với núi Đạo Vương và chùa Chân Vũ, ngược lại cách núi Vân Đài gần hơn một chút, đáng tiếc... Có tác dụng gì chứ?
Lão sư thái Bạch Chỉ không quan tâm chuyện thiên hạ, quan trọng là bà ấy cũng không có bản lĩnh quan tâm chuyện thiên hạ.
Đậu Đậu xuống xe, mò ra sáu tờ tiền còn sót lại trong túi, “Nếu như chú đồng ý ở đây đợi cháu nửa tiếng, số tiền này sẽ là của chú.”
“Nửa tiếng?”
“Bây giờ là hai rưỡi chiều, đợi nửa tiếng, quay về thành phố cũng không quá bốn giờ. Nếu như chuyện thuận lợi, chú nhận được không chỉ là số này đâu.”
Tài xế trung niên do dự một lúc, nhận lấy tiền trong tay Đậu Đậu, “Được, chú chỉ chờ nửa tiếng thôi đấy.”
Đậu Đậu xoay người đi vào trong, nửa tiếng, nếu như cô còn không ra ngoài thì chuyện này nghiêm trọng rồi.
Khu vui chơi Wonderland đã bỏ hoang, lâu đài kiểu châu Âu phủ bụi xám xịt, mặc dù chưa xây xong nhưng mơ hồ có thể nhìn ra một vùng rộng lớn. Mắt cá chân Đậu Đậu lạnh buốt, từ khi trọng sinh đến nay lần đầu căm ghét chân ngắn như vậy.
Nguyên chủ 145cm đấy! Đi bộ phải bước nhiều bước hơn người khác. Mẹ nó chứ, phí sức phí thời gian!
Đậu Đậu buồn bực, trong nửa tiếng phải tìm được Diệp Tinh Trạch và chạy trở về, không thể không buộc chặt dây giày lên mà chạy. Nói thế nào đây cũng là khu vui chơi lớn nhất châu Á, cô chạy hết mười phút vẫn chưa đến trung tâm.
Đậu Đậu dừng lại thở dốc, móc điện thoại ra tìm lịch sử cuộc gọi mới nhất.
“Alo! Không đi nổi nữa rồi, phái yêu tới đón ta.” Dựa vào cái gì cô phải qua đây giải cứu con tin chứ, nếu cô thở hổn hển chạy qua, không đợi cứu được con tin cô đã nghẻo trước rồi.
Không bao lâu, một người đàn ông mặc quần áo cổ trang màu vàng nhạt đi từ trong hư không ra. Đậu Đậu ngẩng đầu, quan sát từ trên xuống dưới, hai chữ thôi__Ẻo lả.
Quái lạ, nghe giọng trong điện thoại không giống bê đê mà!
“Đi theo ta.”
Hoa yêu nói như vậy rồi nhìn Đậu Đậu khinh thường, “Xấu chết đi được!”
Khoé miệng Đậu Đậu giật giật, “Ha ha.”
Tên nhãi ngươi gọi điện thoại tìm bà cô đây vơ vét tài sản, kết quả là còn không biết tôn vinh bà cô đây mà đã gây sự rồi à?
“Này, trước kia chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Hoa yêu ghét bỏ, không muốn nhìn Đậu Đậu, “Chưa.”
“Chưa gặp?” Đậu Đậu hận đến chửi bậy, “Chưa thì ngươi bảo ta đến đây làm gì? Ta thật không hiểu nổi, muốn tiền không có tiền muốn sắc không có sắc, ngươi mưu đồ cái gì hả?”
“... Đến rồi cô sẽ biết.” Hoa yêu nói, xách cổ áo Đậu Đậu đi nhanh. Nói là đi nhanh, thật ra thì gần như bay, không đến hai phút, hai người đã xuất hiện ở chính giữa lâu đài rồi.
Lại một tên hoa yêu đi ra, nam, cả người xanh lè, tướng mạo nho nhã giản dị dễ gần. Tên bê đê thấy gã liền ném cô xuống đất, “Thanh Phong, đây là đứa con gái mang thai yêu đan chủ thượng nói đó sao? Xấu như vậy hả, mắt xà vương không có vấn đề gì chứ?”
“Đây không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm, lấy yêu đan ra đi.”
Đậu Đậu nghe đã biết tên nam yêu quần áo xanh kia mới là chậu hoa Hữu Tiền đó.
Nhưng mà yêu đan là cái gì thế? Xà vương là sao nữa?
Mặc kệ đi, nhìn thấy Diệp Tinh Trạch đã rồi hãy nói!
“Ta đã tới rồi, các ngươi có thể thả người rồi chứ?”
Thanh Phong nhìn cô một cái, giơ tay lên, hai thiếu gia tả tơi kia rơi phịch xuống đất.